Chương 23: Cốt Trúc Sinh đối đầu Di Huyết

Chương 23: Cốt Trúc Sinh đối đầu Di Huyết


Ánh nắng rọi nghiêng qua tầng lá già Tản Linh Nguyên, hắt thành những vệt sáng gãy như kiếm cổ cắm trên nền đất ẩm. Tĩnh Dương cúi mình nhổ gốc Ô Tham Vương vừa tìm được sau hơn một canh giờ dò mạch khí. Khí tức của loại thảo này âm hàn, lẫn tạp mùi máu khô – là dược liệu hiếm để điều hòa nội tức khi luyện Di Huyết Ẩn Pháp.


Chưa kịp thu về, không khí phía sau hắn chợt lõm lại như một lớp da bị hút ngược.
Một tiếng rít nhẹ bật ra – không thuộc về loài có phổi, mà như vọng từ hốc xương từng bị chôn sống.
Soạt.


Bóng tối phía sau gợn như màn nước, rồi từ trong đó bước ra một người – dáng ngạo nghễ, khóe miệng khẽ nhếch như đang khinh rẻ thứ gì vừa ngửi thấy.
Tĩnh Liêm Hạo.


Vai hắn gánh một mảnh ngọc cốt – thứ không nên tồn tại ở cõi phàm. Sau lưng, một sinh vật bốn chân phủ cốt giáp lặng lẽ rẽ bước theo. Mỗi móng chân đặt xuống không tạo tiếng động, nhưng nơi đất chạm vào, cỏ dại lập tức mục nát.


Cốt Trúc Sinh. – Thần thú huyết hệ của Tĩnh Liêm Hạo – một kẻ không cần mệnh trời, chỉ cần cốt vững.


“Không ngờ ngươi còn sống tới hôm nay,” – Liêm Hạo cười nhạt, “Đã vào được sâu đến thế, vậy để ta tiễn ngươi về đúng vị trí.”


Tĩnh Dương đứng thẳng dậy, bàn tay siết nhẹ nơi chuôi cự kiếm. Hắn không nói, chỉ liếc qua đôi mắt trống rỗng như hố tử thi của Cốt Trúc Sinh. Bên trong, không có linh trí – chỉ có các đoạn cốt mệnh đang luân hồi.


“Ngươi đến đúng lúc.” – Hắn khẽ đáp, lòng bàn tay trái mở ra. Một vết ấn mờ tím hiện lên – không rõ hình, nhưng toát ra khí tức kéo theo một vệt gió lạnh ngược chiều: Di Huyết Thể đang đáp lại sự triệu hồi.


Một nhịp sau – không khí vỡ tung.
ẦM!


Khí tức trắng xương và huyết quang va chạm giữa không trung, xé rách tầng khí mỏng. Đất dưới chân rạn nứt, từng cọng cỏ dại như bị bóp nghẹt bật rễ. Cốt Trúc Sinh gầm khẽ – tiếng gầm không phải để uy hϊế͙p͙, mà như lệnh triệu hồi từ vô số cốt hồn bị tế luyện.


Hắn lao tới – thân thể không nhanh, nhưng mỗi bước lại tạo thành dư ảnh cốt trụ dựng đứng. Trên sống lưng, các đốt xương bắt đầu vặn xoắn, tạo thành hình lưỡi thương gãy – lưỡi thương từng xuyên tim các đạo nhân chống lại hắn.


Tĩnh Dương nghiêng người tránh, nhưng không lùi hẳn. Tấm bóng hắn vừa lướt qua thân Cốt Trúc Sinh liền… phân đôi.
“Ảnh Giác – Di Huyết Ẩn Pháp.”


Hai ảnh thể lướt ra hai hướng, như hai giấc mộng vặn xoắn trong sương mù, khiến Cốt Trúc Sinh khựng lại một thoáng.
Một thoáng – là đủ.
Vút!


Kiếm lóe. Tĩnh Dương xuất hiện từ ảnh thật, kích xuyên thẳng vào bên trái ngực đối phương – nơi mà hắn cảm nhận được nhịp động nhẹ nhất của linh trụ.


“Ngươi nghĩ có thể điều khiển thần thú phòng ngự chỉ bằng cốt ngọc? Để ta xem lớp giáp của hắn... nứt được mấy phần.”
Kiếm thế giáng xuống như chớp, nhưng—
Két!


Một mảng cốt giáp xám trắng hiện ra – không thuộc da thịt mà là lớp thứ bảy trong Cốt Trúc Kết Giới, đặc tính: vô âm – phản lực – chậm mục.
Cự kiếm bị đẩy bật ngược.


Cốt Trúc Sinh phản kích ngay, cốt trảo mang độc tính từ máu khô phun ra, quét thành vòng cung ngang mặt đất.
Tĩnh Dương bật lùi, một tay nắm kiếm chống xuống đất, lòng ngực phập phồng – miệng khẽ trào máu nhưng không nuốt.


“Phòng ngự cao cấp… Vậy chỉ còn một cách.”
Ánh mắt hắn lạnh lại. Tay trái hắn khẽ run – như đang dò một sợi dây mỏng giăng qua hư vô.
Không phải gọi thêm Di Miêu.
Mà là...
Kết hợp.


Di Huyết – không chỉ là mượn lực. Mà là dẫn mệnh linh huyết nhập trận.


Phía sau lưng hắn, bóng tối lay động – một bóng ảnh nhỏ nhắn bước ra. Không tiếng động, không linh khí – nhưng vừa xuất hiện, huyết sắc trong không trung liền rút lại như gặp chủ.
Di Miêu.


Nàng không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Cốt Trúc Sinh – đôi mắt lệch màu như đang soi thấy một điều mà Tĩnh Dương chưa từng nghĩ tới.


“Hắn không là thú,” – giọng Di Miêu không bật ra bằng miệng, mà như vọng thẳng vào huyết mạch – “mà là… cốt tế của một kẻ sắp mục.”


Một vệt ấn ký hiện lên sau gáy Tĩnh Dương – Di Huyết Ấn bắt đầu dao động lần thứ hai.
Tĩnh Dương siết chặt cự kiếm, lùi nửa bước, nhưng ánh mắt không còn do dự.


Hắn biết – nếu chỉ dựa vào thân pháp và kiếm khí, dù phối hợp cùng Ảnh Pháp của Di Miêu, cũng không thể phá tầng cốt trụ phòng ngự đó. Bởi thứ hắn đang đối diện không phải sinh vật sống – mà là một vật mang ý chí trấn mạch, tồn tại để... thủ.


“Cốt Trúc Sinh không sinh ra để tấn công.”
“Hắn là phong ấn.” – Di Miêu thì thầm.


Lời nàng không mang cảm xúc – như một nhát đao rạch nhẹ vào chân tơ huyết khí. Ngay khi nói xong, vầng trăng phía trên cũng bị mây đen che phủ. Ánh sáng vụn vỡ, bóng cây lay như bị xé khỏi mặt đất.


Tĩnh Liêm Hạo cười nhạt:
“Đã mời được Di Miêu ra mặt? Không ngờ phế vật như ngươi lại câu được cả Ảnh Sinh Thể.”
Nói đoạn, hắn giơ tay, điểm vào miếng ngọc cốt trên vai.


Tức khắc, cốt giáp trên Cốt Trúc Sinh biến hình. Không còn là phiến dày ngăn đỡ – mà là xương sườn dựng đứng, hình thành một pháp trụ hình xoắn, từng khớp nối bắt đầu... rít khẽ.


“Ngươi biết vì sao hắn tên là ‘Cốt Trúc’?” – Liêm Hạo gằn giọng.


“Bởi vì mỗi khúc xương trên thân hắn đều là nhánh trúc – cắm sâu xuống khí mạch đối thủ, rồi từ đó mọc lên ‘cấm vực’.”
Một khắc sau, cốt trụ phát sáng.
ẦM!


Mặt đất dưới chân Tĩnh Dương sụp xuống nửa thước. Không phải bị đánh – mà là... bị rút khí. Cấm mạch pháp trụ đã kết, khiến mọi luồng linh lực quanh hắn chệch hướng.


“Muốn ta đấu trên đất của ngươi à…” – Tĩnh Dương nhếch môi, mắt hằn máu.
“Được. Ta sẽ khiến đất của ngươi... không còn dưỡng khí nữa.”


Hắn đâm chuôi kiếm xuống đất, miệng khẽ niệm. Di Huyết Ẩn Trận lập tức bung mở – không phải trận pháp công, mà là mộng dẫn khí. Từng đạo văn tím mờ bốc lên như khói máu tụ từ xương cũ, len theo rễ cấm trụ mà lan ngược lên.


Cốt Trúc Sinh rít khẽ – thân thể dao động, mắt trống trắng vẩn đỏ như bị dính máu.


Di Miêu đứng yên không động, nhưng từng vuốt nhẹ dưới chân nàng đang khứa lên lớp khí mạch vô hình. Mỗi bước nàng bước, là một đoạn không gian… quên nhịp.
Tĩnh Dương phất tay trái – gọi nàng.


“Di Miêu. Dẫn hắn vào mộng.”
“Mộng nào?” – nàng hỏi khẽ, tai dựng lên như lắng gió.
“Mộng khi hắn còn có linh hồn.”


Di Miêu khẽ cúi đầu, ánh mắt nàng biến thành hai mảnh kính vỡ. Phía sau nàng, một vòng xoáy đen hình sen ngược mở ra. Từng vệt khí xám uốn quanh như tóc rối trong nước chảy ngược.
Di Miêu – dẫn hồn nhập vọng.


Cốt Trúc Sinh chợt khựng lại.


Hắn – không kêu, không phản ứng – nhưng các khớp xương trên sống lưng bắt đầu nứt nhỏ. Một mảnh răng nanh thụt vào, rồi một khúc trụ bên hông rơi rụng – như có thứ từ bên trong đang cào để ra ngoài.


Di Miêu đang thọc vào ‘ký ức cốt’ – lớp niệm còn sót lại từ bản thể bị tế luyện thành linh thú này.
Tĩnh Dương không bỏ lỡ.
Vút!


Kiếm giáng xuống – không vào phần giáp, mà vào điểm trụ kết mạch, nơi mạch huyết giả lưu giữ khớp nối sinh khí.
Keng!


Cốt giáp vỡ – mảnh vụn bắn ra như cánh hoa khô tan trong gió. Cốt Trúc Sinh lùi một bước, toàn thân run lên, cổ họng phát ra tiếng rít... như đang nghẹn khóc.
Tĩnh Liêm Hạo kinh hãi:
“Không thể nào! Sao Cốt Trúc lại...”


Hắn chưa kịp dứt lời, Tĩnh Dương đã xuất hiện trước mặt.
Bốp!


Một quyền không dùng linh lực – chỉ dùng sức cốt – đánh thẳng vào ngực Liêm Hạo. Hắn bay ngược ba trượng, máu tươi phụt ra vẽ thành vệt cong trên thân cây phía sau.
Tĩnh Dương không đuổi theo.




Hắn nhìn Cốt Trúc Sinh – lúc này đã quỳ một chân, mắt trống trắng đang chảy ra... dòng tro đục. Không là máu, không là lệ – mà là thứ trầm tích từ linh hồn bị đốt quên.


Di Miêu bước đến, chạm trán Cốt Trúc Sinh.
“Ngươi không phải thú.”
“Ngươi là ‘mảnh còn lại’ của một kẻ từng cố thủ quá lâu.”


Bàn tay nàng đặt lên trán hắn. Trong thoáng chốc, một vòng hoa tro bung lên, rồi Cốt Trúc Sinh... sụp.
Không tan biến. Không gào thét. Chỉ là hóa thành cát xám, lặng lẽ tan vào nền đất từng phong ấn chính mình.


Tĩnh Dương bước tới, cúi xuống nhặt mảnh giáp còn sót lại.
“Một thần thú... cũng từng là người.”
Gió rít khẽ qua đám cây.
Di Miêu không nhìn hắn, chỉ hỏi:
“Ngươi muốn đi tiếp không?”


Tĩnh Dương đứng thẳng, ánh mắt sáng hơn máu, trầm hơn sắt.
“Nếu không đi tiếp, ta sẽ chỉ là một trong số những mảnh tan kia.”






Truyện liên quan