Chương 24: Hồi Huyết Chi Ảnh

Khí dương vừa thăng khỏi đỉnh sơn, thiên không phía tây đã bị xé rách bởi mấy chục đạo thương ảnh mờ như ngân quang. Tĩnh Thao đứng giữa không trung, thân pháp như chớp, thương khí quét thành một vòng càn quét, trực tiếp chặn trước đường lui của hắc y nhân đang bỏ chạy.


“Tặc tử ẩn thân như loài không dám sống thật, ngươi dám tái thương cháu ta?” – giọng Tĩnh Thao vang như lôi kích, kình lực theo từng chữ truyền xuống từng phiến lá dưới đất.


Hắc y nhân không đáp. Trường kiếm trong tay hắn chém ra mười hai kiếm hoa, kim quang chói lòa – nhưng không mang sức phá huỷ, mà như một màn che mỏng, dùng để giành lại nửa khắc sinh cơ.
Ầm!
Ầm!


Thương – kiếm va chạm giữa trời. Mỗi lần tiếp xúc đều tạo ra dư chấn khiến sương đọng trên cây cũng vỡ tan như thủy hoa trong gió chướng.


Tĩnh Thao sầm mặt, đâm thẳng thương về phía tâm huyệt địch thủ. Nhưng kiếm hoa kia chỉ là giả chiêu. Hắc y nhân xoay thân, mượn đà phi kiếm vặn người biến mất sau tầng sương dày. Trong chớp mắt – khí tức đã mờ như chưa từng có mặt.


“Đáng tiếc!” – Tĩnh Thao nện mạnh trường thương xuống đất, đá bụi tung lên như khói hoàng thổ bị dẫm bởi thớt chiến mã.


Quay lại, hắn bắt gặp cảnh tượng khiến lòng cũng thắt lại: Tĩnh Dương gục đầu bên Hàn Chi Mai, máu từ mép rỉ từng giọt. Dù sắc mặt trắng bệch, mắt hắn vẫn ánh lên một chút cười nhạt, cố giữ thanh thản.


“Nha đầu ngốc, đừng khóc… Thiếu gia mạng cứng.” – Hắn thở dốc, bàn tay siết lại tay nàng như giữ lấy chút hơi ấm chưa tan.


Ngũ tạng hắn vừa được nối lại không lâu, nay bị chấn phản một lần nữa. Kinh mạch sưng đỏ, cốt khí rối loạn – nhưng hắn không muốn Hàn Chi Mai thấy hắn yếu.


“Hảo tiểu tử, để tam thúc mang ngươi hồi phủ.” – Tĩnh Thao quát nhẹ, cõng Tĩnh Dương lên vai, thân hình hóa thành vệt sáng, lướt đi như gió mảnh giữa tầng không.


Chỉ còn lại Hàn Chi Mai ngơ ngác đứng giữa ngã ba đường, váy trắng lấm máu, mắt ngấn lệ. Nàng không hỏi, cũng không than. Chỉ quay người chạy như bay về phía viện nhỏ, tay vẫn siết lấy khăn lụa đỏ thấm máu hắn.


Tĩnh Viên Cương ngồi thẫn bên giường, mặt tối sầm như đêm cuối thu. Trần Kiều Ân đã khóc đến khàn giọng, tay liên tục lau trán con trai bằng tấm lụa cũ đã sờn mép.


“Nhị tẩu, đừng lo. Hồi Lộ đan ở đây, đủ giữ mạng hắn!” – Tĩnh Thao rút từ bên hông một hồ ngọc, rót ra hai viên linh đan đen như sắt tẩm hương ngọc chiết.


Hồi Lộ đan – một trong những cổ đan linh giá nhất nhất phẩm, chỉ dùng cho kẻ đã cận tử, linh lực đoạn đoạn, huyết khí đảo chiều. Một viên đan dược bằng cả trăm ngày linh tu. Hắn không đắn đo, nhét thẳng vào miệng Tĩnh Dương.


Đan dược vừa xuống cổ họng, một đạo hàn khí mát lạnh như gió đầu mùa tràn vào thân thể hắn. Dược lực từ đan điền lan ra tứ chi bách huyệt, bọc lấy các điểm trướng đau do bị cốt lực chấn ngược. Huyết khí tạm ngưng đọng – nay bắt đầu chuyển động.


Tam Phân Quy Nguyên Khí – công pháp chưa tròn – vẫn âm thầm vận hành. Lúc này, nhờ có Hồi Lộ đan dẫn lực, từng vòng khí lưu nhỏ xíu bắt đầu ôn nhu vuốt lại những mạch đã gãy, khơi mở lại các khe dẫn khí như người thợ lành nghề sửa chiếc đàn gãy dây.


Không ai biết – bên trong, Tĩnh Dương đang lặng lẽ đếm từng nhịp đập.
“Nếu ta vượt qua… đạo mạch thứ mười một, hôm nay… sẽ mở.” – Hắn tự niệm trong vô thức.


Trần Kiều Ân ngồi cạnh, không biết bao lần gạt nước mắt. Ánh mắt bà nhìn hắn – như từng giọt máu nhỏ xuống chiếc chén khô – lặng lẽ, cạn cốt.


Ngoài sương bắt đầu đọng. Ánh trăng rơi nghiêng qua khung cửa, chiếu lên mặt Tĩnh Dương – vẫn trắng, nhưng đã có đường hồng nhạt nơi má.
Một mạch sinh cơ – vừa được nối.


Một canh giờ trôi như bóng đổ qua trăng mờ, bên trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều của kẻ đang đả tọa. Trên trán Tĩnh Dương, mồ hôi đọng như sương sớm – không lạnh, nhưng thấm một tầng ấm áp từ nội khí bắt đầu khôi phục.


Dược lực từ Hồi Lộ đan không tan ngay, mà tụ lại nơi ba mạch hội tụ – Thiên Sương, Bài Vân, Phong Thần. Ba loại nội kính luân chuyển, hấp thu tinh chất dư thừa rồi hợp lại thành một luồng năng lượng quang mảnh như thủy ngân – bắt đầu tấn công kinh mạch thứ mười một.


“Lần này… không thể thất bại nữa.” – Tĩnh Dương siết tâm niệm, để tâm hồn lặng như đáy hồ.
Ầm!


Một tiếng vang không lớn nhưng chấn rung toàn bộ khí lưu trong lồng ngực. Tựa như một cánh cửa khép đã lâu, nay vừa mở hé kẽ đầu tiên.
Ca sát…
Mạch thứ mười một – thông.


Một cảm giác dễ chịu lan khắp cơ thể. Huyền lực không còn dồn ứ nơi đan điền mà tỏa đều ra tứ chi bách huyệt, giống như suối ngầm cuối cùng cũng tìm được kẽ đá để thoát nước.
Tĩnh Dương mở mắt.


Ánh sáng trong phòng đã dịu hơn. Trong tĩnh mịch, chỉ còn lại nhịp đập của máu chảy đều trong kinh mạch. Một tiếng cười nhỏ bật ra – không phải vì đắc ý, mà như một lời thở dài sau khi vượt khỏi vực sâu.


“Ha… Cuối cùng… ta đã bước qua được đoạn sinh tử này.” – hắn thì thầm.


Từ mười một mạch nối huyền, cơ thể hắn tỏa ra luồng khí hồng nhạt. Không phải bạo liệt – mà là sinh khí thâm hậu, tinh thuần, như sương đọng trong cốt ngọc.
Tĩnh Dương – không còn là kẻ chạm đáy nữa.


Hắn đứng dậy, cử động nhẹ, cảm nhận từng khớp xương không còn đau buốt như trước. Cảm giác có thể bẻ gãy một khối linh thiết bằng tay trần – không phải ảo giác, mà là khả năng thật sự.
Cửa phòng khẽ mở.


“Dương nhi… con không sao chứ?” – Trần Kiều Ân bước vào, mắt vẫn đỏ hoe, tay run nhưng cố che giấu.
Tĩnh Dương xoay người, ánh mắt dịu lại. Hắn cúi đầu thật sâu.
“Con không sao, nương.”


“Sau này… sẽ không để người phải khóc nữa.”


Trần Kiều Ân vừa mừng vừa giận, vội bước đến ôm lấy con trai. Gương mặt gầy guộc của bà rúc vào vai hắn như muốn tìm lại hơi ấm những năm đã qua – khi hắn còn nhỏ, chưa biết tu luyện, chưa từng bị gọi là phế vật.


“Con ngoan, đừng để bản thân chịu thêm đau đớn nữa…” – giọng bà như hơi thở sau cơn gió độc – dịu, nhưng dễ vỡ.


Ngoài phòng, Tĩnh Viên Cương đã đứng từ lâu. Ông không bước vào – chỉ thở dài, lặng lẽ xoay người.
“Thằng nhỏ… đã bắt đầu thực sự tu đạo.”
Một khắc sau, Tĩnh Dương hỏi:


“Cha, tam thúc đâu?”
“Về nội viện rồi.” – Tĩnh Viên Cương đáp.
“Con sẽ đến bái tạ sau. Còn Chi Mai…?”


“Nha đầu đó…” – Trần Kiều Ân cười hiền – “…đang trong bếp nấu canh cho con từ canh giờ trước.”
Tĩnh Dương thoáng khựng người. Hắn rời giường, bước nhẹ ra cửa.
Khung bếp sau viện.


Hàn Chi Mai đứng đó, tóc búi cao, ống tay áo vén lên, lửa hồng ɭϊếʍƈ quanh đáy nồi đất. Bên trong, linh thảo và dược liệu đang hòa quyện thành một nồi canh dưỡng khí – sắc sậm, thơm thoang thoảng, mùi hương tựa như mạch gió đầu thu thổi qua cánh đồng khô héo.


Nàng không biết sau lưng có người đứng. Tay khẽ khuấy, đôi mắt cụp xuống, gương mặt vẫn còn ửng hồng vì khóc nhiều.


“Ta... không biết hắn có tỉnh không... Nhưng nếu hắn ăn được canh này, chắc sẽ dễ chịu hơn.” – nàng lẩm bẩm một mình.
Tĩnh Dương bước tới, không nói gì, chỉ ngồi xuống đối diện.


Hàn Chi Mai giật mình, quay lại, đôi mắt mở lớn như vừa thấy chuyện hoang đường.
“Thiếu gia!”
“Ta nghe nói... có ai đó đang nấu canh cho ta.” – Tĩnh Dương mỉm cười, mắt sáng, giọng trầm mà ấm.


Hàn Chi Mai lập tức quay mặt đi, nhưng không giấu được vành tai đỏ ửng. Nàng múc một chén đưa ra, không dám nhìn thẳng:
“Uống lúc còn nóng, nếu nguội... sẽ đắng.”


Tĩnh Dương không đáp. Hắn nhận lấy, thổi nhẹ, rồi uống một ngụm.
Vị không ngon, đắng nơi đầu lưỡi, hơi hăng do dược tính còn sống – nhưng hắn chưa từng cảm thấy một thứ gì ngọt đến thế.


“Mai này, nếu ta bước ra khỏi Lạc Ấp... Cũng sẽ mang nàng theo.”
“Nơi ta đến, dù là vực thẳm hay thánh mạch, đều cần một chén canh như vậy.”






Truyện liên quan