Chương 25: Tĩnh Dương nhận chỉ lệnh luyện huyết trận

Sáng hôm ấy, mây còn chưa tan, Trần Kiều Ân đã gõ cửa phòng con trai với gương mặt lo lắng chưa phai. Sau khi căn dặn đôi lời – từ lời ăn tiếng nói đến việc không được luyện công quá sức – bà mới rời bước, nhưng mắt vẫn ngoái nhìn một lượt như sợ hắn lại biến mất như giấc mộng ngắn ngủi.


Tĩnh Dương còn chưa kịp uống xong chén trà thì Tĩnh Viên Cương đã gọi vào thư phòng.


Nơi ấy vắng lặng, chỉ có một lò hương trầm mờ khói. Cha con đứng đối diện nhau, không gian như đặc lại bởi một tầng u tĩnh khó gọi tên.


“Dương nhi…” – Tĩnh Viên Cương chậm rãi mở lời, ánh mắt không nhìn thẳng vào con trai – “Tuy con đã có thể trùng tu huyền lực… nhưng ta mong con nhớ một điều: ẩn mình, chính là dưỡng mệnh.”


Tĩnh Dương gật đầu.
“Con hiểu tâm ý của cha.”
Tĩnh Viên Cương gật nhẹ, rồi như chạm phải ký ức đau nhức từ mười hai năm trước, giọng khàn đi:


“Năm đó... vì ta quá tự phụ, nên mới khiến cả nhà phải sống dưới cái bóng của những kẻ từng gọi là huynh đệ. Nay con mang tính khí như ta, lại còn bị đả kích, càng phải học được một chữ: ẩn. Khi thực lực đủ để thiên hạ phải cúi đầu... lúc ấy tung hoành cũng chưa muộn.”


Lời không sắc bén, nhưng rơi xuống lòng Tĩnh Dương như một thanh cốt trụ mới được khảm vào huyết mạch.


“Không để tâm bốc lửa. Không để huyết làm chủ đạo. Không đánh kẻ chưa dám nhìn thẳng vào mình – đó mới là cường giả thực thụ.”


Đêm đó, trong một rừng già gần biên cương phía tây Lạc Ấp Cổ Thành, sát thủ từng ra tay với Tĩnh Dương đang ẩn thân sau một gốc cổ mộc. Khuôn mặt hắn xấu xí đến mức khiến bóng đêm cũng co rút lại.


Nhưng chưa kịp điều tức, một bóng vàng từ trong sương bước ra.
Hắn gầm lên:
“Ai đó? Ra mặt!”


Kẻ kia không đáp, chỉ tiến thêm một bước. Ánh lửa từ lá khô cháy hắt lên chiếc mặt nạ quái dị trên gương mặt hắn – hai răng nanh dài uốn cong như cốt trảo của linh thể cổ đại.


“Ngươi là ai? Dám giấu mặt?” – sát thủ siết chặt kiếm.
Giọng người kia lạnh hơn đá mộ:
“Kẻ sắp ch.ết… không có tư cách thấy mặt thật của ta.”


Sát thủ hét lên, phi thân chém ra kiếm quang kim sắc – mỗi đạo đều mang ý sát tuyệt mệnh, đủ để bổ đôi một thân cường giả huyền sĩ trung cấp.
ẦM!


Kiếm ảnh đánh trúng thân ảnh đối phương, khói bụi tung lên như tro tàn sau lửa.
“Chỉ là bao cỏ…” – sát thủ cười nhạt.
Nhưng rồi...
“Vậy sao?” – một âm thanh trầm trầm vang lên sát bên tai hắn.


Hắn chưa kịp xoay người thì cổ đã bị bóp chặt. Trước mắt hắn không còn là người – mà là kẻ mang cốt khí như đá tổ truyền, dày hơn lưỡi kiếm, lạnh hơn huyết băng.


“Ngươi... ngươi là... Linh...” – chưa kịp thốt chữ cuối, cổ hắn đã bị bẻ gãy như nhánh củi khô.
Người đeo mặt nạ không nói gì thêm. Chỉ để lại một câu, như được khắc thẳng vào đất:


“Dám đụng vào cháu của ta… ch.ết là phúc.”
Một thoáng sau, rừng trở lại tĩnh mịch.


Tại một góc khác, Tĩnh Dương đã bước vào trạng thái đả tọa. Không khí trong phòng đặc quánh bởi tầng huyền lực đang dần ổn định. Trên thân thể hắn, mười một đạo mạch ẩn hiện – mỗi nhịp thở đều khiến các điểm lửa đỏ chớp nháy như huyết châu sống.


Mạch thứ mười hai – chính là chướng ngại cuối cùng để hắn chính thức bước vào hàng võ giả.
Hắn mở mắt – ánh sáng bắn ra trong khoảnh khắc như rạch một lằn trên màn sương sáng.


“Một bước nữa… chính là bước ra khỏi thân thể của phế nhân.” – hắn lẩm bẩm, siết bàn tay, nơi ấn ký Di Huyết mờ mờ hiển hiện.


Khi Tĩnh Dương mở cửa bước ra, sắc trời đã ngả sáng. Hương cháo linh thảo từ phòng bếp dội tới khiến bụng hắn khẽ động. Hàn Chi Mai đang đặt tay lên vành nồi, vừa kiểm tr.a hỏa lực vừa liếc nhìn ra ngoài.


“Nước ấm ta pha nguội rồi…” – nàng nói khẽ, đặt chậu gỗ bên cạnh.


Tĩnh Dương không khách sáo. Hắn đã quen với sự chăm sóc lặng lẽ của nàng, cũng không cần nói lời thừa. Trong mắt hắn, đây không phải “hầu hạ”, mà là một loại giao ước âm thầm giữa hai người từng cùng chia sinh tử.


Khi bước ra đại sảnh, Tĩnh Thao đã chờ sẵn. Người tam thúc này vẫn khoác trường bào cũ, lưng đeo trường thương nhưng ánh mắt sáng quắc như chưa từng ngủ.
Tĩnh Thao nhìn hắn từ trên xuống dưới, gật gù:


“Hảo tiểu tử… ngươi không chỉ còn sống, mà còn sống… tốt hơn hôm qua.”
“Tam thúc quá khen.” – Tĩnh Dương chắp tay, rồi khẽ cúi đầu – “Ân cứu mạng, đời này ghi tâm.”
Tĩnh Thao khoát tay:


“Đừng nói khách khí, đều là người một nhà. Hôm nay, có chuyện quan trọng hơn lời cảm ơn.”
Tĩnh Viên Cương đang rót trà cũng gật đầu:
“Dương nhi, gia chủ đã truyền khẩu dụ – muốn gặp con.”


Câu nói đơn giản, nhưng trong không gian lập tức trở nên trầm xuống như mặt nước bị thả đá.


Tĩnh Dương thoáng lặng người. Hắn nhớ rõ – từ ngày bị phế, chưa từng được gọi tới nội viện một lần. Mười hai năm trước, gia gia từng đặt tay lên đầu hắn, truyền khí, chỉ đạo huyệt pháp. Nhưng từ ngày huyết mạch đoạn, ông cũng đoạn luôn quan tâm.


“Chuyện này… không phải là kiểm tr.a thực lực, đúng chứ?” – hắn hỏi thẳng.
Tĩnh Thao liếc Tĩnh Viên Cương, rồi trầm giọng:
“Không. Là để trao ‘Chỉ lệnh Huyết Trận’.”
Tĩnh Dương nhíu mày:


“Huyết Trận? Huyết Trận nào?”
Tĩnh Viên Cương hít sâu một hơi, ánh mắt như chìm về mười năm trước:
“Là di trận của Tĩnh Thương tổ phụ – người sáng lập phân mạch Di Huyết trong Tĩnh gia.”


“Huyết Trận ấy – chỉ truyền lại cho kẻ mang ấn ký Di hệ. Mà hiện tại, con… là người duy nhất.”


Hồi lâu sau, bên trong hậu viện của nội đường, Tĩnh Dương đứng trước một phiến đá khắc cổ ngữ bằng huyết nhũ. Trước mặt hắn là Tĩnh Thương – tộc trưởng Tĩnh gia, râu bạc như tơ ngà, lưng thẳng như trụ ngọc, ánh mắt sâu như giếng trời không đáy.


“Ngươi... đã vượt sống ch.ết. Lại tự chấn mạch, tự khôi thân. Có thể là cơ duyên, cũng có thể là nghịch mệnh.” – Tĩnh Thương nói.


Tĩnh Dương không đáp. Hắn cúi đầu, không vì kính – mà vì biết người trước mặt đã từng vỡ mạch vì bảo vệ hắn.


“Tĩnh Dương, hôm nay ta không gọi ngươi là tôn nhi. Ta gọi ngươi là...” – ông nâng tay – “…người kế thừa Huyết Trận Tĩnh gia.”
Tĩnh Dương khựng người.


“Tổ huyết trận này... chỉ có thể luyện bằng ba điều kiện:
Một – thân mang Di Huyết Ấn.
Hai – vượt mười hai khổ mạch.
Ba – có linh thú huyết hệ chịu cảm ứng.
Ngươi đã có hai.”




“Còn điều thứ ba?” – Tĩnh Dương hỏi khẽ.
Tĩnh Thương nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Ngươi cần... tự mình thức tỉnh nó.”


Ông rút từ trong ngực ra một vật – chỉ lệnh màu đồng huyết, đầu lệnh khắc họa hình một con linh ảnh bốn chân, thân mảnh dài, đuôi cong vút như nét mực chưa khô.


Không đề tên. Không hiện hình. Nhưng rõ ràng là... một loại trong chín ảnh huyết hệ – Đường Diệp Ảnh.
“Mang nó. Khi vào mạch huyết trì... nếu ngươi xứng, nó sẽ hiện thân.” – Tĩnh Thương nói.


Tĩnh Dương tiếp nhận, cảm giác lạnh như băng cốt – nhưng khi tay hắn chạm vào, lệnh bài ấm lên, như có mạch đập.


Một hình ảnh chợt lóe trong mắt hắn – một thân ảnh lướt qua mái đình, không trọng lực, không khí tức, chỉ là một bóng mờ như đang cười lặng giữa đêm đen.






Truyện liên quan