Chương 26: Huyết Trì Tỉnh Ảnh
Sau bữa điểm tâm đạm bạc, Tĩnh Thao dẫn theo Tĩnh Dương đi sâu về phía nam thành Lạc Ấp. Nơi ấy, khí trời trở nên nặng nề như có tầng âm vân trấn áp.
Trên lối đi lát đá thanh, hai hàng tùng cao vút rì rào theo gió, như đang thì thầm bí mật của Tĩnh gia nội viện – nơi người ngoài ít ai có dịp bước chân.
Nội viện Tĩnh gia, nơi được xem là trái tim của huyết mạch hơn tám trăm năm, trải rộng đến vạn mẫu, quỳnh lâu ngọc ốc xen kẽ. Mái cong dựng vòm ngọc, từng góc tường tạc phù văn cổ đại. Mỗi viên gạch, mỗi đoạn hành lang đều như mang khí tức huyết mạch cường giả đã khuất.
“Dương nhi, nơi này... ngươi từng vào chưa?” – Tĩnh Thao hỏi nhỏ.
“Khi còn nhỏ... có một lần đi theo gia gia. Nhưng từ khi bị phế, chưa từng quay lại.” – Tĩnh Dương đáp, mắt không nhìn sang, chỉ nhìn thẳng cánh cổng vàng trước mặt.
Cổng Kim Long Phương, nơi nhập môn nội viện. Hai bên là hai tượng Thần thú bán sinh – nửa sư nửa ảnh, đôi mắt chạm hắc ngọc, miệng há rộng như sắp rít gầm.
Phía trước là hai huyền giả cao giai tay cầm trường thương, mặc khôi giáp phủ văn cốt, uy thế bức người. Họ đứng chéo vai, chắn ngay cửa như hai lưỡi đao đợi lệnh.
Tĩnh Thao dẫn Tĩnh Dương bước tới, vừa định bước qua bậc đá thì—
Soạt!
Hai trường thương chéo nhau, chắn ngang đường.
“Các ngươi làm gì?” – Tĩnh Thao nén giận, giọng thấp như sóng ngầm.
Một người trong đó khom mình, nhưng ánh mắt vẫn lạnh:
“Ngũ trưởng lão có lệnh. Tĩnh Dương, nếu muốn vào nội viện, cần qua cửa ải canh môn.”
“Canh môn?” – Tĩnh Thao gằn giọng – “Hắn là người được tộc trưởng đích thân truyền lệnh, các ngươi dám ngăn?”
“Tĩnh nghi trượng, thứ lỗi. Nhưng lệnh từ trưởng lão không thể trái.” – Cả hai cùng cung kính, nhưng bàn tay cầm thương không hề hạ xuống.
Tĩnh Thao nắm chặt trường thương sau lưng. Hắn biết rõ – không thể động thủ với thị vệ trong nhà, nhưng lòng đã sục sôi như lửa sắp trào nồi.
Tĩnh Dương bước lên, đặt tay lên vai tam thúc, mỉm cười:
“Vì hai con chó giữ cửa mà nổi nóng... không đáng.”
Lời vừa dứt, ánh mắt hai thị vệ đều biến sắc.
“Ngươi nói ai là chó?” – một tên gằn giọng, tay đã rục rịch.
Tĩnh Thao không nhịn được:
“Dương nhi, nếu ngươi đánh không lại, hôm nay ta cho dù bị phạt cũng phải tiễn hai kẻ này về gặp tổ đường!”
“Không cần. Để ta... dạy chó cách biết nghe lệnh.”
Đúng lúc đó, một giọng nam the thé vang lên:
“Cẩn thận, coi chừng không giáo huấn được chó, ngược lại bị chó cắn tổn thương đi!”
Từ phía bên phải, Tĩnh Liêm Hạo xuất hiện – mặc trường bào lam thêu vân bạc, tay phe phẩy chiếc quạt ngọc, theo sau là Xích Tàn Lang và Cẩu Tị Tử. Nụ cười mỏng như sợi chỉ, mắt híp lại như khe dọc, khiến cả gương mặt trở nên âm hiểm khó đoán.
“Tĩnh Dương, ngươi là cái thứ gì cũng đòi vào nội viện? Ngươi chỉ là một võ đồ tép riu.” – hắn gằn giọng.
Tĩnh Dương không đáp, chỉ tiến lên một bước.
“Ta là gì không quan trọng... nhưng ta là tôn nhi được gia gia đích thân triệu kiến. Còn ngươi... chỉ là người đang cản đường mệnh lệnh của gia chủ.”
“Ngươi...!”
Không kịp nói thêm, một bạt tai giáng thẳng vào má trái Tĩnh Liêm Hạo.
“Bốp!”
Thân hình hắn bay ngược như diều đứt dây, miệng văng ra một búng huyết, lăn ba vòng dưới đất.
Tĩnh Dương lắc cổ tay:
“Miệng ngươi thối, chỉ đáng gột sạch bằng tay kẻ từng ch.ết đi sống lại.”
Tĩnh Liêm Hạo ôm má, run rẩy chỉ tay:
“Ngươi... ngươi dám...! Ta... ta phải đi tố cáo với gia chủ!”
“Được thôi.” – Tĩnh Dương nhếch môi – “Nhưng trước đó hãy nhớ: nếu ta là ‘tạp chủng’... thì gia gia ngươi chính là người sinh ra tạp chủng. Ngươi mắng ta, chẳng phải đang nhục mạ luôn cả gia chủ sao?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Tĩnh Liêm Hạo trắng bệch. Hắn run lên, trợn mắt, rồi phun máu lần hai, ngất xỉu.
Xích Tàn Lang và Cẩu Tị Tử mặt tái mét, vội vàng kéo hắn rời đi, không dám nói nửa lời.
Tĩnh Thao phá lên cười, vỗ mạnh vai Tĩnh Dương:
“Tiểu tử tốt! Vậy mới đúng là hổ tử có gân cốt!”
Tĩnh Dương thu tay, thản nhiên như chưa hề động thủ. Ánh mắt hắn lướt qua hai thị vệ vẫn còn siết chặt trường thương.
“Đến lượt hai vị... múa thương một chút?” – hắn hỏi, giọng nhẹ như gió mảnh đầu thu, nhưng rơi vào tai lại tựa như lưỡi kiếm không vỏ.
Hai huyền giả liếc nhìn nhau. Tuy ngoài miệng gọi “đắc tội”, nhưng sát khí tỏa ra từ bả vai không giấu nổi. Khí tức huyền giả đỉnh phong, huyền lực ngưng tụ tới ngưỡng gần huyền sĩ, ngoại phóng chấn khí, uy thế đủ để nghiền ép cửu cấp võ đồ.
Cả hai vận khởi Vũ Thương Quyết, thân hình hóa thành mũi thương cuốn lấy cương phong, từ hai hướng tạo thành thế gọng kìm ép sát Tĩnh Dương.
Ầm!
Bước đầu của Vũ Thương Quyết là “Lôi Mã Đạo Vũ”, mỗi bước chân tạo ra dư chấn đất đá, trường thương như mưa sa, tầng tầng lớp lớp đâm tới, không chừa lối thoát.
Tĩnh Thao biến sắc:
“Dương nhi cẩn thận!”
Nhưng Tĩnh Dương vẫn đứng yên, hai mắt khẽ khép lại.
Ngay khoảnh khắc thương ảnh sắp đến sát, thân ảnh hắn nháy mắt mờ đi như chạm gió tan sương.
Vân Tung Mị Ảnh – thức thứ nhất: Ảnh Hành Nhập Hư.
Hắn đã biến mất khỏi trung tâm công kích.
Không khí còn chưa dứt dao động, một tiếng “Phanh!” vang lên – cước ảnh từ trên không giáng xuống, như lôi kích.
Phong Thần Thối – Phong Trung Kính Thảo!
Hai thị vệ phản ứng cực nhanh, trở tay thi triển Hồi Mã Thương, hai mũi thương giao thoa ngay cổ họng Tĩnh Dương. Nhưng đó... chỉ là tàn ảnh.
Thân ảnh thật của hắn đã lượn ra sau, hai tay chập lại, vận huyền lực.
“Lưu Thủy Hành Vân!”
Song chưởng vỗ xuống – vừa mềm vừa nặng, tựa nước triều dâng vỗ bờ đá, nhưng bên trong ẩn sát lực lạnh tanh.
Phanh!
Cả hai huyền giả đều trúng chiêu. Dù không bị trọng thương, nhưng nội tức lộn xộn, cánh tay tê rần, phải thoái lui nửa trượng mới ổn định.
Tĩnh Dương lùi lại, không truy kích. Hắn vỗ bụi áo:
“Không dùng kiếm là nể mặt các ngươi rồi.”
Hai thị vệ không dám đáp lời. Dù là huyền giả đỉnh phong, nhưng trong mắt kẻ này… họ vẫn chỉ là thử thách đầu cổng.
Tĩnh Thao vuốt râu cười:
“Được rồi, ngẩng đầu lên đi. Vào thôi, người cần gặp đang chờ ngươi.”
Bước vào nội viện, khí tức cổ xưa như trầm tích dâng lên từ lòng đất. Dẫn đường phía trước là một đạo nhân áo xám, mặt không cảm xúc, chỉ nói đúng một câu:
“Gia chủ đang ở Huyết Trì.”
Tĩnh Dương không hỏi, chỉ gật đầu.
Qua bảy hành lang, mười hai bậc ngọc cấp, cuối cùng họ đến Huyết Trì – huyền địa tổ truyền Tĩnh gia.
Trì rộng ba trượng, sâu không thấy đáy. Dưới mặt huyết thủy đỏ đậm, lặng như mặt gương. Không một gợn sóng, nhưng mơ hồ... có tiếng tim đập từ dưới vọng lên.
Lăng Thương – tộc trưởng Tĩnh gia – đứng bên bờ trì. Trên tay ông là Chỉ lệnh Đường Diệp Ảnh, ánh đồng huyết phát quang như bão lửa bị kìm hãm.
“Ngươi đến rồi.” – ông nói, không quay đầu.
“Dạ.” – Tĩnh Dương khom người.
“Bên dưới huyết trì... là bản mạch di ảnh của tổ huyết thú. Đường Diệp Ảnh – không có thực thể, chỉ hiện thân trong gương chiếu tâm. Ngươi không thể gọi nó ra – chỉ có thể khiến nó nhìn thấy ngươi.”
Tĩnh Dương gật đầu. Ông trao lệnh bài.
“Cầm lấy. Bước vào trì. Nếu nó chấp nhận, ngươi sẽ giữ được thần hồn. Nếu không... thì hãy chuẩn bị tái đoạn mệnh.”
Tĩnh Thao phía sau biến sắc:
“Đại ca, việc này—”
“Không có ‘việc này’.” – Lăng Thương ngắt lời, ánh mắt như thiết.
Tĩnh Dương không nói gì thêm. Hắn siết chặt chỉ lệnh, bước đến bên mép huyết trì.
“Đường Diệp Ảnh... Nếu ngươi thật sự tồn tại trong mạch ta, thì hãy xuất hiện. Vì hôm nay, ta... không bước lên huyết đạo để dừng nửa đường.”
Hắn bước xuống.
Chân chạm huyết thủy – không lạnh, không nóng. Chỉ có một cảm giác trống rỗng trào ngược lên ngực, như toàn bộ khí mạch bị hút rỗng.
Một bóng ảnh lóe lên dưới mặt huyết – bốn chân, thân dài, tai dựng, bóng mắt sáng như trăng cắt đôi.
Không tiếng động, không phản ứng – chỉ nhìn hắn.
Tĩnh Dương cắn răng, đưa tay trái vạch lên cổ tay phải – một giọt huyết nóng rơi xuống mặt trì.
Tách.
Ngay khoảnh khắc huyết giọt chạm huyết thủy, bóng ảnh dưới nước chuyển động. Không tiến tới, cũng không lùi. Mà xoay vòng quanh hắn, như vệt khói đen đang dò xét một ngọn nến chưa cháy hết.
“Đây là… ánh mắt của sinh linh có trí...”
Tĩnh Dương rùng mình. Bóng ảnh ấy không phải thần thú đơn thuần – mà là ký ức của một ý niệm đã được phong ấn vào máu.
Một nhịp sau, nó dừng lại trước mặt hắn.
Và gật đầu.