Chương 27: Đường Diệp Thức Ảnh
Hai chân Tĩnh Dương chạm hẳn xuống đáy huyết trì. Mặt nước lập tức rung lên thành từng vòng tròn sắc đỏ, lan ra tựa vết thương rướm máu đang nứt toạc.
Trên đầu, Lăng Thương và Tĩnh Thao đều đứng yên lặng. Không ai nói lời nào, chỉ theo dõi sự biến hóa bên trong huyết thủy.
Bên trong huyết trì, bóng ảnh kia vẫn lặng lẽ trôi vòng quanh Tĩnh Dương – không nhanh, không chậm, như đang nghe một khúc huyết nhạc cổ xưa vang lên trong lòng mạch của hắn.
“Ngươi... có linh trí.” – Tĩnh Dương thì thầm.
Đáp lại, là một lần bóng ảnh khẽ lướt qua, để lại sau lưng hắn một vệt hư quang. Trong nháy mắt, cảm giác như thể thời gian ngừng lại, và hắn đang đối diện một bản thể không thuộc về hiện tại.
Hắn cắn đầu lưỡi, để thêm một giọt máu rơi xuống.
Lần này, huyết giọt chưa chạm nước đã bị bóng ảnh hút lấy. Một ánh lóe vụt lên – từ chỗ giọt huyết biến mất, một đường ấn văn lan khắp toàn thân bóng ảnh: những văn lộ mảnh như tơ, nhưng chạm đâu, da thịt Tĩnh Dương như bị khắc ấn vào tận cốt tủy.
Bắt đầu khế ước.
Không tiếng nói. Không tiếng gầm. Chỉ có một làn khói bạc mỏng tỏa ra từ trán Tĩnh Dương, nhập vào trán của bóng ảnh kia. Trong thoáng chốc, hai mắt hắn tối sầm – và hắn rơi vào một đoạn huyễn cảnh.
Trong huyễn cảnh, hắn thấy chính mình đứng giữa một vùng lăng tiêu trầm lặng. Trên đỉnh núi là một thân ảnh bóng đen, đuôi dài, bốn chân nhỏ, toàn thân u ảnh không rõ hình thể, nhưng đôi mắt lại sáng rực như trăng khuyết.
“Ngươi là... Đường Diệp Ảnh?” – hắn hỏi.
Sinh linh kia không đáp. Chỉ lặng lẽ cúi đầu, rồi nhấc chân bước đến.
Mỗi bước nó đi, đất dưới chân nở rộ hoa huyết ảnh, từng cánh hoa đen có viền đỏ, mỏng như hồn vía, nhưng mùi tanh quấn quanh như máu cổ chưa nguội.
“Ngươi từng là gì?” – Tĩnh Dương lại hỏi.
Lần này, một âm thanh vang lên. Không bằng ngôn ngữ, mà bằng ý niệm:
“Ta từng là tàn niệm của ảnh huyết đại hoàng, bị tế trong Trì Huyết Nhãn. Ta từng có chủ – và đã bị phản.”
Tĩnh Dương không hỏi nữa.
“Ngươi có oán?”
“Không.”
“Ngươi cần gì?”
“Người không bỏ rơi ta khi chưa thấy sức mạnh của ta.”
Một thoáng im lặng, rồi ảnh thể cúi đầu lần nữa. Tĩnh Dương đưa tay chạm trán nó.
Khắc ấy – một luồng quang huyết từ trán ảnh thể tràn qua tay hắn, chạy dọc đến tim, rồi vỡ nát ra thành hàng ngàn điểm ảnh, rơi như tro đen từ trời.
Trong tâm mạch hắn, một dấu ấn mới hiện ra: Ảnh Văn Đường Diệp – hình một đường mực nghiêng, đuôi xẻ làm đôi, toát khí linh nhưng giấu sát.
Tĩnh Dương mở mắt.
Hắn vẫn ở trong huyết trì, nhưng bóng ảnh đã không còn trước mặt. Thay vào đó, một luồng khí mảnh như sợi chỉ, từ trong da thịt hắn lặng lẽ bốc lên, hóa thành bóng ảnh mơ hồ uốn quanh vai phải – không hiện hình, nhưng luôn hiện khí.
Hắn biết – từ giờ trở đi, hắn và Đường Diệp Ảnh đã kết khế ước.
Huyết trì lặng lại. Tĩnh Thao bước tới, đưa tay đỡ hắn.
“Ngươi... không sao?”
Tĩnh Dương gật đầu. Khóe môi nứt, nhưng mắt sáng hơn cả ngày tuyết tan.
“Ta... thấy được Ảnh.”
Tĩnh Dương rời khỏi huyết trì với áo bào thấm đẫm máu, không phải máu từ vết thương, mà là huyết trì khí tức đã khắc nhập vào lỗ chân lông – một loại tẩy thể bằng huyết lực cổ xưa.
Trên vai hắn, Diệp Ảnh không hiện hình, nhưng khí tức thì rõ rệt như một lớp sương mảnh uốn quanh gân cốt. Mỗi bước đi đều có cảm giác nhẹ hơn, nhưng sát ý ẩn bên trong lại dày đặc như lưỡi dao giấu trong lụa trắng.
Tĩnh Thao nhìn hắn từ xa, ánh mắt vừa phức tạp vừa hoài nghi.
“Ngươi... thức được rồi?” – ông hỏi.
Tĩnh Dương gật đầu.
“Không chỉ thức. Mà là... ký.”
Tĩnh Thao sững người. Trong lịch sử Tĩnh gia, không phải ai bước vào huyết trì cũng được thần thú chấp nhận. Nhiều người bị đẩy ra, có kẻ còn điên loạn vì tâm mạch vỡ vụn. Nhưng thiếu niên trước mặt ông – vừa rồi còn là người bị tộc khinh khi – giờ đã mang huyết khế thần thú.
Tĩnh Dương không cần nói thêm. Hắn chỉ đưa tay lên, ấn nhẹ vào ngực trái – nơi huyết ấn Đường Diệp đang thầm dao động.
Ngay lập tức, không gian sau lưng hắn dao động – như một bức màn bị xé.
Soạt!
Một bóng ảnh phóng vụt ra. Không có tiếng động, không có ánh sáng – chỉ có một đường đen xé ngang không khí, cắt vụn một chiếc lá đang rơi thành bốn phần đều nhau.
Đây chính là Ảnh Thức – Diệp Ẩn Phá Không.
Lăng Thương lúc này đã xuất hiện phía sau tảng huyết thạch, ánh mắt không giấu nổi chấn động.
“Một thức đầu... đã chạm tới huyết trụ sát giới. Tiểu tử này... quá nhanh.”
Ông hít sâu. Bàn tay lão hơi run – không vì sợ, mà là vì mừng.
“Nếu hắn còn sống đến lúc thấu hiểu tam thức của Đường Diệp Ảnh, Tĩnh gia... có thể vượt Lý, át La.”
Trên đường quay về ngoại viện, Tĩnh Dương không nói gì, nhưng trong lòng lại có sóng trào cuộn cuộn.
“Diệp Ảnh là bóng. Nhưng không phải bóng của ta. Mà là bóng của huyết khí khi ta còn là người chưa đủ mạnh để bị người khác nhớ đến.”
Hắn siết tay. Ấn văn nơi cổ tay trái sáng mờ, từng sợi mạch khí nhỏ như tơ máu bò dọc lên bả vai – nơi Diệp Ảnh đang cuộn mình nghỉ ngơi.
“Ngươi là lưỡi dao. Ta là tay cầm. Từ nay... nếu ta bị chê là phế vật, sẽ để ngươi thay ta mở miệng.”
Khi hai người sắp rời nội viện, bất ngờ có tiếng quát vang lên phía trước:
“Tĩnh Dương!”
Một bóng người từ luyện võ trường phóng ra, là Tĩnh Chí – cháu trai Tĩnh Mạc, mười lăm tuổi đã là huyền giả đê giai đỉnh. Ánh mắt hắn như lửa, toàn thân vận huyền lực dồn về hai tay, thân hình lướt tới như hổ đói vồ mồi.
Tĩnh Thao chưa kịp ngăn, đã thấy Tĩnh Dương khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:
“Thức tỉnh vừa xong, có kẻ đến nạp khí thử đòn.”
Hắn không né, cũng không vung tay.
Diệp Ảnh thức tỉnh.
Từ sau lưng, một đường bóng đen xé không, uốn quanh người Tĩnh Dương trong nháy mắt. Khi Tĩnh Chí đánh tới, nắm đấm vừa chạm sát người hắn thì—
Ầm!
Không phải lực đạo bị đánh bật, mà là không gian quanh Tĩnh Dương bị bóp méo. Một tiếng "bụp" vang nhẹ như bong bóng vỡ, Tĩnh Chí đột nhiên bay ngược ra sau mấy trượng, ngực đau nhói, mặt tái xanh.
“Đây... không phải võ kỹ!” – hắn thở gấp.
“Đúng.” – Tĩnh Dương nhấc chân bước tới – “Đây là... ảnh giới.”
Hắn đưa tay chỉ vào giữa trán Tĩnh Chí:
“Ảnh Thức – thứ nhất. Ngươi chưa đủ tư cách phá nổi gương ảo.”
Tĩnh Chí muốn phản bác, nhưng trước mắt hắn... chỉ thấy bóng của chính mình gào thét trong một vùng tối không ranh giới.
Lúc trở về ngoại viện, Hàn Chi Mai vừa đặt ấm nước sôi lên bàn thì thấy Tĩnh Dương xuất hiện. Nàng giật mình:
“Thiếu gia...!”
Tĩnh Dương mỉm cười:
“Mai nhi, nấu thêm canh. Tối nay... ta muốn luyện đến bình minh.”