Chương 28: Ảnh Hành Liên Tâm

“Oa, Tĩnh Dương ca thật giỏi!”
Tiếng reo vui của Tĩnh Linh vang lên, như một đóa anh đào nở bung giữa rặng tùng trầm mặc. Cô bé chạy đến, nhảy phốc vào lòng Tĩnh Dương, hai tay vòng cổ, miệng không ngừng cười.


Tĩnh Dương bật cười, nâng tiểu a đầu lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng:
“Không giỏi bằng Linh nhi đâu. Võ đồ tam cấp rồi, sau này lại vượt mặt cả ca cho mà xem!”


Gương mặt Tĩnh Linh đỏ hồng, đôi mắt tròn long lanh đầy nghiêm túc:
“Ca thật là hư, lại dám chiếm nụ hôn đầu tiên của người ta... Nếu sau này không gả đi được thì sao?”


Câu nói ngây thơ khiến Tĩnh Thao cũng không nhịn được bật cười ha hả, xoa đầu cháu gái:
“Được rồi, mau để ca ngươi đi, đừng làm tộc trưởng đợi lâu!”


Tĩnh Dương đặt Tĩnh Linh xuống, vẫy tay rời khỏi luyện võ trường. Dù trên mặt vẫn là nụ cười dịu nhẹ, nhưng trong lòng hắn dần trầm xuống — lần gặp mặt này không còn là gặp mặt gia tộc, mà là một buổi thẩm định nghiêm khắc.


Bên trong lầu các nội viện, chín vị trưởng lão đã ngồi đầy. Ở vị trí cao nhất, Tĩnh Thương, tộc trưởng Tĩnh gia, mặc trường bào hoàng nhạt, gương mặt gầy, mũi cao, mắt sáng – mang một uy áp trầm tĩnh không cần biểu lộ.


Bên phải là Tĩnh Mạc, nhị trưởng lão, gương mặt u ám, ngón tay gõ nhẹ tay ghế như tiếng kim rơi. Bên trái là Tĩnh Viên, tam trưởng lão, mập tròn như một bao thịt ủ sáp, hai mắt ti hí nheo lại, ánh nhìn lặng lẽ như đoán mạch địch thủ.


Còn ngũ trưởng lão Tĩnh Ngôn — gương mặt xám xịt, vừa mới nhận tin Tĩnh Liêm Hạo bị đánh đến hôn mê bất tỉnh — thì trông không khác gì một nồi hỏa dược đang chờ phát nổ.


Tĩnh Thao dẫn Tĩnh Dương bước vào, nghiêm cẩn cúi đầu:
“Tộc trưởng, đã đưa Tĩnh Dương đến.”
Tĩnh Dương hành lễ:
“Bái kiến tộc trưởng, bái kiến chư vị trưởng lão.”


Ngay khi lời còn chưa dứt, Tĩnh Ngôn đã hừ lạnh một tiếng, vung tay phát ra uy áp bức nhân. Lực lượng như núi, trùng trùng áp xuống đầu Tĩnh Dương.


Tĩnh Dương lập tức cảm nhận được khí trường từ tứ phương trấn áp, như bốn trụ thần gãy đổ cùng lúc, đè nén thở không ra hơi. Đôi chân hắn run rẩy, thân thể muốn khuỵu xuống, huyết khí trong người xộc lên tận cổ họng.


Hắn cắn chặt răng, môi nứt, máu rỉ ra. Một tay đặt lên chuôi Cự Long Kiếm, một tay còn lại gồng thắt lưng giữ thẳng cột sống, không chịu khuỵu xuống dù một đốt ngón.


“Làm người... có thể nghèo, có thể yếu, nhưng *không thể gãy lưng trước mặt kẻ không đáng cúi đầu.”
Đúng lúc đó—
“Đủ rồi.”
Là Tĩnh Mạc, nhị trưởng lão, ra tay hóa giải uy áp.


Tĩnh Dương được giải thoát, khí huyết trào lên tới cổ họng nhưng hắn nuốt ngược lại, không để ai thấy vẻ yếu đuối.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao:


“Ngũ trưởng lão, đây là ‘thử’, hay là ‘giết’?”
Tĩnh Ngôn cau mày:
“Ta chỉ muốn xem thật giả trùng tu huyền lực!”
Tĩnh Dương cười lạnh:


“Vậy thì mong ngũ trưởng lão sau này ‘thử’ ai khác cũng... công bằng như thế.”
Sau lời đáp lại ngắn gọn mà sắc bén của Tĩnh Dương, không khí trong lầu các như sững lại một khắc.


Các trưởng lão tuy không ai mở miệng, nhưng rõ ràng trong lòng đều bị lay động. Một thiếu niên, đối diện uy áp của huyền giả trưởng lão mà vẫn không quỳ, lời lẽ không mất lễ mà vẫn khiến người khác nghẹn lời – cốt cách ấy không phải kẻ thường có được.


Tĩnh Thương ngồi trên cao, không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt ẩn ẩn chuyển biến.
Ngũ trưởng lão Tĩnh Ngôn hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm.
Tĩnh Thương cất giọng, trầm mà vang:


“Tĩnh Dương, bản tọa nghe nói... ngươi đã thức tỉnh thần thú?”


Tĩnh Dương gật đầu, bước lên một bước, lòng bàn tay lật nhẹ, một tia ảnh khí đen nhạt lập tức toát ra như khói mực giữa không trung, uốn quanh cổ tay hắn.
Các trưởng lão đồng loạt thay đổi sắc mặt.


Tĩnh Uy là người đầu tiên mở miệng:
“Khí tức này… là Đường Diệp Ảnh?”
Tĩnh Dương khẽ đáp:
“Vâng. Đã thức tỉnh – Ảnh Thức sơ khai.”
Tĩnh Mạc nheo mắt:


“Ngươi có thể điều khiển?”


Tĩnh Dương không trả lời ngay. Hắn nhắm mắt lại, tâm niệm vừa động, ảnh khí đột ngột phân làm ba, hóa thành hình ba móc câu mảnh vắt thành hình vòng trên không, rồi tiêu tán như chưa từng tồn tại.


Cả lầu các rơi vào yên lặng.
Chỉ có Tĩnh Thương ánh mắt sâu xa, khẽ thốt:
“Đã là bước đầu Liên Tâm Khế Thức.”
Bốn chữ ấy như đá nặng ném xuống mặt hồ, gây nên chấn động lớn.


Trong các thần thú Di Huyết, Đường Diệp Ảnh là loại đặc biệt nhất – không cắn huyết chủ để thức tỉnh, mà cảm huyết niệm để kết mạch. Ai thức tỉnh nó mà không đạt tới cảnh giới “Liên Tâm”, sẽ không bao giờ khiến nó hiển thể.


Mà Tĩnh Dương, chỉ trong chưa đến một ngày đã đạt tới bước này, là chuyện chưa từng có trong dòng tộc.


Khi rời khỏi lầu các, trời đã ngả chiều, nắng hắt xiên qua tán tùng cổ trên đường nội viện, trải bóng dài xuống từng viên đá.
Tĩnh Thao lặng lẽ đi bên cạnh hắn một đoạn, rồi đột ngột hỏi:


“Lúc bị trấn áp, vì sao không lên tiếng cầu ta?”
Tĩnh Dương cười nhẹ:
“Bởi vì nếu hôm nay ta phải dựa vào thúc, thì ngày mai... ta vẫn sẽ bị họ ép quỳ.”
Tĩnh Thao sững người, rồi cười lớn:


“Hảo! Một câu này của ngươi, đủ tư cách làm nam tử Tĩnh gia!”
Chiều tối, khi hắn trở về ngoại viện, Hàn Chi Mai đang thu thập dược thảo bên hiên. Vừa thấy hắn, nàng vội chạy ra, ngẩng đầu dò hỏi:


“Thiếu gia... có bị làm khó không?”
Tĩnh Dương xoa đầu nàng, cười nói:
“Lúc khó, nhớ đến có người đợi mình về... là thấy nhẹ rồi.”
Nàng đỏ mặt, khẽ cúi đầu, không nói thêm.


Đêm xuống.
Trong phòng luyện công, Tĩnh Dương ngồi xếp bằng, ấn huyết nơi trán chậm rãi tỏa quang hồng nhạt. Ảnh khí quanh người hắn như thủy triều, từng đợt mờ hiện, khi rõ khi tan.
Một luồng ý niệm truyền vào tim hắn.


“Từ nay... ta là bóng. Ngươi là người.”
“Bóng chỉ hiện khi ánh sáng đủ sáng.”
Tĩnh Dương khẽ mở mắt, khóe môi lộ ý cười:


“Cũng được. Ta sẽ sáng... đủ để ngươi hiện cả khi trời tối nhất.”






Truyện liên quan