Chương 29: Huyết Hội Trắc Thí
Sáng sớm ngày thứ mười kể từ khi bước ra khỏi huyết trì, bầu trời trong như nước suối đầu nguồn. Huyết khí trong người Tĩnh Dương đã hoàn toàn hòa nhập cùng ảnh khí, thần trí và Diệp Ảnh có thể tương tác linh hoạt bằng tâm niệm.
Tĩnh Dương khoác trường bào xám tro do chính Tĩnh Thương ban tặng, trên vai trái là ấn phù tam hàm ảnh văn – dấu hiệu của người được quyền ra vào nội viện và luyện kỹ tầng hai Duyệt Tàng Các.
Tại quảng trường luyện võ trung tâm Tĩnh gia – nơi tổ chức đại hội trắc thí mỗi quý một lần.
Nơi này rộng hơn ngàn trượng, trải bằng đá vân thạch, quanh viền có khắc mười sáu loại cổ ấn thuộc tứ đại hệ huyền mạch trong gia tộc. Ở giữa là một lôi đài hình bát giác cao ba trượng, lấp lánh quang mang khởi trận từ trận pháp chồng lồng.
Khi Tĩnh Dương cùng Tĩnh Thao đến nơi, toàn trường đã tụ tập không dưới hai trăm đệ tử Tĩnh tộc từ các viện phân nhánh – đủ mọi cấp độ, từ võ đồ sơ cấp đến huyền sĩ sơ kỳ.
Một hàng ghế đá phía bắc lôi đài là chỗ ngồi của chín vị trưởng lão. Tĩnh Thương chưa tới, nhưng bốn trưởng lão đã ngồi sẵn: Tĩnh Viên, Tĩnh Uy, Tĩnh Mạc và Tĩnh Ngôn.
Ngay từ khi Tĩnh Dương bước vào, ánh mắt không ít người đã đổ dồn về phía hắn.
“Hắn chính là… Tĩnh Dương sao?”
“Nghe nói bị phế hai năm, vậy mà dạo gần đây lại đánh bại Tĩnh Chí lẫn Tĩnh Liêm Hạo.”
“Ta nghe còn khủng hơn: hắn... thức tỉnh thần thú Đường Diệp Ảnh!”
“Hừ, chỉ là tin đồn, chưa thấy ai tận mắt.”
“Chờ xem hắn làm được gì trong trắc thí lần này, là biết thật giả.”
Những lời xì xào không làm Tĩnh Dương động tâm. Hắn bước thẳng, ngồi xuống vị trí dành cho hạch tâm đệ tử đã được trưởng lão ban quyền. Bên cạnh là Tĩnh Linh, đang phấn khích nhìn quanh, thấy hắn thì vui mừng chạy tới:
“Ca ca! Hôm nay huynh nhất định phải khiến tất cả bọn họ sáng mắt!”
Tĩnh Dương bật cười:
“Chỉ cần muội cổ vũ, ca đánh được cả đám.”
Không lâu sau, Tĩnh Thương xuất hiện. Bóng áo bào vàng nhạt rẽ gió mà đến, khí thế tuy không cuồn cuộn như thác đổ, nhưng đủ khiến toàn bộ đệ tử dưới lôi đài đồng loạt đứng dậy cung tay hành lễ.
“Tham kiến tộc trưởng!”
Tĩnh Thương đưa tay ra hiệu, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tĩnh Dương nửa khắc, rồi dời đi.
“Hôm nay là ngày trắc thí theo quý, cũng là ngày để các ngươi chứng minh bản thân xứng đáng kế thừa tên Tĩnh!”
“Nội dung trắc thí lần này chia ba phần: thân pháp – huyền lực – thực chiến. Tất cả các vị trưởng lão đều có quyền chấm điểm. Phần thi cuối – thực chiến – sẽ là đấu đối kháng chọn ngẫu nhiên trong nhóm.”
Giọng ông không cao, nhưng vọng xa như chuông cổ.
“Bắt đầu từ đệ tử luyện huyền hệ.”
Từng nhóm đệ tử lần lượt lên đài, biểu diễn thân pháp, vận lực phá đá, hoặc thi triển huyền kỹ cơ bản. Những phần này đối với người từng là thiên tài như Tĩnh Dương không còn xa lạ – nhưng giờ hắn không đứng trên lôi đài mà ngồi lặng yên, cảm nhận khí mạch các đệ tử khác để luyện ‘Thức Ảnh’ thông linh.
Phía sau lôi đài, Tĩnh Liêm Hạo, dù đang diện bích theo hình thức, vẫn lén quan sát qua một chiếc ngọc kính truyền ảnh. Gương mặt hắn méo mó vì ghen tức:
“Ngươi chỉ là tên phế vật... vì sao lại được hắn công nhận?”
Cạnh đó, Tĩnh Ngôn nhìn kính truyền ảnh, tay siết chặt thành quyền, thầm nhủ:
“Tên tiểu tử kia... lần trắc thí này, nếu có cơ hội, nhất định phải khiến hắn mất mặt!”
Giữa quảng trường, ánh nắng đã lên cao, trắc thí thân pháp và huyền lực gần như hoàn tất. Đệ tử ưu tú mỗi viện đều ghi tên vào bảng xếp hạng của trưởng lão, ánh mắt căng thẳng chờ phần cuối: thực chiến đối kháng.
Một hồi chuông đồng vang lên.
“Tới phần ba: luận chiến.”
Tiếng của Tĩnh Uy – tứ trưởng lão – vang dội như sấm giữa trời quang. Lôi đài trung tâm sáng rực, trận pháp vận chuyển, từng vạch sáng vòng tròn hiện lên dưới nền đá, chia võ đài thành ba khu: trung tâm – cận chiến – sát biên.
“Lần này dùng hình thức gọi tên, đối chiến ngẫu nhiên.” – Tĩnh Uy tuyên bố.
Từng cặp được xướng lên, đệ tử bước ra, giao chiến chóng vánh. Đa phần kết thúc trong ba chiêu, bảy chiêu. Nhưng khi chỉ còn vài lượt cuối cùng...
“Tĩnh Dương – đối chiến: Tĩnh Trực.”
Toàn trường ồ lên.
Tĩnh Trực – cháu đích tôn của Tĩnh Viên – huyền giả trung giai, nổi danh thân pháp nhanh, công chính nhưng sát chiêu hiểm độc. Hắn vốn được định hướng làm người kế thừa vị trí trưởng lão sau này.
Tĩnh Dương nghe gọi tên, chậm rãi đứng dậy.
Cả quảng trường như lặng đi một khắc. Dưới chân hắn, tàn ảnh ảnh khí lặng lẽ nổi lên.
Tĩnh Trực đã đứng giữa đài, ánh mắt trầm ổn, song trong đồng tử ánh lên vẻ lạnh lùng:
“Tĩnh Dương, hôm nay hãy để ta xem ‘Ảnh Thức’ ngươi thức tỉnh đến đâu.”
Tĩnh Dương không đáp. Hắn bước lên đài, mỗi bước là một ảnh bóng lặng lẽ trôi theo, mờ đến mức khó phân biệt với chính bóng của cơ thể – nhưng những ai tinh mắt đều biết, đó là ảnh lực sống.
“Thỉnh.”
Hai người đồng thanh.
Trận pháp khởi động.
ẦM!
Tĩnh Trực không nói thừa, vừa bắt đầu đã thi triển Tuyệt Ảnh Thương, thân ảnh lướt đi như cơn gió, tay đâm ba mũi thương liên hoàn, điểm thẳng các huyệt ngực – eo – hông của Tĩnh Dương.
“Nhanh!”
Nhiều đệ tử thốt lên. Nhưng—
Tĩnh Dương không né hoàn toàn. Hắn nghiêng vai một nhịp, bước chéo một nửa bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh, rồi vung tay – không phải chưởng, cũng không phải kiếm – mà là ảnh.
“Thức thứ nhất – Diệp Ẩn Phá Không.”
Soạt!
Một đường mảnh tối như dao cắt qua thương ảnh, xé toạc lớp khí hộ thể của Tĩnh Trực. Tuy không bị thương, nhưng cả người hắn lập tức khựng lại nửa nhịp.
“Ảnh khí... có hình?!” – Tĩnh Uy đứng bật dậy.
“Không chỉ có hình, mà còn có ý...” – Tĩnh Thương khẽ nói, ánh mắt ngưng đọng.
Tĩnh Trực gầm khẽ, lui ba bước rồi bạo phát huyền lực.
Một vòng xoáy thương quang hiện sau lưng, đâm thẳng ra năm mũi thương như hoa rơi loạn ảnh.
Tĩnh Dương nhắm mắt – ảnh khí trong thân thể dao động theo từng luồng sát khí, như cảm nhận đường đi của thương chưa kịp tới.
Hắn mở mắt.
“Thức thứ hai – Ảnh Hành – Giới Tâm.”
(Ảnh bước theo tâm, khí loạn theo bóng.)
Một bóng người vụt khỏi vị trí cũ. Tĩnh Trực đâm trúng, nhưng đó chỉ là ảnh thể.
Ngay khoảnh khắc hắn chững lại, một bàn tay từ phía sau nhẹ chạm vai hắn, ảnh khí giáng thẳng vào mạch hộ vệ dưới sườn.
Phốc! Tĩnh Trực bị đánh bật, ngã khỏi khu trung tâm lôi đài.
Trận pháp tắt.
Toàn trường im lặng.
Không ai ngờ... Tĩnh Dương – người từng bị gọi là phế vật, lại có thể thắng trong bảy chiêu, mà còn thắng trước một huyền giả trung giai!
“Ảnh Thức thật sự... đã thành hình!”
“Diệp Ảnh lại chọn hắn... Không phải truyền thuyết rồi!”
Các trưởng lão đồng loạt cúi đầu, ghi điểm. Chỉ có ánh mắt của Tĩnh Ngôn đỏ bừng, còn Tĩnh Viên lặng lẽ nghiêng đầu, không nói gì.
Sau trận, Tĩnh Dương bước xuống. Tĩnh Linh chạy tới ôm hắn, hai mắt sáng rỡ như sao:
“Tĩnh Dương ca! Huynh thắng rồi!”
Tĩnh Dương xoa đầu nàng, rồi ngẩng nhìn về lôi đài. Trong lòng hắn không hề hả hê – mà là... tỉnh lặng như ảnh trong đêm.
“Một trận thắng... chưa đủ đổi lại hai năm cúi đầu.”
“Ta còn... chưa xong với những kẻ đã khiến gia đình ta thành cô lẻ trong chính Tĩnh gia này.”
Tối hôm đó, trong phòng luyện khí, Tĩnh Dương ngồi đối ảnh. Trong lồng ngực, huyết khế khẽ nóng lên.
Diệp Ảnh khẽ truyền ý niệm:
“Ngươi thấy rồi đó – ánh sáng đầu tiên đã khiến bóng của ngươi biết cách cắt.”
“Muốn nó biết cách chém... ngươi phải đi sâu hơn.”
Tĩnh Dương khẽ nhắm mắt.
“Ta sẽ chém.”
“Cả những thứ đen hơn bóng.”