Chương 35: Huyết Trắc Định Mệnh

Khí trời se lạnh buổi đầu thu, ánh dương vừa lên đã bị mây mờ che phủ một nửa, nhưng luyện võ trường Tĩnh gia vẫn náo nhiệt, nhiệt huyết lan tràn. Trắc thí hằng năm, với người ngoài có thể chỉ là một nghi lễ, nhưng với đệ tử đời thứ mười tám – đây là vận mệnh.


Tĩnh Dương không đứng cùng bất kỳ phe nào. Hắn lặng lẽ dựa thân vào thân trúc bên rìa thao trường, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua các khuôn mặt đang ồn ào, tranh đoạt.


"Ba phe, nhưng không có phe nào thật sự cường đại," hắn thầm nghĩ. Trong mắt người thường, Tĩnh Khuông là thiên tài, là ngọn núi cao nhất. Nhưng trong mắt hắn – kẻ từng đạt đến tiên thiên cảnh giới ở kiếp trước – những ngọn núi ấy chỉ là sỏi đá dưới chân.


Tĩnh Dương vẫn nhớ lời phụ thân: "Phải khiến những kẻ từng nhạo báng chúng ta, cúi đầu trước thực lực." Hôm nay chính là lúc để hắn làm điều đó.


Trên đài cao, tộc trưởng Tĩnh Thương chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm sâu đảo qua toàn trường, thanh âm trầm ổn:


– “Hôm nay là ngày trắc thí thường niên. Mỗi người chỉ có một lần cơ hội. Kẻ mạnh được lưu, kẻ yếu phải lui, đây là huyết luật của Tĩnh gia – cũng là huyết luật của đại lục.”


Câu nói ấy, không chỉ là cảnh cáo mà còn là lệnh. Các thiếu niên ai nấy đều nín thở, tay nắm chặt vũ khí, ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt.


Tĩnh Thương nâng tay phải lên. Một lão giả mặc trường bào xám tro bước ra – chính là chấp sự trưởng phụ trách nghi thức: Tĩnh Cẩn.


– “Bắt đầu huyết trắc! Theo thứ tự bài danh năm trước, từng người một lên trắc lực!” – Tĩnh Cẩn nói.


Một tấm bia đá dựng thẳng giữa sân, trên bề mặt là lớp huyền tinh đỏ sậm, được gọi là Huyết Thạch – một pháp khí đo lường lực huyền khí, chỉ có huyết mạch chân chính của Tĩnh gia mới có thể kích phát nó.


Người đầu tiên bước ra – Tĩnh Khuông. Hắn cao ráo, mắt hẹp, thân khoác bào bạc – không giấu vẻ kiêu ngạo.
Hắn đặt tay lên Huyết Thạch. Một luồng ánh sáng đỏ từ trong bia trào lên, dâng cao chạm mốc thứ năm.


– “Huyền Sĩ đê giai đỉnh phong – lực lượng cấp năm!” – Tĩnh Cẩn tuyên đọc.
Một tràng ồ vang lên từ khán đài. Chưa tới hai mươi đã đạt Huyền Sĩ đỉnh – đây quả thực là thiên tài hiếm gặp.


– “Tiếp theo – Tĩnh Lệ!”
Tĩnh Lệ bước ra, áo lam mỏng bay theo gió, chân mày lạnh lùng như tuyết. Nàng vận lực, đặt tay lên Huyết Thạch. Cột sáng dâng đến mốc thứ tư, nhưng sắc đỏ có thêm ánh lam nhàn nhạt.


– “Huyền Giả cao giai – lực lượng cấp bốn, mang theo thuộc tính thủy – thượng thừa!” – Tĩnh Cẩn liếc mắt, giọng không giấu kinh ngạc.
Phía sau, tiếng xôn xao lại nổi lên.


Đến lượt Tĩnh Hổ. Mặc áo da đen, hắn đặt tay lên Huyết Thạch. Cột sáng đỏ dâng lên – mốc ba. Mọi người gật gù. Huyền Giả trung giai – đã là đỉnh trong chi thứ.
Và rồi, tiếng gọi vang lên:


– “Tĩnh Dương – bước ra!”
Không khí lặng đi một nhịp. Bao ánh mắt quay lại nhìn. Có khinh thường, có hiếu kỳ, có dè chừng... và có cả sát ý ẩn sâu.


Tĩnh Dương thong thả bước ra trước ánh mắt của trăm người. Gương mặt hắn bình thản, nhưng sống lưng thẳng tắp như thương, tựa như trời cao chẳng thể đè nổi dáng đứng ấy.


– “Tĩnh Dương? Phế vật kia cũng dám lên trắc?”
– “Ha, chẳng lẽ hắn tưởng trò hề sẽ biến thành kỳ tích sao?”


Tiếng xì xào vang lên khắp nơi, nhất là từ phe của Tĩnh Khuông. Nhưng chỉ có những kẻ chưa từng nhìn thấy hắn xuất chiêu, chưa từng nếm một chưởng của hắn, mới dám buông lời như thế.


Tĩnh Cẩn nheo mắt nhìn thiếu niên bước đến. Lão khẽ gật đầu – không còn là Tĩnh Dương năm xưa nữa rồi.
– “Chuẩn bị trắc lực.” – Lão nói ngắn gọn.
Tĩnh Dương đặt tay lên Huyết Thạch.


Trong khoảnh khắc bàn tay hắn chạm vào bia, mọi người cảm nhận được một loại chấn động nhè nhẹ dưới đất. Không ai rõ đó là cảm giác thật hay chỉ là ảo giác.
Bùm!


Cột sáng đỏ rực bắn thẳng lên không trung, không dừng ở mốc thứ ba, không dừng ở mốc thứ tư… mà vượt qua cả mốc thứ năm, chạm tới rìa của vòng thứ sáu!
Tĩnh Cẩn rúng động, hét lớn:


– “Huyền Sĩ sơ giai – lực lượng cấp sáu!”
Trường võ lập tức nổ tung bởi âm thanh kinh hô. Những tiếng cười cợt, giễu cợt ban nãy bị bóp nghẹt trong cổ họng.
– “Không thể nào!”


– “Không phải hắn mới là huyền giả không lâu sao?”
– “Sao có thể đột phá nhanh như vậy…”
Tĩnh Khuông nắm chặt quyền, ánh mắt lạnh dần. Hắn cảm thấy vị trí của mình bị lung lay lần đầu tiên.




Còn Tĩnh Lệ, người vốn lạnh nhạt như sương, ánh mắt khẽ dao động. Nàng không ngờ thiếu niên ấy – người từng bị tộc gọi là phế vật – nay lại đứng ngang hàng với mình, thậm chí còn hơn một bậc.


Trên đài cao, các trưởng lão đồng loạt đứng dậy, thần sắc nghiêm túc hơn bao giờ hết. Thái thượng trưởng lão chậm rãi mở mắt, tia sáng trong đồng tử sâu thẳm lóe lên.


Tĩnh Thương mỉm cười hiếm thấy, ánh nhìn dành cho cháu nội lúc này không còn là nghi ngờ, mà là sự thừa nhận. Một ngọn cờ mới đang được dựng lên giữa đất tổ Tĩnh gia.


Tĩnh Dương thu tay về, mặt không đổi sắc, xoay người trở lại vị trí cũ. Trong lòng hắn vẫn bình tĩnh như hồ nước.
– “Cái gọi là trắc thí, chẳng qua cũng chỉ là bước đầu mà thôi…” – Hắn thì thầm.


Trong đôi mắt ấy, còn có cả vực sâu, cả chiến hỏa chưa từng tắt lửa… và bóng dáng của những kẻ địch tương lai.






Truyện liên quan