Chương 34: Huyết Ảnh Trùng Hiện (phần 2)
Sáng hôm sau, khi ánh dương còn chưa rọi hết mái ngói phủ rêu của nội viện, Tĩnh Dương đã một mình bước ra sau núi. Sau khi trải qua lễ rửa huyết ảnh tại Tịnh Thức Trì, trong cơ thể hắn dường như sinh ra một luồng khí tức mới – thứ không thuộc về huyền lực, cũng chẳng là chân khí, mà là… Huyết Ảnh.
Dọc đường đi, từng cơn gió nhẹ lướt qua, làm tấm áo choàng mỏng phấp phới. Hắn cảm thấy máu mình như đang sống, đang chuyển động theo nhịp đập kỳ lạ – mỗi bước chân là một nhịp vọng âm bên trong xương cốt. Đây không phải cảm giác xa lạ… Mà là sự hồi sinh của bản thể Di Huyết!
Tĩnh Dương dừng lại tại một khoảnh trống nhỏ trong rừng. Giữa nền đất ẩm, hắn vạch ra một vòng tròn bằng Huyết Chỉ, dẫn ra một tấm phù huyết khắc hình tượng Di Miêu – vị thần thú sở hữu bóng ảnh và tốc biến chí cao trong Cửu Thánh Di Huyết Nhân Sư.
“Đường Diệp Ảnh… ta biết ngươi đang theo dõi.” – Hắn nhắm mắt, lặng lẽ truyền huyền lực lẫn một phần khí tức huyết ảnh vào phù huyết.
Một làn khói đỏ nhạt nổi lên từ mặt đất. Phù văn phát sáng, rồi đột ngột nổ tung trong im lặng. Từ trong huyết vụ lượn lờ, một hình ảnh mờ ảo dần hiện lên – chính là Di Miêu Đường Diệp Ảnh với bộ lông đen ánh tím, thân ảnh mảnh dẻ như khói, đuôi chẻ ba, đôi mắt phượng lóe lên tia sáng trí tuệ.
“Ngươi gọi ta, kẻ mang huyết ấn?” – giọng nó vang lên như từ đáy linh hồn vọng lại, réo rắt nhưng cũng sắc lạnh.
Tĩnh Dương quỳ xuống một chân, bàn tay chạm đất, trán gần như chạm vòng huyết trận:
“Ta là kẻ kế thừa Huyết Ảnh Trùng Sinh, muốn học Thuật Tung Ảnh – bí pháp truy tung của Di Miêu. Xin chỉ dẫn.”
Di Miêu chậm rãi lướt quanh hắn một vòng, bóng hình lướt đi như không trọng lượng, thậm chí không để lại dấu vết trên cỏ. Cuối cùng nó dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn hắn:
“Ngươi đã bước qua Trì Tịnh, linh ảnh đã định. Nhưng Thuật Tung Ảnh không đơn thuần là tốc hành hay ẩn tàng. Nó là lối giữa hiện và ẩn, giữa hình và bóng. Ngươi… đã chấp nhận sống như một chiếc bóng chưa?”
Tĩnh Dương ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh đầy dứt khoát:
“Nếu cái bóng có thể bảo vệ những kẻ ta yêu thương, dù phải vĩnh viễn sống trong u ám, ta cũng nguyện theo.”
Di Miêu khẽ gật đầu, đuôi quét nhẹ qua cổ tay hắn. Ngay lập tức, trên cổ tay Tĩnh Dương hiện lên một ấn ký hình trăng khuyết ôm lấy bóng mắt – Ấn Ký Huyết Ảnh của Di Miêu.
“Thuật Tung Ảnh, chính là bước chân của những kẻ không để lại âm thanh.”
Ngay khoảnh khắc đó, vô số hình ảnh – bóng ảnh đuổi bóng, truy tung trong đêm tối, thoắt ẩn thoắt hiện – tuôn ào vào tâm trí Tĩnh Dương. Thức hải hắn run lên, như bị một thế giới bóng tối bao trùm, nhưng đồng thời, những quy tắc ẩn thân và tốc độ như khắc vào huyết mạch.
Một giọt máu từ trán hắn rơi xuống vòng huyết, hóa thành sắc đen sẫm – thuật đã nhập tâm.
Huyết Ấn dần ngấm vào cổ tay, biến mất như chưa từng tồn tại, nhưng Tĩnh Dương biết rõ – từ giờ trở đi, hắn đã khác. Không phải bởi trở thành huyền giả, mà bởi trong máu thịt hắn đã có dấu ấn của Di Miêu – một trong Cửu Thần Di Huyết Nhân Sư.
Hắn lặng lẽ thi triển thử Thuật Tung Ảnh, thân ảnh nhoáng một cái liền lướt khỏi vòng huyết, như chiếc bóng chảy theo ánh trăng mờ. Bước chân không tiếng động, ngay cả cỏ cây lay động cũng không hé lộ hắn từng đi qua. Trong một khắc, hắn biến mất khỏi tầm mắt kẻ thường.
Thân ảnh hắn uốn lượn qua cành khô, xuyên qua khói sương, đến khi dừng lại, đã cách đó hơn trăm trượng. Hắn ngồi xổm xuống, đặt tay lên đất, cảm nhận luồng dư ảnh còn lưu lại trong không gian – đó chính là cốt lõi của Vạn Diệp Truy Tung, thuật do Di Miêu lưu truyền: truy vết khí tức từ từng rung động nhỏ nhất của vạn vật.
Bên dưới lòng đất, gân đất rung rinh. Xa xa có tiếng bước chân nhẹ, không nhanh nhưng liên tục, như ai đó đang rình rập.
– “Có người.”
Tĩnh Dương thầm hô, nhún chân lùi về phía sau cây cổ thụ. Ánh mắt hắn giờ như của dã thú, dò xét, phán đoán, rồi chợt lóe sáng khi thấy hai bóng đen áo choàng xuất hiện trong rừng.
“Không sai... là người của Tĩnh Ngôn.” Tĩnh Dương lặng người nhìn. Một tên có vết sẹo kéo dài từ mắt trái tới má, tên còn lại lưng vác thiết kích đen sì, khí tức như mãnh thú.
– “Hắn không ở nhà, nhưng vòng huyết có dấu vết mở...” – Tên vác kích thấp giọng.
– “Tên tiểu tử kia học được cách khởi động trận, không đơn giản... Hành tung của hắn, không thể để trưởng lão biết được.” – Kẻ có sẹo đáp.
Tĩnh Dương lúc này ánh mắt đã lạnh đi. Hắn hiểu, chỉ cần hắn để lộ chút sơ hở, hai kẻ này sẽ động thủ không cần đắn đo. Nhưng hắn cũng biết… bọn chúng chưa phát hiện ra mình – Thuật Tung Ảnh quả thật đã thành.
Hắn lặng lẽ ẩn thân rút lui, lòng bàn tay siết chặt:
– “Ngũ trưởng lão... ta còn chưa tìm ngươi tính nợ, các ngươi lại tới trước?”
Khi ánh chiều tà buông xuống, Tĩnh Dương một lần nữa trở lại viện, nét mặt trầm ổn nhưng đôi mắt lạnh hơn trước.
Trong lòng hắn hiện giờ không chỉ có quyết tâm tu luyện, mà còn là mối huyết thù đã dần rõ hình. Mỗi bước đi của hắn giờ không chỉ vì bản thân, mà vì gia đình, vì mẫu thân nhẫn nhịn nhiều năm, và vì Tĩnh gia – nơi đang bị bóng ma phản nghịch bao phủ.
Bóng đêm phủ xuống Lạc Ấp, nhưng trong bóng đêm ấy, một Huyết Ảnh đã hiện hình.