Chương 33: Huyết Ảnh Trùng Hiện (phần 1)

Bầu trời xanh nhạt trải dài như một tấm lụa mỏng, từng cụm mây trắng lững lờ trôi qua, mang theo không khí mát lạnh đầu thu. Trong lòng Tĩnh Dương, lại đang dậy sóng.


Sáng sớm hôm ấy, hắn được truyền tin: Thái thượng trưởng lão muốn triệu kiến riêng tại tịnh cư sau núi.


Nơi ở của vị lão nhân này đơn sơ mà u tĩnh, ẩn mình sau một đoạn rừng trúc rậm rạp. Tĩnh Dương không khỏi sinh lòng kính ngưỡng mỗi khi bước chân tới. Người ta nói, vị thái thượng trưởng lão từng một mình phá mười ba huyền sĩ, thoát xác trong biển máu, rồi ẩn thân, luyện “Ảnh Huyết Đạo Quyết” suốt bốn mươi năm chưa từng xuất thế.


Khi Tĩnh Dương đến, lão nhân đã ngồi yên trên ghế đá bên cạnh suối, tay ôm một chiếc hồ lô cũ kỹ.
“Ngồi đi.” Lời ít mà thấm sâu.
Tĩnh Dương cung kính chắp tay, không dám thất lễ.


“Ngươi có biết vì sao ta gọi ngươi tới không?” Lão nhân đưa mắt nhìn hắn, ánh nhìn như xuyên thấu qua làn da, chạm đến tận tầng khí mạch huyết tủy.
“Không rõ, thưa thái thượng trưởng lão.”


“Không rõ cũng tốt.” Lão nhấp một ngụm rượu, rồi nói tiếp. “Mấy hôm trước, khi ngươi bước chân vào Huyền Kỹ Các, ta đã thấy trong ngươi có bóng của một người xưa — kẻ từng tu ‘Huyết Ảnh Truy Tung’ đến tầng thứ ba, rồi bị chính huyết mạch của mình phản phệ.”


Tĩnh Dương ngẩn ra, chưa kịp hỏi thì lão lại tiếp:


“Hắn không ai khác, chính là người đầu tiên thức tỉnh Di Huyết tộc tại Lạc Ấp — Tĩnh Huyền Dạ. Mà nay, ta nhìn thấy ảnh ẩn trong ngươi — như thể dấu tích xưa kia chưa từng biến mất.”


Không gian rơi vào yên lặng. Tĩnh Dương chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.
“Ý người là… ta đã chạm tới Di Huyết mạch?” – Hắn thì thào.


“Không phải chạm, mà là đang trỗi dậy. Huyết Ảnh Truy Tung chỉ hiển hiện khi Di Huyết Thể dung hợp được cả ba biến: Ảnh hành vô tung, huyết tỏa linh uy, và huyết phách di hình.”


Nghe đến đây, trong óc Tĩnh Dương hiện lên hàng loạt hình ảnh mơ hồ — thân ảnh đỏ máu như sương mù lướt qua vách núi, huyết ảnh đuổi theo linh thú như điện, và trong một thoáng, hắn thấy chính mình xoay chuyển thân thể trong tán rừng rậm rạp, bỏ lại sau lưng những tiếng gào thét bất lực của kẻ truy sát.


“Ta muốn truyền lại cho ngươi Huyết Ảnh Tâm Quyết – bản sao còn sót từ Di Miêu cổ điển. Nhưng...” Lão ngừng lại, ánh mắt ngưng trọng. “Con đường này không dễ đi. Mỗi lần tiến vào cảnh giới Huyết Ảnh, ngươi sẽ phải tự bước qua huyết trì của chính mình. Không có nửa đường quay lại.”


Tĩnh Dương siết chặt nắm tay.
“Ta sẵn sàng.”


Ánh mắt lão già chợt sáng lên, rồi đưa tay vào tay áo, lấy ra một mảnh da thú đỏ sậm như huyết ngưng. Trên đó ghi chép những đường văn phù kỳ dị — không phải chữ viết, mà là huyết đạo đồ văn, chỉ có người mang Di Huyết thể mới cảm ứng được.


“Cầm lấy. Tối nay, trước giờ Tý, đến Tịnh Thức Trì sau Tản Linh Cốc. Nếu có thể vượt qua ‘Ảnh Hành Trì Hình’, ngươi sẽ đủ tư cách kế thừa danh xưng... Huyết Ảnh Trùng Hiện.”


Tĩnh Dương nhận lấy mảnh da, lòng như lửa đốt.


Khi hắn bước ra khỏi rừng trúc, trời đã đứng bóng. Nhưng mỗi bước chân hắn giờ đây, như mang theo dư âm của một kẻ khác — ai đó đã từng từ huyết mà sống, từ bóng mà giết.


Đêm phủ xuống Tản Linh Cốc như một tấm màn lặng lẽ, chỉ có tiếng lá khô xào xạc vọng lên giữa tĩnh mịch. Trên đỉnh một tảng đá dựng đứng, bóng Tĩnh Dương dừng lại. Trước mặt hắn là Tịnh Thức Trì – một hồ nước nhỏ trong suốt, đáy phủ đầy tro tàn và tro huyết – nơi từng ghi dấu vô số huyết thể thất bại bị chính tâm ma nuốt trọn.


Tĩnh Dương đứng yên, tay nắm chặt mảnh da thú đỏ như máu. Trên bề mặt da, những đường huyết văn khẽ sáng lên, như được linh khí Tản Linh Cốc cảm ứng mà hồi quang. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được sự biến động từ sâu trong huyết mạch — giống như có thứ gì đang cựa quậy, vươn mình, lặng lẽ đòi lại quyền chủ thể.


“Ngươi đã tới.” Một thanh âm trầm thấp vang lên từ phía tán rừng. Bước ra là một bóng người gầy cao, áo xám phủ kín toàn thân, mặt giấu sau chiếc mặt nạ đồng xanh không hoa văn — là kẻ canh giữ Tịnh Thức Trì.


“Là ta.” Tĩnh Dương đáp, giọng trầm ổn.
Người kia gật đầu, xoay người dẫn đường.


“Từ thời Tĩnh Huyền Dạ đến nay, chỉ có ba người bước vào Tịnh Thức Trì và sống sót. Ngươi là kẻ thứ tư... hoặc là người thứ ba rưỡi, nếu tính luôn Tĩnh Huyền Dạ đã từng bị chính huyết ảnh của mình phản vệ.”


Tĩnh Dương không trả lời. Ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt mặt nước đang phản chiếu ánh trăng, như thể từ đáy hồ ấy có thể nhìn thấy chính phần huyết ảnh đang ngủ say trong linh thức.


Người canh trì dừng lại, giọng trở nên nặng nề:


“Khi ngươi bước chân vào, thân thể ngươi sẽ bị phân tách bởi ba tầng huyết chi ảnh thể. Mỗi tầng sẽ phản chiếu bản thể ngươi một cách khác nhau – một là quá khứ, một là hiện tại, một là tương lai. Nếu ngươi không thể chấp nhận cả ba, ngươi sẽ bị chính bản ngã mình cắn nuốt.”


Ngừng lại một nhịp, hắn nói:
“Chỉ khi vượt qua được, huyết ảnh mới trùng hiện. Còn không – linh mạch hủy, thân vong thần diệt.”
Tĩnh Dương nhắm mắt. Bước chân chậm rãi, hắn tiến vào Tịnh Thức Trì.


Ngay khoảnh khắc đầu ngón chân chạm nước, toàn bộ mặt hồ như sôi lên, từng vòng huyết khí nổi lên theo những phù văn cũ kỹ phát sáng quanh bờ. Một tiếng trầm nặng vọng từ đáy sâu:
– Huyết Ảnh, Trùng Hiện!


Ngay lập tức, toàn bộ không gian xung quanh Tĩnh Dương biến sắc. Hắn bị kéo vào một vùng huyết quang, ba luồng sáng đỏ từ trong huyết trì bắn lên, hóa thành ba bóng người – đều là hắn, nhưng mỗi người lại mang một khí tức hoàn toàn khác biệt.


Người thứ nhất – thân thể gầy yếu, ánh mắt tuyệt vọng, là Tĩnh Dương khi còn là một phế nhân — tượng trưng cho Quá Khứ.
Người thứ hai – mặc y phục hiện tại, ánh mắt kiên định, là hắn ở thì Hiện Tại.




Người thứ ba – toàn thân tỏa ra khí thế bức người, trường bào huyền huyết, sau lưng ẩn hiện hình bóng Di Miêu với chín đuôi cuộn quanh – là Tĩnh Dương Tương Lai, bước qua cả sinh tử, hội tụ Di Huyết Thể.


“Ngươi có dám đối diện chính mình không?” – ba người đồng thời lên tiếng, tiếng nói hợp làm một.
Tĩnh Dương nắm chặt nắm tay, trầm giọng:
“Không chỉ dám đối diện. Ta còn phải vượt qua.”


Ba bóng ảnh lao tới, hợp thành một luồng huyết quang dữ dội, cuốn lấy thân thể hắn.
“Uỳnh!”


Một tiếng nổ từ trong linh hồn bùng lên. Huyết mạch sôi sục. Tĩnh Dương cảm thấy như chính máu mình đang hóa thành lưỡi dao, đang trùng trùng điệp điệp vẽ lại thân thể mới – như một lần lột xác.


Bên ngoài Tịnh Thức Trì, người canh trì khẽ ngẩng đầu, gật gù:
“Không sai... Huyết Ảnh, rốt cuộc cũng tìm được người kế thừa.”
Giữa Tản Linh Cốc, ánh trăng như đọng lại trong khoảnh khắc.






Truyện liên quan