Chương 32: Vạn Diệp Truy Tung

Bầu trời Tĩnh gia vừa hửng sáng, Tĩnh Dương đã rời khỏi nội viện, bước chân nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ trầm tư. Sau khi trở thành huyền giả, hắn cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể, nhưng đồng thời cũng ý thức được rằng con đường phía trước còn nhiều thử thách.


Trên đường đến Huyền Kỹ Các, Tĩnh Dương bắt gặp một nhóm thiếu niên đang luyện tập. Họ dừng lại, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn. Tĩnh Dương mỉm cười gật đầu, rồi tiếp tục bước đi.


Khi đến Huyền Kỹ Các, hắn dừng lại trước tấm biển khắc ba chữ "Huyền Kỹ Các". Những nét chữ mạnh mẽ, ẩn chứa khí thế uy nghiêm, khiến hắn không khỏi cảm thán.
Một giọng nói già nua vang lên từ bên trong:


"Ngươi có thể cảm nhận được khí thế trong những nét chữ đó sao?"
Tĩnh Dương cúi đầu đáp:
"Vãn bối cảm nhận được sự uy nghiêm và sức mạnh ẩn chứa trong từng nét chữ."
"Tốt, vào đi."


Bên trong Huyền Kỹ Các, lão giả tóc bạc đang ngồi trên ghế, ánh mắt sáng quắc nhìn Tĩnh Dương. Hắn cúi đầu hành lễ:
"Vãn bối Tĩnh Dương, bái kiến thái thượng trưởng lão."


Lão giả gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng:
"Ngươi đã trở thành huyền giả, có thể lên lầu hai lựa chọn huyền kỹ phù hợp."


Tĩnh Dương cảm ơn, rồi bước lên lầu hai. Tại đây, hắn thấy nhiều cuốn sách cổ được sắp xếp cẩn thận. Hắn lướt qua từng cuốn, ánh mắt dừng lại ở một quyển có tựa đề "Vạn Diệp Truy Tung".


Mở ra, hắn đọc những dòng đầu tiên:


"Vạn Diệp Truy Tung là huyền kỹ hoàng giai thượng phẩm, mô phỏng theo đặc tính của thần thú Đường Diệp Ảnh. Khi thi triển, người sử dụng có thể di chuyển nhanh chóng, để lại ảo ảnh khiến đối thủ khó phân biệt thật giả."


Tĩnh Dương cảm thấy hứng thú, quyết định mượn cuốn sách để tu luyện. Hắn tin rằng, với huyền kỹ này, khả năng chiến đấu của hắn sẽ được nâng cao đáng kể.


Rời khỏi Huyền Kỹ Các, Tĩnh Dương hướng về phía rừng trúc phía sau núi, nơi yên tĩnh thích hợp cho việc tu luyện. Hắn biết, con đường phía trước còn nhiều gian nan, nhưng với quyết tâm và nỗ lực, hắn sẽ vượt qua tất cả.


Trúc lâm sau núi Tĩnh gia mờ mịt sương mỏng, từng chiếc lá xanh bị gió lay động rì rào, tạo thành bản hợp xướng thanh tĩnh của thiên nhiên. Giữa vầng sáng bình minh, một thân ảnh đang tung mình, lưu quang lấp lánh vờn quanh như ảo ảnh — đó là Tĩnh Dương.


Hắn đã bắt đầu thử thi triển "Vạn Diệp Truy Tung".


Vũ kỹ này mô phỏng theo cách thức di chuyển của thần thú Đường Diệp Ảnh — loài có tốc độ biến hóa linh mẫn, ẩn hiện trong hư vô như lướt giữa màn đêm không tiếng động.


Trong phần diễn giải của huyền kỹ có viết:
"Muốn hiểu được Đường Diệp, phải khiến tâm như ảnh, bước như gió, biến hóa như lá giữa bão."


Tĩnh Dương nhắm mắt, tâm niệm trầm lắng, tưởng tượng thân thể mình hòa làm một với thiên địa. Hắn bước lên, để lại sau lưng ba đạo tàn ảnh mơ hồ như chiếc lá bị gió cuốn.
Vút!


Tàn ảnh thứ nhất tan biến, tàn ảnh thứ hai đổi hướng, tàn ảnh thứ ba lại bất ngờ đâm chếch sang phải.
Không phải ảo thuật, mà là biến hóa dựa trên cảm giác — tốc độ thật đến mức để lại tàn ảnh!


"Khá lắm, thân pháp này nếu kết hợp cùng Vân Tung Mị Ảnh, hẳn có thể tạo ra sát chiêu kết liễu trong một chiêu!" – Tĩnh Dương lẩm bẩm, khoé miệng hiện lên tia cười.


Hắn không biết, ở rìa rừng trúc có một ánh mắt đã theo dõi hắn từ lâu.


Lạc Linh Dao — một trong chín chủng Di Huyết Nhân Sư, thần thú tộc nữ, sở trường thẩm thấu ý niệm, ẩn hình không dấu vết, giống như linh hồn phiêu lãng giữa gió.


Lạc Linh Dao nằm vắt vẻo trên cành cao, ánh mắt u lam sâu thẳm, chăm chú dõi theo từng chuyển động của Tĩnh Dương. Không ai biết nàng đến từ đâu, nhưng khí tức quanh thân như sương chiều tan loãng, nếu không phải Tĩnh Dương mới vừa đột phá Huyền giả, tuyệt không thể mơ hồ cảm ứng được.


Bỗng nhiên, một đạo tiếng gió chợt đổi hướng.
Tĩnh Dương dừng lại.
Một cánh lá xoay ngang, không theo quy luật.


Hắn đảo mắt nhìn quanh, không thấy ai. Nhưng trong lòng chợt nổi lên cảm giác lạnh sống lưng quen thuộc — đó là bản năng của Di Huyết thể, khi có khí tức huyết mạch đồng dạng xuất hiện gần kề.




"Ra đi, nếu không ta sẽ coi là địch." – Tĩnh Dương trầm giọng nói.


Một tiếng "Hừm..." rất khẽ vang lên từ trên cao. Một bóng trắng đáp xuống nhẹ như lông chim. Một nữ tử khoác trường bào thanh nhạt, tóc dài thắt gọn sau lưng, dung nhan thanh lãnh, chính là hóa thân của Lạc Linh Dao.


Tĩnh Dương giật mình:
"Ngươi là...?"
"Không cần hỏi. Nếu ngươi còn muốn sống, thì học cho xong Vạn Diệp Truy Tung, rồi đến Tản Linh Cốc gặp ta."
Giọng nàng vang lên, nhẹ nhàng như gió thoảng.


Chưa kịp hỏi thêm điều gì, bóng nàng đã mờ dần, như làn khói tan trong nắng sớm.
Tĩnh Dương đứng sững hồi lâu, đôi mắt trầm xuống, thầm nghĩ:
“Lại là một thần thú... Nhưng nàng là địch hay là bạn?”


Gió trong trúc lâm vẫn thổi nhẹ, như chưa từng có ai đến — nhưng từ giờ trở đi, Vạn Diệp Truy Tung không chỉ là huyền kỹ, mà còn là dấu vết dẫn đến một bí ẩn sâu hơn trong vận mệnh của hắn.






Truyện liên quan