Chương 31: Tán linh cốc ảnh

Đêm buông nhẹ như màn sa lạnh phủ xuống vùng đất phía bắc Lạc Ấp. Trong phủ Tĩnh gia, Tĩnh Dương ngồi xếp bằng trên giường gỗ trầm hương, toàn thân đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nề nhưng ánh mắt lóe sáng. Kinh mạch thứ mười hai đã phá, huyền lực bắt đầu tụ kết về một điểm — trung tâm đan điền.


Hắn không dám khinh suất. Tam Phân Quy Nguyên Khí vận chuyển từng vòng chu thiên, ba luồng khí nội – Thiên Sương, Bài Vân, Phong Thần – hòa vào nhau, như ba dòng suối hội nhập, cùng dồn về đan điền, chậm rãi thành hình xoáy tụ.


Khoảnh khắc này chính là khởi đầu chân chính của huyền giả.


Dù là cường giả thiên bẩm, nếu không thể tụ khí tại đan điền, suốt đời vẫn là võ đồ mà thôi. Chỉ khi mười hai kinh mạch vận hành tròn vẹn, huyền lực tụ kết về một điểm, hình thành bản nguyên khí trụ, mới được xưng là huyền giả – là bước đầu của con đường võ đạo cường giả chân chính.


Ánh sáng mờ của trăng hắt lên gương mặt thanh tú đang căng cứng của Tĩnh Dương. Mồ hôi chảy từng giọt, nhưng môi hắn khẽ nhếch. Hắn biết mình đã vượt qua cửa tử.


Giữa canh ba, đan điền hắn đã bắt đầu có cảm giác trầm nặng — dấu hiệu tụ khí thành đan.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng trầm tĩnh đột nhiên vang lên một tràng cười khoái trá:


– Ha ha ha! Cuối cùng cũng thành công rồi!


Tĩnh Dương như một bóng mây thoắt bay lên, từ mép giường lướt ra ngoài cửa sổ, thân ảnh xoay chuyển giữa không trung ba vòng rồi đáp xuống bãi cỏ — huyền lực hiện giờ khiến hắn nhẹ như yến lướt gió.


Đang khoan khoái xoay người thì... “phịch!”
Hắn đáp trọn vào một thùng nước tắm lạnh, nước đen kịt trào ra tung tóe, cùng lúc một mùi hôi tanh gay gắt xộc lên.


– Cái gì vậy trời?! Ai làm cái thùng này bốc mùi y như chuột ch.ết thế?!


Hắn nhăn mặt, cúi nhìn... nước trong thùng đã chuyển thành màu xám đen, còn nổi bọt li ti. Lúc này Tĩnh Dương mới hiểu — toàn bộ tạp chất trong cơ thể do trùng tu kinh mạch và khai mở đan điền đã bị bài xuất.


– Khó trách người ta bảo sau khi đột phá, cả thân thể như được tẩy rửa. Thì ra mùi này là "bằng chứng thăng cấp"!


Hắn bật cười, lắc đầu, rút khăn lau mặt vừa đúng lúc bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa khe khẽ:
– Thiếu gia, người... đã dậy chưa?
Đó là giọng của Hàn Chi Mai – ôn nhu như sương sớm đầu thu.


– Ờ... Ờ, Chi Mai à, giúp ta múc thêm hai thùng nước nữa. Nhanh một chút nhé!
– Dạ!


Không lâu sau, Chi Mai trở lại với hai thùng nước, không hề dám nhìn vào trong, chỉ lặng lẽ đặt xuống rồi quay đi. Nhưng khi Tĩnh Dương bước ra, đã rửa sạch thân thể, thay áo đen bó sát cùng áo khoác ngoài mỏng, thân thể cường tráng hiện rõ đường nét – ánh mắt Hàn Chi Mai lặng đi một khắc.


– Sao mặt cô đỏ vậy? Bị cảm à?
Tĩnh Dương đưa tay sờ trán nàng, lo lắng.
– Thiếu... thiếu gia đừng... – nàng giật mình, xoay người bỏ chạy.
Ngay khoảnh khắc ấy, cửa ngoài vang lên tiếng va chạm.
– A!


– Thật... thật xin lỗi...
Một người khác vừa đến, đứng chắn ngay cửa: La Khinh Sương, vận y phục đỏ tươi, mái tóc dài búi cao, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa xấu hổ.


Ánh mắt nàng chạm Hàn Chi Mai, rồi lướt vào trong phòng.
– Cô... Cô vừa bước ra từ phòng của hắn?
Lời chất vấn bật ra khiến không khí có chút căng thẳng.
– Đúng vậy, tôi ra từ phòng thiếu gia. Có gì lạ?


Chi Mai đáp không chút lúng túng.
La Khinh Sương nghiến môi, còn chưa kịp quay lưng bỏ đi thì một giọng nói quen thuộc cất lên:
– Tiểu a đầu mập, cô đến thăm ta hay đến ghen đấy?


Tĩnh Dương vừa ra khỏi phòng, cười toe toét.
Khinh Sương giậm chân:
– Ngươi... lại dám gọi ta như thế!
– Mẹ, vị cô nương này là...?


Trần Kiều Ân từ xa đi tới, thấy cảnh tượng có phần xấu hổ giữa ba người liền hỏi dò.
Tĩnh Dương nháy mắt:
– Không quen lắm, chắc chỉ là người... có ấn tượng tốt thôi!


La Khinh Sương tức đến nỗi lườm hắn cháy mặt, nhưng vẫn không rời đi. Bà Trần Kiều Ân liền bật cười, kéo cả hai vào nhà chuẩn bị bữa ăn sáng, còn dặn Hàn Chi Mai đi chuẩn bị thêm món cháo tổ yến bổ khí.


Khung cảnh gia đình dịu dàng, nhưng đâu ai biết — khi trăng khuyết xuống phía tây, thì huyết khí dưới Tản Linh Cốc cũng đang dâng lên, âm thầm chuẩn bị một cuộc chấn động linh mạch cổ xưa...


Ánh dương lên chậm, mây trắng giăng từng đợt ngang trời. Trong hậu viện Tĩnh phủ, Tĩnh Dương ngồi dựa ghế đá, La Khinh Sương đứng khoanh tay phía trước, biểu tình có chút bất mãn, nhưng ánh mắt lại chần chừ như đang giấu điều gì đó.


– Tĩnh Dương, lần trước ta thực sự không cố ý ra tay nặng. Ta… không biết ngươi đã bị thương từ trước.
Giọng nàng nhỏ dần, tựa như đang chịu thiệt.
Tĩnh Dương nhướng mày, thở dài:


– Ta không trách cô. Ngược lại, nếu không phải nhờ trận đấu hôm đó, ta đã không ép bản thân đến bước trùng tu huyền lực.
La Khinh Sương ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn:
– Thật sao?


– Thật. Mà cô tới đây hôm nay, thật chỉ để xin lỗi thôi à?
– Chứ không lẽ còn có lý do khác?
– Ta nghĩ cô đến vì… nhớ ta?
– Ngươi…


La Khinh Sương đỏ mặt, giậm chân, quay người định rời đi. Nhưng Tĩnh Dương đứng dậy, bước tới nói nhỏ:
– Nếu có thời gian, tối nay cô đến quảng đình sau núi Tĩnh phủ. Ta có thứ muốn cho cô xem.


Nàng quay đầu, ánh mắt đầy hồ nghi nhưng rốt cuộc cũng gật đầu nhẹ.
Đêm đến.


Sau khi dùng cơm cùng mẫu thân và Tĩnh Tiếp, Tĩnh Dương rời phủ một mình. Bộ áo choàng đen nhẹ bay trong gió đêm, gương mặt hắn trầm tĩnh hơn xưa, nhưng ánh mắt vẫn mang theo chút nghịch ngợm cố hữu.


Hắn bước qua mấy lối đá nhỏ, đến một phiến rừng thông bao quanh — đường dẫn ra sau núi Tĩnh gia.


Từng bước chân dẫm lên lớp lá khô, hắn dừng lại trước một tảng đá lớn có khắc họa một trận đồ lạ thường — tám phương vị, chính giữa là một viên hồng ấn mờ mờ như máu, bốc lên quầng sáng nhè nhẹ.


– Đây là… Truy Tung Trận – một loại phụ trận cổ xưa dùng để phát hiện linh khí ẩn dấu.
Hắn giơ tay, vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí, mười hai đạo kinh mạch phát sáng mơ hồ, dẫn huyền lực tụ vào chỉ tâm.


Chỉ một cái điểm nhẹ, mặt đất rung động. Trận văn trên đá lóe sáng rồi ẩn xuống, tách mở một tầng phong ấn.
Một lối đi nhỏ hiện ra, sâu xuống lòng đất như thông vào bụng núi.


– Tản Linh Cốc... đúng là không đơn giản. Gia gia giấu kín như vậy, cũng là có lý do.


Bước chân Tĩnh Dương chậm rãi hạ xuống lối đá, mỗi bước đều có cảm giác áp lực vô hình, giống như có thứ gì đó cổ xưa đang giám thị hắn.


Khi đến đáy cốc, một bức tường đá hiện ra, khắc kín phù văn cổ đại. Ở giữa bức tường là một phù điêu hình sinh vật bốn chân, mình dài, ánh mắt khép hờ như ngủ say — Đường Diệp Ảnh.


Hắn khẽ hít một hơi.


Đây chính là thần thú hắn từng cảm ứng được trong mộng — Di Huyết thần ảnh, chủ về truy tung, ảnh ẩn, thích sát. Một nhánh nhãn hệ cực hiếm, từng là truyền thừa của một dòng chính Di huyết nhân sư, nhưng từ lâu đã thất lạc.


– Quả nhiên... cảm ứng không sai.
Hắn đưa tay lên, ấn nhẹ vào vị trí mắt của Đường Diệp Ảnh.
Ầm!


Phù điêu lay động. Hơi thở âm lãnh thoát ra từ vách đá, hòa với huyết khí còn sót lại từ thời cổ. Một luồng tinh quang huyết sắc từ giữa mắt bức phù điêu bắn thẳng vào trán Tĩnh Dương.


Ngay lúc đó, một đoạn hình ảnh ngắn như mộng vụt hiện:




Một thân ảnh mảnh dẻ phiêu dật, trên lưng là bóng ảnh dài như lụa đỏ, thân hình ẩn hiện giữa khói lam... Chính là chủ nhân của Đường Diệp Ảnh thuở xa xưa, từng một mình diệt ba trăm huyền giả chỉ trong một đêm, máu nhuộm bảy thôn.


Cảnh tượng chấm dứt, nhưng trái tim Tĩnh Dương vẫn run rẩy.
– Đây… chính là sát ảnh truyền thừa? Hắn lẩm bẩm.


Một hạt ấn ký đỏ như chu sa hiện trên mu bàn tay trái của hắn — giống hệt ấn huyết năm xưa khi Di Miêu thức tỉnh.
– Đường Diệp Ảnh, một bước nữa, ta sẽ nắm giữ ngươi!


Ngay khi hắn vừa định rút lui, bức phù điêu khẽ rung, truyền ra một đoạn văn cổ:
“Muốn thức tỉnh Ảnh Ẩn chi linh, trước phải qua Vạn Diệp Truy Tung — ba mươi sáu ảo ảnh, ba lần sinh tử, một lần quyết mệnh.”


Tĩnh Dương nghiến răng. Hắn hiểu — hành trình để dẫn dắt thần thú sát ảnh đã bắt đầu.
Và mỗi bước đi sau này, sẽ không còn lối quay đầu.






Truyện liên quan