Chương 39: (h chấn động trên xe)
Tiễn người đi xong, cuối cùng hắn có thể nói chuyện với Giang Kha được rồi.
"Lão tao hóa, có kinh ngạc không nào?"
"Cậu không phải nên đi châu Âu sao, thế nào lại..."
"Hoãn giờ bay, trước khi đi muốn gặp chú một chút."
Ý là y dụng tâm bay từ Bắc Kinh về Thượng Hải?
Phó Nghị bị câu trả lời trực tiếp lại ôn nhu này làm cho nghẹn ngào, một hồi sau mới lẩm bẩm nói: "Có cái gì đẹp đâu... Kia, nhóm nhạc là do cậu mời tới?"
"Bạn bè hợp tác với Lâm Thần đấy, mời đến trình diễn hữu nghị."
"Hóa ra là vậy a", Phó Nghị gật gật đầu, "Mà cũng quá khoa trương đi, chỉ là cuộc họp hằng năm của công ty thôi, đâu cần mời ca sĩ nổi tiếng đến vậy..."
"Bọn họ cũng chỉ là hát một bài thôi, lái xe qua đây cũng chưa tới nửa giờ." Giang Kha nhìn biểu tình kinh nghi bất định của hắn cười nói: "Đi thôi, tiễn tôi ra sân bay."
Phó Nghị nhìn đường quả lay động trước ngực áo Giang Kha, phút chốc cảm thấy từ thân đến tâm đều thật ngọt ngào.
Tuy rằng chẳng mấy chốc mà ly biệt, nhưng chẳng thể nào ngăn được tâm tình càng lúc càng trương phồng như kẹo bông của hắn.
Bỏ hành lý Giang Kha vào cốp xe xong, ngồi vào vị trí tài xế, không nhịn được nhìn qua đối phương hàn huyên.
"Ăn tối chưa?"
"Vừa nãy sau đài có ăn điểm tâm rồi."
"Ngon không?"
"Cũng không tệ lắm."
"Chỉ ăn điểm tâm ngọt thì làm sao đủ, nếu còn đói bụng thì ra sân bay còn có..."
"Không cần, đã no rồi."
"Thật sự no rồi?"
Con ngươi Giang Kha bắt đầu chuyển, Phó Nghị thấy vậy liền biết hắn hiểu lầm rồi, nhưng lời đã ra khỏi miệng, hơn nữa không thể không nói chính mình cũng có mấy phần cố ý.
Đáy lòng hắn muốn đối phương, chưa tới nửa tháng đã nhớ thương đủ rồi.
"Để tôi xem có đói bụng không nào, lão tao hóa," Giang Kha hiểu rõ mà, một tay đè cổ hắn kéo qua, một kia dọc theo đường cong trên lưng trượt xuống, cách lớp áo sơ mi xoa xoa eo thon rắn chắc.
Phó Nghị nhắm mắt lại, ngầm thừa nhận lời nói và hành động của đối phương, tay nắm lấy tay người ta, đốt tay theo cường độ xoa nắn tăng dần trở nên trắng bệch.
"Cái miệng phía dưới đã đói tới không chịu nổi rồi phải không..." Giang Kha hôn lỗ tai hắn, ngón tay cách quần dùng sức ấn ấn.
Phó Nghị bị kích thích "Ưm" một tiếng, nhấc cái mông lên cho ngón tay kia càng dễ trêu chọc hậu đình, hai tay níu lấy đối phương, đầu dựa vào bả vai y.
Mặt hai người ghé lại sát nhau, vẻ mặt Phó Nghị ẩn nhẫn căng thẳng, một bên bị khoái cảm dưới thân hành hạ cho lý trí xa dần, một bên còn lo lắng bãi đậu xe không biết có người qua lại hay không. Giang Kha thấy buồn cười, liên tục hôn lên mặt nam nhân để Phó Nghị chuyên tâm, đồng thời thuần thục cọ vào quần tây đối phương, tìm tới lỗ nhỏ luôn cực kỳ hoan nghênh y, cắm vào.
Thanh âm nam nhân lập tức trở nên mềm mại, Giang Kha đớn giản kéo người qua chỗ phụ lái, địa phương nhỏ hẹp bị hai nam nhân chen chúc thành chật chội. Y để Phó Nghị nửa nằm nhoài ra cửa sổ xe, lột quần đối phương, hai bàn tay nắm lấy hai bờ mông kéo ra, rốt cục nhìn thấy tao huyệt thật rõ ràng.
"Đừng nhìn..." Phó Nghị xấu hổ nói, cái huyệt kia cũng mắc cỡ giống chủ nhân mà căng lại, "Cậu còn phải lên máy bay, chúng ta mau làm luôn đi..."
"Gấp cái gì," ngón tay Giang Kha nhẹ nhàng đẩy tiểu huyệt ra, nhìn mị thịt hơi lộ ra ngoài không chớp mắt, vẽ loạn vòng quanh chậm rãi trêu chọc, mãi đến tận khi Phó Nghị không chịu được nữa xin tha mới kẹp ngón trỏ và ngón giữa cùng vọt vào.
Khai thác nam nhân này là chuyện rất vi diệu, có thể tận mắt thấy một tổng tài áo mũ chỉnh tề biến thành một ɖâʍ thú muốn tìm bất mãn. Giang Kha thích nhất là lấy ngón tay đâm Phó Nghị đến thần trí không rõ, sau đó tàn nhẫn ấn nam nhân ngồi lên dương cụ của mình, nhìn đối phương khó nhịn mà khóc hô lên xoay xoay liên tục, phía trước d*m thủy không khống chế được mà cuồng phun.
"A a... Giang, Giang Kha... Ân..."
"Lão tao hóa sướng khong? Sảng khoái liền lắc mông lợi hại vậy hả, chiêu đãi lão nhị tiểu gia cho tốt vào."
"Ân, ân a a... Giang Kha, chỗ đó... Dùng sức..." Phó Nghị mơ mơ hồ hồ thấy bãi đậu xe không một bóng người, thả lỏng phát ra âm thanh, phóng đãng rên rỉ, lắc mông để vách tràng nhỏ hẹp kịch liệt ma sát côn th*t, hưng phấn cao trào bắn ra.
Giang Kha phối hợp rút ra tới cửa, quy đầu mạnh mẽ ép tới tuyến tiền liệt lần nữa, khiến Phó Nghị co giật thư sướng tiết ra, nước mắt lẫn mồ hôi nhỏ xuống cửa xe trước, cả khuôn mặt cương nghị giờ chỉ còn mị thái.
"Nha..."
Nhưng đối với Giang Kha đây mới chỉ là mở màn, tiểu huyệt co chặt làm y phát điên, không nhịn được ôm eo nam nhân lại một vòng va chạm mới, nhiều lần đẩy tới nơi sâu nhất, dùng sức nghiền nát. Phó Nghị như món đồ chơi bị đối phương lăn qua lăn lại, nhếch miệng hưởng thụ khoái cảm tràn ngập.
"Lão tao hóa, nơi này của chú thực sự là càng làm càng chặt mà..." Giang Kha vừa đâm chọc vừa nói mấy lời ɖâʍ tục, kích thích Phó Nghị xấu hổ lắc đầu không thôi, nhưng càng kìm lòng không đặng kẹp chặt dương cụ.
Mãi đến tận khi nam nhân lần thứ hai bắn ra y mới đạt tới cao trào, đem tinh hoa từng luồng từng luồng đánh tới vách tràng, dương cụ khảm chặt trong cơ thể nam nhân, mãi đến tận khi hơi thở dồn dập của Phó Nghị bình phục lại mới chậm rãi rút ra.
Quá trình rút ra còn cực kỳ chậm, thứ bên trong theo động tác ấy từ từ chảy xuống, nhỏ lên nệm đen, lại thêm tiếng run rẩy than nhẹ của Phó Nghị càng ȶìиɦ ɖu͙ƈ đến cực điểm.
Toàn bộ rút ra xong Phó Nghị cũng thoát lực ngồi phịch xuống trong lồng ngực y, ánh mắt sau khi bị chà đạp vẫn còn đang mơ hồ, phỏng chừng bây gọi hắn nói chuyện cũng không ổn nổi.
Vì vậy Giang Kha đặt người này xuống ghế phó lái thắt dây an toàn, sau đó nhéo mặt đối phương một cái: "Lão tao hóa ngồi vững vào, tiểu gia lái xe đây."
Phó Nghị hé hé miệng tựa hồ nói không cần, nhưng Giang Kha đã chiếm chỗ điều khiển rồi, liếc mắt cái liền khởi động chiếc xe đầy mùi vị tình ái này chạy tới sân bay.
Tới nơi Phó Nghị rốt cục cũng tỉnh táo trở lại, ngượng ngùng sửa sang quần áo xuống giúp Giang Kha lấy hành lý, thấy vừa kịp thời gian liền thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu định bay tới đâu?"
"Đi Luân Đôn trước, sau đó qua Milan, ít cũng phải một tháng."
"Giang đổng cho phép cậu đi lâu vậy ư?"
Nói đến đây Giang Kha nở nụ cười: "Đồng ý chứ, công ty bên kia cũng đã sắp xếp người tiếp quản chức vị của tôi rồi."
"Cho nên bây giờ..."
"Bắt đầu từ hôm nay tôi chính thức từ nhậm, không cần nói mấy chuyện nhức đầu kia nữa."
Phó Nghị choáng váng, phút chốc muốn nói thật nhiều việc, hỏi thật nhiều điều, nhưng lời ra khỏi miệng chỉ còn là: "Chúc mừng cậu, có thể toàn tâm toàn ý làm chuyện mình thích."
Giang Kha vẫn cười như trước, lấy kim băng đường quả trước ngực đưa cho hắn, Phó Nghị mới phát hiện cái này là đường quả thật, kim băng chỉ là để cố định nó lên thôi.
"Cảm ơn cậu." Hắn tiếp nhận thấp giọng nói.
"Tôi đi kiểm tr.a thủ tục đây." Giang Kha kéo hành lý, vỗ vỗ hắn nói: "Rảnh rỗi gọi điện thoại cho tiểu gia, về sớm tắm rửa rồi ngủ đi."
Phó Nghị cũng cười rộ lên, gật gật đầu, nhìn đối phương từ từ biến mất sau cửa kiểm tra, vẫn đang suy nghĩ miên man về lời đối phương nói mới rồi.
Giang Kha đã không còn là người phụ trách công ty BĐS Giang thị nữa, nói cách khác không còn cần lưu lại Thượng Hải làm gì, có phải ý là, sau này hai người cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa?
Vậy mối quan hệ trước nay tính là cái gì?
Đầu óc hắn hơi loạn, thấy thật phiền não.
Về đến nhà, Phó Nghị chợt thấy uể oải chưa từng thấy, tâm tình ngọt ngào ban nãy đã theo sự thực lạnh như băng dần tiêu tan hết rồi, hắn co quắp trên ghế salon, giống như Giang Kha từng bao lần lười biếng nằm ở đây.
Trong quần có chút ẩm ướt dính nị, thứ Giang Kha bắn vào vẫn còn đó, hắn nhắm mắt để mặc nó chầm chậm chảy ra, đem qυầи ɭót thấm cho ướt đẫm, cũng không muốn đi thanh tẩy chút nào.
Hắn rất muốn tìm ai đó để nói chuyện, lại phát hiện mình chẳng có ai để trút hết bầu tâm sự, chỉ có thể một mình ngây ngốc dựa vào ghế sô pha, ngẩn người nhìn màn hình TV hắc ám.
Lấy điện thoại di động ra, lập tức bị các thông báo nhân viên nhắn tin cảm tạ ùa tới, trong đó không ít người bắt hắn và Giang Kha ồn ào một trận, tung lên mấy bức hình chụp trong cuộc họp hằng năm.
Hắn thấy hai người trong bức ảnh đối diện nhau kia, bất giác cười rộ lên, sau đó lại thả xuống, tâm trạng thật sự khó chịu.
Chờ tới khi phiền nhiễu trong lòng tan đi, tắm xong cũng đã 12h, hắn lấy đồng hồ báo thức, ước chừng Giang Kha hẳn là cũng đang ngủ trên máy bay rồi.
Chợt nhận ra mình đã kìm lòng không được nghĩ đến đối phương, Phó Nghị không nhịn được gõ trán mấy lần, kéo hai con gấu bông lại, cưỡng bách chính mình đi ngủ.