Chương 40
Bữa tiệc giao thừa vẫn não nhiệt như vậy, Phó Nghị đã mong đợi rất lâu rồi.
Khi hắn về tới nhà thì bữa tối đã chuẩn bị xong, nhìn thấy người thân thích đã lâu không gặp, có hơi lúng túng chào hỏi, sau đó tới bên chỗ Phó Kiệt ngồi xuống.
Phó Kiệt liếc hắn một cái không lên tiếng, điềm nhiên ăn canh. Phó Thành thì nói chuyện vui vẻ với các trưởng bối, trên bàn ăn không khí an lành.
Phó Nghị yên lặng dùng cơm, nghe mọi người nói chuyện hắn hiểu được sự nghiệp của cha mình vẫn đang phát triển không ngừng, còn Phó Kiệt cũng vô cùng cố gắng hỗ trợ ông và học tập thật tốt. Nghe được sức khỏe của phụ thân cũng không tệ lắm, trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm phần nào.
"Tiểu kiên quyết," ăn được một nửa phụ thân bỗng kêu hắn, "Đêm nay ngủ lại đi, phòng riêng sửa sang xong rồi đấy."
Phó Nghị sững sờ, cố kiềm chế kinh hỉ gật đầu đáp, "Vâng."
Sau bữa cơm tối người người một nhà quây quần bên nhau bắt đầu mở máy hát, những lúng túng, xa cách của 7 năm trước theo từng câu tán gẫu dần giảm bớt, bầu không khí hài hòa vô cùng.
Phó Nghị tận hứng tới khuya, vội vã đi tắm một cái, xong xuôi mới phát hiện mình căn bản không mang theo quần áo thay.
Hắn đẩy cửa phòng hé ra một cái khe, vừa vặn thấy Phó Kiệt đang đứng ngoài cầu thang xem di động, thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Kiệt?"
Đối phương lập tức ngẩng đầu, nhìn hắn, nhíu mày: "Làm gì thế?"
"Em có dư bộ nào không? Anh không mang theo quần áo."
Phó Kiệt nhìn hắn hồi nữa, bất mãn cất điện thoại đi, "Chờ chút."
Phó Nghị đóng cửa kiên nhẫn chờ đợi, chợt thấy màn hình điện thoại sáng một cái, đến gần thì thấy Giang Kha gửi tin nhắn tới, đại khái chúc mừng năm mới, bên kia tín hiệu không tốt, đang làm gì đó các kiểu, còn gửi một tấm hình có cả mấy mẫu nam khác đang chơi ván trượt trên hành lang.
Hắn kinh ngạc nhìn bức hình Giang Kha đang vui vẻ kia, sau đó nhắn lại một tin nói chuẩn bị đi nghỉ ngơi đây. Đối phương ngay lập tức phản hồi, hỏi hắn đêm nay về nhà sao rồi vân vân.
Phó Nghị không nhịn được hàn huyên cùng Giang Kha thêm lúc nữa. Đối phương nói hôm qua vừa tới Luân Đôn đã bắt đầu làm việc, bận rộn hai ngày trời mới thở được một hơi. Phó Nghị tưởng tượng bản mặt lạnh lùng của Giang Kha liền thấy rất buồn cười, biểu tình thêm mềm mại.
Hắn đang suy tư làm sao trêu chọc đối phương đây, thật vất vả viết được một tin nhắn thật dài, sau đó thấy đường truyền không tốt lắm, ngẩng đầu nhìn lên cửa phòng tắm đã mở từ bao giờ, Phó Kiệt đang đứng đó nhìn mình chằm chằm, ánh mặt quỷ dị.
"Tiểu Kiệt em vào từ lúc nào vậy? Cũng không nói một tiếng." Phó Nghị vội bỏ điện thoại xuống, lúng túng cầm khăn tắm quấn quanh thân. Tuy hai anh em từ nhỏ đến lớn đã quen quá rồi, nhưng trần truồng trước mặt nhau vẫn thấy không ổn.
"Quần áo của anh, chưa mang đi bao giờ, mới lấy." Phó Kiệt vứt áo ngủ với qυầи ɭót cho hắn, sau đó quay đầu đi, đóng cửa lại.
Phó Nghị còn chưa kịp nói cảm ơn, nhìn áo ngủ thơm mùi long não bất đắc dĩ thở dài.
Hắn mặc quần áo tử tế trở lại gian phòng của mình, lục tủ tìm được vài món đồ không quá lớn mặc vào, sau đó trở lại buồng tắm cầm máy sấy tóc về phòng.
Vừa sấy tóc vừa tán gẫu với Giang Kha bên kia, nghe đối phương kể về trải nghiệm mấy ngày nay, tỷ như cởi trần quay phim dưới tiết trời âm độ, làm không tốt còn bị Quinn phát điên răn dạy, cùng với quen thêm vài thợ chụp hình và các nhà thiết kế khác vân vân.
"Được rồi, lão tao hóa mau đi ngủ đi, bên kia chắc sắp sáng rồi a, năm mới vui vẻ."
Phó Nghị nhìn câu nói sau cùng không nhịn được cười vui vẻ, nhắn lại "Cậu cũng nghỉ sớm nha, chúc ngủ ngon." Sau đó mím môi tắt điện thoại di động.
Hắn cất máy sấy xong, chuẩn bị kéo rèm cửa sổ ngủ một giấc, đột nhiên nghe thấy bên ngoài mơ hồ có âm thanh gì đó.
Phó Nghị tò mò thò đầu ra cửa cẩn thận nghe ngóng, nhất thời sợ quên cả lạnh, kinh ngạc đón gió nghe thấy giọng nam trầm thấp truyền từ sát vách, ngữ điệu mập mờ kia hiển nhiên là đang tự an ủi, hơn nữa còn đang nói với ai cái gì đó.
Sát vách là phòng Phó Kiệt mà, thanh âm kia hẳn là y.
"Kỹ nữ, phía dưới lũ lụt rồi chứ gì,... Kêu lớn tiếng một chút... Hô... Ngẫm lại xem tôi thường làm thế nào..."
Phó Nghị ngơ ngác nghe bản PhoneSex trực tiếp ngay tại hiện trường, phản ứng lại xong thì đóng cửa sổ lại ngay, cảm thấy hành động nghe lén của mình rất hèn mọn, Tiểu Kiệt chơi điện thoại tình ái với bạn gái là chuyện bình thường, hoặc cùng pháo hữu không biết chừng, như hắn với Giang Kha chẳng hạn.
Hắn cười khổ vỗ đầu mình đem thanh âm vừa rồi quên sạch đi, nằm trên giường không gấu lông nhung gian nan ngủ.
*
Năm sau Phó Nghị tiến nhập hình thức chiến sĩ xí nghiệp, thức sớm hơn gà ngủ trễ hơn chó.
Mới qua một đêm mà mọi thứ đã thành chuyện năm ngoái rồi.
Hắn mỗi ngày như trước giữ liên lạc với Giang Kha, thỉnh thoảng phonesex mặt đỏ tim đập chút. Phó Nghị có lúc cảm thấy thực ra cứ như vậy cũng rất tốt, từ liên lạc rồi không liên lạc, một thời gian sau chậm rãi nhạt dần dù sao cũng còn hơn là đột nhiên cứt đứt mọi thứ nhiều lắm.
Quan hệ giữa người với người mong manh làm sao, mất đi lợi ích và không gian gắn bó liền không đỡ nổi một đòn. Cái này hắn cần phải sớm ngộ ra rồi mới phải, vì sao đến giờ vẫn cảm thấy khó chịu?
Có thể là không cam lòng nhìn vật những thứ ngọt ngào tốt đẹp dần xa rời mình, có lẽ đối với Giang Kha hắn chỉ là khách qua đường, nhưng ít ra đối với hắn mà nói, đoạn quan hệ quý giá lắm thay.
Haiz, không nghĩ nữa, đã tới giờ làm việc rồi! Phó Nghị nóng nảy ấn mạnh điện thoại, băt đầu liên hệ với bên đối tác.
Buổi trực lúc ăn cơm, như thường lệ hắn lật hết tạp chí lên, không nhịn được lại tìm động thái của Giang Kha. Từ sau buổi họp hàng năm, Tina đã hiểu lầm, luôn luôn mua các tạp chí liên quan đến Giang Kha hoặc vài tờ báo đặt cạnh bàn làm việc của hắn, hơn nữa rất chi là đúng lúc.
Thế mà ngày hôm nay lại không có, Phó nghị lật mấy mấy quyển rồi, nghĩ thầm lẽ nào Tina bận nên quên mất? Nhưng thôi dù sao cũng là chuyện ngoài lề, hắn cũng không tiện bắt bẻ này nọ.
Không xem thì không xem, chính mình phải học các dung hòa một chút mới phải, Phó Nghị cười khổ nghĩ.
Nhưng tới giờ cơm tới lại không chịu nổi nữa, mở máy tính ra, lén lén lút lút mở trang web quen thuộc tìm tin tức đối phương.
Ấn một hồi, ra được thông tin khiến Phó Nghị sửng sốt một chút, bàn tay nắm chuột có hơi run rẩy, do dự một hồi mới kích vào.
"Con trai Giang Tốt giữa quán bar hôn môi mãnh liệt với mẫu nam, động tác thân mật". Tiêu đề này giật tít kèm hai tấm hình, tấm đầu là mấy thanh niên đứng bên cửa tiệm đêm, tuy mơ hồ nhưng không khó để nhận ra có một người mặc đồ đen kéo mũ che kia chính là Giang Kha, trên chân còn đạp ván trượt. Tấm thứ hai là hai người đứng trước cửa quán hôn môi, một trong hai tóc vàng mắt xanh, người còn lại tuy không thấy rõ mặt, nhưng trang phục giống Giang Kha y như đúc.
Đầu óc Phó Nghị gần như trống rỗng xem xong bản tin, lại ngơ ngác nhìn lại hai bức hình.
"Tấm thứ hai không chụp được mặt, còn bị xe chắn mất, nói cách khác có khi chỉ là người mẫu nào đó mặc đồ giống trang phục Giang Kha thôi, truyền muốn câu view nên mới viết như vậy, đúng, có thể lắm chứ..."
Phó Nghị lẩm bẩm tự nhủ, nhưng mũi lại không nhịn được chua xót.
Cứ coi như là giả, vậy thì sao chứ, đây chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Giang Kha còn trẻ ham vui, yêu thích những thứ mới mẻ có gì mà kỳ quái? Hai người vốn là bạn giường, không làʍ ȶìиɦ với nhau thì kiếm người khác cũng là rất bình thường không phải sao.
Phó Nghị dụi dụi con mắt, ai biết càng dụi càng mạnh, càng lúc càng hồng, sau cùng căn bản là không giấu nổi nữa, đành lấy kính mắt ra đeo.
Hắn mang văn kiện ra xem, nhưng bất giác lại nhó tới tin tức và tấm hình kia, nửa tầm mắt cũng đã mơ hồ.
Hắn thấy mừng vì nhân viên mình hôm nay thức thời không tới gõ cửa, nếu không mất mặt ch.ết mất.
Phó Nghị lấy một chồng văn kiện cao cao che chắn cho mình, như vậy lỡ như có người tiến vào cũng sẽ không nhìn thấy hắn. Hắn đã gửi tin vắn nói Tina hôm nay được tan tầm sớm, sau đó đóng cửa vùi đầu công tác.
Khi hắn hít mũi chuẩn bị xong hạng mục công việc cuối cùng thì đã 10h hơn, xoa xoa huyệt thái dương chậm rãi đứng lên thu dọn đồ đạc, sau đó lê tấm thân mệt mỏi về nhà.
Đóng cửa xong Phó Nghị cũng kiệt sức dựa vào cửa ngồi bệt xuống, ngẩn người một lúc mới chậm rì rì lôi điện thoại ra, phát hiện có mấy cái nhắc nhở và tin nhắn chưa đọc.
Trong lòng hắn run lên, còn chưa kịp xem nội dung thì điện thoại đã chấn động.
"Xin chào."
"Vừa nãy làm gì thế? Sao lại tắt máy?" Tiếng Giang Kha truyền tới kèm theo tạp âm do tín hiệu yếu, mơ hồ có chút nóng nảy, "... Tôi vừa ở công ty, không chú ý." Ngữ khí hắn buồn buồn, quỷ cũng nghe ra có gì không ổn.
"Có phải đọc được cái tin tức quỷ quái kia rồi không?"
"Tôi có xem." Phó Nghị thành thực trả lời.
"Đừng tin, người kia không phải tôi." Giọng Giang Kha mơ mơ hồ hồ, nhưng nghe được là đang lớn tiếng nói chuyện, "Tôi mới liên lạc với trang báo kia bắt họ gỡ bài viết xuống rồi, phóng viên kia kỳ thực là chộp được hai bức hình, chỉnh góc độ rồi chế mánh lới cố ý thả một tin gây hiểu lầm... Lão tao hóa còn nghe không đấy?"
Phó Nghị cố gắng dính sát ống nghe ngây ngốc gật đầu, gật xong mới ý thức được là Giang Kha không nhìn thấy được, nói, "Tôi vẫn đang nghe... Tấm hình kia mờ như thế, có lẽ thế."
"Có ý gì? Không tin lời tôi nói?"
"Không có, tôi nói cậu nói đúng mà."
Bên kia Giang Kha im lặng một hồi, hỏi: "Sao thế? Tâm trạng không tốt à?"
Phó Nghị không biết làm sao y biết được, có thể là bởi vì sức quan sát quá biến thái, hoặc là vì Giang Kha biết mình quá rõ. Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy đầu đau dữ dội, cố gắng nói: "Giang Kha... Tôi với cậu không giống nhau. Tôi không dám chơi, cũng không chơi nổi, nói thật, quan hệ chúng ta gần đây bị quấy nhiễu, nếu người trong hình kia thật sự là cậu, tôi sẽ rất khó chấp nhận nổi... Cậu có hiểu điều tôi đang nói không?" Phó Nghị nói xong măt đỏ lên, cảm thấy mình lại bắt đầu lảm nhảm không đâu, chỉ sợ đối phương nghe không hiểu.
"Tôi hiểu." Bên kia Giang Kha đáp lời.
"Tôi biết cậu ham chơi, thế nhưng, sau này tuyệt đối không nên học cái xấu trong giới người mẫu... Cha cậu nói là có cái lý của nó, giới giải trí quá loạn, hơn nữa phải nhớ kỹ học qua những kiến thức kia, sau đó không làm người mẫu nữa còn có thể kế thừa công ty..."
"Lão tao hóa, cmn đến cùng là chú đang nói gì thế hả?" Giang Kha gào thét ngắt lời hắn, "Bây giờ nghe tôi nói đây *&
"
Phó Nghị không nghe rõ tạp âm bên kia, thanh âm dễ nghe của Giang Kha cũng bị át mất, đô đô đô vài tiếng liền rơi vào im lặng.
Sau đó hắn cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, bởi vì hắn đang khó chịu mình đang phải lẩm bẩm một mình.
Hắn lại đắm chìm vào nỗi bi thương lần thứ hai thất tình nữa rồi.
Phó Nghị nhu nhu đôi mắt đã đỏ đến mức kỳ cục, cảm thấy hơi đau, ra trước gương soi thì đã sưng hết cả, nhanh chóng uống thuốc rồi cưỡng bách chính mình đi ngủ.
Nhưng hắn không ngủ được, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại để ở đầu giường, khát vọng lần thứ hai có thông báo tới, nhưng một đêm trôi qua cũng không có lấy một tiếng động nào.