Chương 9
Tả Nhật Hy ngày càng tàn nhẫn đến biến thái.
“Anh điên rồi ! Điên rồi !” Tôi gào lên trong nước mắt. Giãy dụa khỏi mớ xiềng xích trên cổ tay
và cổ chân đến mức chảy máu, đau rát khiến tôi muốn ngất nhưng vẫn tỉnh táo đến ch.ết tiệt.
Anh thong thả kìm chế hai tay tôi, ép lên giường, khuôn mặt như thần Apollo không có một chút đau thương, “Anh điên thì sao, chỉ cần mẹ ch.ết thì không ai có thể ngăn cản chúng ta đến với nhau !”
Tôi sững sờ khi nghe anh nói, quên cả phản kháng, khó tin nhìn anh hôn lên ngực mình, “Anh giết ba, chị Ngọc Liên thì vào tù, nay mẹ như vậy anh cũng không quan tâm ! Anh không còn là con người nữa ! Cầm thú ! Tả Nhật Thiên, tôi ghê tởm anh !”
…
Chương 9: Tiểu Hy, em thoát được sao ?
Tôi không rõ trong lòng mình hiện giờ đang nghĩ gì nữa, mọi thứ sau khi nghe câu nói của anh trở nên rối như tơ vò. Hiện giờ tôi chỉ biết một điều, đó là, bản thân cảm thấy hạnh phúc vì năm chữ anh vừa nói.
Tôi cắn chặt môi đến khi cảm thấy vị mặn mới thôi, cố làm mặt lạnh nói, “Đùa kiểu này không vui đâu anh hai.”
Vành tai bỗng nhiên bị kích thích, miệng anh ngậm lấy tai tôi, nhếch môi cười khẽ, “Em thấy anh đang đùa sao ? Anh yêu em, em cũng yêu anh mà, đúng không ?”
Tôi nghiến răng, hai tay giơ lên định đẩy anh ra nhưng vừa chạm vào lớp áo sơ mi trắng của anh tay đã bị bắt lại, môi anh rời khỏi tai tôi, ra lệnh, “Chia tay với cậu ta đi.”
Tôi nghe mà lòng khiếp sợ, từ bao giờ anh trở nên thế này ?
“Lát nữa anh ấy sẽ đến cầu hôn em. Lúc nãy anh không nghe thấy à.” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào con ngươi hắc sắc thâm trầm kia, mặc kệ trái tim đang run rẩy, lạnh nhạt nói.
“Anh không nghe thấy.” Anh hai vừa hơi buông lỏng tay ra, tôi lập tức đẩy anh bỏ chạy vào nhà, chỉ cần có ba mẹ anh hai chắc chắn không dám làm gì quá phận. Hơn nữa, tôi cần bình tĩnh đã. Sau lưng truyền đến tiếng cười kèm theo câu nói, rất nhẹ, tôi suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
“Tiểu Hy, anh biết em vẫn yêu anh. Còn nhớ ba năm trước anh xin lỗi em ba lần không ? Một lần cho cái đêm ba ngày trước khi anh đi, một lần là dùng cho lần này…”
Tôi chạy một mạch về phòng ăn, thấy ba mẹ khó hiểu nhìn mình, tôi chỉ đành cười xòa kéo ghế sang ngồi giữa ba và mẹ. Ra vẻ bình thường tiếp tục dùng bữa.
Một lát sau, anh không có biểu tình gì trở lại, ngồi vào ghế.
Tay tôi khẽ run.
Chưa nhai hết mẫu thịt nướng mẹ mới cắt cho, tiếng bước chân trầm ổn đã vang lên ngoài cửa. Tử Hoàng mang nụ cười trên môi chậm rãi đi vào, năm trước tôi đã đưa cậu ấy khóa cổng, dù sao quan hệ chúng tôi đã được xác định tôi không muốn lần nào cậu ghé qua cũng phải gọi điện hay nhấn chuông kêu cửa.
Tử Hoàng hôm nay mặc áo sơ mi xanh dương nhạt, mái tóc cắt gọn gàng nhưng không quá ngắn, mũi cao mắt phượng, tốt ! Người yêu của tôi phải thế này chứ. Bất giác sống lưng hơi run, tôi rụt rè đưa mắt nhìn anh hai phía đối diện, tâm không khống chế được hơi nhói một chút.
“Bác trai, bác gái khỏe.” Tử Hoàng nâng hai hộp gấm gì đó lên bàn, tôi tò mò đưa tay mở ra, vừa he hé thấy được bên trong ba ‘hừ’ một tiếng làm tôi giật mình.
Là nhân sâm ! Hơn nữa nhìn sơ qua dù không phải người trong nghề cũng biết là cực phẩm khó tìm nha ! Tôi từng thấy bộ sưu tập mấy thứ linh tinh của bác Tử Minh, trong đó có ba củ nhân sâm đạt phẩm cấp thế này, còn nghe bác ấy nói trên thế giới hiện giờ chỉ có bốn củ, ông may mắn có được tận ba. Nói xong bác Tử Mình còn cười kiêu ngạo, tôi lắc đầu thở dài.
Xem ra, có ít nhất một củ ở đây là ‘đồ quý như mạng’ của bác Tử Minh, Tử Hoàng, cậu dám chơi thật, vì lấy lòng ba mẹ tương lai mà dám đắc tội với lão nhân gia nhà mình.
Nghĩ đến đây, mặt tôi bất giác đỏ ửng. Cái gì mà ‘ba mẹ vợ’ chứ, đáng ch.ết mà !
Ba mẹ cười rất tươi, cũng không nhận quà, ba đứng lên vỗ vỗ vai Tử Hoàng, “Tử Hoàng, thằng nhóc này, đến cầ…” tôi nhéo ba một cái, ba ‘đau’ một tiếng chỉnh lại lời nói, “đến chơi mà quà
cáp gì chứ !”
Mẹ gật đầu.
“Hôm nào bảo với Tử Minh đến đây tán gẫu với bác, cũng lâu rồi không gặp chú ấy huống chi chúng ta sắp thành thông g…” Tôi lại nhéo ba cái nữa.
Ba im bặt.
Tử Hoàng nhịn cười thưa vâng rồi xoay sang chào anh hai, “Anh Thiên, ba năm không gặp.”
“Cậu khỏe.” Anh hai đứng lên bắt tay với Tử Hoàng, cười dịu dàng.
Phút chốc, anh như trở lại là người anh trai ôn hòa ngày trước của tôi, không phải người có đôi
mắt thâm trầm như bây giờ. Tôi ngây người.
Dưới ánh nhìn của tôi, không khí nhất thời hơi xấu hổ, ba ho khan một tiếng, “Tiểu Hy xưa giờ rất thích bám anh hai nó, cháu thông cảm. Tử Hoàng, ăn cơm thôi.”
Anh hai đưa mắt nhìn tôi.
Tôi bối rối, rõ ràng mình yêu Tử Hoàng cơ mà. Anh hai chỉ là một phút nông nổi. Đúng thế, cho dù bây giờ có cảm giác thì chỉ là nông nổi thôi, nông nổi, nông nổi… Tôi tự thôi miên chính mình.
Mẹ ‘ngồi đi cháu’ một tiếng rồi vào phòng bếp lấy thêm bộ bát đũa.
Tử Hoàng lễ phép nhấc cái ghế cạnh mẹ ngồi, tôi ngay lập tức nhảy qua ngồi ghế của mẹ.
Dưới bàn, tay tôi và Tử Hoàng nắm chặt nhau.
Tôi dùng sức siết chặt, lấy hết tự nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt bỗng trở nên hơi hằn đỏ của anh hai.
Dùng bữa xong, Tử Hoàng trực tiếp vào chuyện chính xin được nói chuyện riêng với ba mẹ. Ba người lục đục lên phòng làm việc của ba. Tôi nhìn ba người họ biến mất sau ngã rẽ hành lang trên lầu, cảm thấy mình không nên đứng đây nữa.
Lập tức, hướng phòng mình mà đi.
Vào phòng, vừa đóng cửa lại chưa kịp xoay người tôi bị ai đó ôm lấy.
Tôi hoảng sợ định hét lên môi đã bị ngăn chặn. Hơi thở nóng bỏng phà vào mặt, con ngươi tôi co rút hiện lên sự kinh hoàng, giãy dụa muốn thoát ra, môi nhất quyết mím chặt không cho chiếc lưỡi nóng ướt kia vào khoang miệng mình.
Đôi mi anh hai dần dần hằng sâu xuống, vài lần thâm nhập không thành công cũng không cố nữa rời khỏi môi tôi, tôi liền la lên.
Nhưng dường như anh chỉ đợi có vậy, trong giây phút tôi há miệng anh đã bắt được môi tôi, ʍút̼ mạnh vào lưỡi tôi, tôi đau đớn khẽ rên.
Nụ hôn đó rất dài, tôi không biết bao lâu chỉ biết lưỡi mình bị anh cắn ʍút̼ đến tê cứng, hai vành môi sưng đỏ lên và sắp ngạt thở đến nơi. Một lát sau anh rốt cuộc rời khỏi miệng tôi, hướng xuống dưới !
Giãy dụa không được tôi đành phải thực hiện lại hạ sách gọi người vừa không thành công, nhưng miệng lại dễ dàng bị anh dùng tay che đi, tôi chỉ có thể phát ra vài tiếng ‘ưm’ ‘a’ nhỏ xíu.
Anh hôn xuống xương quai xanh, nheo mắt nhìn chiếc áo sơ mi kẻ sọc nhạt màu của tôi, ánh mắt đó viết rất rõ, quần áo của tôi đang khiến anh khó chịu. Tôi đạp, đánh, đá chuyện gì làm được điều làm nhưng dường như nó chỉ mang lại kết quả đó là cơn giận dữ của anh càng mãnh liệt.
Không nói hai lời, anh hai trực tiếp bế bổng tôi lên quẳng xuống đệm giường, nghe có vẻ bạo lực nhưng chính xác là như vậy. Tôi dùng sức bật người ngồi dậy lại bị anh đẩy ngược xuống, đầu trúng phải cạnh giường khiến tôi ứa nước mắt, lệ nóng kìm chế từ nãy giờ nhất thời bị kích phát chảy như mưa.
Ánh mắt anh hai trong giây phút thấy tôi khóc hiện lên một tia đau lòng, chỉ là rất nhanh lại biến mất. Anh hai giật cà vạt đen trên trên cổ xuống trói hai tay tôi trên đầu. Tôi kịp thời ‘cứu !’ một tiếng nhưng không ăn thua, tôi quên mất biệt thự nhà tôi cái gì cũng tệ, tốt nhất là cách âm !
Nước mắt vẫn lăn dài trên má, tôi trơ mắt nhìn anh thoát áo của mình sau đó cởi bỏ từng thứ trên người tôi. Anh hôn lên ngực tôi, tay trái nắm lấy một bên nhũ hoa nắn ʍút̼ khiến nó dựng đứng, miệng ngậm bên còn lại.
Tay phải anh vẫn bịt chặt miệng tôi như chắc chắn hôm nay nhất định không dừng lại khi chưa đến bước cuối cùng.
Theo nhịp thở nóng rực của anh, anh trầm trầm cười, như nói với tôi mà cũng như nói với bản thân.
“Tiểu Hy, em thoát được sao ?”
Một ngày nào đó lúc tôi năm tuổi, bé gái ấy ra đời.
Lần đầu nhìn thấy em gái, thấy cô bé nở nụ cười dùng bàn tay nhỏ xíu trắng nõn nắm ngón tay mình.
Tôi đã quyết tâm phải bảo vệ Tiểu Hy thật kỹ.
Không hiểu tại sao, thời gian dần trôi, cho dù Tiểu Hy có quấn lấy làm phiềntôi như thế nào nữa, có khóc có nháo tôi vẫn không thể nào lạnh nhạt một phút với em. Tôi nhận thấy đối với cô em gái này tôi yêu thương còn hơn cả bản thân mình.
Ngày nắng, hôm nay Tiểu Hy biết đứng rồi, đang bập bễnh tập đi. Trông em thật đáng yêu quá đi mất. Tôi suốt ngày chỉmuốn ở bên em, nắm đôi tay nhỏ xinh đó dẫn em đi mãi, chẳng muốn rời xachút nào.
Ngày nắng, trời hôm nay đặc biệt mát. Tiểu Hy sắp đếnlớp mẫu giáo rồi. Mẹ cho em ấy mặc thử đồng phục, chiếc áo thun màu đỏcùng với váy xếp ly trắng kẻ sọc cùng màu áo, khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Hy dường như càng đáng yêu hơn. Tôi lại yêu thương em hơn một chút.
Ngày âm u. Thời tiết thật đáng ghét, tôi đã định dẫn Tiểu Hy đi chơi. TiểuHy được sáu tuổi rồi, càng ngày càng xinh đẹp, mẹ nói sau này em nhấtđịnh là một đại mỹ nhân, tôi không quan tâm mấy. Trong lòng bỗng lóe lên một suy nghĩ, em ấy là của tôi đẹp để làm gì nhiều người để ý. Ý nghĩđó làm tôi sợ bản thân suốt cả tuần. Năm đó tôi mười một tuổi.
Ngày nắng dịu, Tiểu Hy chín tuổi. Em ấy vẫn luôn rất thích ở bên tôi, tôi hạnh phúc vì điều đó.
Ngày mát, Tiểu Hy mười tuổi. Hôm đó Tiểu Hy thi múa tập thể với lớp, thânthể nhỏ nhắn trong bộ quần của thiếu nữ cổ đại, tóc vấn kiểu vân kế vụhoàn, giữa vầng trán trắng nõn điểm một đóa mẫu đơn tím. Thật sự rất đẹp nha, nhưng mà khi biểu diễn ai cũng nhìn chằm chằm vào Tiểu Hy của tôi, tôi muốn móc hết những cặp mắt đó quẳng đi. Tôi lại vì suy nghĩ củamình mà hoảng sợ.
Ngày mưa to, mùa mưa đến. Không khí ẩm ẩm khiến Tiểu Hy cứ buồn bực không vui, tôi tìm mọi cách cho em vui thế là TiểuHy càng quấn lấy tôi hơn. Tôi thấy rất thõa mãn.
Ngày xuân hơilạnh, Tiểu Hy bỗng dẫn về nhà ba người, giới thiệu là bạn thân quen được hai ba năm gì rồi. Thế mà Tiểu Hy không hề nói với tôi về họ, một nữhai nam, nhìn bọn nhóc đó lúc nào cũng đi chung với Tiểu Hy, tôi nổigiận nhưng không dám để lộ.
Ngày mùa hè, Tiểu Hy mười một tuổi.Ba theo lời ông nội chuyển nơi ở, chúng tôi đến ở trong một thành phốsầm uất chỉ sau thủ đô. Tôi vui vẻ, như vậy ba nhóc kia sẽ không gặp lại Tiểu Hy được nữa.
Ngày nắng ấm, Tiểu Hy đến trường đợi tôi cùng về, bạn tôi nhìn em hai mắt lộ ra ɖâʍ dục. Hôm đó, tôi ra về trễ mườiphút, hôm sau bình tĩnh nghe tin nó tạm nghĩ học vì bị gãy ba cái xươngsườn, đâm vào phổi nên rất nguy kịch, chưa rõ thủ phạm vì nó vẫn còn bất tỉnh. Lúc đó tôi hơi hối hận, hận mình ra tay quá nhẹ, chỉ gãy có bacái xương, phổi thủng vài lỗ là quá lời cho nó rồi. Tiểu Hy chỉ là củatôi, ai cũng không được phép mơ tưởng. Năm đó tôi mười tám, Tiểu Hy mười ba.
Ngày lạnh, thành phố này ở miền nam khá gần xích đạo nênthời tiết lúc nào cũng ấm, hôm nay bỗng nhiên rất lạnh. Sau khi đi họcvề Tiểu Hy rúc trong lòng tôi, tôi thầm cầu nguyện ngày nào cũng lạnhthế này.
Ngày âm u, Tiểu Hy mười lăm, em lại đến trường đợi tôi.Tôi lo lắng em bị cảm, mặc kệ vẫn còn hơn hai mươi phút mới hết tiết,mang cặp ra về với em. Sau hôm đó trong trường đồn đại hạng nhất toànkhối – là tôi, người yêu học hơn mạng vì một cô bé mà bỏ tiết giữachừng. Ai cũng bảo Tiểu Hy là người yêu của tôi. Lúc đó tôi ngẩn ngườimấy giờ liền, người yêu ? Tình yêu ? Tôi nói Tiểu Hy là em gái, không ai tin. Tôi chỉ là yêu thương em gái thôi mà, nhìn sao ra tình yêu nam nữkhông biết.
Ngày nắng mang hương vị chuyển mùa, đối với Tiểu Hykhông hiểu tại sao tôi càng ngày càng chú ý, từng hành động, biểu cảmhay bạn bè của em tôi đều muốn biết rõ.
Ngày thu trong lành, tôiít tiết nên về sớm quyết định qua trường phổ thông Tiểu Hy đang học –cạnh trường tôi. Chuông reo, bóng dáng em xuất hiện trên sân trường, tôi bất giác nở nụ cười. Chỉ là, còn cách cổng chừng mười mét Tiểu Hy bịmột tên con trai gọi lại, ấp úng nói gì đó, Tiểu Hy thân mật cười trảlời, trong mắt cậu ta ánh lên một thứ, một thứ mà chỉ cùng là đàn ôngmới có thể hiểu, dục vọng và say mê. Tôi kìm nén bản thân không xông lên giết ch.ết hắn, tay nắm chặt đến mức móng bấu vào thịt chảy máu cũngkhông hay. Năm đó Tiểu Hy mười sáu. Tôi hai mốt.
Năm nay Tiểu Hymười bảy tuổi, thiếu nữ tuổi này quả thật là đẹp nhất. Tiểu Hy cứ nhưmột nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy, tôi phát hiện bản thân bất cứ lúc nào cũng muốn ôm em vào lòng. Người khác ôm em -- chính xáclà ba, tôi cũng cảm thấy gai mắt. Tôi nghĩ bản thân điên rồi, ngày nàocũng phải cố gắng ra vẻ bình thản. Ép bản thân đừng suy nghĩ về em nữa.
Thời gian trôi thêm vài tháng, và rõ ràng không như những gì tôi mong muốn,dục vọng muốn độc chiếm Tiểu Hy ngày một mạnh mẽ, tôi sợ sẽ tổn thươngem nên quyết định tiện tay đồng ý nhận lời làm bạn trai một cô gái nàođó, tên là Ngọc --- Ngọc gì đấy, tôi cũng chẳng nhớ.
Tôi đưa Ngọc Liên về nhà ra mắt với ba mẹ nhưng chủ yếu là muốn xem phản ứng Tiểu Hy thế nào, không viết tại sao tôi lại muốn biết điều đó nữa. Tiểu Hy nóicó hẹn không thể về sớm gặp Ngọc Liên được, nếu biết cuộc hẹn của em hôm đó dẫn đến sự việc mà tôi không mong muốn nhất thì dù có trói tôi cũngkhông cho Tiểu Hy đi. Sau cuộc hẹn đó, Tiểu Hy tuyên bố mình có bạntrai.
Tôi không nhớ mình đã dùng cách thần kỳ gì để có thể chấpnhận chuyện đó. Cho tới khi một đêm mẹ nói Tiểu Hy muốn ngủ qua đêm nhàcậu ta. Đầu óc tôi lúc đó đã không còn nghĩ được gì ngoài việc phải đưaem về, nhốt luôn trong phòng. Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Hy, em nhấtquyết không nói địa chỉ, điên cuồng một lát tôi mới nhớ mình vẫn còn lưu số điện thoại ba cậu ta.
Tôi tìm được Tiểu Hy, em nắm tay cậuta. Chứng kiến cảnh đó tôi đầu óc tôi trống rỗng, ‘anh nổi giận vì cáigì vậy ?’ câu nói của em làm tôi ngơ ngác, tại sao tôi nổi giận ? Tôicũng không rõ, duy một điều rất rõ đó là tôi phải bắt em về. Nhưng, mọichuyện diễn biến đến bước tôi không thể ngờ được. Đêm đó, Tiểu Hy vừakhóc vừa hét lên em yêu tôi.
Giây phút đó, tôi cương cứng người, không phải vì ngạc nhiên.
Là vì hạnh phúc.
Nhưng sau câu đó Tiểu Hy nói rằng mình sẽ yêu người khác. Đúng vậy, tôi những tưởng có ngàn vạn kim châm vào tim khi nghe em nói câu đó.
Suốt hai tháng sau, tôi vẫn không thoát được nổi ám ảnh câu ‘em sẽ yêu người khác’ của Tiểu Hy, tôi tìm tới thân thể của Ngọc Liên.
Thật lòng xin lỗi Ngọc Liên, bởi vì mỗi khi làʍ ȶìиɦ với cô ấy, trong đầu tôi chỉ suy nghĩ về Tiểu Hy.
Nhưng hai người khác nhau, tôi không hề tìm được thứ mình muốn trong cơ thểNgọc Liên. Tối đó, tôi vào phòng em làm việc mà mình muốn làm suốt mấynăm nay.
Thật ghê tởm, khùng điên, biến thái.
Tôi muốn ‘làm’ với em gái mình.
Ba ngày sau, tôi sang Anh học nhằm cho mình một cơ hội và cũng cho em một cơ hội.
Cho mình, cơ hội quên em.
Cho em, cơ hội thoát khỏi tôi.
Chỉ tiếc tôi không những càng nhớ em mà còn hiểu ra tình cảm mình dành cho em là tình yêu.
Chỉ tiếc em đã không tận dụng quãng thời gian ba năm đó làm việc gì đấy để ngăn tôi lại.
Và giờ đây, tôi muốn, Tiểu Hy là của tôi.
Tả Nhật Hy mãi mãi sẽ thuộc về tôi.