Chương 10: Tiểu Hy, trên đời này anh chỉ cần em thôi!
Anh hai hôn lên khắp người tôi, thỉnh thoảng còn cắn cắn làm tôi có một cảm giác gì đó không rõ, đau và… khoái cảm ?
Thân thể tôi run dữ dội, cảm giác mới mẻ ấy cứ đánh úp vào lý trí tôi mỗi khi anh đặt môi xuống. Tôi rủa trong lòng một tiếng, cắn chặt răng để không thốt lên tiếng rên rỉ khó nghe đó. Trong màn nước mắt, tôi mơ hồ nhìn thấy anh tỏ ra không vui, anh bỗng nhiên lại đưa lưỡi vào khoang miệng tôi, khe khẽ ra lệnh, “Tại sao không lên tiếng, gọi Thiên !”
Tôi nhắm mắt nghiến răng càng thêm chặt.
“Gọi !” Cảm giác khoái cảm lạ lẫm mà vui sướng tràn đến, giữa hai chân có gì đó khiêu khích khiến tôi không thể nào nhịn được nữa, ‘a’ một tiếng đầy ɖâʍ dục mà bản thân tôi nghe còn lạnh sống lưng.
Lúc tôi khó nhọc định lên tiếng vâng lời anh thì trong đầu xuất hiện một hình ảnh, Tử Hoàng. Nụ cười dịu dàng, thái độ ân cần, người bạn hơn mười năm và tất cả những gì cậu đã làm cho tôi, tôi nhất quyết cắn xuống lưỡi anh, mùi máu tươi tràn ngập miệng.
Anh gầm nhẹ một tiếng, không hề rút lưỡi ra ngoài tiếp tục điên cuồng cắn ʍút̼, dù tránh né thế nào tôi cũng buộc phải nuốt số máu đó.
Tanh nồng và mặn.
‘Tại sao… anh… phải làm đến thế này ?” Tôi thì thào.
Anh hai ngừng lại, ngón tay ở giữa chân tôi cũng bất động, đầu anh vùi vào cổ tôi nói rất khẽ, “Tiểu Hy, anh cũng không biết nữa, anh chỉ muốn ở bên em mà thôi…”
“Ở bên em có rất nhiều cách, không phải chỉ riêng cách này, anh à, thả em ra trước đi.” Tôi nhẹ giọng, lời nói nửa thật nửa giả như dụ dỗ.
Thật, tôi vẫn yêu anh, tôi đương nhiên muốn bên anh suốt đời.
Giả, còn Tử Hoàng, ai sẽ bên cậu ấy ? Tình yêu của cậu ấy dành cho tôi, rất nhiều nên tôi… sẽ trả.
Có điều tôi hiểu quá rõ, anh hai sẽ không bị câu nói ấu trĩ này lừa gạt.
Quả đúng như vậy, đầu anh hai vùi càng thêm sâu vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng tiếp xúc với làn da nhạy cảm của tôi, tôi hơi run một chút, “Ha ha, Tiểu Hy, em nói câu này có bao nhiêu phần thật ?”
Tôi nghiêng đầu khiến môi anh không dán vào cổ mình được nữa, “Năm phần.”
Anh bật cười.
Ngón tay phía dưới lại động đậy, khoái cảm khiến nơi đó của tôi chảy đầy chất dịch trong suốt, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận muốn giơ chân đá anh nhưng lại bị hai gối anh chặn lại, uất ức khiến nước mắt càng chảy dữ dội hơn, tôi nhắm mắt gào lên, “Tả Nhật Thiên ! Em nói lần nữa ! Thả em ra ! Chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng !”
“Nói chuyện ? Nói về cái gì ?” Giọng anh kèm theo tiếng thở dốc, phía dưới đùi tôi cảm thấy có gì đó to lớn và rất rất nóng đang cọ xát.
Dù sao cũng đã sống được hai mươi năm, tôi có ngốc cũng biết đó là cái gì !
“Chuyện về ba chúng ta, có rất nhiều chuyện phải giải quyết, anh làm thế này chẳng ích gì cả !” Tôi cố trấn tĩnh từ chữ từ chữ nói ra. Anh vẫn cười khe khẽ, cúi người ɭϊếʍƈ lên rốn tôi mấy vòng khiến vùng bụng dưới của tôi càng thêm rạo rực, cảm giác đang bị một ngọn lửa thiêu đốt từ trong ra ngoài. Anh nói, “Anh có thể thả em ra, chỉ cần em trả lời một từ thôi.”
Tôi vừa vui vừa lo lắng, tôi không tin con hồ ly như anh lại dễ dàng buông tha như vậy.
“Là gì ?”
“Yêu anh, ở bên anh, thuộc về anh.” Phía dưới, lại thêm một ngón tay chen lấn vào nơi đó, thống khoái mãnh liệt khiến tôi cong người lên trên, nhẹ rên rĩ một tiếng, lại nghe anh nói, “Chỉ cần em nói một chữ ‘được’ anh lập tức thả em.”
Tôi nở nụ cười nhạt nhòa trên môi, yêu anh ? Tôi vốn đã và đang yêu anh mà. Ở bên anh ? Tôi cũng đang ở bên anh, duy là tôi không thể thuộc về anh, bởi vì Tử Hoàng rất yêu tôi. Tôi có lỗi với cậu ấy, thật tâm mà nói trong giây phút ‘làʍ ȶìиɦ’ thế này bỗng nhiên tôi thông suốt, kỳ thật tôi rất muốn thực hiện ba điều kiện trên của anh hai nhưng cho dù là thiên thời địa lợi hay nhân hòa, tôi đều không được phép làm như thế. Chưa kể ràng buộc mà tôi đang mắc phải nhiều như một cuộn len khổng lồ cao mười trượng vậy.
Cuộn len ấy tên là Tử Hoàng.
Anh hai dừng một chút, ngẩng đầu nheo mắt nhìn tôi, giơ tay trái nãy giờ vẫn đang làm loạn ở bầu ngực lên lau nước mắt trên mặt tôi. Anh thở dài, “Tiểu Hy, em biết không ? Ba năm trước à không, có lẽ là từ khi em sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy em, khi đó em vẫn chỉ là một đứa bé sơ sinh, cảm giác bàn tay mềm mại trắng trẻo của em nắm lấy tay anh anh vẫn chưa hề quên, lúc đó anh chỉ có năm tuổi mà thôi. Mãi sau này anh vẫn không hề phát hiện, anh yêu em. Quãng thời gian ở Anh anh mới phát giác điều này, ở bên đó nhiều lúc anh chỉ muốn bay về gặp em ngay, nói cho em biết anh yêu em cỡ nào. Tiểu Hy, tiểu Hy của anh, anh thấy mình càng ngày càng điên rồi, anh yêu em gái mình đến mức chỉ muốn độc chiếm em thôi, không muốn để ai nhìn thấy em cả nói chi bắt anh phải nhìn em đám cưới với cậu ta ?”
Tim tôi run rẩy.
Lòng tôi run rẫy.
Nhất thời tôi không biết phải nói gì, thì ra mình tự nhận bản thân yêu anh trai đến điên cuồng lại không bằng một góc tình yêu của anh, quan trọng hơn, thì ra anh yêu tôi lâu đến vậy, thì ra anh yêu tôi nhiều đến vậy. Trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, khuôn mặt của Tử Hoàng dần dần chìm ngập dưới dòng nước đó, căn bản là không thể nào ngoi lên được !
Tôi thấy bản thân thật đáng khinh, xem những bộ phim Hàn Quốc, coi thường những cô gái lẳng lơ đến với nam chính hoặc là vì tiền hoặc là để có một nơi dựa để quên người khác. Tôi cười khẩy tại sao đạo diễn, biên kịch lại có thể cho một nhân vật ấu trĩ như vậy xuất hiện trong bộ phim, tuy có hiệu quả ăn khách nhưng rõ ràng hạ thấp tính hấp dẫn của phim, những nhân vật như vật khán giả không cần xem cũng biết kết cục của cô ta thế nào.
Bây giờ bản thân lại chính là loại nhân vật rẻ tiền đó.
Lợi dụng Tử Hoàng quên đi anh hai, để rồi cuối cùng nắm tay bỏ đi cùng người mình yêu thương.
Tôi nhịn xuống tiếng rên rĩ đang gào thét muốn bật ra khỏi miệng, cười cười nói, “Được.”
Anh hai giật mình, ngồi hẳn dậy một bên nhìn chằm chằm vào tôi.
Không còn người kích thích, các tế bào trong cơ thể dường như dịu đi nhưng lại khó chịu như thể cần người ‘an ủi’ chúng, tôi ngán ngẩm thở dài trong đầu, đây là bản năng, là sinh lý, là những gì nguyên thủy nhất của loài người tôi có muốn cũng không thể khống chế.
“Anh không cần nhìn em như vậy.” Tôi mím môi nói.
Anh lắc đầu, “Anh tưởng mình nghe nhầm.”
“Anh không nghe nhầm đâu.”
Trong phút chốc, ánh mắt anh hiện lên sự vui vẻ khó giấu, sự vui vẻ thuần túy nhất, khuôn mặt anh rạng rỡ như thần Apollo. Tôi ngây ngẩn nhìn, định giơ tay vuốt ve khuôn mặt giống mình tám chín phần kia, trên cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói, “Anh trước hết nên thả em ra đã.”
Anh hai mỉm cười, cúi người sát xuống, khóe môi anh dán vào miệng tôi, “Em không lừa anh chứ
?”
“Em chưa bao giờ lừa anh và cũng không có tài năng lừa gạt một con cáo chín đuôi như anh.” Tôi bật cười.
Anh hôn nhẹ qua môi tôi, dời lên trên hôn lên từng giọt nước mắt mặt chát kia như muốn lau khô chúng hoàn toàn, như muốn tôi cảm thụ được sự hạnh phúc của anh vào lúc này. Một lát sau, anh đưa tay xé nát cà vạt đen đang trói tôi, tôi chưa kịp hạ tay đã bị anh ôm vào lòng.
Chặt đến nổi làm tôi khó thở.
“Anh sợ.” Anh bình tĩnh nói.
Tôi thẫn thờ, hơi hơi ngước lên nhìn anh nhưng chỉ có thể thấy được chiếc cằm hoàn mỹ kia,
“Anh sợ ?”
“Đúng thế, anh sợ nếu bây giờ buông tay ra em lại muốn chạy đi.”
Tôi im lặng, hai tay nắm chặt rồi buông lỏng, vòng tay ôm trả lại anh, “Em sẽ không trốn.”
“Tử Hoàng thì sao ?” Anh siết chặt vòng tay.
Tôi nhíu mi thật sâu khi nghe anh nhắc đến Tử Hoàng, cảm giác tội lỗi nhất thời đánh úp đến, tôi khống chế để bản thân đừng run, bình tĩnh nói, “Chúng ta sẽ bỏ trốn, được không ?”
Anh im lặng, rồi lại cười.
“Chúng ta sẽ đi đến một nơi không ai biết.”
“Một nơi mà trong mắt người khác chúng ta không phải anh em.”
“Một nơi chỉ riêng chúng ta.”
Lòng tôi co thắt kịch liệt mỗi khi nghe anh thốt lên từng câu.
“Tiểu Hy, trên đời này anh chỉ cần em thôi.”