Chương 54 : Kinh ngạc liên tiếp ( Cầu đề cử, cầu đánh giá !!!!!!)

“ Haha, làm tước sĩ bất ngờ rồi . Đây là một cái chào đón nghi lễ mà thôi, thể hiện tấm lòng của ta, tước sĩ xin chớ lo “ James cười nói rồi kéo tay Wohl đi tiếp .


Ngay sau đó, càng nhiều điều khiến Wohl ngạc nhiên liên tiếp xuất hiện . Cứ khi nào hai người sắp chạm vào cây giáo đang dựng chéo trên đường, vệ binh sẽ nhanh chóng thu tay lại, dựng thẳng giáo lên . Động tác đều nhịp thẳng hàng, ngay ngắn không loạn động, tạo ra một con đường dẫn vào lâu đài


Đối mặt với những thứ nghi lễ mới lạ này, khổng chỉ cá nhân Wohl mà cả Sen và Kent đi cùng đều hết sức tò mò . Kent còn không nhịn được mà mở miệng hỏi “ Công tước đại nhân, những vệ binh này động tác đều đẹp như vậy, đều là ngài huấn luyện sao ? Còn có cái này hoan nghênh lễ nghi . . . “


“ kent ! không được vô lễ .” Thấy Kent tự ý dò hỏi người khác nội tình Wohl không nhịn được nhắc nhở . “ Đây là bí mật của công tước Napolis, sao lại tùy ý dò hỏi như vậy “
“ Thuộc hạ không được dạy dỗ, làm các hạ chê cười, mong công tước đừng trách “


“ Haha, tước sĩ các hạ nặng lời . kì thực việc này cũng không có gì là bí mật . Chỉ là ở lãnh địa bình thường đều là lấy nghi lễ làm căn bản huấn luyện tân binh, nhàm chán không có việc gì thì tập luyện đội hình đội ngũ nên mới có kết quả như vậy thôi . . .” Đối với Kent dò hỏi, james không chút nào giữ kẽ mà thoải mái nói ra .


“ Đơn giản như vậy sao ?” Kent thốt lên, hắn bản năng cho rằng huấn luyện ra vệ binh nghe lời như vậy tuyệt đối không phải rảnh rỗi tập đội hình là có thể ra được .
Không nói đến khả năng chiến đấu thế nào, chỉ nội bộ dáng này thôi đã hơn xa kị binh trong lãnh địa của bọn hắn .


available on google playdownload on app store


Dù rất tò mò sao James có thể làm được, nhưng Kent không dám hỏi thêm nữa . Xét đến cùng chương trình huấn luyện kị sĩ là bí mật của mỗi gia tộc, không hỏi đến chính là để tránh hiểu lầm không đáng có .
Theo Baron dẫn đường, mấy người rất nhanh thì đi vào phòng tiếp khách của lâu đài


. Căn phòng rộng chỉ có một cái bàn dài và hai hàng ghế hai bên, tất cả đều bằng gỗ, bên trên không ít chỗ đã có tí ti dấu mối gắm . Cả phòng chỉ có một bức phù điêu lớn cùng với mấy đồ cắm nến bằng đồng để trang trí, cùng với một bình hoa lớn đặt ở giữa bàn mới giúp phòng không có trống trải như vậy .


Đến lãnh địa đã có gần hai tháng, nhưng vì không có khách chính thức nào ghé thăm, nên cơ bản phòng này vẫn chưa bao giờ được dùng đến . Kể cả lần trước tiếp kiến Kane, James cũng trực tiếp mời người ta vào văn phòng minh để nói chuyện


Cả căn phòng đều toát lên một vẻ sơ sài, qua loa . Mọi người đứng ở cửa không khỏi trân người trong phút chốc . Nếu là dĩ vãng, ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ nghĩ chủ nhà là muốn cho khách ra oai, hoặc là kiêu ngạo không xem ai ra gì . Cũng may, trước khi đến đây, Wohl cũng là đã nắm được sơ qua thực trạng của cuồng sa lĩnh, lại là có việc mà đến nên cũng không để ý mấy chuyện này .


“ Lúc đó Sen về có kể với ta, Napolis công tước cần chính yêu dân, sinh hoạt giản dị vô cùng để tập trung lo cho lãnh địa, được lĩnh dân hết lòng ca ngợi công đức . Ta vốn còn có chỗ nghi ngờ, nhưng hôm nay nhìn thấy hết thảy quả là lời nói không sai chút nào . Công tước đại nhân quả là tấm gương cho ta học tập “ Wohl nói


Lời ca ngợi của Wohl không có chút hàm ý mỉa mai nào, ngược lại chính là xua tan đi lúng túng của mọi người . Phòng đã đơn sơ như vậy, giả vờ như không thấy chỉ càng làm mọi người thêm lúng túng . Nói ra một cái cớ hợp lí cũng là chuyện tốt, chí ít không khí cũng bớt ngượng ngùng .


James có chút xấu hổ . Việc trong nhà không lộ ra ngoài, lãnh địa của mình đang trong giai đoạn nghèo khó, không có khả năng đập tiền vào mấy thứ trang trí nội thất vô nghĩa này, cũng may Wohl là cái người khéo léo, đã giữ lại được mặt mũi cho cả hai bên . Nếu không chuyện tiếp theo bàn bạc rất khó mà thành công .


“ Tước sĩ các hạ nói đùa, bổn phận bản thân mà thôi. Mời mọi người ngồi “
James dẫn đám người vào chỗ ngồi, liền làm một cái thế mời
“ Cảm ơn các hạ “ Wohl gật gật đầu rồi ngồi xuống .


Mọi người vừa an tọa, James đã ra hiệu cho Katz mang bánh mì và rượu lúa mạch lên . Wohl nhìn thấy bánh mì không khỏi thầm nghĩ . Quả nhiên là đồ ăn bình thường của James, hắn không có lừa mình


Mọi người dùng bữa rất nhanh thì đã xong. Ai cũng rất thưởng thức thứ bánh mì thơm mềm này, ăn hết rồi vẫn lưu luyến vụng trộm ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi .
Ăn xong, đám người Kent rất thức thời đứng dậy, lùi ra phía sau của Wohl, để chủ nhân một mình ngồi đối diện với James .


Hai tên lãnh chúa thì vừa ăn vừa truyện trò qua lại, cảm giác rất tâm đăc, giống như đã quen biết từ lâu rồi vậy . Nhưng bọn họ đều rất ăn ý, không hề đề cập đến mấy chuyện quan trọng mà chỉ nói những chuyện phiếm nghe được từ nam chí bắc mà thôi . Đôi bên đều hiểu, hiện tại chưa phải là lúc nói đến những chuyện chính kia . Bất kì ý định nào, đều phải sau buổi sáng hôm nay mới có thể nói được .


Lúc này, người hầu bưng vào một đĩa kẹo và trà để tráng miệng, ngay lập tức gợi lên tò mò của Wohl . Thấy Wohl nhìn lom lom đĩa kẹo, James nhanh tay bóc lấy lớp giấy bóng bên ngoài cho vào miệng, rồi lấy tảy đẩy nhẹ đĩa kẹo đến về phía Wohl mời .


“ Tước sĩ các hạ mời dùng thử, thứ này gọi là kẹo . Biết tước sĩ đến nên mới làm hôm qua thôi, ăn không tệ chút nào “


Được James mở lời, Wohl cũng đưa tay lấy một viên từ trong đĩa ra, học theo James đưa kẹo vào miệng ăn, thấy Wohl đã nhận lấy, James cũng không keo kiệt mà ra hiệu cho mấy người đi cùng lấy kẹo, còn cẩn thận bảo người hầu mang thêm kẹo ra chia cho những kị sĩ đi cùng được sắp xếp ở ngoài nữa


“ Đây là thứ gì ? sao lại ngon như vậy ?” Wohl từ đáy lòng cảm thấy kinh ngạc thốt lên . Ở cái nơi lãnh địa nghèo khó này, lại xuất hiện một loại mĩ thực như vậy, không khác gì giữa bùn bới được khối vàng . Không thể làm người ta thấy bình thường cho được


“ Ha Ha, các hạ chê cười rồi, mấy ngày ở không nhàn rồi, thấy trong lãnh địa mọi thứ quá mức đơn điệu, không có đồ ăn gì . Bất chợt muốn làm mà thôi “ James cười lên tiếng . “ Nếu tước sĩ thích thứ này như vậy, ta lát nữa sẽ bảo người gói về cho ngài .”


“ Ngài quả thật là một vị công tước có trí tuệ uyên thâm, ta xin bái phục “ Wohl tán dương “ Còn chuyện gói mang về thì thực là ngại quá, thực lòng ta không dám nhận “


“ Xin ngài đứng khách sáo “ James đáp lời “ Ta có ý này . Có lẽ chúng ta từ này có thể bỏ tước hiệu khi xưng hô . Tuổi chúng ta không xê xích bao nhiêu . Xin ngài cứ gọi ta là James cho thân “
“ Nếu được công tước coi trọng thì thật là vinh hạnh cho ta “ Wohl vui mừng


Trong thế giới của quý tộc, bỏ qua tước vị mà gọi thẳng tên là có ẩn ý muốn kết anh em với người kia . James muốn xưng hô như vậy thật vừa đúng ý của hắn . Dù cho James hiện tại có nghèo khó cách mấy, nhưng theo Wohl nghĩ, hắn có nhiều thứ hay ho như vậy, nào bánh mì, nào xà phong nào kẹo . Muốn giàu có chỉ là chuyện trong sớm muộn, hợp tác với hắn trăm lợi mà không có hại gì


Chưa kể đến thân phận của James dù gì cũng đường đường công tước, sau này nếu hắn có đi vào giới quý tộc cao tầng, nhắc đến mình một chút cũng đủ cho bản thân phát triển rồi .


Hai người xác nhận lập trường sau đó liền trò chuyện không còn quá nhiều câu thúc, ai cũng thoái mái hơn nhiều, James cũng đem nhiều cái nhìn trong việc cai trị lãnh địa ra chia sẻ với Wohl và ngược lại . Được một lúc thì đôi bên cũng thấy đã đủ để nói vào chuyện chính rồi .


“ James, kì thật ta đến đây hôm nay cũng không có việc gì khác, chính là vì chuyện cái khay đựng hôm trước và bánh mì mà đến “ Wohl quyết định thẳng thắn cho thấy ý đồ của mình .
James chưa vội bình luận gì mà nhập một ngụm trà chờ Wohl nói tiếp


“ Ta biết ngươi có những thứ này sẽ rất thu hút quý tộc mua sắm, nên ta muốn đến bàn chuyện hợp tác với ngươi “
“ Ngươi muốn hợp tác thế nào ? “
“ Ta muốn mua lại số bánh mì thừa mà lãnh địa của ngươi bán ra, cái khay kia cũng vậy “ Wohl hăm hở


“ Để ta đoán, sau đó ngươi muốn vận chuyển đến các lãnh địa gần đây để bán đúng không ?” James không đồng ý ngay mà hỏi lại “ Vậy ngươi nghĩ vì cái gì ta không tự mình đưa ra, lại cần qua ngươi ? “


Sự thẳng thắn của James làm Wohl có chút bất ngờ, trước đó James luôn nhã nhặn lòng vòng, khiến cho Wohl nghĩ James sẽ không trực tiếp như vậy .


“ Là vì nhân lực, cuồng sa lĩnh dân cư gốc vốn ít ỏi, dân cư mới lại là lưu dân, vốn không tiện để vận chuyển hàng hóa “ Wohl trực tiếp phân tích “ Nếu ngài hợp tác với ta, ta có thể cam đoan, ổn định mỗi tháng kiếm về cho ngài 1000 đồng vàng “


Cứ như Wohl suy nghĩ, loại bánh mì này bán một cái một đồng bạc đảm bảo đám quý tộc kia cũng sẽ chạy theo như vịt, cả những cái khay như này cũng vậy, tuyệt đối sẽ là thứ đồ quý hiếm trong giới . Mình nếu bắt được cơ hội này, một tháng kiếm 2 – 3000 đồng vàng đảm bảo không phải nói đùa .


“ Đây là kế hoạch của ngươi sao ? Lấy hàng rồi đi bán ăn chệnh lệch giá cả ? “ James cười có chút mỉa mai .
“ Có chuyện gì sao ? “ Wohl nhướng mày, không vừa lòng với thái độ của James


“ Nếu như ngươi nhìn bánh mì cùng khay gốm của ta, mà việc đầu tiên ngươi nghĩ đến chỉ là đi mua rồi sẽ bán lại “ James hơi ngừng một nhịp “ Ta chỉ có thể nói thật là ngốc “


“ Nếu trước đó chuyện lãnh địa ngươi cũng kinh doanh như vậy, ta đảm bảo tài chính và kinh tế lãnh địa của ngươi cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi “


“ Ngươi “ Nghe thấy James châm chọc như thế, Wohl vỗ bàn đứng phắt dậy . Từ bao lâu nay, việc lãnh địa đi xuống đã là tâm bệnh của hắn, hắn không muốn tăng thuế, cũng không muốn quá sức bóc lột nông nô, nhưng làm sao cũng không thể đem kinh tế lãnh địa đi lên được . “ Ngươi đây là đang sỉ nhục ta sao ?”


“ Cứ bình tĩnh đi “ James xua xua tay làm dịu bầu không khí, cả tên Lucas lỗ mãng đang muốn rút búa sau lưng nữa . “ Ta đang phân tích cho ngươi nghe thôi “
Wohl từ từ ngồi xuống, lạnh lùng chờ James nói tiếp


“ Ngươi nhìn thấy một thứ hàng hóa, điều đầu tiên chính là nghĩ làm sao để mua được ở chỗ ta, rồi sẽ bán lại cho các lãnh địa khác . Ngươi dựa vào trải nghiệm cá nhân, cho rằng khẳng định sẽ thành công, nhưng ta hỏi một câu mà thôi “ James nghiêm túc “ Nếu ngộ nhỡ ngươi mua 1000 chiếc bánh mì ở chỗ ta . Lại chỉ có thế bán ra 100 cái một ngày thì ngươi phải làm sao ? “






Truyện liên quan