
Đích Gả Thiên Kim
✍ Thiên Sơn Trà Khách
217 chương
4,817 lượt xem
5 ✩
✎
- Chương 1: Phương Phỉ
- Chương 1-2: Phương Phỉ 2
- Chương 2: Khương Lê
- Chương 3: Thiên Kim
- Chương 4: Miếu tự
- Chương 5: Người bán hàng rong
- Chương 6: Con khỉ
- Chương 7: Hoa yêu
- Chương 8: Người tới
- Chương 9: Tư tình
- Chương 10: Mỹ nhân
- Chương 11: Nhất định trở về
- Chương 12: Khương gia
- Chương 13: Người đến đón
- Chương 14: Trở về phủ
- Chương 15: Giao phong
- Chương 16: Đệ đệ
- Chương 17: Người nhà
- Chương 18: Nghe ngóng
- Chương 19: Giá trị
- Chương 20: Tỷ muội
- Chương 21: Đường huynh (anh họ)
- Chương 22: Cố nhân
- Chương 23: Người quen
- Chương 24: Cảm nhận
- Chương 25: A Ly
- Chương 26: Thẩm gia
- Chương 27: Ngọc tốt
- Chương 28: Kinh biến
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
Số chương: 241 + 5 PN
Thể loại: Cổ đại - Trùng sinh
Editor: Meomeo88
Tiết Phương Phỉ là tiểu thư của Tiết gia ngay từ năm mười sáu tuổi đã nổi danh khắp kinh thành về tài mạo song toàn,cùng năm ấy nàng được gả cho lang quân như ý, hai vợ chồng ân ái hòa thuận.ba năm sau ngày thành thân,thì hắn lang quân đỗ Trạng Nguyên.
Tuy nhiên lúc bần hàn có nhau còn khi phú quý thì phụ nàng do bản tính hắn tham tước lộc, vì làm phò mã, coi nàng làm vật cản trên đường đến với công chúa, giết thê diệt con.
Công chúa kiêu căng đứng ở trước nàng châm chọc: Dù cho dung mạo ngươi tuyệt sắc, tài học vô song, cuối cùng chẳng qua chỉ là nữ nhi của một quan lại nhỏ, bổn cung nghiền chết ngươi…… đơn giản cũng như nghiền chết một con kiến!
Thanh danh bị bẩn, treo cổ tự sát, ấu đệ vì đòi công đạo lại bị cường quyền hại chết, cha già nhận được tin dữ này bệnh không dậy nổi buông tay nhân gian.
Hồng Hiếu năm bốn mươi hai, đệ nhất mỹ nhân Yến Kinh Tiết Phương Phỉ hương tiêu ngọc vẫn, sống lại trong thân thể thiên kim thủ phụ Khương Lê rơi xuống nước!
Một chân bước vào nhà cao cửa rộng, việc xấu xa dơ bẩn tầng tầng không dứt. Các đường yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa, nàng ăn miếng trả miếng đòn lại trả đòn.
Tâm địa đã từng mềm mại, hiện giờ sắc như lưỡi dao! Khương Lê thề, không bao giờ nhỏ bé như hạt bụi mặc người giẫm đạp, kiếp này, án oan bình phủ, báo huyết hải thâm thù!
Hắn là Quốc công gia trẻ tuổi nhất Bắc Yến, tàn ác xinh đẹp, hỉ nộ vô thường, trong phủ thu thập kỳ hoa thế gian.
Mỗi người đều nói thiên kim thủ phụ Khương gia nhị tiểu thư thanh linh đáng yêu, phẩm chất cao quý, thuần khiết lương thiện như đóa sen trắng.
Hắn hồng y rực rỡ, cười khanh khách hỏi lại: “Đóa sen trắng sao? Rõ ràng chính là hoa ăn thịt người không nhả xương.”
Khương Lê: “Quốc công cẩn thận gãy tay.”
Cơ Hành: “ Hoa ăn thịt người hung ác như vậy, đương nhiên là đoạt về trong phủ trấn trạch rồi.”