Chương 47: Ngọn nguồn và quá trình sự việc

Editor: Búnn.
Nói tới đây, Lâm ma ma không nhịn được ho khan một tiếng, Vận Nhi đã sớm bưng một ly trà, thấy thế vội vàng đưa cho Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca tiếp nhận đưa tới trước đôi môi khô khốc của Lâm ma ma.


Lâm ma ma vốn muốn tự mình lấy ly trà qua uống, nhưng lại bị Vân Lãnh Ca ngăn lại, vẫn khăng khăng để Lâm ma ma uống xong ly trà nhỏ miệng trong tay mình.


Nước mát chảy từ yết hầu chậm rãi chảy qua nội tâm, môi khô nhận được cảm giác dễ chịu, Lâm ma ma hắng giọng một cái tiếp tục nói: "Thời còn trẻ Vân Bá Nghị có địa vị rất cao, vẻ ngoài ngọc thụ phong lâm, làm việc nho nhã lễ độ, cách nói chuyện cũng không tầm thường, qua một lần gặp ngắn ngủi, phu nhân đã có ấn tượng tốt với Vân Bá Nghị, sau đó liền ngầm thừa nhận tiếp tục kết giao với Vân Bá Nghị, cứ như vậy một tháng, rễ tình của phu nhân với Vân Bá Nghị đã đâm sâu, không phải quân không gả, tướng gia thấy không lay chuyển được phu nhân, chỉ có thể bất đắc dĩ chuẩn bị đồ cưới, dùng cảnh tượng náo nhiệt gả cho phủ hữu tướng."


Vân Lãnh Ca cúi mắt không nói, ngay từ lúc đầu đã là lẳng lặng ngồi nghe.


"Phu nhân nghe nói tướng gia đồng ý, trong lòng vô cùng vui mừng, liền bắt đầu thêu giá y cho bản thân suốt đêm, nói Vân Bá Nghị chính là phu quân cả đời này của mình, nhưng..." Lâm ma ma nói tới đây, dường như không đành lòng tiếp tục nhớ lại, bà dừng lại, thống khổ nhắm hai mắt lại, tùy ý để nước mắt chảy đầy xuống gương mặt già nua.


Vân Lãnh Ca nâng khăn lụa trong bàn tay trắng nõn lên, lau những giọt nước mắt loang lổ trên mặt cho Lâm ma ma, dịu dàng nói: "Nếu ɖú cảm thấy khổ sở, thì không cần nghĩ lại nữa."


available on google playdownload on app store


"Không, tiểu thư, nô tỳ thật sự rất hận, năm đó chính là tuổi đẹp nhất của phu nhân, lại sớm trưởng thành, nếu cùng so sánh với các tiểu thư khác trong kinh thành, phu nhân cũng là hạng nhất tiểu thư khuê các, nếu không phải năm đó Vân Bá Nghị lòng muông dạ thú, nói khéo như rót mật lừa gạt phu nhân, thì làm sao phu nhân sẽ rơi vào kết cục vì buồn bực mà ch.ết chứ." Lâm ma ma phẫn nộ nắm giữ bàn tay đang lau nước mắt cho mình của Vân Lãnh Ca, oán hận nói.


Con mắt đen như đá quý của Vân Lãnh Ca mang theo ý cổ vũ nhìn Lâm ma ma, Lâm ma ma bình ổn chút xao động trong lòng, chậm rãi buông tay Vân Lãnh Ca ra, tiếp tục nói: "Nào biết phu nhân vừa gả cho Vân Bá Nghị mới một tháng, tên hữu tướng bạc tình này lấy cớ con nối dòng làm trọng nạp Nhị di nương Vạn thị, không bao lâu sau Tam di nương Lý thị, cùng Tứ di nương Trần thị cũng được mang vào cửa, thời gian vào cửa của hai người cũng không cách nhau bao lâu, phu nhân nhìn ở trong mắt, đau trong lòng, nhưng quy định của nữ tử hiền thục rất nghiêm, đành phải mỉm cười nhìn Vân Bá Nghị liên tiếp sủng ái thiếp thất, chưa từng có một câu oán hận."


Dừng một chút, ánh mắt Lâm ma ma giống như thuốc độc được tôi luyện, lạnh giọng nói: "Nhị di nương đáng giận dựa vào sự sủng ái của Vân Bá Nghị, không thèm tôn trọng phu nhân, thường xuyên ăn nói lỗ mãng, dùng thủ đoạn nhỏ, chính là muốn kéo phu nhân tự vị trí chính thất xuống, rồi để chính nàng cướp lấy rồi thay thế. Vân Bá Nghị lại tai điếc tâm câm, chẳng quan tâm đến khổ sở của phu nhân, luôn thiên vị tiểu thiếp, làm cho phu nhân uất ức không nhịn được, uất ức đến mức sinh bệnh nằm trên dường."


"Sau này, mãi đến hai tháng sau, phu nhân mới phát hiện mình hoài tiểu thư, liền vui vẻ hơn rất nhiều, thân thể cũng dần tốt lên, dứt khoát không quản chuyện gây phiền lòng ở hậu viện, chỉ an tâm trong viện dưỡng thai, sau mười tháng liền sinh tiểu thư." Lâm ma ma nhìn dung nhan Vân Lãnh Ca, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên dịu dàng. Nhưng ngay sau đó lại trở nên ngoan lệ, căm hận nói: "Khi phu nhân hoài tiểu thư, Vạn thị cũng truyền ra nàng có thai một nàng, ai ngờ đứa nhỏ này của nàng lại sinh non, cường bạo đoạt đi danh hiệu trưởng nữ của Tướng phủ, khiến tiểu thư gánh vác dòng chính nữ không danh vọng, nhưng lại không phải là đích trưởng nữ của tướng phủ, phu nhân tức giận, vốn đang trong tháng điều dưỡng không tốt, cứ tiếp tục như vậy, thân mình càng thêm suy yếu không chịu nổi."


"Năm tiểu thư bảy tuổi, phu nhân vì buồn bực không vui bị bệnh qua đời, nô tỳ cảm thấy có chút kỳ lạ, coi như thân thể phu nhân yếu đuối, nhưng ngày thường lại ăn không ít dược liệu trân quý, không hiểu tại sao trẻ tuổi như thế liền buông tay nhân gian, nô tỳ âm thầm điều tra, mới phát hiện, Nhị di nương lòng dạ hiểm độc, hạ thuốc ở trong dược của phu nhân, thuốc này không thể nghiệm ra được, nhưng lúc uống vào phu nhân luôn ho ra máu, ép buộc đến lúc phu nhân không còn một giọt máu mới có thể ch.ết đi."


"Tiểu thư, là nô tỳ có lỗi với phu nhân, nếu nô tỳ tỉnh táo hơn, phu nhân sẽ không bị người khác ám toán, làm hại tiểu thư còn nhỏ mà không có mẫu thân che chở, một mình một người ở tướng phủ đau khổ chống đỡ qua ngày." Lâm ma ma cố gắng chống đỡ thân thể quỳ trên giường, không ngừng dập đầu với Vân Lãnh Ca, khóc không thành tiếng nói.


Trong giây lát, Vân Lãnh Ca không kịp ngăn Lâm ma ma lại, thân mình có chút phát run, hơi thở hung ác, khát máu không ngừng tràn ra từ đáy lòng, đây là phản ứng theo bản năng trước đó của thân thể Vân Lãnh Ca, loại tình huống này ngoại trừ tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị giết ngay trước mặt ở kiếp trước khi Vân Lãh Ca chưa bao giờ như vậy.


Đầu bắt đầu lại đau, Vân Lãnh Ca day huyệt thái dương, trong giọng nói có chút cô tịch mà thê lương: "Vú Lâm, người đã ch.ết, nhưng mẫu thân vĩnh viễn sống trong lòng ta, những người đó, tự nhiên ta sẽ không bỏ qua."


Lâm ma ma nghe xong, tâm tình vốn đang đè nén trong giây lát òa ra, bất chấp tôn ti chủ tớ, đứng thẳng lên ôm cổ Vân Lãnh Ca: "Tiểu thư..." Nhưng chưa nói xong, nước mắt đã không thể kiềm chế được trào ra ngoài.


Vân Lãnh Ca vỗ vỗ lưng Lâm ma ma, thu lại cảm xúc đang dao động, ấm giọng nói: "Vú Lâm, toàn bộ đều đã qua rồi, đừng thương tâm nữa, mẫu thân cũng không muốn nhìn thấy đâu."


Mặc dù nói thế, nhưng tâm Vân Lãnh Ca vẫn giống như rơi vào hầm băng, hoàn toàn lạnh lẽo, những điều Lâm ma ma nói và những điều bản thân suy đoán cũng không khác biệt quá lớn, nhưng đến lúc được chứng thực toàn bộ, tâm vẫn không thể chịu được mà bắt đầu két lạnh.


Hay cho Vân Bá Nghị giả tạo, bạc tình. Vì tiền đồ của bản thân mà hại cuộc đời của một nữ tử.


Lời của ɖú Lâm đánh thức nàng, mười lăm năm trước Vân Bá Nghị vừa được thăng làm hữu tướng, mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng trong triều đình lại không có người của mình, bất đắc dĩ mới phải mượn hôn nhân đại sự để dựa thế cho bản thân, mà ngoại tổ phụ lại là tả tướng đương chức nhiều năm, căn cơ ổn định, vốn không phải là người vừa được phong làm hữu tướng như ông ta có thể so được. Đúng lúc đó danh tiếng của mẫu thân lan xa, ông ta liền đánh chủ ý lên mẫu thân, vừa có thể khiến ngoại tổ phụ trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của ông ta, vừa có thể cưới được một thiên kim tiểu thư bàn về dung mạo hay là tài nghệ đều thượng thừa, vậy thì sao không làm? Vân Bá Nghị chính là muốn một hòn đá ném hai con chim.


Nhưng ông ta mới vào triều đình, tuổi trẻ cao ngạo, chỉ nghĩ đến cường cường liên thủ, phát triển thế lực của bản thân vững vàng, cho nên không thèm lo lắng đến chuyện Đế Vương luôn kiêng kị, chèn ép thần tử. Ở một nước, hai tướng kết thông gia, hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Nhất định cho rằng thần tử có lòng quấy rồi, không trực tiếp diệt tộc là nể mặt lắm rồi.


Nhất định lúc Vân Bá Nghị cưới mẫu thân vào cửa, liền lọt vào đả kích cường lực của Đế Vương, sau khi ông ta nghĩ thông suốt lợi hại trong đó, liền cho rằng nữ nhi tả tướng chẳng những không mang lại lợi ích gì cho ông ta, mà còn khắp nơi khiến ông ta bị liên lụy, cho nên Vân Bá Nghị thẹn quá hóa giận, mới cố ý thiên vị tiểu thiếp, vắng vẻ Lâm Thị.






Truyện liên quan