Chương 48: Tứ tiểu thư đỏ mắt thầm hận

Edit: La Na


Hoàng đế giao trọng trách cho ngươi là hắn coi trọng người, mà khi ngươi làm chuyện hắn không thể tha thứ, hắn cũng sẽ tàn khốc nói cho ngươi biết một đạo lý, quân muốn thần tử thần không thể không tử, buồn cười là năm đó Vân Bá Nghị một lòng theo đuổi quyền lực, muốn nhanh chóng đứng vững gót chân, lại xem nhẹ đạo quân thần.


"Nhị di nương hạ dược không tr.a ra được gì à?" Vân Lãnh Ca khẽ nhíu mày, đỡ Lâm ma ma nằm xuống, nhẹ giọng hỏi.


"Vì để ngừa Nhị di nương ngầm sai người ngáng chân, bất kì chén thuốc nào phu nhân dùng cũng được nô tỳ dùng ngân châm thử qua, phát hiện châm không đổi sắc mới cho phu nhân dùng." Giữa lông mày Lâm ma ma cũng hiện lên một tia không hiểu, Nhị di nương cũng chỉ là một phụ nhân, tại sao lại biết được loại thuốc nào ngân châm không phát hiện, nếu không phải bà nghe lén hai người nha hoàn trong viện Nhị di nương nói chuyện, sợ là cũng không thể ngờ được Nhị di nương đã động tay động chân.


Vân Lãnh Ca trầm ngâm hồi lâu, ngân châm thử độc không phải vạn năng, cũng sẽ có sơ hở, loại thuốc chẳng những không có hại, ngược lại còn có ích với cơ thể, nhưng một khi phối hợp với một loại gì đó, sẽ trở thành lợi khí giết người không thấy máu.


Lần trước mơ mộng thảo và loại độc Nhị di nương đều rất hiếm có, có phải là sau lưng Nhị di nương có cao nhân chỉ điểm cho bà? Vân Lãnh Ca híp híp đôi mắt phượng, không thể không thừa nhận, mình đã xem nhẹ Nhị di nương, suy cho cùng bà có nhà mẹ đẻ không kém để dựa vào, mọi việc đều có thể giúp đỡ một hai, đây cũng là lý do mấy năm nay Nhị di nương nắm quyền ở tướng phủ.


available on google playdownload on app store


"Nhị di nương tuyệt đối không thể khinh thường, tiểu thư nhất định phải cẩn thận." Lâm ma ma thấy Vân Lãnh Ca cau mày, bà lo lắng nói.


"Vú không cần lo lắng, ca nhi biết rồi." Không đành lòng để Lâm ma ma phí tâm tư vì nàng mà bệnh tình thêm nặng, Vân Lãnh Ca thu hồi tâm tư, an ủi bà, rồi dặn dò, "Ngâm Thư bắt mạch cho ɖú đi, viết phương thuốc xong, cần dược liệu gì thì buổi tối ta sẽ bảo Ngâm Cầm đưa tới."


Ngâm Thư lập tức tiến lên ngồi ở mép giường bắt mạch cho Lâm ma ma, Vận Nhi tha thiết mong chờ nhìn bàn tay gầy gò của Lâm ma ma, cảm thấy rất đau lòng.
"Tiểu thư, không cần phải phiền toái như vậy, hôm nay nô tì đã uống thuốc rồi, mấy ngày nữa sẽ khỏe lên thôi." Lâm ma ma chối từ.


Vân Lãnh Ca mỉm cười lắc đầu không nói, lẳng lặng chờ Ngâm Thư chẩn mạch xong.
"Tiểu thư, chỉ cần ngày sau điều trị cho tốt, chắc chắn sẽ khỏi hẳn." Ngâm Thư thu tay, cẩn thận giúp đặt bàn tay để bên ngoài của Lâm ma ma vào trong chăn, lúc này đứng dậy đáp lời.


Bên tai vang lên tiếng thở dài nhẹ nhõm của Vận Nhi, trong lòng Vân Lãnh Ca cũng thư thái hơn, thấy sắc trời bên ngoài không còn sớm, nàng đứng dậy cáo biệt, "Vú à chớ lo lắng cho ca nhi, ca nhi còn đang chờ người điều dưỡng cơ thể cho thật khỏe rồi đến giúp ca nhi đấy."


Lâm ma ma nén lệ gật đầu, trong lòng âm thầm thề phải vì tiểu thư, mình phải chăm sóc cho mình thật tốt, miễn cho tiểu thư ở Tướng phủ bị người khác ăn hϊế͙p͙, Lâm ma ma cắn môi dưới, lưu luyến không rời nhìn theo bóng Vân Lãnh Ca rời đi.


"Thủy Lục, chăm sóc ɖú cho tốt, buổi tối ta sẽ sai người đưa thuốc tới, phải sắc thuốc cho ɖú điều dưỡng thân thể đó." Trước khi đi Vân Lãnh Ca lại dặn dò một tiếng.
"Vâng, tiểu thư." Thủy Lục cung kính phúc thân.


Vân Lãnh Ca đeo mạng che mặt lên, đi qua nội thất, xuyên qua đình viện, rời khỏi nơi ở của Lâm ma ma, Vận Nhi lại lo lắng nhìn chằm chằm Lâm ma ma, dưới ánh mắt thúc giục của bà mới đi theo tiểu thư ra nội thất.


Đi đến cửa lớn Vân Lai cư, Ngâm Cầm ôm hai hộp giấy tinh xảo đã chờ từ sớm, Vân Lãnh Ca đi lên phía trước hội họp với Ngâm Cầm, rồi cùng rời khỏi Vân Lai cư.
Lúc này xe ngựa Tướng phủ đúng lúc tới cửa Vân Lai cư, Vận Nhi đỡ Vân Lãnh Ca lên xe ngựa, rồi mới dặn xa phu cẩn thận lái xe.


"Ngâm Cầm, lần sau đi tìm Ngâm Thư lấy phương thuốc, buổi tối mang theo dược liệu đến cho ɖú nhé." bên trong xe ngựa của Tướng phủ, Vân Lãnh Ca ngồi vào chỗ của mình xong, sắc mặt nặng nề, mở miệng nói.


"Vâng, tiểu thư." Ngâm Cầm trịnh trọng gật đầu, lập tức cười hì hì nói, "Tiểu thư, phần điểm tâm này cực kì thơm luôn, Vân Lai cư chỉ bán có hai mươi phần thôi, có loại còn có hoa quế thiên tằng cao, đáng tiếc nô tì đến trễ, đành phải mua hoa quế đường chưng lịch phấn cao và kim ti quyển, hỏi sao lại không chảy nước miếng." Dứt lời, còn hít hít cái mũi nhỏ, dùng sức ngửi mùi hương bay ra từ hộp giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn ôm hộp giấy tràn đầy vui mừng.


Tâm tình rầu rĩ của Vân Lãnh Ca hơi tản đi, nàng bật cười lắc đầu, "Các em xem Ngâm Cầm kìa, đúng là con mèo nhỏ tham lam."


Thấy Ngâm Cầm bị Vân Lãnh Ca chế nhạo như thế, Vận Nhi và Ngâm Thư đều hé miệng nở nụ cười, Ngâm Cầm có chút không thuận theo dẩu cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng lên, không phục nói, "Tiểu thư, đúng là thơm lắm đó, không tin người ngửi một chút đi." Nói xong đưa hộp giấy đang cầm trong tay đến trước mặt Vân Lãnh Ca.


Vân Lãnh Ca vểnh cao cái mũi khẽ nhúc nhích, khẽ ngửi ngửi, thịnh danh chi hạ vô hư sĩ*, danh tiếng Vân Lai cư rất lớn, điểm tâm quả thật không tệ, chẳng những ngửi mùi thơm ngọt, còn mang theo loại mùi hoa quế nhàn nhạt.
Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ: có danh ắt không tệ.


"Ta không thích ăn ngọt, hoa quế đường chưng lịch phấn cao đưa tổ mẫu, kim ti quyển thì các em chia làm ba ăn đi." Vân Lãnh Ca cười mở miệng nói.
Nói chuyện phiếm một lúc, xe ngựa đã đến cửa tướng phủ.
Vận Nhi nhảy xuống xe ngựa, sau đó đỡ Vân Lãnh Ca xuống ngồi vào kiệu.


"Đi Phúc Thọ đường trước." Buông mành kiệu xuống, đồng thời Vân Lãnh Ca thấp giọng nói. Ngâm Thư gật gật đầu, bảo người khiêng kiệu đến Phúc Thọ đường, còn mình thì xoay người về Liên lãnh uyển.


Vốn tưởng rằng lúc này đã quá giờ dùng cơm trưa, tất cả mọi người đã lui xuống nghỉ ngơi, không ngờ Vân Lãnh Ca vừa bước vào, từ trong sân đã nghe thấy có tiếng người trò chuyện.


Vân Lãnh Ca nhíu mày, áp chế nghi ngờ trong lòng, sai Mai Hương đi vào bẩm báo, sau khi được chấp thuận, Vân Lãnh Ca tiếp nhận hộp giấy trên tay Ngâm Cầm bước vào nội đường.


"Cháu gái bái kiến tổ mẫu." Lúc này lão thái thái đang ngồi trên cao, sắc mặt vui mừng có giấu thế nào cũng không giấu được, Vân Xuân Ca và Vân Thu Ca ngồi bên dưới, một mặt không biểu cảm, một mặt trầm xuống níu chặt khăn lụa trong tay.


Thấy Vân Lãnh Ca đi tới, lão phu nhân vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo Vân Lãnh Ca đến gần mình, cầm lấy bàn tay nhỏ bé non mềm của nàng, thuận tay kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, vuốt vuốt sợi tóc rơi trên trán nàng, giả vờ cả giận nói, "Sao không về sớm một chút, đầu mùa xuân bên ngoài lạnh lắm, bị đông lạnh thì phải làm thế nào."


Nghe vậy, trên mặt Vân Lãnh Ca nổi lên thần sắc cảm động, tự động xem nhẹ ba phần tức giận thật sự trong lời nói của lão phu nhân, chân thành nói, "Không phải cháu gái nghe nói tổ mẫu thích điểm tâm ở Vân Lai cư đó sao, cháu gái vì muốn tẫn hiếu với tổ mẫu thôi mà, tổ mẫu đừng trách cháu gái nhé."


Nói xong, còn nghịch ngợm chớp chớp mắt, hai tay dâng hoa quế đường chưng lịch phấn cao còn nóng hổi lên.
Lão phu nhân thấy Vân Lãnh Ca về trễ là vì mua điểm tâm cho mình, chút không vui vừa rồi cũng tản hết, ánh mắt lộ ra nhiều điểm vừa lòng.


"Nhị tỷ thật là may, gạt chúng ta nói là mình muốn đi nếm điểm tâm thử, lại sau lưng chúng ta nịnh bợ tổ mẫu." Trong lòng Vân Thu Ca vốn rất tức giận, nhất thời lửa giận nổi lên bốn phía, nếu Vân Lãnh Ca sớm nói rõ là đi mua cho tổ mẫu, mình cũng sẽ bắt cơ hội nói hùa theo.






Truyện liên quan