Chương 11 : Lần này lại là cây gậy

Chà... thôi, bỏ qua tâm trạng mình đi... nói về chương 11 này, mềnh cũng không biết là đúng hay sai, dù trong khi dịch, mình đã rất cố gắng, nhưng với bản tính "ái hoa như mạng", chương này vẫn "nóng" và "phê" như thường....


Đáng lẽ, chương này phải dùng ngòi bút họa nên, nào là núi cao, nào là vực sâu, nào là đồng cỏ phất phơ, hay là "dòng sông có mùi hương thoảng"... nhưng không, chương 11 này lại là : bóp bóp,xoa xoa, nắn nắn, bờ mông nõn nà.... Chậc, thật là khổ quá đi, các bạn có "vã" quá thì đừng đòi mình thường mạng nhé...


Đại Ma Vương trong vài ngày này sẽ ra bom liên tục, mong các bạn hỗ trợ Cái Bang trong việc dịch thô, biên dịch, biên tập.
Hãy ủng hộ chúng tôi, vì chúng tôi và bạn!!!
Xu ủng hộ xin gửi về vvktlove, chúc mừng nhắn tin tới Neopunk :042:


Lúc này, tiểu ma nữ Lỵ Toa vốn đang dồn hết sự chú ý vào việc thao túng Cương Thi chiến sĩ. Đột nhiên trông thấy Hàn Thạc thay đổi phương hướng, nhanh chóng chạy về phía nàng, khiến cho nàng lập tức ngây người, có chút hoảng hốt nhưng vẫn kịp điều khiển Cương Thi chiến sĩ đuổi theo Hàn Thạc, thở nhẹ một cái rồi né sang một bên. Hàn Thạc gập người cúi đầu nên Lỵ Toa không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có điều trong thân thể gầy yếu đó cơ hồ xuất hiện một cỗ khí thế mạnh mẽ, sắc nhọn như mũi kiếm đang lưu chuyển, cỗ khí thế này và Hàn Thạc thật là trái chiều, Ly Toa kinh hoảng cũng là vì lý do ấy.


Vì cương thi chiến sĩ tốc độ khá chậm, không có cách nào theo kịp Hàn Thạc, trong nhất thời xem chừng không thể hỗ trợ Lỵ Toa, vẻ mặt bình tĩnh vừa nãy của nàng lập tức biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ vội vàng chạy trốn.


Đến lúc này, thí luyện trường xuất hiện một khung cảnh kỳ lạ, cương thi chiến sĩ cầm thanh côn thở “phì phò phì phò” truy đuổi Hàn Thạc, Hàn Thạc cũng không nói chuyện, chỉ cắm đầu truy đuổi tiểu ma nữ Lỵ Toa, còn Lỵ Toa chạy tán loạn, trốn đông núp tây quanh thí luyện trường, thậm chí còn chẳng nhớ cùng Cương Thi chiến sĩ hợp sức đối phó Hàn Thạc.


available on google playdownload on app store


- Bố Lai Ân, ngươi điên à, sao dám truy đuổi ta? - Lỵ Toa vừa chạy vừa hét, âm thanh có chút bối rối.


Thân là người truy đuổi, trong đầu Hàn Thạc lúc này vô tri vô giác chỉ có một thanh âm “Ma giả tùy tâm sở dục”, cơ hồ liên tục vang lên trong não hắn. Hàn Thạc tự thân hiểu rõ, tuyệt đối không được cùng Lỵ Toa sinh ra xích mích lớn, nếu không chẳng những hắn gặp sự trừng phạt của học viện ma vũ Ba Bỉ Luân, thậm chí còn bị gia tộc Lỵ Toa trả thù, chỉ với thân phận tạp dịch của hắn, bất kỳ phương nổi giận cũng làm cho hắn chịu không nổi. Chỉ có điều, lý trí là lý trí, suy nghĩ là suy nghĩ, dù biết không nên nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến ăn thuốc lú bùa mê thế nào mà Hàn Thạc vẫn gắt gao truy đuổi Lỵ Toa, chính thức hiện thực câu nói “Ma giả tùy tâm sở dục”.


- A! - Đột nhiên, Ly Toa hô nhẹ một tiếng, trượt chân té ngã. Phía sau, Hàn Thạc vốn đang truy đuổi, liền lợi dụng cơ hội dùng toàn lực xuất hiện bên cạnh Lỵ Toa.


- Á, Bố Lai Ân, ngươi muốn làm gì? Nếu dám khi dễ ta, nhất định ta sẽ giết ngươi! - Lỵ Toa chưa kịp đứng lên đã thấy Hàn Thạc đứng bên cạnh, giơ chân hướng nàng đá tới, hoảng hốt không tự chủ hét lên uy hϊế͙p͙. Lúc này vẻ mặt Hàn Thạc vô cùng kỳ quái, lông mày như dính sát vào nhau, tựa như đang đấu tranh căng thẳng lắm. Lý trí ngăn cản một cước hướng về Lỵ Toa, nhưng sau khi nàng la lên: “Ta nhất định sẽ giết ngươi!”, thì khuôn mặt hắn trở nên hung tàn, chân trái không dừng lại, đá về phía bờ mông nõn nà như đang khiêu khích của nàng.


“Thịch”, một cước trúng mục tiêu, Hàn Thạc cảm thấy chân trái như đá vào bề mặt trơn nhẵn của quả bóng da, thật là mềm mại co dãn.
- A…..


Trúng một cước, Lỵ Toa bất ngờ hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết, miệng không ngừng chửi rủa Hàn Thạc. Đồng thời, nơi ngực Hàn Thạc, ma nguyên vốn bị đấu khí màu xanh nhạt của Khắc Lao Đức bao trùm, bất ngờ mạnh mẽ lưu chuyển như suối chảy. Hàn Thạc có thể cảm nhận được đấu khí Khắc Lao Đức màu xanh nhạt, dưới sự lưu chuyển điên cuồng của ma nguyên, từng chút chuyển hóa thành một loại năng lượng kỳ lạ, dung hợp vào dòng suối. Chỉ trong phút chốc, đấu khí màu xanh nhạt đã xuất hiện trong cơ thể Hàn Thạc được một vòng, dưới sự lưu chuyển của ma nguyên , đã biến mất vô ảnh vô tung, lúc này trong cơ thể Hàn Thạc, ma nguyên đã lớn mạnh hơn một chút, cơ hồ đấu khí màu xanh nhạt đã bị ma nguyên đồng hóa.


Ngay lúc này, nơi ngực Hàn Thạc, ma nguyên lại một lần nữa lưu động khắp mọi hướng, Hàn Thạc cảm thấy thể lực vừa bị tiêu hao dường như được khôi phục, tinh thần sảng khoái, giống như vừa thưởng thức linh đan diệu dược. Giờ đây, Hàn Thạc cơ hồ đã hiểu được “Ma giả tùy tâm sở dục”, nghĩa là chỉ cần hắn hành động theo những gì hắn muốn, tốc độ ma nguyên lưu chuyển sẽ tăng nhanh, có điều kiện hấp thụ mạnh đấu khí còn lại trong người hắn, chuyển hóa thành nguồn dinh dưỡng giúp ma nguyên bành trướng.


“Ma giả tùy tâm sở dục, ma giả hại người lợi ta, thì ra tu luyện phải là như vậy!” Vẻ mặt Hàn Thạc có đôi chút quái dị, trong lòng âm thầm nghĩ.


- Hu hu…., đau quá, đồ Bố Lai Ân đáng ghét, ta nhất định sẽ giết ngươi, đau quá…! - Dưới chân Hàn Thạc, tiểu ma nữ Lỵ Toa vừa cố gắng che lại bờ mông nhỏ nõn nà, miệng vừa nói vừa hét uy hϊế͙p͙ Hàn Thạc, bờ mi đã ẩn hiện những giọt nước mắt, xem ra một cước của Hàn Thạc quả nhiên không nhẹ.


Sự trầm tư lập tức bị tiếng hét phá vỡ, Hàn Thạc nhìn dáng vẻ Lỵ Toa, trong lòng tập tức hô lớn “Nguy rồi”, hắn hiểu rất rõ tính khí Lỵ Toa, người nổi danh với việc “trừng mắt là sẽ báo thù”, lần này cố tình đá nàng, chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua.


Nhất là khi Lỵ Toa đã khóc, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy nơi mông nàng bị thương không nhẹ, chuyện này nếu bị các sư phụ phát hiện, tương lai Hàn Thạc dám chắc sẽ kết thúc.


Lúc này, tên Cương Thi chiến sĩ tay cầm thanh côn, cuối cùng cũng chạy đến trước mặt Hàn Thạc, dưới sự khống chế của Lỵ Toa, lập tức bổ một gậy vào đầu hắn. Vừa quay đầu, thấy thanh côn ập xuống, Hàn Thạc cả kinh, nhưng chợt nhận thấy tốc độ hạ xuống của cây côn cơ hồ có chút thong thả, Hàn Thạc động nhẹ hai chân, dễ dàng tránh khỏi.


“A…” một tiếng kêu nhẹ vang lên, Hàn Thạc có chút kinh ngạc, mắt rõ ràng thấy mộc côn lại sắp hạ xuống, hắn ung dung nghiêng người né được. Giờ đây, Hàn Thạc cũng nhận ra, không phải động tác của Cương Thi chiến sĩ quá chậm, mà là tốc độ và nhãn lực của hắn lại tiến thêm một bước.


- Ha ha, còn lâu mới trúng được ta! - Hàn Thạc buông lỏng tâm tư cất tiếng cười quái dị, không ngừng né tránh sự tập kích của Cương Thi chiến sĩ, càng di chuyển, Hàn Thạc càng cảm thấy cơ thể linh hoạt hơn, do đó hắn rất thích thú nói ra những lời trêu chọc.


Tiểu ma nữ Lỵ Toa vốn khống chế Cương Thi chiến sĩ để thay mình trả thù, chẳng biết tại sao tên đáng ghét Hàn Thạc đột nhiên linh hoạt như một con khỉ nhỏ, vừa nhảy trái nhảy phải lanh lẹ tránh né công kích từ chiếc mộc côn trên tay cương thi chiến sĩ, vừa vô sỉ liên hồi mở miệng khiển trách, tựa như đang nhạo báng sự bất lực của nàng.


- Đồ Bố Lai Ân đáng ghét, ta nhất định sẽ không bỏ qua. - Mắt thấy Cương Thi chiến sĩ không làm gì được Hàn Thạc, hơn nữa mông còn rất đau, tinh thần chẳng còn phấn chấn, Lỵ Toa hét lên uy hϊế͙p͙, rồi thu lại Cương Thi chiến sĩ trở về dị giới. Lúc này, Lỵ Toa bắt đầu đứng lên, nàng vẫn chưa hiểu rõ nơi mông bị một cước của Hàn Thạc có bao nhiêu lợi hại... “Ui da” một tiếng, một lần nữa đôi chân mềm nhũn của nàng bệt trên mặt đất.


Sau khi Cương Thi chiến sĩ biến mất, áp lực đè lên Hàn Thạc cuối cùng cũng không còn, miệng cười khúc khích, hắn đến bên cạnh Lỵ Toa, giống như đứa ngốc chìa ra cánh tay trái gầy đét, nói cộc lốc:
- Ta đưa ngươi đến phòng thuốc nhé!


- Không cần ngươi quản, ngươi là tên điên khùng đáng ghét. - Lỵ Toa với khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngấn nước mắt và bên mông còn rất đau, hướng về Hàn Thạc hét lên đầy hung dữ. Vừa nghe Lỵ Toa nói, Hàn Thạc cơ hồ có chút ngây ngốc, nhưng lập tức hai mắt phát ra những tia tà ác, dường như đã nghĩ ra trò đùa quái đản, hắn chìa tay trái, nhanh chóng hướng về phía bờ mông mềm mại, nõn nà của nàng vuốt ve, ngây ngốc nói:


- Vậy ta giúp ngươi xoa bóp nhé!


Nói về tiểu ma nữ Lỵ Toa, dù tính khí cực kỳ thất thường, nhưng cũng là một tiểu mỹ nữ đáng yêu, mặc dù bộ ngực sữa còn chưa cao đầy sung mãn, thế nhưng bờ mông thật là đầy đặn lạ thường, bàn tay Hàn Thạc vừa xoa lên, trong lòng hắn lập tức rung động, cảm giác thật là mềm mại êm ái, thật là sảng khoái.


- A, Bố Lai Ân, ngươi ch.ết đi, không được tới gần ta! - Khuôn mặt lệ ngắn lệ dài, lại cảm nhận được bờ mông bị Hàn Thạc xoa xoa miết miết, Lỵ Toa tức giận hét to, chẳng biết khí lực nơi đâu dồn đến, tay chân đồng thời sử dụng, “Bụp bụp bụp”, nàng đánh liên hồi trên người hắn. Bất ngờ nàng đạp một cước trúng cổ chân hắn, cơ thể Hàn Thạc mất thăng bằng, ngã sấp mặt lên người Lỵ Toa, tay trái vẫn còn đặt trên bờ mông nàng. Một làn hương từ thân thể Lỵ Toa tỏa vào mũi Hàn Thạc, lập tức lòng hắn xao động. Thân thể mềm mại của Lỵ Toa đang nằm dưới thân hắn, bờ mông nàng bị tay hắn xoa xoa, làm sao không cảm nhận được sự nhu nhuyễn của nàng cơ chứ!


Trong giây lát, Lỵ Toa như vô tình dính một đòn nghiêm trọng, ngây ngốc tại chỗ, cùng Hàn Thạc bốn mắt nhìn nhau…
Nhưng mà Lỵ Toa chỉ sững sờ một chút, lúc này không hề hô to gọi nhỏ, đột nhiên hai tay giờ cao, khuôn mặt lạnh băng niệm chú ngữ :


- Hỡi vô tận hắc ám, hãy hóa thành những mũi tên hủy diệt, dựa vào ý chí của ta phá hủy….


Hàn Thạc cả kinh, biết đây là khởi đầu của chú ngữ Vong Linh ma pháp cốt tiễn, với khoảng cách gần như vậy, nếu mũi tên phóng đến, ngay cả trốn cũng không thể, thế này thì không chừng nơi nào đó trên cơ thể sẽ bị xuyên qua, quả thật là không dễ chịu. Vẻ mặt Lỵ Toa giờ đây phủ đầy lớp băng hàn, rõ ràng là không nói chơi, thật sự muốn đẩy Hàn Thạc đến tử địa. Đầu óc chợt động, không chờ Lỵ Toa đọc hết chú ngữ, Hàn Thạc dùng hai tay và toàn bộ thân mình đè lại cánh tay ngọc nảy nở của Lỵ Toa, rồi ôm chặt lấy nàng, nhanh chóng hướng khuôn mặt về phía Lỵ Toa, hấp tấp hôn lên đôi môi hồng nhỏ xinh của nàng.


- Phá hủy trước mặt…. Ô ô... - Chú ngữ đến đây lập tức dừng lại, chẳng thể đọc trọn vẹn.


Hai đôi môi sát nhau, một cảm giác mềm mại ẩm ướt nhập vào con tim Hàn Thạc, cả người hắn trở nên ngây dại, trong nháy mắt như cưỡi mây đạp gió, cả người phiêu đãng, chẳng thể nghĩ chuyện gì đang xảy ra.


Trước khi chiếm thể xác của Bố Lai Ân, Hàn Thạc chưa từng cùng với một cô gái hôn môi, tất cả đều là tưởng tượng. Giờ đây chính thức trải qua, quả thật như là giấc mơ, chỉ là cảm giác này, so với tưởng tượng còn tuyệt vời hơn.


Lỵ Toa vẻ mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập đứt quãng, hai mắt mê man, bản thân và Hàn Thạc như si ngốc, làm sao có thể phát hiện chính mình đang bị Hàn Thạc xâm phạm.
Sau giây lát, Lỵ Toa bất ngờ đẩy mạnh Hàn Thạc ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đỏ bừng nhìn thẳng Hàn Thạc nói :


- Đồ ngu ngốc Bố Lai Ân, tại sao trong quần ngươi luôn cất giấu nhiều thứ linh tinh, lần trước là hòn đá, lần này lại là cây gậy.
Hàn Thạc:
- ….






Truyện liên quan