Chương 12 :  Cẩu nã háo tử, đa quản nhàn sự

o0o
- Ta…… - Hàn Thạc há mồm nhưng còn chưa kịp dứt lời, Lỵ Toa đã dùng đôi bàn tay trắng mịn của mình mà nhằm hướng Hàn Thạc mà đánh, vừa đánh vừa mắng chửi Hàn Thạc:


- Tên đáng ghét này, ngươi… nhà ngươi dám hôn ta. Trời ơi! Không ngờ nụ hôn đầu tiên của ta lại bị tên hỗn đản nhà ngươi đoạt mất, thật sự đáng ch.ết mà, ta phải giết ngươi.


Sau khi hôn Lỵ Toa, nhất thời trong lòng Hàn Thạc cũng tỏ ra bối rối, lần đầu tiên của Lỵ Toa? Hàn Thạc thực không biết phải làm như thế nào?


Lỵ Toa tỏ ra sợ hãi và hoảng hốt, hơn nữa vết thương ở trên mông của nàng ngày càng đau đớn, đôi bàn tay vẫn cứ đánh vào người của Hàn Thạc nhưng vô lực, Hàn Thạc cảm thấy không hề đau đớn nên cũng không phản ứng lại, mà trong lòng đang cấp tốc suy nghĩ làm sao để Lỵ Toa không tiếp tục truy cứu chuyện này.


Đánh được một lúc, Lỵ Toa dường như cũng cảm thấy mệt mỏi, hai mắt đã hơi sưng đỏ nhưng vẫn tràn đầy giận dữ nhìn Hàn Thạc, nhìn một lúc Lỵ Toa cau mày, lạnh lùng nói với Hàn Thạc: - Bố Lai Ân chỉ cần người cho ta biết một chuyện, ta sẽ bỏ qua chuyện này không truy cứu nữa.


Hàn Thạc nghe xong hoàn toàn sửng sốt, hắn ngây ngốc hỏi lại:
- Cô muốn biết chuyện gì?


available on google playdownload on app store


- Thời gian gần đây, tại sao ngươi càng lúc càng khỏe, trước đây ngay cả bộ xương khô chiến sỹ ngươi còn không thể tránh được, thế mà hiện tại ngay cả cương thi chiến sỹ cũng không đánh lại ngươi. Hơn nữa đến tên ngu ngốc Ba Khắc cũng đều bị ngươi giáo huấn. Buổi sáng rõ ràng đấu khí của Khắc Lao Đức đã xâm nhập vào cơ thể ngươi, tại sao ngươi không ch.ết, tất cả chuyện này là sao? - Lỵ Toa chăm chú nhìn Hàn Thạc hỏi.


Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc thầm nghĩ nguy thật, bởi vì tu luyện ma công mà thân thể không ngừng được cải tạo, không ngừng mạnh mẽ. Thật sự không ngờ Lỵ Toa lại phát hiện nhanh như vậy.
Cấp tốc suy nghĩ một lúc, Hàn Thạc bỗng nhiên cười lớn:


- Thật sự ta cũng không biết tại sao, chỉ là gần đây ta đã ăn một số thứ nên có cảm giác thân thể ngày càng có khí lực.
Vừa dứt lời Hàn Thạc chú ý thấy đôi mắt Lỵ Toa chợt lóe sáng, Lỵ Toa hăng hái tiến đến trước mặt, hai mắt dò xét trên người Hàn Thạc:


- Đó là vật gì vậy? Chỉ cần người nói cho ta biết, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua.


- Dùng thuốc ma lực trộn với đuôi rắn mối cùng với răng của chó sói…. đun nóng trong vòng một ngày, sau đó uống chúng đảm bảo càng ngày thể lực sẽ càng thêm tốt. - Hàn Thạc cau mày cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi cười nói cho Lỵ Toa.


Lỵ Toa tỏ ra rất thận trọng, chăm chú tập trung tinh thần lắng nghe rõ ràng từng câu từng chữ Hàn Thạc nói, sau lại bắt Hàn Thạc nói lại một lần nữa, rồi thì thầm trong miệng:
- Hic, chẳng lẽ những thứ kinh khủng này trộn với nhau lại… có tác dụng thần kỳ thế ư?
Hàn Thạc im lặng nhìn Lỵ Toa cười khúc khích.


- Hừ, hôm nay trước tiên ta bỏ qua cho ngươi lần này, đợi đến lần sau ta nhất định sẽ tìm người để luyện ma pháp tiếp.
Suy nghĩ xong, Lỵ Toa từ trên mặt đất đứng dậy, sau đó bỗng nhiên “Ui da” một tiếng, lại tức giận quay lại mắng:


- Tên Bố Lai Ân đáng ch.ết, không ngờ dùng cước lại mạnh như thế, dạo này mỗi lần gặp ngươi là ta lại xui xẻo như vậy a.
Lỵ Toa vừa mắng chửi vừa lấy tay xoa xoa cặp mông đi ra khỏi thí luyện tràng. Lỵ Toa vừa đi khỏi khu thí luyện. Hàn Thạc nhanh chóng theo sau, thừa dịp không ai chú ý liền rời khỏi đó.


Đến buổi tối, nhân lúc đêm khuya yên tĩnh Hàn Thạc lén lén lút lút tiến vào bãi rác, trước tiên dùng tinh thần lực ra lệnh cho Tiểu Khô Lâu tiến đến, vậy mà Tiểu Khô Lâu phảng phất như không nghe thấy gì, yên lặng tại một góc không thèm nhúc nhích, bất đắc dĩ Hàn Thạc cố gắng chịu đựng mùi hôi thối, đào bới trong đống rác, cuối cùng mới tìm được Tiểu Khô Lâu ở dưới đáy để kéo lên.


Tiểu Khô Lâu ngồi yên lặng bên cạnh đống rác, dường như đang ngủ, nhưng không hề có sinh khí, phía trước ngực, mấy cái xương sườn bị gãy nát, trông có vẻ bị thương nặng. Cảm ứng được Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc biết nó cũng không bị tàn phế, nhưng nghĩ đến nó vì nhận lệnh của chính mình đi trả thù Lỵ Toa mà thành ra bộ dáng này, Hàn Thạc lại cảm thấy đau xót trong lòng


- Hừ! Khắc Lao Đức, người hãy chờ xem, nhất định ta sẽ tìm người tính sổ.


Một tay cắp lấy Tiểu Khô Lâu, nhân lúc trời khuya đêm vắng. Hàn Thạc lén lút chạy đến phòng tạp phẩm, mấy khúc xương trước ngực của Tiểu Khô Lâu vang lên lách cách như muốn rơi ra, khi Hàn Thạc dùng tốc độ lao đi còn lung lung lay lay phát ra tiếng kêu “đing - đong”, làm Hàn Thạc cảm thấy một trận đau lòng.


Trở lại phòng chứa tạp phẩm, Hàn Thạc cẩn thận nhìn quanh rồi đóng cửa lại, quay vào suy nghĩ một chút rồi đặt bộ xương khô vào trong thùng gỗ, sau đó lục đông tìm tây chuẩn bị bảy khúc xương gẫy, cắm vào bên trong thùng gỗ, tiếp tục truyền ma nguyên lực vào trong. “Âm ma ngưng nguyên trận” lại một lần nữa được khởi động, dùng phương pháp chữa trị ma bảo mà chữa trị thân thể Tiểu Khô Lâu.


Lần này khi dùng ma nguyên lực truyền vào thùng gỗ, Hàn Thạc cảm giác tựa hồ so với lần trước xuất hiện triệu chứng vô lực, lần này thân thể đã tốt hơn rất nhiều. Phảng phất do buổi sáng ma nguyên lực bao vây đấu khí của Khắc Lao Đức mà tăng cường, điều này làm cho Hàn Thạc không khỏi suy nghĩ.


Đặt bộ xương khô yên ổn một chỗ, Hàn Thạc cúi xuống giường lấy ra quyển “Vong Linh ma pháp cơ sở” rồi tiếp tục nghiên cứu. Mấy ngày nay, mỗi khi trở về là Hàn Thạc lại chuyên tâm nghiên cứu nó.


Mặc dù chỉ là quyển sách căn bản về ma pháp vong linh, bên trong cũng không có ghi chép về vong linh ma pháp cường đại, nhưng đối với một con chim non chẳng biết chút gì về ma pháp thuật như Hàn Thạc, thì quyển sách kia quả thật rất thâm ảo.


Hôm nay vừa cầm “Ma pháp từ điển” vừa so sánh với “Vong linh ma pháp cơ sở”, bất tri bất giác Hàn Thạc lâm vào trạng thái si mê. Chỉ là dù có “Ma pháp từ điển” trên tay, nhưng có một ít thuật ngữ hắn vẫn không thể giải thích được.


Thở dài gấp hai quyển sách lại, Hàn Thạc tự nhủ dù sao ta chỉ mới làm quen với ma pháp được có mười ngày, nếu tất cả có thể nắm rõ được thì còn lập ra Ba Bỉ Luân học viện để làm gì nữa. Suy nghĩ một lúc Hàn Thạc quyết định lợi dụng vị trí trong học viện để đi đên các phòng học về vong linh ma pháp mà nghe lén.


Sau khi tĩnh tâm lại, Hàn Thạc lâm vào trạng thái minh tưởng, cố gắng tận dụng thời gian nâng cao tinh thần lực, bất tri bất giác đến nửa đêm rồi ngủ thiếp đi.


Sáng sớm ngày hôm sau, tỉnh dậy, Hàn Thạc cảm thấy tinh thần hưng phấn, cả người cảm giác rất tốt. Tại thùng gỗ bên cạnh giường, Tiểu Khô Lâu vẫn im lặng không chút sinh khí, bên trong thùng gỗ, bao bên ngoài bảy khúc xương gẫy là bảy xoáy nước nhỏ, ẩn chứa ánh sáng màu đen lưu động.


Quan sát kĩ trước ngực Tiểu Khô Lâu, mấy khúc xương bị gãy hôm qua bây giờ đều lành lặn, sắp xếp lại như cũ, hơn nữa hai hốc mắt tối đen của bộ xương khô bây giờ lại ẩn chứa ánh sáng lập lòe, trông cực kì quỷ dị.


Hàn Thạc thông qua tinh thần lực liên lạc với Tiểu Khô Lâu tựa hồ vừa hồi sinh, mang theo tâm tình vui sướng, Hàn Thạc mỉm cười, tự nhủ: “Ha ha, Tiểu Khô Lâu a Tiểu Khô Lâu, ngươi đi theo ta nên mạng ngươi cũng lớn, chỉ cần ma nguyên lực của ta không ngừng cường đại, thì có thể không ngừng cường hóa ngươi, khiến ngươi không ngừng lớn mạnh, sớm muộn cũng có một ngày tên tiểu từ Khắc Lao Đức phải trả giá.”


Do Tiểu Khô Lâu vẫn còn đang trong thùng gỗ nên Hàn Thạc phải tự mình rời giường, thu gom rác rưởi chuyển vào bãi rác, rồi đi rửa mặt bằng nước suối lạnh, Hàn Thạc cảm thấy tinh thần phấn chấn, sau đó đi đến chỗ thạch tượng lau chùi sạch sẽ, hoàn thành nhiệm vụ của mình, rồi đi nhận mẩu bánh bao đen để ăn sáng, hắn hưng phấn hướng phòng học của vong linh ma pháp hệ chạy đến.


- Ma pháp muốn phóng xuất một cách hoàn mỹ, chú ngữ cùng thủ thế phải tìm được sự liên hệ, ma pháp chú ngữ không chính xác, hoặc thủ thế không đúng sẽ không thể phóng thích ma pháp. Ma pháp là một loại lực lượng huyền bí, thông qua tinh thần lực cùng một ít chú ngữ huyền ảo để mượn lực lượng từ nguyên tố trong trời đất, sau đó căn cứ thủ thế để ma pháp tìm đến mục tiêu cần tác dụng…


Đám ma pháp đệ tử của vong linh hệ, có người thì uể oải, phớt lờ , người thì chăm chú lắng nghe sư phụ Cát Ân giảng bài. Ở bên ngoài cửa sổ, Hàn Thạc tập trung tinh thần lắng nghe, cái chổi trong tay vô ý thức chuyển động qua lại.


Cát Ân cùng Phạm Ny đều là cao cấp ma pháp sư, cả hai đều là sư phụ của vong linh hệ, Cát Ân chủ yếu giảng giải chút ít về ma pháp đại cương cùng trụ cột, đồng thời phụ trách giải đáp những thắc mắc của đệ tử vong linh hệ, còn Phạm Ny thì hướng dẫn đệ tử sử dụng các công kích phụ trợ của vong linh ma pháp, đồng thời chỉ huy đệ tử thí luyện vong linh ma pháp.


Trong Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, tại các hệ khác, không những có các cao cấp ma pháp sư giáo viên mà còn có các ma đạo sư với thực lực kinh người cùng trí tuệ uyên bác tọa trấn. Nhưng do đệ tử vong linh hệ quá ít nên sư phụ cũng chỉ có hai người Phạm Ny cùng Cát Ân, mà hai người cũng chỉ là cao cấp ma pháp sư, một mặt là do ít có sư phụ nào tham gia vào vong linh hệ, mặt khác vong linh hệ xuống dốc trầm trọng, nên số lượng ma đạo sư thật sư ít ỏi.


Tại Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, chỉ cần đệ tử thông qua các tầng thí luyện đạt đến cao cấp ma pháp sư là có thể tốt nghiệp, dĩ nhiên nếu đệ tử muốn tiếp tục học tập nghiên cứu vẫn có thể ở lại học viện học tập. Rất nhiều hệ bởi vì có đông đệ tử nên chia thành nhiều ban, như ma pháp học đồ ban, sơ cấp ma pháp sư ban, trung cấp ma pháp sư ban. Nhưng đệ tử vong linh hệ thật sự quá ít, nên tất cả đệ tử đều học tại một ban duy nhất.


Hàn Thạc ở phía bên ngoài tinh thần tập trung nghe bên trong Cát Ân giảng giải, khóe miệng hắn nở nụ cười, vì thông qua Cát Ân giảng giải, những đạo lý khó hiểu trước kia mà Hàn Thạc không cách nào nắm bắt được, giờ đây qua lời giảng tưởng chừng khô khốc, vô cùng cứng nhắc của Cát Ân, lọt vào tai Hàn Thạc lại vô cùng nhẹ nhàng, dễ hiểu, làm cả người Hàn Thạc như đắm chìm vào trong đấy.


“Phanh” một đệ tử mặc ma pháp bào đột nhiên ngã xuống trước mặt Hàn Thạc, hắn xoa mông, gương mặt làm một cuộc thăm hỏi thân mật với sàn đá bạch ngọc. Sau đó gượng dậy, hung hăng nhìn về phía Hàn Thạc quát:
- Bố Lai Ân, ngươi dám dùng cây chổi ngáng chân ta.


- Ah…ta chỉ là đang quét rác mà. - Hàn Thạc nhìn ra đó là Phí Kỳ, liền nhẹ nhàng giải thích.


Phí Kỳ cao một mét bảy, trên đầu tóc ngắn màu lam, cả người gầy giơ xương được bộ ma pháp bào rộng thùng thình che giấu, giống như cả một bao tải bao lấy một thanh mộc côn. Tại vong linh hệ hắn là đệ tử duy nhất là trung cấp ma pháp sư, đang cố gắng thông qua thí luyện để lên cao cấp ma pháp sư, đáng tiếc vẫn không thành công, vài ngày trước nghe nói lại vừa tiến đến làm thí luyện, xem ra vừa mới trở về.


Hàn Thạc do chăm chú nghe Cát Ân giảng giải nên tay vô ý thức quơ chổi lung tung nên Phí Kỳ bị vấp chân vào đó thì cũng không lạ lùng.


- Ha ha. Phí Kỳ vừa mới từ thí luyện tràng trở về à. Lần này hình như ngươi cũng không có thông qua, xem ra muốn trở thành cao cấp ma pháp sư cần cố gắng nhiều hơn nữa, sư phụ rất hoan nghênh ngươi trở về, Bố Lai Ân chỉ là không chú ý, ngươi không nên so đo với hắn làm gì. - Trong phòng học Cát Ân khẽ cười mang theo ngữ khí chế nhạo nói với Phí Kỳ. Nhưng mà Hàn Thạc nghe xong cũng chẳng có gì làm cảm kích ngược lại trong lòng mắng thầm. Hừ đúng là chó mà lại đòi bắt chuột, ai mượn ngươi xen vào việc của người khác.


Phí Kỳ tuy tính tình cũng không có gì tốt đẹp, nhưng cũng không phải quá xấu, tuy thí luyện cao cấp ma pháp hết lần này đến lần khác thất bại, nhưng đối với vong linh ma pháp thực sự say mê, hết lần này đến lần khác không ngừng thí luyện. Phí Kỳ tuy là lão đại của bọn Ba Khắc nhưng cũng không bao giờ đi bắt nạt một tên tạp dịch như Bố Lai Ân.


Nhưng mà Phí Kỳ cùng Cát Ân đều yêu thích Phạm Ny, Phí Ký cố gắng trở thành cao cấp ma pháp sư cũng vì câu nói của Phạm Ny: “Chỉ khi nào ngươi trở thành cao cấp ma pháp sư, ta mới có thể cân nhắc.” Cũng vì như thế mà sư phụ và đệ tử đều không vừa lòng nhau, nếu Cát Ân không xin tha thì Hàn Thạc chỉ cùng lắm là bị mắng một trận thôi, nhưng mà giờ đây Hàn Thạc khó mà tránh khỏi phiền toái đổ lên đầu.






Truyện liên quan