Chương 121: Nguyên tiêu
“Đúng vậy, gia, thuộc hạ nghe nói cháu trai Mạc Ngô thị - Mạc Thao gần đây lấy danh Trần Bắc Hầu Mạc gia sống chơi bời phóng túng bên ngoài, nợ không ít bạc, nghe nói Mạc Thao còn muốn chuộc thân cho hoa khôi kỹ viện về làm thiếp nữa”
“Bây giờ đám người Mạc Ngô thị còn chưa biết những chuyện này, chúng2ta có nên giúp họ đưa tin không, nếu Mạc Ngô thị biết cháu trai bảo bối của bà ta ở ngoài làm những chuyện này, thì cũng đủ để bọn họ náo nhiệt một thời gian rồi. Để cho đám người bà ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cũng đỡ cho Mạc Thao tiếp tục làm lại hoại danh tiếng Mạc gia”8Mạc Nhất sâu xa nói.
Con trai Mạc Ngô thị - Mạc Vũ Duệ sinh liên tiếp hai cô con gái, mấy năm sau mới sinh được một đứa con trai là Mạc Thao. Mạc Thao này tính ra nhỏ hơn Mạc Vân Thiên một tuổi nhưng lại là công tử bột, tuổi nhỏ đã phong lưu thành tính, không chuyện ác nào không làm, còn6vô dụng hơn cha hắn Mạc Vũ Duệ nữa.
Vì Mạc Vũ Duệ và Mạc Ngô thị nhiều năm rồi mới có một đứa con trai nối dõi nên vô cùng cưng chiều Mạc Thao, tạo nên tính cách của Mạc Thao như ngày hôm nay.
“Ý kiến này không tồi.” Mạc Tam tán thành.
Mạc Nhị thúc thấy Mạc Vân Thiên cũng không ngăn cản Mạc Nhất,3liền nói với đám người Mạc Nhất: “Mặc dù bây giờ chưa phải lúc trở mặt với đám người Mạc Ngô thị, nhưng tặng cho bọn họ một chút phiền toái nhỏ cũng không sao?
“Được, vậy chúng ta phải người đi truyền tin cho Mạc Ngô thị.” Mạc Tam nghe xong lập tức chạy đi, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Mạc Nhất sở mũi,5Tam đệ đúng thật là!
“Nhị thúc, vết thương của gia thế nào rồi?” Mạc Tứ hỏi Mạc Nhị Thúc thương thế của Mạc Vân Thiên.
“Vết thương của thiếu chủ đã tốt hơn nhiều rồi, qua mấy ngày nữa là không cần bôi thuốc.
Mạc Nhị Thúc trả lời Mạc Tứ, nghĩ đến vết thương của Mạc Vân Thiên lần này khỏi quá nhanh, lại nhớ ra khi Mạc Vân Thiên bị thương có dùng bình thuốc kia. Thuốc đó đúng là tốt thật, cầm máu rất hữu hiệu. Nếu không có bình thuốc kia cầm máu kịp thời, thì Mạc Vân Thiên lần này đúng là vô cùng nguy hiểm.
Thế là Mạc Nhị Thúc tò mò hỏi Mạc Vân Thiên: “Lại nói, thiếu chủ, lần này ngài bị thương dùng bình thuốc kia đúng là hiệu quả thật, nếu không nhờ bình thuốc đó thì thuộc họ nghĩ rằng thương thế lần này của ngài vô cùng nghiêm trọng, không thể đến kinh thành kịp thời được. Thiếu chủ, bình thuốc kia ngài lấy ở đâu vậy?”
Lại nói, lần này Mạc Vân Thiên bị thương đã dùng bình thuốc Tử La để lại cho hắn. Trước đây hắn cảm thấy thuốc đó rất đặc biệt, thế nên vẫn luôn mang theo bên người. Không ngờ lần này lại đúng lúc cần tới, bình thuốc nhỏ này lại cứu hắn lần nữa. Nhưng Mạc Vân Thiên vô thức không muốn để người khác biết thuốc này là Tử La cho mình, bởi vì hắn cảm thấy thuốc này quá mức thần kỳ, không muốn người khác biết đến.
“Cái này là ta tình cờ có được.”
Mạc Nhị Thúc thấy Mạc Vân Thiên không có ý muốn nói tiếp, cũng không hỏi nhiều nữa. Ông biết làm thuộc hạ thì phải có bổn phận của thuộc hạ.
“Thương thế của gia thật sự gần khỏi sao? Vậy tốt quá rồi, nếu không, thuộc hạ, thuộc hạ...” Mạc Tứ nghe Mạc Nhị Thúc nói Mạc Vân Thiên không sao rồi, rốt cuộc cũng bỏ được tảng đá treo trong lòng bấy lâu. Có điều hắn không thể nói ra được cấu cảm kích Mạc Vân Thiên, dù sao bọn họ đều là võ tướng, những lời tình cảm đó hắn không cách nào có thể nói ra.
Mạc Vân Thiên mặc dù đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng hắn cũng có thể cảm giác được rối rắm trong lòng Mạc Tứ, thế là mở mắt ra nói, cắt ngang lời Mạc Tử: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới đến Cổ Thủy trấn?”
“Thiếu chủ, trưa mai chúng ta có thể đến Bạch Nhạc thành rồi. Lần này chúng ta thật sự không quay về Mạc thành Mạc gia mà đến thẳng Cổ Thủy trấn tìm hiểu thiếu gia sao?” Mạc Nhị Thúc hỏi.
“Ừ, chuyện chúng ta đến Cổ Thủy trấn phải tuyệt đối giữ bí mật. Ta không muốn ngoài mấy người còn có người khác biết chuyện này.” Mạc Vân Thiên nói.
“Bọn thuộc hạ biết rồi.” Mạc Nhị Thúc nghe vậy cũng biết Mạc Vân Thiên lần này đi Cổ Thủy trấn rất cẩn trọng, liền trịnh trọng đáp.
Mạc Nhất, Mạc Nhị cũng đồng loạt đáp theo.
Hôm sau là Tết Nguyên Tiểu, nghe nói trên Cổ Thủy trấn có đèn hoa đăng nên hôm nay có rất nhiều người đến đây.
Huynh muội Tử La cũng đến trấn Cổ Thủy từ sớm, có điều không phải các nàng đến để xem hoa đăng mà là bày sạp bán trầm hoa. Trầm hoa này là do Tử Thụ, Tử Hiên và Thiết Đản hai ngày trước theo Dung Phong lên thị trấn nhập về.
Lại nói, Tết Nguyên Tiêu năm nay Dung Phong không về quê nhà mà ở lại Cổ Thủy trấn, thi thoảng mới đi vài nơi trong thị trấn xem chuyện làm ăn.
Từ Tết đến ngày mười lăm hôm nay, Dung Phong đã tới nhà huynh muội Tử La hai lần, nói rằng rất thích bầu không khí vui vẻ hòa thuận của nhà Tử La.
Trước đây Tử La nghe Tử Thụ nói Tết Nguyên Tiêu trên trấn đều có hội đèn hoa đăng, Tử La thấy có hội hoa đăng thì đương nhiên sẽ có rất nhiều người đến chơi, đó không phải thời cơ tốt để các nàng bán trầm hoa sao?
Thế nên Tử La nàng mới để đám Tử Thu mua về nhiều trầm hoa như thế.
Huynh muội Tử La đã tính hết rồi, ban ngày bọn họ sẽ bày sạp bán trầm hoa, tối thì cùng Lưu Hoành, Chu Viễn và Dung Phong đi xem hoa đăng. Huynh muội bọn họ sẽ ở lại nhà Dung Phong một đêm, mai mới về.
Chu Viễn cũng học ở thư viện Cổ Thủy, đang học ở lớp sơ cấp. Sau khi Tử Thụ, Tử Hiên đến thư viện Cổ Thủy học thì Chu Viễn cũng dần thân thiết với hai người hơn.
Có điều vì Chu Viễn vẫn chưa gom được một trăm lượng bạc nên không dám đến nhà huynh muội Tử La. Cậu rất sợ phải gặp Tử Đào.
Lần này cậu nghe Lưu Hoành nói đã hẹn huynh muội Tử La, Dung Phong đi xem hội hoa đăng, cậu không nhịn được cũng muốn tham gia.
Huynh muội Tử La đến trưa đã bán xong trầm hoa, Thiết Đản hỏi: “Tử Thụ, chúng ta có cần về nhà lấy thêm trầm hoa bán không?”
“Không cần đầu, hôm nay chúng ta đã bán gần hết số trầm hoa chúng ta nhập về lần này rồi, số còn lại cũng không nhiều, mai chúng ta lại bán tiếp. Hôm nay chúng ta đi chơi Tết Nguyên Tiêu đã.” Tử Thụ nói.
“Vậy cũng được, cứ thế đi. Đúng rồi, lát nữa mọi người đi dạo phố xong có phải sẽ đi xem hoa đăng với Lưu đại ca, rồi tối nay ở lại trấn trên không?” Thiết Đản hỏi.
“Đúng vậy, Thiết Đản, Thiết Trụ, còn Đại Sơn ca nữa, các huynh có muốn đi chơi với bọn đệ, mai rồi cùng về không?” Tử Thụ hỏi.
“Không cần đầu Tử Thụ, mọi người cứ đi chơi đi, đừng bận tâm đến bọn ta. Chiều nay bọn ta có chuyện cần làm” Thiết Đản từ chối nói.
“Đi cùng đi! Thiết Đản ca, Lưu đại ca, Dung đại ca, còn cả tiểu tử Chu Viễn, mọi người đều quen biết nhau mà. Mọi người đi chơi cùng nhau, sẽ rất vui đấy” Tử Đào nói.
“Đúng vậy. Thiết Đản ca, Thiết Trụ, Đại Sơn ca, nếu mọi người không vội thì đi xem hoa đăng với bọn đệ đi.” Tử Hiện cũng rủ rê.
“Thật sự không cần đầu. Không ngại nói với mọi người, chiều nay chúng ta định đi tìm trưởng thôn nói một tiếng để tỷ phu mua đất dựng nhà. Nếu buổi chiều không bán trầm hoa thì chúng ta về tìm trưởng thôn, sớm chừng nào hay chừng ấy, chúng ta cũng yên tâm hơn” Thiết Đản nói.
“Đại Sơn ca muốn mua đất dựng nhà trong thôn chúng ta sao? Đúng là chuyện tốt. Đại Sơn ca, huynh lợi hại thật đấy, nhanh vậy đã kiếm bạc mua đất dựng nhà rồi” Tử Hiên vui mừng nói.
Tỷ muội Tử La cũng thi nhau chúc mừng Đại Sơn.
“Cái này cũng nhờ huynh muội Tử Thụ chiếu cố Đại Sơn ta, nếu không phải các đệ dẫn huynh đi buôn bán trầm hoa thì Đại Sơn ta không biết lúc nào mới kiếm đủ bạc mua đất nữa” Đại Sơn cảm kích nói.
“Đại Sơn ca, huynh nói quá rồi. Người khác giúp chỉ là một phần, tất cả đều do Đại Sơn huynh nỗ lực cố gắng. Giống như vừa nãy, Đại Sơn ca rao bán trầm hoa còn cố gắng hơn bọn đệ, trầm hoa bán được cũng nhiều hơn bọn đệ nữa.”
“Còn có lúc trước chúng ta bán câu đối, huynh cắt chữ Phúc cũng nhiều hơn mọi người, chuyển câu đối, bán trầm hoa... cũng vậy. Thế nên huynh kiếm được nhiều tiền như vậy, ngoài việc bạn để trợ giúp thì đều dựa vào nỗ lực của huynh cả. Nếu Đại Sơn ca muốn đi tìm trưởng thôn mua đất thì mọi người mau về đi. Còn nữa, nếu có cần giúp gì thì đừng khách khí, nhớ tìm bọn đệ, nhà bọn đệ có thể giúp thì nhất định sẽ không từ chối” Tử Thụ nói.
“Đa tạ các đệ!” Đại Sơn nghe Tử Thụ nói vậy, vô cùng cảm động.
Tạm biệt Thiết Đản, Thiết Trụ, Đại Sơn, huynh muội Tử La bắt đầu đi dạo phố, định kiếm chỗ ăn trưa rồi mới tìm Lưu Hoành, Chu Viễn, Dung Phong.
Huynh muội Tử La đang đi trên đường thì từ xa đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạy như bay đến, còn hất tung các sạp hàng bên đường. Tử La nhìn thấy Tử Vi, Tử Đào vẫn còn đang chăm chú xem đồ trang sức bến quầy hàng, không hề để ý đến chiếc xe ngựa đang lao về phía mình.
Lúc này chỉ có Tử La, Tiểu Lục gần Tử Vi, Tử Đào nhất, còn Tử Thụ, Tử Hiên đi sau các nàng.
Mắt thấy xe ngựa sắp đụng vào Tử Vi, Tử Đào, Tử La không nghĩ nhiều liền chạy nhanh lên trước dùng hết sức đẩy Tử Vi, Tử Đào ra.
Tử Đào đang xem đồ trang sức thì đột nhiên thấy Tử Vi ngã nhào về phía mình, sau đó nàng và Tử Vi cùng ngã xuống vệ đường. Tử Vi còn suýt chút nữa đè lên người nàng.
Tử Đào đang định mắng người đầy mình, nhưng khi nàng và Tử Vi quay đầu nhìn lại chợt thấy một cảnh khiến tim như muốn ngừng đập.