Chương 122: Cứu giúp
Tử La đang đứng ở chỗ nàng và Tử Vi vừa đứng, một chiếc xe ngựa đang chạy như bay về phía Tử La.
“Không...” Tử Đào cùng Tử Vi hét lên.
Tử La đẩy Tử Vi, Tử Đào ra đã thấy xe ngựa đã lao đến trước mặt mình. Nàng thậm chí còn cảm nhận được hơi2thở của con ngựa phả lên mặt mình nữa.
Tử La nghĩ, chẳng lẽ nàng sẽ kết thúc cuộc đời như vậy sao?!
Khi Tử La đã gần như tuyệt vọng, đột nhiên nàng cảm thấy mình rơi vào một vòm ngực to lớn ấm áp, sau đó cả người liền bay lên.
Chờ Tử La phục hồi tinh8thần lại, phát hiện trên người không hề có cảm giác đau đớn gì, hơn nữa nàng hoàn toàn bình an nằm trong lòng của một người.
Tử La ngẩng đầu nhìn lên, người đó không phải ai khác mà chính là Mạc Vân Thiên.
Mặc dù biết Mạc Vân Thiên dung mạo xuất sắc, nhưng lần thứ6hai nhìn thấy hắn, Tử La vẫn bị vẻ ngoài của Mạc Vân Thiên mê hoặc, không khỏi ngơ ngác. (Thực ra Tử La mê cái đẹp mà).
Ngũ quan như đao khắc, sợi tóc phủ trên trán cùng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng càng làm nổi bật thêm vẻ tuấn tú bất phàm của Mạc3Vân Thiên.
Trường bào màu đen, dáng người cao lớn, vẻ ngoài tuấn mỹ, còn khí tức nguy hiểm tỏa ra từ người Mạc Vân Thiên khiến cho hắn khác biệt với tất cả mọi người.
Cho dù Mạc Vân Thiên đang ở Cổ Thủy trấn nhỏ bé, đứng giữa đám người, nhưng hắn vẫn nổi bật như5hạc trong bầy gà vậy.
Mạc Vân Thiên thấy Tử La tròn mắt yên lặng nhìn mình, còn tưởng rằng Tử La bị dọa sợ. Mạc Vân Thiên theo bản năng ôm nàng chặt hơn một chút.
Tử La cảm thấy vòng tay của Mạc Vân Thiên ngày càng siết chặt, khiến nàng dần khó thở. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Mạc Vân Thiện, chợt thấy Mạc Vân Thiên có vẻ khẩn trương nhìn mình, trên mặt còn mang theo sự lo lắng.
Nhưng Tử La cũng không dám khẳng định Mạc Vân Thiên có phải đang lo lắng cho nàng không, vì Mạc Vân Thiên nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, lạnh tựa như khối bằng vậy.
Tử Thụ, Tử Hiên đi phía sau nên chứng kiến toàn bộ quá trình đã xảy ra. Khi thấy xe ngựa lao về phía Tử La nhưng bọn họ lại không giúp được gì, trong lòng hoảng sợ thế nào chỉ có mình họ biết. Bây giờ thấy Tử La đã được cứu, họ mừng rỡ vô cùng. Lòng cảm kích của họ với Mạc Vân Thiên không thể nói thành lời. Từ Thụ, Tử Hiên lập tức chạy tới.
Tử Vi, Tử Đào, cả Tiểu Lục nhìn thấy Tử La được cứu, cũng vội chạy tới.
“Đa tạ công tử ra tay cứu xá tiểu muội!” Tử Thụ chắp tay cảm tạ.
Tử Hiên, Tử Vi cũng đồng loạt cảm ơn Mạc Vân Thiên.
Tử Thụ hành lễ xong một lúc lâu vẫn không nghe thấy Mạc Vân Thiên đáp lời. Cậu mơ hồ cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, không khỏi ngẩng đầu lên. Mạc Vân Thiên đang nhìn cậu. Dưới uy thế của Mạc Vân Thiên, Tử Thụ chợt cảm thấy như bị núi đè, không tự chủ được khẩn trương lên, hai chân muốn phát run.
Mạc Vân Thiên lẳng lặng nhìn huynh muội Từ Thụ một hồi lâu. Hắn biết đây chính là ca ca tỷ tỷ luôn yêu thương Tử La mà Ngũ thúc và Mạc Nam nói đến.
Mạc Vân Thiên cảm giác được huynh muội Tử Thụ sợ mình, liền cố gắng thu hồi sát khí trên người.
Mạc Vân Thiên biết hắn quanh năm lăn lộn trên chiến trường, sát khí trên người hắn không phải người thường có thể chịu đựng được. Dù là đại tướng dưới trướng cũng không nhịn được phải sợ hãi ánh mắt hắn.
Ban nãy Tử Thụ có thể chịu được ánh mắt của hắn như vậy, hắn không khỏi có chút tán thưởng Tử Thụ.
Lúc này, Mạc Tam từ trong đám người đi tới.
“Gia, xe ngựa ban nãy đã bị bọn thuộc hạ ngăn lại” Mạc Tam chắp tay nói.
Mạc Tam đi theo Mạc Vân Thiên nhiều năm như vậy, có thể nói là lớn lên cùng Mạc Vân Thiên Hắn biết rõ Mạc Vân Thiên không phải là người dễ biểu lộ cảm xúc. Nhất là sau khi Hầu gia và phu nhân tạ thế, Mạc Tam càng cảm thấy Mạc Vân Thiên trở nên thâm sâu khó lường. Từ nét mặt của Mạc Vân Thiên, những thuộc hạ như hắn không cách nào đoán được chủ tử của mình đang vui hay tức giận.
Mạc Vân Thiên ở biến thành có một biệt hiệu nổi tiếng là Diêm La mặt lạnh, vì hắn lúc nào cũng lạnh lùng, đối mặt với kẻ địch đều lãnh khốc vô tình.
Không chỉ các nước biển thành e ngại Diêm La Mạc Vân Thiên, mà ngay cả bách tính biến thành nghe danh hắn cũng như thấy sấm bến tại.
Ở biến thành, cái tên Diêm La mặt lạnh Mạc Vân Thiên thậm chí có thể dọa trẻ con ngừng khóc ấy chứ.
Nhưng vừa nãy Mạc Tam lại bắt gặp trên mặt Mạc Vân Thiên xuất hiện vẻ lo lắng. Mặc dù không quá rõ ràng, có thể ngay cả bản thân Mạc Vân Thiên cũng không biết, nhưng hắn cùng Mạc Tứ đi theo Mạc Vân Thiên nhiều năm như vậy, bọn họ sao có thể không nhìn ra biến hóa cảm xúc của Mạc Vân Thiên được?
Hơn nữa Mạc Vân Thiên còn vội vã ra tay cứu tiểu cô nương này. Hắn cùng Mạc Tử còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Vân Thiên đã cứu người xong rồi.
Mạc Tam không khỏi nghĩ, Mạc Vân Thiên chắc hẳn quen biết tiểu cô nương đó. Thậm chí tiểu cô nương đó còn có vị trí quan trọng trong lòng Mạc Vân Thiên nữa.
Huynh muội Tử La nghe nói xe ngựa vừa nãy đã bị chặn lại, liền đồng loạt nhìn sang, thấy một chiếc xe ngựa đang chạy về phía các nàng. Người chặn xe ngựa lại là một nam tử trông khá hung dữ.
Xe ngựa kia dùng trước mặt huynh muội Tử La.
Nam tử đánh xe nhảy xuống chắp tay cung kính nói với Mạc Vân Thiên: “Gia, đây chính là xe ngựa gây chuyện ban nay”
Mọi người xung quanh cũng xúm lại, mấy chủ sạp hàng bị hất tung ban nãy tức giận hô to đòi bồi thường.
Sau đó, một tiểu thư dáng vẻ hốt hoảng cùng a hoàn bước xuống xe ngựa.
Chỉ thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, đầu tóc cũng hỗn loạn, dáng vẻ sợ hãi.
Có điều, Tử La không thể không thừa nhận nàng ta là một mỹ nhân hiếm thấy.
Mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh nước, miệng anh đào nhỏ nhắn, đúng là một đại mỹ nhân.
Huynh muội Tử La chưa từng thấy mỹ nhân như vậy, nhất thời ngẩn ngơ. Mà đám người nãy giờ vẫn sục sôi đòi bồi thường thấy người đẹp như vậy, quần áo còn sang trọng bất phàm, ở Cổ Thủy trấn bọn họ chưa từng gặp qua, ai nấy cũng ngơ ngác.
Cô gái kia mặc dù bấy giờ có chút chật vật, nhưng bước đi về phía huynh muội Tử La đều theo đúng tiêu chuẩn tiểu thư khuê các.
Ban nãy vừa chịu kinh hãi lớn như vậy, mà giờ còn có thể duy trì phong thái thục nữ. Tử La nghĩ, thiếu nữ này nếu không phải người tâm kế thấm sâu thì chính là nữ trung hào kiệt.
“Ban nãy thật ngại quá, con ngựa kéo xe bị kinh sợ, đến phu xe cũng bị nó hất xuống. Tiểu nữ và nha đầu bị xe ngựa kéo đến đây, gây phiền phức cho mọi người, tiểu nữ trước tiên xin lỗi các vị”
Mọi người thấy mỹ nhân đôi mắt rưng rưng nói lời xin lỗi, ai nấy cũng không đành lòng, nhưng không phải ở đây ai cũng thương hương tiếc ngọc, ví dụ như Mạc Tam.
“Khóc lóc ít thôi, ngươi cứ nói định bồi thường tổn thất cho mọi người thế nào đi” Mạc Tam không kiên nhẫn nói, hắn ghét nhất là nữ tử thích giả vờ yếu đuối nhu nhược thế này.
“Đúng vậy, các ngươi suýt nữa tông vào tiểu muội chúng ta, nếu không có vị công tử này ra tay cứu giúp thì tiểu muội chúng ta còn giữ được tính mạng nữa không. Các ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý!” Tử Hiên mặc dù biết bọn họ không cố ý, nhưng cậu vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy Tử La gặp nguy hiểm, lại nhìn nữ nhân này ra vẻ phải chịu ấm ức, còn giả vờ yếu đuối, cậu liền không thể nuối trôi cơn giận.
Mạc Vân Thiên nghe Tử Hiên nói vậy, ánh mắt nhìn về nữ nhân kia cũng trở nên nguy hiểm.
Tô Sở Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Mạc Vân Thiên, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Lúc nãy nàng ta vừa đi tới đã chú ý đến thiếu niên này rồi. Khí thế trên người hắn mạnh mẽ hơn thế gia công tử bình thường rất nhiều, còn có thêm phần sát khí không thể nói nên lời.
Nàng cũng rất bất ngờ, không ngờ thị trấn nhỏ này lại có nhân vật khiến nàng không thể nhìn thấu được, hơn nữa xe ngựa của nàng cũng là được thuộc hạ của vị thiếu niên này cản lại.
Không hiểu sao nàng ta lại cảm thấy, nếu chuyện hôm nay mình không cố gắng giải quyết tốt thì nhất định sẽ gặp phiền phức lớn.
Người xung quanh nghe Mạc Tam, Tử Hiên nói vậy cũng phản ứng lại, thi nhau nói muốn nữ nhân kia phải cho bọn họ câu trả lời thích đáng, đặc biệt là những người đi đường và chủ sạp hàng.
Nhưng cũng có mấy người giống thư sinh nói mọi người làm khó dễ một cô nương yếu đuối như thế thật không phải tác phong quân tử.
“Nhưng, nhưng... hôm nay tiểu nữ không mang theo bạc” Tô Sở Nguyệt không chịu nổi áp lực dưới ánh mắt Mạc Vân Thiên,
“Vậy các cô để xe ngựa lại, khi nào mang bạc đến thì chuộc về” Có người đề nghị.
“Hoặc cũng có thể lấy đồ trang sức bồi thường cho chúng ta” Có người lại nói.
Tô Sở Nguyệt nghe mọi người nói vậy, không phải nàng ta không nỡ để lại xe ngựa hay trang sức, chẳng qua nàng ta sợ nếu lấy mấy thứ đó để gán nợ sẽ làm hỏng thanh danh nàng ta.
Tô Sở Nguyệt đang định cự tuyệt, nhưng cảm giác được ánh mắt âm u của Mạc Vân Thiên, lời cự tuyệt lại không thể nói ra được.
Ngay lúc đó có người cưỡi ngựa đến. Đoàn người cưỡi ngựa chạy về phía Tử La, khí thế to lớn. Đám Tử La chưa bao giờ thấy nhiều ngựa chạy trên đường như vậy ở Cổ Thủy cả. Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía đoàn người đó.
Tới khi đoàn người dừng lại, người dẫn đầu nhảy xuống ngựa, Tử La nhìn liền nhận ra, thì ra là người quen.