Chương 123: Hẹn ước cưỡi ngựa

“Nguyệt Nhi, muội không sao chứ?” Thân Diệc Phàm vừa xuống ngựa vừa hỏi.
“Diệc Phàm ca ca, huynh đến rồi, Nguyệt Nhi sợ quá!” Tô Sở Nguyệt thấy Thần Diệc Phàm như gặp được cứu tinh.


“Nguyệt Nhi, muội không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Ồ, Tử Thụ, A La, mọi người cũng ở đấy à?” Thân Diệc Phàm lúc này cũng nhìn thấy huynh muội Tử La.


Huynh muội Tử La chưa kịp đáp, Tô Sở Nguyệt đã nói trước: “Diệc Phàm2ca ca, ngựa kéo xe của Nguyệt Nhi bị kinh hãi, suýt nữa làm bị thương tiểu cô nương này. Bây giờ bọn muội đang nói phải bồi thường thế nào. Diệc Phàm ca ca, huynh quen biết họ à?”


“Suýt chút nữa làm A La bị thương sao? A La muội không sao chứ?” Thận Diệc Phàm nghe thấy A La suýt nữa bị thương thì không khỏi lo lắng, hắn cũng không trả lời Tô Sở Nguyệt.
“Thần đại ca, A La không sao.”8Tử La ở trong lòng Mạc Vân Thiên ló đầu ra nói.


Thần Diệc Phàm lúc này mới chú ý tới Mạc Vân Thiên. Hắn vô cùng hiếu kỳ thân phận của Mạc Vân Thiên, thầm nghĩ huynh muội Tử La sao lại quen biết nhân vật như thế.
Thấy Thần Diệc Phàm và Tử La nói chuyện, lại thấy cái nhìn nghiền ngẫm của Thần Diệc Phàm, ánh mắt Mạc Vân Thiên bắt đầu trở nên nguy hiểm.


Thân Diệc Phàm cảm nhận được ánh mắt6không tốt của Mạc Vân Thiên, trong lòng chợt thấy kỳ quái, hắn có làm gì đâu nhỉ? Dưới cái nhìn của Mạc Vân Thiên, Thần Diệc Phàm dần dần không chống đỡ nổi, đành phải dời mắt đi. Trực giác của Thần Diệc Phàm nói với hắn rằng, đây không phải người bình thường, hơn nữa còn rất nguy hiểm


available on google playdownload on app store


Tô Sở Nguyệt khó chịu vì Thần Diệc Phàm chỉ lo nói chuyện với Tử La mà quên mất mình, nàng ta chen ngang: “Diệc Phàm ca ca, huynh biết bọn họ là được rồi, chuyện bồi thường này...”


“À, A La, muội thấy chúng ta bồi thường cho muội bao nhiêu tiền mới hợp lý? Ta tin Nguyệt Nhi không phải cố ý, ban nãy phu xe đã nói với ta, xe ngựa của muội ấy khi vào thị trấn bị kinh sợ nên mới chạy loạn như vậy, mong các muội có thể lượng thứ” Thận Diệc Phàm nghe vậy chắp tay nói.


“Thân đại ca, đây không5phải vấn đề bồi thường tiền, bọn đệ chỉ muốn vị tiểu thư này cho bọn đệ một câu trả lời mà thôi. Dù sao ban nãy A La suýt nữa đã bị xe ngựa đụng vào. Huống chi xe ngựa của vị tiểu thư này không chỉ làm tổn thương đến huynh muội bọn đệ, mà còn cả những người khác nữa” Tử Thụ nói.


Tử Thụ nói xong liền có rất nhiều người đồng thanh nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, xe ngựa kia còn đạp đổ sạp hàng của chúng ta nữa” “Đúng vậy, còn giẫm nát rồ trứng gà mới mua của ta nữa”


“Vậy Thần đại ca xin lỗi A La, chắc lúc nãy A La bị dọa sợ rồi. Tử Thụ, các đệ đưa A La đi khám đại phu đi, bạc chúng ta sẽ trả” Thận Diệc Phàm nghe Tử Thụ nói vậy cũng biết vừa nãy A La gặp nguy hiểm, quan tâm nói.


“Còn những người bạn này bị xe ngựa của Nguyệt Nhi làm bị thương, và những sạp hàng bị hư hỏng, tổn thất của các vị chúng ta sẽ bồi thường. Thư Mặc, các ngươi ghi chép lại tổn thất của mọi người rồi bồi thường bạc cho họ” Thân Diệc Phàm nói tiếp.
“Vậy mới được.”


“Nên như vậy mới đúng?
“Đúng thế!”
Mọi người nghe Thần Diệc Phàm nói vậy mới yên lòng.
Sau đó đám đông dồn dập tản đi, gặp Thư Mặc lấy tiền đền bù.


“Tiểu cô nương, xe ngựa của tỷ tỷ không cố tình làm muội bị thương, tỷ tỷ ở đây xin lỗi, muội tha thứ cho tỷ nhé!” Tô Sở Nguyệt thấy Tử Thụ, Tử Hiên, và Mạc Vân Thiên như vậy, biết nếu hôm nay nàng ta không hạ mình xin lỗi Tử La thì bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.


Mặc dù Tô Sở Nguyệt có thể thoải mái đứng trước mặt mọi người nói lời xin lỗi để thể hiện mình rộng lượng, thiện lương, nhưng muốn nàng ta đi xin lỗi với một cô bé, nàng ta lại cảm thấy vô cùng mất mặt. Nhưng bây giờ tình thế của nàng ta rất bất lợi, hơn nữa thấy quan hệ của Thần Diệc Phàm và Tử La không bình thường, vẫn nên nói xin lỗi với Tử La thì tốt hơn. Nếu Thân Diệc Phàm vì chuyện hôm nay mà có ấn tượng không tốt với nàng ta thì hỏng.


“Đúng vậy. A La, Nguyệt Nhi tỷ tỷ không cố ý, muội ta thứ cho nàng ấy được không? Muội xem, Nguyệt Nhi tỷ tỷ xin lỗi muội rồi, coi như nể mặt Thân đại ca tha thứ cho nàng ấy nhé? Để chúng ta dẫn muội đi khám đại phu” Thần Diệc Phàm cũng nói.


“Thần đại ca, A La không sao, không cần đến đại phu đầu. Còn tỷ tỷ này đã xin lỗi A La, A La không trách tỷ ấy. Có điều vị tỷ tỷ này, sau này tỷ ngồi xe ngựa nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện như hôm nay nữa.” Tử La không muốn truy cứu đến cùng, giờ người ta đã xin lỗi, hơn nữa cũng không cố ý, nàng cũng phải nể mặt Thân Diệc Phàm một chút.


Tử Thụ, Tử Hiên thấy Tử La nói thế, mà Tô Sở Nguyệt cũng xin lỗi rồi, nên không nói gì nữa.
Mạc Tam, Mạc Tứ không cam lòng buông tha cho Tô Sở Nguyệt như thế, nhưng bọn họ không thấy Mạc Vân Thiên có chỉ thị gì nên cũng không dám lên tiếng.


Mạc Vân Thiên thấy Tử La không muốn tính toán nên cũng không có hành động gì, nhưng trong lòng lại cẩn thận nhớ kỹ món nợ với Tô Sở Nguyệt.
“Ôi! Diệc Phàm ca ca, không biết có phải lúc nãy bị kinh sợ hay không mà Nguyệt Nhi thấy chóng mặt quá!” Tô Sở Nguyệt đỡ trán nói với Thận Diệc Phàm.


“Nguyệt Nhi, muội vẫn ổn chứ?” Thận Diệc Phàm nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy cũng sợ nàng ta xảy ra chuyện gì, định đưa Tô Sở Nguyệt đi gặp đại phu. Nhưng hắn nghĩ tới Tử La, liền hỏi: “A La muội thực sự không có chuyện gì chứ? Bây giờ Thần đại ca định dẫn Nguyệt Nhi tỷ tỷ đi gặp đại phu, hay là A La đi cùng Thần đại ca nhé?”


“Không cần đâu, A La thật sự không sao cả!” Tử La nói.
“Vậy Thần đại ca đi trước nhé!” Thần Diệc Phàm cáo từ nói.
Thận Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt vừa đi, Tử La liền nghe thấy tiếng Dung Phong.


“Nhị ca! Huynh ở đây à? Tam để tìm huynh cực khổ quá” Dung Phong rẽ đám người, đi tới chỗ Mạc Vân Thiên.
“Ở huynh muội A La cũng ở đây hả?” Dung Phong nhìn thấy Tử La trong lòng Mạc Vân Thiên và đám Tử Thụ đứng đó thì hỏi.


“Dung đại ca, huynh quen biết vị công tử này à?” Tử Thụ thấy Dung Phong gọi Mạc Vân Thiên là Nhị ca liền hỏi.


“Ừ, huynh ấy là bằng hữu ta quen biết hơn một năm, họ Tần, tên Vân, mọi người có thể gọi huynh ấy là Tần đại ca. Lần này huynh ấy đến trấn này tìm ta, ta đang định giới thiệu mọi người với nhau, đêm nay cùng đi ngắm hoa đăng đấy, không ngờ mọi người lại biết nhau rồi”


“Thì ra vị công tử này là bằng hữu của Dung đại ca, chúng ta thật có duyên!” Tử Thụ nghe Dung Phong nói vậy, liền nói.
“Tử Thụ, sao mọi người lại quen biết Nhị ca ta thế?” Dung Phong tò mò hỏi.
Tử Thụ, Tử Hiên kể lại chuyện Mạc Vân Thiên cứu Tử La cho Dung Phong nghe.


“Vậy xem ra chúng ta có duyên thật đấy. À, cũng tới trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé? Đến Lưu Hương Lầu tìm Lưu Hoành luôn đi!” Dung Phong đề nghị.
Huynh muội Tử La và Mạc Vân Thiên đều không có ý kiến. Mọi người liền đi về phía Lưu Hương Lầu.


“Tần đại ca, A La rất nặng, huynh cứ bỏ A La xuống, để con bé tự đi cũng được.” Tử Thụ thấy Mạc Vân Thiên có ý bế Tử La đến Lưu Hương Lầu, liền nói.


Vừa nãy mọi người đều đặt sự chú ý lên Tô Sở Nguyệt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, Tử La có vẻ luôn được Mạc Vân Thiên ôm.
“Không nặng!” Mạc Vân Thiên nói xong hai chữ này rồi thôi, nhanh chân bước về trước.


Đám người Tử Thụ, Tử Hiên còn muốn nói gì đó, nhưng bọn họ thấy Mạc Vân Thiên đã đi trước rồi, mà Mạc Tam, Mạc Tứ đi theo Mạc Vân Thiên còn có vẻ không dễ trêu, cũng đành tạm thời im miệng.


“Tiểu Vũ, còn không mau đi lên dẫn đường cho Nhị gia!” Dung Phong nói tên sai vặt Tiểu Vũ lên dẫn đường cho Mạc Vân Thiên, sau đó ngại ngùng nói với huynh muội Tử Thụ: “Ha ha... Nhị ca của ta rất tốt, có điều hơi ít nói, tính hơi lạnh lùng” Nói đến cuối, Dung Phong cảm thấy hơi gượng gạo.


“Không sao... Có điều bọn ta sợ A La nặng quá, khiến Tần đại ca mệt thôi” Tử Thụ nói.
Ban nãy không để ý, đến giờ Mạc Vân Thiên còn ôm Tử La, Tử Thụ luôn cảm thấy không thích hợp.


“Ha ha... Không sao đâu, Nhị ca ta cao lớn, ôm A La nhẹ như lông hồng ấy, không mệt đầu, không mệt đâu!” Dung Phong đành phải giả ngu. Hắn cũng biết ý của Tử Thụ, nhưng biểu ca của hắn...


Trong lòng Dung Phong không khỏi ý kiến: Biểu ca à, huynh có cần phải ngang nhiên ôm muội muội người ta đi như vậy không? Nhìn vậy có được không hả? Mặc dù cô bé kia mới tám tuổi, nhưng nam nữ khác biệt mà, huynh có thể kín đáo một chút được không?


Dung Phong thấy Mạc Vân Thiên như vậy, nếu Tử La không phải chỉ mới tám tuổi, hơn nữa hắn cũng biết chuyện của Mạc Vân Thiên và Tử La, thì hắn thực sự hoài nghi Mạc Vân Thiên thích Tử La rồi.


Suốt đoạn đường đi, thực ra Tử La cũng muốn nói Mạc Vân Thiên thả nàng xuống để nàng tự đi, nhưng nhìn Mạc Vân Thiên lạnh lùng như vậy, nàng cũng thức thời không nói gì.


Đến Lưu Hương Lầu, huynh muội Tử La cùng Lưu Hoành và Chu Viễn ăn trưa xong xuôi, Dung Phong đề nghị: “Từ giờ đến hội hoa đăng tối nay còn một buổi chiều nữa, chi bằng chiều nay chúng ta đi Tây Giao cưỡi ngựa đi, buổi tối thì đi dạo phố, mọi người thấy thế nào?”


Tử Thụ, Tử Hiên, Lưu Hoành, và Chu Viễn vừa nghe đến chuyện đi Tây Giao cưỡi ngựa đều hào hứng vô cùng. Nhưng Từ Thụ, Tử Hiên, Lưu Hoành nghĩ đến tỷ muội Tử La là nữ tử, còn có Tiểu Lục còn nhỏ, thế là hào hứng trên mặt tan đi một nửa.


“Hay lắm! Đệ đã muốn hẹn mọi người đi cưỡi ngựa từ lâu rồi!” Chu Viễn hưng phấn nói.
Tử La biết mặc dù Tử Thụ, Tử Hiên, còn cả đám người Lưu Hoành không nói gì nhưng thật ra đều muốn đi, nhưng chỉ vì bận tâm các nàng nên mới không nói gì thôi.


Thế là nàng liền nói: “Đại ca, mọi người mang cả A La đi được không? Bọn muội cũng muốn học cưỡi ngựa! Cho dù không cưỡi ngựa thì bọn muội cũng có thể đến Tây Giao nướng đồ ăn, nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp, A La cũng muốn đến xem thử.”






Truyện liên quan