Chương 7

Iain tưởng cô sắp ngất đến nơi. Mặt cô cắt không còn giọt máu. Chỉ trong chốc lát làn da cô trở nên trắng bệch như chiếc váy ngủ cô đang mặc. Cô tung chăn khỏi người, bước xuống giường và khuỵu gối. Iain đỡ lấy ngay khi cô vừa ngã trở lại giường.


Lời tuyên bố ác liệt của anh làm cho Judith chấn động đến mức hoàn toàn quên mất tình trạng thiếu vải của mình. Tấm chăn rơi xuống sàn. Lúc này cô chỉ mặc duy nhất một chiếc váy ngủ mỏng manh.


Chiếc váy cổ trễ không để lộ quá nhiều, nhưng với anh vẫn vô cùng khiêu khích. Quỷ tha ma bắt, cô gái này có thể khoác lên mình một chiếc bao tải đựng lúa mỳ mà anh vẫn nghĩ trông cô thật quyến rũ. Anh thấy mình như một tên vô lại khi để ý đến điều đó. Nhưng mẹ kiếp, anh là một thằng đàn ông, còn cô là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Đôi gò bồng đảo mềm mại trên ngực cô khiến anh không thể tập trung, và lý do duy nhất anh cầm lấy sợi dây chuyền cô đang đeo quanh cổ là để cố không để ý đến cơ thể của cô nữa.


Anh nhấc sợi dây chuyền lên và chú mục vào chiếc nhẫn vàng nạm ngọc một lúc lâu. Có điều gì đó quen thuộc về biểu tượng trên đó, nhưng Iain không thể nhớ mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu. Chỉ có một điều anh chắc chắn trong đầu, đây là một chiếc nhẫn của đàn ông và cô thì đang đeo nó trên cổ.


“Đây là nhẫn của một chiến binh”, anh khẽ nói bằng giọng khàn khàn.


“Cái gì…” Cô không thể tập trung vào những gì anh đang nói trong lúc vẫn đang quay cuồng với đề nghị trở thành bà đỡ của anh. Người đàn ông này mất trí rồi, nhưng cô vẫn quyết tâm cố giúp anh hiểu những hạn chế của bản thân. “Iain, tôi không thể…”


available on google playdownload on app store


Anh ngắt ngang lời cô. “Đây là nhẫn của một chiến binh, Judith.”
Cuối cùng cô cũng nhận ra anh đang cầm chiếc nhẫn của cha cô trong tay, liền vội giật mảnh trang sức đó ra khỏi tay anh và thả xuống giữa hai bầu ngực.


“Vì Chúa, giờ ai thèm quan tâm đến chiếc nhẫn đó chứ? Anh có thể làm ơn lắng nghe những gì tôi đang cố nói với anh không? Tôi không thể làm bà đỡ cho Isabelle. Tôi chẳng có kinh nghiệm nào hết.”
Cô vô cùng tuyệt vọng muốn anh phải lắng nghe cô đến nỗi túm lấy áo choàng của anh và kéo mạnh.


“Ai đã cho em chiếc nhẫn này?”
Lạy Chúa, anh không chịu bỏ qua. Cô muốn lắc cho anh tỉnh ra, rồi phát hiện mình thực sự đang cố làm điều đó, nhưng Iain không hề nhúc nhích. Cô đầu hàng, thả áo anh và lùi lại một bước.
“Em đã bảo không hứa hôn với ai ở Anh. Em nói thật chứ?”


Anh cầm chiếc nhẫn một lần nữa và xoắn sợi dây chuyền quanh ngón tay. Khớp ngón tay của anh cọ vào bên ngực cô, một lần, rồi lại một lần nữa, và dường như anh không có ý định dừng hành động thân mật đó lại, ngay cả khi cô cố gỡ ngón tay của anh ra.
“Trả lời tôi đi”, anh ra lệnh.


Người đàn ông này đang nổi giận. Cô sửng sốt khi nhận ra điều đó. “Bác Tekel của tôi đã đưa chiếc nhẫn đó”, cô nói. “Nó thuộc về cha tôi.”
Trông anh không có vẻ gì là tin cô. Vẻ mặt cau có không dịu đi chút nào.


Cô lắc đầu. “Nó không thuộc về anh chàng trẻ tuổi nào đang chờ để kết hôn với tôi đâu. Tôi không nói dối anh, vì thế anh thôi đừng có trừng mắt với tôi như thế đi.”


Judith không hề cảm thấy áy náy chút nào. Cô không nói với anh hoàn toàn sự thật, nhưng đúng là Tekel đã đưa chiếc nhẫn đó cho cô, và Iain chẳng bao giờ cần biết mình thực sự đang cầm vật sở hữu quý giá của Lãnh chúa Maclean trong tay.
“Thế thì em có thể giữ nó.”


Cô không thể tin được anh lại ngạo mạn đến thế. “Tôi không cần anh chấp thuận .”
“Em có cần đấy.”


Anh dùng sợi dây chuyền để kéo cô về trước, đồng thời cúi xuống và hôn cô thật mãnh liệt, thật trọn vẹn. Khi anh ngẩng đầu lên, cô mang một vẻ mặt sửng sốt. Anh thấy hài lòng trước phản ứng đó.


Tia lấp lánh đột ngột trong mắt anh khiến cô bối rối hơn cả cuộc chất vấn kỳ quặc về chiếc nhẫn. “Tôi đã bảo anh không thể hôn tôi bất kỳ lúc nào anh muốn.”
“Anh có thể đấy.”


Để chứng minh lời nói của mình, anh lại hôn cô lần nữa. Judith vẫn chưa kịp hồi phục từ hành động bất ngờ đó thì anh lại đột ngột đẩy cô ra sau lưng anh.
“Patrick, Judith vẫn chưa mặc đồ phù hợp để tiếp khách. Ra ngoài ngay.”


“Iain, tình cờ là anh đang ở trong nhà của anh ấy, chứ không phải nhà của anh”, Judith nhắc nhở.
“Anh biết mình đang ở đâu”, anh đáp trả, nỗi tức giận hiện rõ trong giọng nói. “Patrick, ra khỏi đây ngay.”


Patrick không di chuyển đủ nhanh theo ý Iain muốn, lại còn cười toe toét nữa, và chuyện đó cũng chẳng làm Iain vừa lòng chút nào. Anh sấn tới một bước đầy đe dọa. “Em thấy mệnh lệnh của anh buồn cười lắm à?”


Judith túm lấy lưng áo choàng của Iain để ngăn không cho anh đuổi theo em trai. Hành động đó chỉ như châu chấu đá xe trước một người đàn ông to lớn như anh. Và về phần cô, đó cũng là một lối hành xử tức cười. Thế là cô bắt đầu quay sang đẩy anh.


Iain không nhúc nhích, nhưng Patrick thì có. Anh quàng tay quanh người vợ và dẫn Frances Catherine sang bên kia căn phòng. Cô định nói gì đó với chồng nhưng Patrick lắc đầu. Anh nháy mắt xoa dịu vợ, rồi hất đầu ra hiệu về phía tấm bình phong, ngầm thông báo anh đang muốn nghe lỏm cuộc tranh cãi. Frances Catherine che tay lên miệng để ngăn mình khỏi phá lên cười.


“Tôi muốn anh ra khỏi đây”, Judith ra lệnh. “Ngay bây giờ.” Iain quay lại nhìn cô. Cô chộp lấy tấm chăn và lấy nó che người. “Thế này là không đúng mực.”
“Em dùng cái giọng đó để nói chuyện với anh cũng chẳng đúng mực chút nào đâu.”


Cô muốn hét lên, nhưng thay vào đó chỉ thở dài. “Tôi cũng chẳng vui vẻ gì với giọng điệu của anh.”
Anh có vẻ kinh ngạc, suýt bật cười nhưng kịp ngăn mình lại. Cô gái này thực sự cần hiểu rõ vị trí của mình. “Anh sẽ chờ ở ngoài”, anh nghiêm khắc tuyên bố. “Mặc đồ vào đi.”


“Vì sao?”
“Isabelle”, anh nhắc cô. “Nhớ rồi chứ?”
“Ôi, Chúa ơi, Isabelle”, cô kêu lên. “Iain, tôi không thể…”
“Sẽ ổn thôi”, anh cắt ngang. “Vẫn còn nhiều thời gian.”


Anh ra khỏi đó trước khi cô có thể khiến anh thông suốt. Judith lẩm bẩm một câu chửi rủa chẳng nữ tính chút nào hết. Cô đoán mình sẽ phải mặc quần áo để có thể ra ngoài và bảo rằng hễ là phụ nữ thì ai cũng giỏi hỗ trợ một ca sinh nở. Cô sẽ làm rõ mọi chuyện với anh để Isabelle có thể nhận được sự giúp đỡ đến từ người đầy kinh nghiệm.


Frances Catherine giúp Judith mặc quần áo. Ngay khi đã xong, cô lại muốn Judith ngồi xuống để cô có thể chải tóc cho bạn.
“Vì Chúa, Frances Catherine, đâu phải mình sắp tham dự lễ hội. Cứ mặc kệ tóc mình đấy.”


“Cậu nghe Iain nói rồi còn gì”, Frances Catherine trả lời. “Cậu còn khối thời gian. Sinh con đầu lòng thường sẽ bị đau nhiều giờ liền, mà giờ Isabelle chỉ mới bắt đầu chuyển dạ thôi.”
“Sao cậu biết được?”
“Agnes bảo mình.”


Judith hất tóc ra sau vai và buộc túm lại bằng một sợi ruy băng ở sau gáy. “Đúng là một thông tin đáng yêu để chia sẻ với sản phụ sắp lâm bồn”, cô lẩm bẩm.
“Chiếc màu xanh dương sẽ đẹp hơn”, Frances Catherine bảo bạn, rồi cố thay chiếc ruy băng màu hồng mà Judith đã dùng.


Judith cảm giác như mình đang sống trong một cơn ác mộng và ngay cả cô bạn thân cũng là một phần của cơn ác mộng đó. “Vì Chúa, Frances Catherine, nếu cậu không thôi chọc vào mình thì mình thề cậu sẽ khỏi lo lắng chuyện sinh đẻ nữa. Mình sẽ siết cổ cậu trước.


Frances Catherine không hề cảm thấy tức giận chút nào trước lời đe dọa suông đó. Cô thả tóc của Judith ra và mỉm cười. “Mình có nên thức đợi cậu không?”
“Có…không, ôi, mình không biết nữa”, Judith vừa lẩm bẩm vừa bước về phía cửa.


Patrick và Iain đang đứng trong sân. Judith bước nhanh về phía cổng, chân giẫm lên một viên đá, miệng lẩm bẩm một điều gì đó, và rồi lại tất tả quay vào nhà. Cô tìm thấy đôi giày dưới gầm giường, xỏ vào chân, và rồi lại chạy ngược ra ngoài.
“Dường như cô ấy hơi luống cuống”, Patrick nhận xét.


“Nhất trí”, Iain đồng ý.
“Bảo Isabelle là mình sẽ cầu nguyện cho cô ấy”, Frances Catherine gọi với theo.
Iain chờ đến khi Judith đến bên cạnh rồi mới quay sang em trai. “Winslow không muốn ai biết cho đến lúc mọi chuyện đã qua.”
Patrick gật đầu đồng ý.


Tình thế mỉa mai đã đi đủ xa rồi. Judith đứng đó mỉm cười cho đến khi Patrick đóng cửa lại và Frances Catherine không còn nhìn thấy cô nữa. Rồi cô quay sang Iain.
“Tôi không làm được đâu”, cô kêu lên. “Tôi không có chút kinh nghiệm nào. Anh phải hiểu điều đó, Iain.”


Trong cơn hoảng loạn bắt anh phải lắng nghe, cô đã túm lấy áo choàng của anh và bắt đầu giật mạnh.
“Judith, em dự định sẽ giúp Frances Catherine thế nào nếu…”
Cô không để anh nói hết câu. “Tôi định sẽ lau mồ hôi trên trán cô ấy, mẹ kiếp, và vỗ tay cô ấy, và thì thầm ‘Nào, nào’ và…”


Cô không thể tiếp tục. Iain vòng tay ôm cô vào lòng và giữ cô thật chặt. Anh không biết phải nói gì để giúp cô vượt qua nỗi âu lo lắng này hết.
“Iain?”
“Gì thế?”
“Em sợ.”
Anh mỉm cười. “Anh biết.”
“Em không muốn làm chuyện này.”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”


Anh nắm lấy tay cô và dẫn cô đi về phía nhà Isabelle. Trời tối đến mức cô hầu như không nhìn thấy con đường phía trước.


“Em đã hình dung ra những bà đỡ sẽ làm toàn bộ các công việc”, cô thì thào trong lúc bị lôi đi theo anh. “Và em sẽ đưa ra những lời khuyên. Ôi Chúa ơi, em mới ngạo mạn làm sao.”
Họ tiếp tục đi thêm vài phút nữa rồi Judith lại lên tiếng. “Em sẽ không biết làm gì đâu.”


“Khi đến lúc Isabelle sẽ biết phải làm gì. Cô ấy muốn có em ở bên.”
“Em không hiểu vì sao.”
Iain mỉm cười. “Anh thì hiểu. Em là một người rất dịu dàng và giàu lòng trắc ẩn. Lúc này Isabelle đang cần cả hai thứ đó. Yên tâm đi, em sẽ làm tốt thôi.”


“Sẽ thế nào nếu tình hình trở nên phức tạp?”
“Anh sẽ ở ngay ngoài cửa.”
Thật kỳ quặc, nhưng lời hứa đó khiến cô thấy an tâm. “Và nếu cần thiết anh sẽ vào trong và tiếp quản mọi việc chứ? Anh sẽ đỡ đứa bé này chứ?”
“Quỷ tha ma bắt, không.”


Anh có vẻ khiếp đảm trước ý tưởng đó. Cô hẳn sẽ cười phá lên nếu như không quá hoảng sợ đến thế.
Judith vẫn không hiểu vì sao Isabelle lại chọn cô. “Nếu anh chuẩn bị ra chiến trường và chỉ có thể chọn một chiến binh khác theo mình, thì anh có chọn gã người hầu của mình không?”


Anh biết tỏng cái mánh mà cô đang dùng. “Có.”
“Isabelle giống như một chiến binh chuẩn bị ra chiến trường và cô ấy cần… anh nói ‘có’ ư? Thực sự anh sẽ chọn một hộ vệ thiếu kinh nghiệm ư?” Cô hỏi lại, giọng đầy ngờ vực.
Anh bật cười. “Anh sẽ làm thế.”


Cô mỉm cười. “Anh đang nói dối để làm em thấy khá hơn. Được thôi, chuyện đó có tác dụng đấy. Giờ hãy nói dối em thêm một lần nữa. Hãy nói với em lần nữa là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Có khi lần này em sẽ tin anh.”
“Judith, nếu tình hình trở nên phức tạp, anh sẽ cho người đi đón Agnes.”


“Lúc đó thì chỉ có Chúa mới giúp được Isabelle”, Judith thì thào. “Iain, anh không tự hỏi vì sao cô ấy không bảo Winslow đi đón bà ấy hay sao?”
Anh gật đầu thừa nhận, “Anh có thắc mắc chuyện đó.”


Judith kể cho anh nghe những gì cô đã tìm hiểu được về Agnes và sự giúp đỡ của bà ta. Rồi cô nói với anh về quan điểm của mình. Giọng cô run lên vì giận dữ khi đã kể xong câu chuyện.


Cô muốn biết Iain nghĩ gì về tư cách của Agnes, nhưng lúc đó họ đã đến mảnh sân nhỏ trước nhà Isabelle và không còn thời gian để nói chuyện nữa.


Winslow mở cửa trước khi Iain kịp giơ tay lên gõ. Một luồng khí nóng nực, mãnh liệt đến mức có cảm giác như da mặt Judith đang cháy sém, ùa ra từ khe cửa mở. Mồ hôi ướt đẫm trán Winslow và từng giọt to tướng lăn xuống từ hai bên thái dương của anh ta.


Bên trong ngôi nhà nóng nực kinh hoàng, đến nỗi Judith suýt không thở được. Cô bước qua ngưỡng cửa và đột ngột dừng lại. Cô thấy Isabelle đang ngồi trên mép giường, người gập lại, rúc vào dưới mấy tấm chăn dày cộm, và thậm chí từ đầu này phòng Judith vẫn có thể nghe tiếng thút thít khe khẽ.


Vào đúng khoảnh khắc này khi đứng đó nhìn Isabelle chằm chằm, cô biết chắc chắn một điều rằng mình không thể nào quay lưng lại với chuyện này. Cô sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giúp đỡ người phụ nữ này.


Vào đúng khoảnh khắc này khi đứng đó nhìn Isabelle chằm chằm, cô biết chắc chắn một điều rằng mình không thể nào quay lưng lại với chuyện này. Cô sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giúp đỡ người phụ nữ này.
Cơn hoảng loạn của Isabelle như xé nát tim cô.


Iain đặt hai tay lên vai Judith. Cô nhận ra anh đang đứng ngay cạnh mình.
“Winslow, Judith không cảm thấy…”
Cô ngăn anh lại bằng cách tuyên bố, “Tôi không cảm thấy hơi nóng ở đây là tốt cho Isabelle”. Rồi cô quay lại nhìn Iain, miệng thì thầm, “Anh đừng lo lắng thế, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”


Sự thay đổi ở cô khiến Iain kinh ngạc. Chẳng có chút dấu hiệu sợ hãi nào trên vẻ mặt hay trong giọng nói của cô. Judith trông bình thản và… và sẵn sàng làm nhiệm vụ.
Cô chậm rãi băng qua phòng đến đứng trước mặt Isabelle.


“Vì Chúa, Isabelle, ở đây nóng như lò luyện ngục vậy”, cô tuyên bố với một vẻ hồ hởi gượng gạo.
Isabelle không ngẩng lên nhìn cô. Judith quỳ xuống sàn từ từ gỡ bỏ những tấm chăn ra khỏi đầu và vai Isabelle, rồi nhẹ nhàng nâng gương mặt của bạn lên để có thể nhìn thẳng vào mắt Isabelle.


Nước mắt tuôn trào trên má Isabelle. Mái tóc cô cũng ướt sũng và bết lại rũ rượi quanh hai vai. Judith vuốt tóc ra sau vai cho Isabelle, rồi dùng mép chăn lau khô gương mặt cô ấy. Khi đã hoàn thành nhiệm vụ vỗ về an ủi đó, cô liền nắm lấy tay Isabelle.


Nỗi sợ hãi trong mắt Isabelle khiến Judith muốn khóc òa. Nhưng dĩ nhiên cô không khóc, vì người bạn mới của cô cần sự mạnh mẽ của cô lúc này, và Judith quyết tâm sẽ trao cho cô ấy điều đó. Cô có thể khóc sau, khi hai người họ đã vượt qua được thử thách kinh hoàng này.


Judith siết nhẹ tay Isabelle. “Tôi muốn cô nghe lời thật kỹ những gì tôi sắp nói với cô”, cô nói, rồi chờ cho Isabelle gật đầu rồi mới tiếp tục. “Chúng ta sẽ làm được thôi.”
“Cô sẽ ở lại với tôi chứ? Cô sẽ không bỏ đi chứ?”
“Tôi sẽ ở lại”, cô trả lời. “Tôi hứa.”


Isabelle gật đầu.
“Cô bị đau như thế này bao lâu rồi?” Judith hỏi.
“Từ sáng sớm nay”, tôi thậm chí còn chẳng nói với Winslow.”
“Sao cô lại chờ?”


“Tôi đã hy vọng những cơn đau sẽ biến mất”, Isabelle trả lời bằng giọng lí nhí. “Và tôi lo anh ấy sẽ không nghe theo lời tôi mà cứ nhất định gọi Agnes đến giúp. Phải mất khá lâu tôi mới thuyết phục được anh ấy xin Iain chấp thuận để đưa cô đến.”


Nước mắt lại chảy tràn xuống má Isabelle, lúc này cô đang túm chặt lấy tay Judith.
“Cảm ơn vì cô đã đến.”


“Tôi rất vui được có mặt ở đây”, Judith trả lời, thầm hy vọng Chúa sẽ hiểu và tha thứ vì cô chẳng hề muốn có mặt ở đây chút nào cả. Trong lòng cô vẫn đang lo sợ, bụng dạ đang quặn thắt, và hơi nóng trong phòng đang hút cạn sức mạnh trong cô.


“Isabelle, chuyện cô hơi sợ hãi một chút là bình thường thôi, nhưng cô cũng nên háo hức và vui vẻ nữa. Cô sắp sửa đem đến với thế giới này một sinh linh mới đấy.”
“Tôi thà nhường cho Winslow còn hơn.”
Judith ngạc nhiên vì câu nói đó đến mức phá lên cười. Isabelle cũng cười.


Rồi Judith nói, “Tốt hơn hết chúng ta phải sắp xếp mọi thứ. Nóng nực thế này có giúp cô thấy dễ chịu không?”


Isabelle lắc đầu. Judith đứng dậy và quay sang chỗ hai người đàn ông đang đứng ở cửa ra vào. Cô mỉm cười khi thấy vẻ mặt của Iain. Gã chiến binh tội nghiệp nhìn như phát ốm. Anh đang cố rời khỏi đó nhưng Winslow không cho anh đi. Chồng Isabelle đang đứng chặn ngay cửa ra, cau mày nhìn Judith.


Cô mỉm cười với anh ta. “Winslow, làm ơn tháo bỏ mấy tấm da thú ở trên cửa sổ. lúc này chúng tôi cần không khí trong lành.”
Rồi cô quay sang Iain, anh đang với tay cầm then cài cửa. Cô ngăn anh lại bằng cách lên tiếng hỏi, “Thanh xà gỗ trên kia có đủ mạnh để chịu đựng được trọng lượng của anh không?”


“Nó nên đủ cứng cáp”, anh trả lời, rồi lại cố bỏ đi.


“Chờ đã”, cô kêu lên và vội tìm trong đống đồ lanh chất đống ở chân giường nhưng không thể tìm ra thứ gì đó đủ dài cho mục đích của mình. Rồi cô nhớ ra chiếc áo choàng. Chiếc áo khá dài, hẹp và hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của cô. Cô cầm lấy chiếc áo và đưa cho Iain. “Anh có thể buộc chiếc áo qua thanh xà ngang giúp em được không? Rồi anh thử đu lên xem sao. Em không muốn thanh gỗ đó gãy đôi rồi rơi xuống người Isabelle đâu.”


“Cô định trói Isabelle lại ư?” Winslow thốt lên.
Cô lắc đầu giải thích, “Tôi muốn có cái gì đó để Isabelle bám vào khi cô ấy đứng. Làm thế để cô ấy dễ chịu hơn, Winslow ạ”.


Gã chiến binh không cảm thấy thuyết phục cho đến khi thấy vợ gật đầu, lúc đó anh ta mới giúp Iain thực hiện công việc đó. Khi đã xong, mảnh áo choàng len hẹp treo lủng lẳng qua thanh xà ngang với hai đầu dài bằng nhau.


Winslow muốn thêm một khúc củi vào lò sưởi nhưng Judith không đồng ý. Cô xua hai người đàn ông ra khỏi nhà. Winslow lưỡng lự. “Anh sẽ ở ngay ngoài cửa, vợ à. Nếu em muốn anh đi đón Agnes thì cứ kêu lên. Anh sẽ nghe thấy.”
“Em sẽ không cho gọi bà ta đâu”, Isabelle trả lời, giọng run lên vì giận dữ.


Winslow thở dài mệt mỏi. Nỗi lo âu anh ta dành cho vợ thể hiện rõ ràng, cũng như vẻ thất vọng. Anh ta thọc ngón tay vào tóc, bước một bước về phía Isabelle, rồi dừng lại. Judith nghĩ anh ta muốn có một chút riêng tư. Cô nhanh chóng quay đi và giả vờ bận rộn lấy que cời chọc vào lò sưởi.


Cô nghe thấy tiếng thì thầm ở sau lưng. Một lát sau tiếng sập cửa vang lên. Cô quay lại chỗ Isabelle và tiếp tục chuẩn bị cho việc sinh đẻ. Cô cố lột bỏ mấy tấm chăn đi, nhưng Isabelle vừa giữ rất chặt, vừa cố giấu mình dưới chăn.
“Isabelle, lúc này cô có đau không?”
“Không.”
“Thế có chuyện gì?”


Phải mất một lúc lâu Isabelle mới thu đủ dũng khí để nói với Judith chuyện gì đó không ổn. Cô lí nhí thú nhận túi ối của mình đã vỡ và cô đã làm bẩn hết chăn đệm. Cô có vẻ xấu hổ, nhục nhã, và sau khi đã giải thích xong, cô liền òa khóc.


“Nhìn tôi đây này”, Judith nhẹ nhàng nói. Cô chờ đến khi Isabelle ngẩng lên nhìn mình rồi mới cố nói bằng một giọng vô cùng đương nhiên. “Chuyện sinh nở là một điều kỳ diệu, Isabelle ạ, nhưng cũng rất lộn xộn. Cô sẽ phải gạt cảm giác xấu hổ sang một bên và trở nên thực tế. Đến mai cô có thể đỏ mặt cả ngày nếu muốn, được chứ?”


Isabelle gật đầu, rồi tò mò hỏi, “Cô không thấy ngượng hay sao?”
“Không.”
Isabelle trông có vẻ nhẹ nhõm, mặt vẫn còn hơi ửng hồng. Judith không biết chắc đó là vì xấu hổ hay vì hơi nóng khủng khiếp bên trong ngôi nhà.


Một giờ đồng hồ tiếp theo dành để chuẩn bị những công việc cần thiết. Judith tiếp tục duy trì nói chuyện phiếm trong lúc lột ga giường, tắm cho Isabelle từ đầu đến chân, gội đầu và lau khô tóc rồi giúp cô ấy mặc một chiếc váy ngủ sạch sẽ. Tất cả những công việc này được thực hiện giữa những cơn co thắt ngày càng tăng.


Maude đã bảo với Judith rằng kinh nghiệm qua nhiều năm cho thấy đưa ra càng nhiều chỉ dẫn cho các sản phụ thì càng tốt. Bà thậm chí còn tự nghĩ ra một số lời khuyên chỉ để giúp họ bận rộn. Bà giải thích nếu sản phụ có nhiều việc để làm thì cô ta sẽ có cảm giác kiểm soát tình huống và những cơn đau tốt hơn. Lúc này Judith đang làm theo lời khuyên đó, và có vẻ điều đó thực sự giúp được Isabelle. Những cơn co thắt ngày càng mạnh và ngày càng dồn dập. Mỗi khi cơn đau đến Isabelle nhận ra mình thích đứng hơn. Cô quấn đuôi áo choàng đang treo lơ lửng quanh hông và níu thật chặt. Cô đã chuyển từ thút thít sang thành những tiếng rên rỉ vặn xoắn ruột gan. Judith thấy mình hoàn toàn vô dụng trong suốt những cơn đau. Cô cố xoa diụ Isabelle bằng những lời khen, và khi Isabelle yêu cầu, cô ôm eo của người bạn mới để làm dịu bớt cảm giác đau đớn.


Giờ đồng hồ cuối cùng là khoảng thời gian tr.a tấn nhất. Isabelle trở nên đòi hỏi khủng khiếp. Cô muốn được bện tóc lại, và phải bện ngay lập tức. Judith thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện tranh cãi. Người phụ nữ ngọt ngào đã biến thành một mụ phù thủy ghê gớm, và những khi Isabelle không gào lên đòi hỏi thì cô lại buộc tội Winslow vì đã gây ra nỗi đau đớn không tài nào chịu đựng này cho cô.


Cơn giông tố vô lý đó không kéo dài. Những lời cầu nguyện của Judith đã được đáp trả. Việc sinh nở không hề phức tạp. Isabelle quyết định sử dụng chiếc ghế đẻ. Cô hét lên một tiếng chói lói, rồi hét liên tiếp mỗi khi rặn. Judith quỳ xuống sàn đằng trước Isabelle, và khi Isabelle không túm chặt lấy tay cầm bọc da ở hai bên ghế thì cô lại túm chặt lấy cổ Judith. Cô hẳn sẽ vô tình siết cổ Judith đến nghẹt thở, và Chúa ơi, Isabelle hẳn là một người khỏe mạnh. Judith phải dùng hết sức mới gỡ được mấy ngón tay của cô bạn ra để có thể thở.


Một bé trai xinh xắn được sinh ra vài phút sau đó. Đột nhiên, Judith cảm thấy cần thêm đến năm đôi bàn tay nữa. Cô muốn gọi Winslow vào nhà để giúp nhưng Isabelle không chịu đồng ý. Giữa những tiếng cười và những giọt nước mắt, bà mẹ trẻ giải thích mình sẽ không để chồng nhìn thấy trong một tư thế thiếu đứng đắn thế này.


Judith không tranh cãi gì. Isabelle yếu ớt nhưng lại tỏa sáng. Cô bế con trai trong lúc Judith giải quyết các vấn đề cần thiết khác.


Đứa bé trông có vẻ khỏe mạnh. Tiếng khóc của nó đầy sức sống. Judith cảm thấy kính nể sinh linh nhỏ bé đó. Thằng bé quá nhỏ, quá hoàn hảo trên mọi phương diện. Cô đếm để đảm bảo nó có đủ ngón tay và ngón chân, và cô suýt choáng ngợp trước cảm xúc mà điều kỳ diệu ấy mang lại.


Nhưng cô chẳng có nhiều thời gian để tận hưởng trọn vẹn sự kiện tuyệt vời đó, vì vẫn còn nhiều việc cần làm. Judith mất thêm một giờ nữa mới lau rửa Isabelle xong xuôi và đặt bà mẹ trẻ lên giường. Cả hai mẹ con đều được tắm rửa sạch sẽ. Đứa bé được quấn trong một cái chăn mềm mại màu trắng rồi bọc bên ngoài bằng áo choàng của cha nó. Đến lúc Judith lo xong cho thằng bé thì nó đã ngủ say sưa, cô liền đặt thằng bé vào vòng tay của Isabelle.


“Trước khi ra gọi Winslow vào, tôi còn một chỉ dẫn nữa cho cô”, Judith nói. “Tôi muốn cô hứa sẽ không để bất kỳ ai… làm gì cô trong ngày mai. Nếu Agnes hay Helen muốn đặt gạc chèn vào trong người cô thì cô không được để họ làm.”


Isabelle không hiểu. Judith kết luận mình sẽ phải nói toạc hẳn ra. “Một số bà đỡ ở Anh mà tôi đã có nói chuyện tin rằng phải chèn ống dẫn trứng bằng tro và thảo mộc sau khi sinh. Một số người thậm chí còn dùng bùn nhão để tạo thành miếng dán. Maude đã thuyết phục tôi việc đó gây nhiều tổn thương hơn là có lợi cho người mẹ, nhưng những nghi lễ đó do Nhà thờ quy định, và những gì tôi đang yêu cầu cô có thể sẽ gây rắc rối cho cô…”


“Tôi sẽ không để ai chạm vào mình”, Isabelle thì thào. “Nếu ai đó hỏi, có lẽ tốt nhất tôi sẽ giả vờ cô đã lo chuyện đó rồi.”
Judith thở ra nhẹ nhõm. “Phải”, cô nói. “Chúng ta sẽ giả vờ là tôi đã làm việc đó rồi.” Cô chỉnh sửa lại đống chăn ở chân giường.


Cô nhìn quanh phòng để đảm bảo rằng mình đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ, gật đầu với vẻ hài lòng rồi ra ngoài gọi chồng Isabelle.
Winslow đang đứng chờ ngay ngoài cửa. Người đàn ông tội nghiệp trông nhợt nhạt đến thảm thương. “Isabelle ổn chứ?”


“Cô ấy ổn”, Judith trả lời. “Cô ấy đã sẵn sàng gặp anh rồi.”
Winslow không nhúc nhích. “Tại sao cô khóc? Có chuyện gì không ổn ư?”
Judith không nhận ra là mình đang khóc cho đến khi anh ta hỏi câu đó. “Tất cả đều ổn cả, Winslow. Vào trong đi.”


Cô tránh đường cho anh ta vừa kịp lúc. Winslow đột nhiên choáng ngợp bởi nỗi háo hức muốn gặp gia đình mình. Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cha và con trai mang tính riêng tư nên Judith sẽ không nấn ná lại thêm nữa. Cô đóng cửa lại sau lưng và tựa người vào đó.


Đột nhiên cô cảm thấy không còn chút sức lực. Cuộc thử thách về cảm xúc mà cô vừa trải qua đã vắt kiệt sức lực và tự chủ của cô. Lúc này cô run rẩy như một chiếc lá trong cơn gió bão.


Đột nhiên cô cảm thấy không còn chút sức lực. Cuộc thử thách về cảm xúc mà cô vừa trải qua đã vắt kiệt sức lực và tự chủ của cô. Lúc này cô run rẩy như một chiếc lá trong cơn gió bão.
“Em xong việc ở đây rồi chứ?”


Iain lên tiếng hỏi cô. Anh đang đứng ở cuối lối đi chật hẹp, người tựa vào gờ đá, hai tay khoanh trước ngực trong tư thế thả lỏng. Cô trông anh như đang nghỉ ngơi.


Cô nghĩ chắc lúc này trông mình như mới đội mồ sống lại. “Đến lúc này thì em đã xong việc ở đây rồi”, cô trả lời và bắt đầu bước về phía anh. Cơn gió đêm nhè nhẹ thổi trên mặt cô mang lại cảm giác thật tuyệt, nhưng cũng càng khiến cô run rẩy. Hai chân run lẩy bẩy đến mức cô suýt nữa không đứng được nữa.


Cảm giác như mọi thứ trong người đang phân hủy. Judith liền hít vào một hơi thật sâu để cố tìm lại sự tự chủ. Điều an ủi duy nhất là Iain sẽ chẳng bao giờ biết được cô đã gần với điểm sụp đổ đến thế nào. Sự yếu đuối đó, cho dù là ở một người phụ nữ, chắc chắn sẽ khiến anh ghê tởm. Với cô thì khóc lóc trước mặt anh cũng là một sự sỉ nhục rồi. Suy cho cùng cô thực sự có đôi chút kiêu hãnh. Cô sẽ chẳng bao giờ cần dựa dẫm vào ai khác, và ngay lúc này cô cũng sẽ chẳng dựa dẫm vào ai.


Cô hít vào một hơi sâu không khí trong lành. Song vô ích. Những cơn run rẩy vẫn tăng lên. Cô tự nhủ rằng mình sẽ ổn thôi; cô sẽ không tự làm bản thân phải hổ thẹn. Cô đã trải qua một thử thách kinh hoàng, phải, nhưng cô đã vượt qua rồi, và chắc chắn cô có thể quay lại chiếc giường của mình trước khi hoàn toàn đánh mất phẩm giá và bắt đầu thổn thức, nghẹn ngào và chỉ có Chúa mới biết còn những trò gì nữa.


Nghe có vẻ hợp lý với Judith, nhưng tâm trí là một chuyện còn trái tim cô lại cứ đập theo một nhịp khác hẳn. Lúc này cô cần được ở một mình, nhưng cùng lúc cô mong muốn đến tuyệt vọng có được những lời an ủi và sức mạnh của Iain. Tối nay cô đã dùng đến cạn kiệt toàn bộ năng lượng của mình rồi. Chúa cứu giúp cô, cô cần anh.


Phát hiện đó khiến cô hoảng sợ và lưỡng lự trong giây lát. Và rồi khi Iain mở rộng vòng tay, ngay lập tức cô đầu hàng. Cô bắt đầu chạy. Đến với anh. Cô lao vào ngực anh, vòng tay quanh eo anh và òa lên khóc nức nở không thể kiểm soát.


Anh không nói một lời nào với cô; anh không cần phải làm như thế. Sự đụng chạm của anh là tất cả những gì cô cần lúc này. Iain vẫn đang tựa người vào gờ đá. Judith đứng giữa hai chân anh, đầu rúc vào dưới cằm anh, khóc thỏa thê cho tới khi cô làm chiếc áo choàng của anh ướt sũng. Cô lẩm bẩm những câu rời rạc giữa những tiếng nấc, nhưng anh không hiểu nổi cô đang nói gì.


Lúc anh tưởng cơn giông tố hầu như đã trôi qua thì cô lại tiếp tục nức nở. “Hãy thở thật sâu vào, Judith”, anh thủ thỉ.
“Làm ơn hãy để em một mình.”


Đó là một yêu cầu kỳ quặc nếu đề cập đến chuyện cô đang túm chặt lấy áo của anh. Iain tựa cằm lên đỉnh đầu cô và siết chặt vòng tay quanh người cô.
“Không”, anh thì thầm. “Anh sẽ không bao giờ để em một mình.”


Thật lạ, nhưng lời từ chối của anh khiến cô cảm thấy khá hơn đôi chút. Cô vùi mặt vào áo choàng của anh, rồi đổ sụm vào người anh.


“Mọi chuyện đều ổn cả, đúng không?” Iain thừa biết đáp án khi thấy nụ cười rạng rỡ trên môi cô lúc mở cửa cho Winslow. Nhưng anh nghĩ nếu nhắc lại cho cô nhớ cái kết cục vui vẻ đó, cô có thể sẽ đủ bình tĩnh để thoát ra khỏi phản ứng vô lý này.


Nhưng Judith vẫn chưa muốn lý trí trở lại. “Có Chúa chứng giám, Iain, em sẽ không bao giờ trải qua chuyện này thêm một lần nào nữa. Anh nghe em nói rồi chứ?”
“Yên nào”, anh trả lời. “Em sẽ đánh thức cả nước Anh đấy.”


Cô không cảm kích câu nói đùa của anh, nhưng cũng chịu hạ giọng xuống khi tuyên bố tiếp. “Em sẽ không bao giờ sinh con. Không bao giờ.”
“Không bao giờ là một khoảng thời gian dài”, anh lý sự. “Chồng em có thể sẽ muốn có con.”


Cô đẩy mình ra khỏi anh. “Sẽ chẳng có người chồng nào sất”, cô tuyên bố. “Em cũng sẽ không bao giờ kết hôn. Thề có Chúa, bà ấy sẽ không ép được em.”


Anh lại kéo cô vào lòng và đẩy đầu cô ngả lên vai anh. Anh quyết định dù cô có muốn hay không thì anh sẽ vỗ về cô. “Em đang bảo ai sẽ không ép được em?”
“Mẹ em.”
“Thế cha em thì sao? Ông ấy không có quyền quyết định gì à?”
“Không”, cô trả lời. “Ông ấy ch.ết rồi.”


“Nhưng ngôi mộ trống không, nhớ chứ?”
“Làm thế nào anh biết được về ngôi mộ?”
Anh thở dài. “Em nói với anh mà.”


Cô nhớ rồi. Chính cô đã nhổ bỏ tấm bia và trong lúc mất bình tĩnh đã hét toáng lên kể lể trước mấy người Scot. “Trong lòng em, người đàn ông ấy như đã ch.ết rồi.”
“Tức là anh không cần quan tâm đến mớ rắc rối đó nữa?”


Cô không đáp vì chẳng hiểu ý chính của anh là gì cả. Cô cũng quá mệt mỏi để suy nghĩ tử tế vào lúc này.
“Judith này?”
“Vâng?”
“Thế cho anh biết sự thực là thế nào đi.”


Giọng anh nhẹ nhàng, gợi ý. Cô lại bắt đầu nức nở. “Em đã có thể giết ch.ết Isabelle. Nếu xảy ra chuyện gì, em không biết giải quyết sao nữa. Cô ấy đau đớn khủng khiếp. Không có người phụ nữ nào cần phải trải qua chuyện đó. Và máu nữa, Iain”, những lời cô nói díu hết vào nhau. “Có quá nhiều máu. Chúa ơi, em đã rất sợ.”


Iain không biết phải nói gì với cô. Bọn họ đã đòi hỏi một điều vượt quá sức chịu đựng của cô. Cô cũng chỉ là một cô gái ngây thơ. Quỷ tha ma bắt, cô thậm chí còn chưa lấy chồng, thế mà họ lại yêu cầu cô đi đỡ đẻ. Anh thậm chí còn không rõ liệu cô có biết Isabelle đã mang thai đứa bé như thế nào không. Thế nhưng Judith đã ngẩng cao đầu trước thử thách. Cô đã thể hiện lòng trắc ẩn, sức mạnh và cả sự hiểu biết. Thực tế cô càng hoảng sợ càng chỉ làm cho chiến thắng của cô trở nên kỳ diệu hơn trong tâm trí Iain.


Nhưng nỗi đau khổ của cô khiến anh bận tâm, và anh cảm thấy trách nhiệm của mình là phải giúp cô vượt qua nỗi phiền muộn này.
Anh quyết định thử khen ngợi cô trước. “Em nên cảm thấy tự hào về thành quả đạt được trong đêm nay.”
Cô đáp lại anh bằng một tiếng khịt mũi.


Anh lại thử nói lý. “Dĩ nhiên em cảm thấy hoảng sợ. Anh hình dung đó là một phản ứng bình thường đối với một người không có kinh nghiệm như em. Em sẽ vượt qua thôi.”
“Không đâu.”
Anh thử cách cuối cùng là hăm dọa. “Mẹ kiếp, Judith, em sẽ vượt qua được và em sẽ sinh ra những đứa con trai.”


Cô đẩy mình ra khỏi người anh lần nữa. “Đàn ông kiểu gì mà không thèm quan tâm đến con gái chứ.” Cô xỉa vào ngực anh trước khi anh có thể đáp trả câu nói đó. “Con gái thì không quan trọng, đúng không?”
“Anh cũng sẽ dành phần cho những bé gái.”


“Thế anh có yêu con gái nhiều như con trai không?” Cô hỏi.
“Dĩ nhiên rồi.”
Vì anh trả lời quá nhanh mà chẳng cần thời gian suy nghĩ nên cô biết anh thực lòng. Vẻ muốn gây sự biến mất trong giọng nói của cô. “Em thấy vui khi nghe điều đó”, cô nói. “Hầu hết người làm cha đều không nghĩ như vậy.”


“Cha em thì sao?”
Cô quay người và bắt đầu bước về phía nhà Frances Catherine. “Với em thì cha em đã ch.ết rồi.”
Anh đuổi kịp cô, nắm lấy tay cô và dẫn đường. Cô nhìn lên anh, thấy anh cau mày liền hỏi ngay. “Sao anh lại giận?”
“Anh không giận.”
“Anh đang cau có.”


“Mẹ kiếp, Judith, anh muốn em thừa nhận là mình sẽ kết hôn.”
“Vì sao?” Cô hỏi. “Tương lai của em chẳng liên quan gì đến anh. Hơn nữa, ý em đã quyết rồi, Iain Maitland ạ.”
Anh đột ngột dừng lại và quay sang nhìn cô. Anh ôm lấy cằm cô, cúi xuống và thì thầm. “Ý anh cũng đã quyết.”


Miệng anh phủ lên miệng cô, cô phải giữ lấy anh để không trượt ngã. Miệng cô hé mở cho anh. Anh gầm gừ trong cổ họng và hôn cô sâu hơn. Lưỡi anh tiến sâu vào trong và quấn lấy lưỡi cô. Anh muốn tận hưởng sự mềm mại từ cô.


Anh cũng không muốn dừng lại chỉ với một nụ hôn. Khi nhận ra điều đó, anh ngay lập tức lùi lại. Judith quá ngây thơ nên không hiểu được hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân. Anh sẽ không tận dụng niềm tin cô đặt trọn cho anh. Nhưng thực tế đó cũng không thể ngăn anh nghĩ về điều đó.


Anh lắc đầu thật mạnh để xua đi những hình ảnh nóng bỏng đang hiện ra trong tâm trí, rồi lại nắm tay Judith và kéo cô theo mình.


Cô phải chạy mới theo kịp những sải chân dài của anh. Anh chẳng nói thêm lời nào cho đến khi họ về đến nhà của em trai anh. Judith đặt tay lên then cài cửa, nhưng anh dùng tay mình chặn lại. Cô kết luận là anh vẫn chưa hết làm cô bối rối.


“Cho dù việc sinh đẻ tối nay có kinh khủng thế nào, đến lúc rồi em sẽ vượt qua được.” Cô ngẩng lên nhìn anh với vẻ mặt sửng sốt nhất. Anh gật đầu khẳng định mình thực sự nghĩ như vậy. “Đó là một mệnh lệnh, Judith ạ, và em sẽ phải tuân theo.”


Anh gật đầu lần nữa rồi mở cửa ra cho cô. Cô vẫn đứng im như tượng, vẫn tiếp tục nhìn lên anh với vẻ bối rối. “Kinh khủng? Em chưa từng nói rằng chuyện đó kinh khủng.”
Đến lượt anh hoang mang. “Thế thì nó là cái quái quỷ gì?”
“Ôi Iain, chuyện ấy thật tuyệt vời.”


Gương mặt cô sáng bừng vì sung sướng. Iain lắc đầu bối rối. Anh không nghĩ mình có thể hiểu được cô.
Anh chậm rãi quay về nhà, suy nghĩ tập trung vào Judith. Anh sẽ phải làm gì với cô đây?
Khi về đến cửa pháo đài, đột nhiên hình ảnh chiếc nhẫn Judith đeo trên cổ nháy vào tâm trí anh.


Trước đây anh đã từng nhìn thấy nó ở cái nơi quái quỷ nào nhỉ?






Truyện liên quan