Chương 8
Cô phải trả cái giá khủng khiếp vì sự can thiệp của mình. Chiều hôm sau linh mục xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà Frances Catherine và yêu cầu được hội kiến ngay lập tức với cô gái người Anh.
Cả giọng nói nghiêm trọng lẫn vẻ mặt của Cha Laggan đều cho thấy rắc rối đang chờ ở phía trước. Ông lùi sang một bên hiên trong lúc chờ Frances Catherine đồng ý gọi Judith. Thấy Agnes đang đứng gần sau lưng ông, Frances Catherine liền hiểu ra lý do của cuộc hội kiến này.
Vẻ khá tự mãn của Agnes khiến sự lo lắng của Frances Catherine tăng lên gấp mười lần. Cô cố trì hoãn để có thể tìm thấy chồng. Patrick sẽ đứng lên bảo vệ Judith, và từ vẻ mặt của Agnes, cô biết rằng Judith sẽ cần ai đó đứng về phía mình.
“Bạn con đã thức gần trắng đêm, thưa Cha, và lúc này vẫn đang còn ngủ. Con sẽ vui lòng gọi cô ấy dậy, nhưng cô ấy sẽ cần chút thời gian làm vệ sinh cá nhân và mặc quần áo.”
Cha Laggan gật đầu. “Nếu con có thể yêu cầu cô ấy đến gặp ta ở nhà Isabelle thì ta sẽ đi đến đó ngay bây giờ.”
“Vâng, thưa Cha”, Frances Catherine trả lời. Cô vụng về nhún gối chào trước khi cửa đóng trước mặt ông.
Cô lay Judith dậy. “Chúng ta gặp rắc rối rồi. Chúa ơi, Judith, quay người lại và mở mắt ra nào. Linh mục đã đến đây... cùng với Agnes”, cô lắp bắp. “Cậu phải mặc quần áo vào ngay đi. Họ đang chờ cậu ở nhà Isabelle.”
Judith rên lên một tiếng rồi cuối cùng cũng lăn người nằm ngửa ra. Cô vén tóc ra khỏi mắt và ngồi dậy. “Isabelle ốm ư? Có phải cô ấy lại bị chảy máu không?”
“Không, không”, Frances Catherine vội nói. “Mình đoán là cô ấy ổn. Cô ấy... Judith, cậu nói nghe kinh quá. Có chuyện gì với giọng cậu thế? Cậu nuốt phải cái gì thế?”
Judith lắc đầu. “Mình ổn mà.”
“Cậu nói nghe như vừa mới nuốt một con ếch ấy.”
“Nào có”, Judith trả lời. “Thôi lo lắng cho mình được rồi đấy.” Cô vừa nói vừa ngáp.
Frances Catherine gật đầu. “Cậu phải mặc quần áo vào ngay đi. Mọi người đang chờ cậu ở nhà Isabelle đấy.”
“Cậu đã bảo mình rồi”, Judith nói. “Mình sẽ chờ để tìm ra lý do. Nếu Isabelle không ốm, sao họ lại muốn gặp mình?”
“Agnes”, Frances Catherine tuyên bố. “Bà ta thích gây rắc rối lắm. Dậy đi nào. Mình phải đi tìm Patrick. Chúng ta cần anh ấy giúp đỡ.”
Judith bắt kịp bạn khi Frances Catherine vừa mở cửa ra. “Cậu không thể chạy đi tìm Patrick trong tình trạng này, cậu sẽ ngã gãy cổ mất.”
“Sao cậu bình tĩnh thế?”
Judith nhún vai, rồi lại ngáp dài lần nữa. Hành động đó khiến họng cô đau rát. Vừa thắc mắc, lại vẫn còn buồn ngủ, cô bước ngang qua phòng và cầm tấm gương của Frances Catherine lên xem. Mắt cô trợn tròn kinh ngạc khi thấy một mảng thâm tím bao phủ cổ họng. Chẳng trách mỗi lần cử động là cổ cô đau nhức. Làn da ở nơi đó sưng lên và trông như thể bị sơn bằng dầu màu đen và xanh vậy.
“Cậu đang làm gì thế?”
Ngay lập tức Judith vén tóc ra trước để che dấu vết đó không cho Frances Catherine thấy. Cô không muốn cô bạn biết Isabelle đã gây ra vết thương đó. Frances Catherine sẽ yêu cầu kể chi tiết, và rồi Judith sẽ phải nhắc đến những cơn đau mà sản phụ phải chịu đựng trong thời gian trở dạ. Không, tốt nhất là che vết thâm tím ấy lại cho đến lúc nó mờ đi.
Cô đặt tấm gương xuống và quay lại cười với Frances Catherine. “Sau khi mặc quần áo xong mình sẽ đi tìm Iain”, cô giải thích.
“Cậu không lo lắng chút nào ư?”
“Có lẽ chỉ một chút”, Judith thừa nhận. “Nhưng mình là người ngoài, nhớ không? Họ có thể làm gì với mình nào? Hơn nữa, mình chẳng làm gì sai cả.”
“Đó có lẽ không phải là vấn đề. Agnes rất giỏi xuyên tạc. Vì bà ta đã kéo cả linh mục vào chuyện này nên mình nghĩ bà ta sẽ gây rắc rối cho cả Isabelle nữa.”
“Vì sao?”
“Vì Isabelle đã nhờ cậu giúp đỡ”, Frances Catherine giải thích. “Agnes sẽ muốn trả đũa hành động xúc phạm đó.” Cô bắt đầu đi đi lại lại trước lò sưởi. “Mình sẽ cho cậu biết họ có thể làm gì. Họ có thể sẽ ra trước Hội đồng chấp thuận, thì thề có Chúa, mình sẽ đi cùng cậu, mình thề sẽ làm thế.”
“Iain sẽ không để họ đuổi mình về nhà trước khi cậu sinh em bé đâu”, Judith khẳng định. Cô cảm thấy khá chắc chắn về điều đó. Nếu đưa cô về nhà lúc này tức là anh sẽ phá vỡ lời hứa của mình với em trai, và Iain thì quá chính trực để chịu làm thế. “Cậu không được lo lắng, Frances Catherine. Như thế không tốt cho em bé. Giờ hãy ngồi xuống trong lúc mình mặc quần áo.”
“Mình sẽ đi cùng cậu.”
“Đến Anh hay đi tìm Iain?” Judith nói với ra từ sau tấm bình phong.
Frances Catherine mỉm cười. Thái độ bình tĩnh của bạn giúp cô dịu đi. Cô ngồi trên mép giường, hai tay xếp lại để trên bụng. “Mỗi khi ở bên nhau bọn mình luôn dính vào rắc rối”, cô nói. “Đến giờ lẽ ra mình phải quen với chuyện đó rồi mới phải.”
“Không”, Judith đáp trả. “Bọn mình đâu có dính vào rắc rối. Cậu lôi mình vào rắc rối đấy chứ. Mình là đứa lúc nào cũng ngồi im thít một chỗ, nhớ không?”
Frances Catherine bật cười. “Cậu luôn đảo ngược mọi chuyện trong đầu. Mình mới là đứa ngồi im thít một chỗ, không phải cậu.”
Judith mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt vì cổ áo của nó cao hơn những chiếc váy khác mà cô mang theo. Thế nhưng vết thâm trên cổ vẫn hiện ra lù lù.
“Cậu có chiếc khăn quàng hay áo khoác nhẹ nào cho mình mượn được không?”
Frances Catherine đưa cho Judith một chiếc khăn quàng đen xinh xắn và cô dùng nó để che đi vết bầm. Khi cô cuối cùng cũng đã sẵn sàng lên đường, Frances Catherine cùng ra ngoài với cô.
“Cố đừng lo lắng về chuyện này”, Judith bảo bạn. “Mình sẽ đi không lâu đâu. Mình cũng sẽ kể cho cậu nghe những gì đã xảy ra.”
“Mình sẽ đi với cậu.”
“Không, cậu không đi đâu cả.”
“Sẽ ra sao nếu cậu không thể tìm thấy Patrick hay Iain?”
“Thế thì mình sẽ đến nhà Isabelle một mình. Mình không cần phải có đàn ông lên tiếng hộ mình.”
“Ở đấy thì cậu cần đấy”, Frances Catherine trả lời.
Cuộc tranh cãi bị cắt ngang khi Frances Catherine nhìn thấy Brodick đang đi lên trên đồi. Cô vẫy tay gọi, và khi anh ta không phát hiện, cô liền đặt hai ngón tay vào miệng và huýt lên một tiếng chói tai. Brodick ngay lập tức quay ngựa về phía họ.
“Patrick rất ghét nếu mình huýt sáo”, Frances Catherine thú nhận. “Anh ấy không nghĩ đấy là hành động của phụ nữ.”
“Đúng vậy mà”, Judith nói, rồi mỉm cười thêm vào, “Nhưng nó có hiệu quả đấy”.
“Cậu còn nhớ cách huýt sáo không? Các anh mình sẽ thất vọng lắm nếu họ nghĩ cậu đã quên bài huấn huyện quan trọng của họ.”
Judith bật cười. “Mình vẫn còn nhớ”, cô trả lời. Thế rồi cô nhận xét, “Brodick thật là đẹp trai, đúng không?”. Giọng cô có vẻ ngạc nhiên chứng tỏ rằng cô mới chỉ vừa nhận ra điều đó.
“Cậu là bạn đồng hành của anh ta trong suốt gần mười ngày và cậu mới chỉ vừa nhận ra là anh ta đẹp trai ư?”
“Iain cũng đi cùng mình”, Judith nhắc nhở bạn. “Và anh ấy có xu hướng lấn át mọi người xung quanh.”
“Ừ, chuyện đó thì đúng.”
“Con ngựa mới cừ làm sao”, Judith kêu lên, hy vọng lái đề tài tránh xa Iain. Cô vẫn chưa sẵn sàng để Frances Catherine chất vấn về mối quan hệ với Lãnh chúa, vì trên thực tế cô vẫn chưa hiểu cảm giác của chính mình đủ để trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
“Con ngựa đó là của Iain, nhưng đôi khi anh ấy cho phép Brodick cưỡi nó. Tính khí của con ngựa này rất kinh khủng, đó có thể là lý do bọn họ thích nó. Đừng đến quá gần đấy, Judith”, Frances Catherine kêu lên khi Judith vội bước tới trước đón Brodick. “Nếu có cơ hội thì con ngựa quái quỷ đó sẽ giẫm lên cậu đấy.”
“Brodick sẽ không để nó làm thế đâu”, Judith nói với lại. Cô tiến tới cạnh gã chiến binh và ngẩng lên mỉm cười với anh ta. “Anh có biết Iain ở đâu không?”
“Anh ấy đang ở trong pháo đài.”
“Anh làm ơn đưa tôi tới đó được không?”
“Không.”
Cô giả vờ không nghe thấy câu khước từ của Brodick. Cô giơ tay lên cho anh ta và tiếp tục mỉm cười để không làm Frances Catherine lo lắng trong lúc miệng thì thào, “Tôi đang gặp rắc rối, Brodick, và tôi cần phải nói chuyện với anh ấy.”
Cô thậm chí còn chưa nói hết câu thì đã được đặt yên vị trong lòng Brodick. Anh ta thúc ngựa phi nước đại. Vài phút sau anh ta giúp cô xuống ngựa ở giữa khoảnh sân cằn cỗi ngay trước tòa nhà khổng lồ.
“Iain đang ngồi với Hội đồng bô lão”, Brodick bảo cô. “Chờ ở đây, tôi sẽ đi gọi anh ấy.”
Anh ta quăng đám dây cương lên lưng ngựa rồi đi vào bên trong.
Con ngựa chiến thực sự chẳng thân thiện chút nào. Phải vật lộn thì mới giữ được nó không quay lung tung. Mặc dù vậy cô không bị những tiếng khịt mũi hăm dọa của nó làm mất tinh thần, vì ngay từ khi còn bé cô đã được người đàn ông cô coi là bậc thầy huấn luyện ngựa giỏi nhất nước Anh dạy cách điều khiển ngựa rồi.
Judith chờ một lúc lâu trước khi sự kiên nhẫn trong người cạn kiệt. Trong tâm trí cô còn lo rằng linh mục sẽ có ấn tượng xấu về cô bởi cô không chịu nhanh chóng đáp lời triệu tập của ông.
Và cô cũng không muốn Isabelle phiền muộn. Cô ấy có thể nghĩ rằng cô bỏ rơi cô ấy đối mặt với cuộc chất vấn một mình.
Cô quyết định không thể tốn thêm chút thời gian nào nữa, liền xoa dịu con ngựa bằng những lời ngọt ngào khi nhảy lên lưng nó, và thúc ngựa men theo con đường quay xuống đồi. Cô rẽ nhầm đường nên phải quay lại, rồi đến nhà Isabelle vài phút sau đó. Một đám đông đang tụ tập bên ngoài cửa, Winslow đứng trên ngưỡng cửa. Anh ta trông có vẻ giận dữ... cho đến khi nhìn thấy cô. Lúc này thì anh ta có vẻ sửng sốt.
Anh ta không tin cô sẽ đến theo lời triệu tập của linh mục ư? Cô kết luận là như vậy. Điều đó xúc phạm đến lòng kiêu hãnh của cô đôi chút, phản ứng đó kỳ cục quá đi chứ, vì Winslow đâu có biết rõ về cô để có thể đưa ra đánh giá về cô.
Con ngựa chiến không thích đám đông hơn cô chút nào. Nó cố lồng lên đồng thời nhảy sang ngang. Judith phải tập trung vào việc trấn an con vật bướng bỉnh.
Winslow bước ra tiếp quản nhiệm vụ đó. Anh ta túm lấy dây cương và dùng sức ép con ngựa không được lồng lên nữa.
“Iain thực sự đã cho phép cô cưỡi con ngựa này sao?” Anh ta hỏi, giọng có vẻ rất ngạc nhiên.
“Không”, cô trả lời, chỉnh lại chiếc khăn quấn ngang cổ rồi nhảy xuống ngựa. “Brodick đã cưỡi nó đấy chứ.”
“Thế em trai tôi đâu?”
“Anh ấy vào trong pháo đài để tìm Iain. Tôi đã chờ, Winslow ạ, nhưng bọn họ chẳng ai chịu quay ra cả.”
“Chỉ có Iain và Brodick mới có thể cưỡi con ngựa thần thánh này thôi”, anh ta nói. “Cô nên chuẩn bị tinh thần bị cho một trận khi họ túm được cô đi là vừa.”
Cô không biết anh ta đang đùa với cô hay là đang làm cô lo lắng. “Tôi đâu có ăn cắp con ngựa, tôi chỉ mượn thôi”, cô tự bào chữa cho mình, rồi hạ giọng hỏi thêm, “Có phải tôi cũng sắp bị linh mục cho một trận không?”
“Có vẻ sẽ có ai đó bị như thế”, anh ta trả lời. “Vào trong đi. Chừng nào chuyện chưa giải quyết xong thì Isabelle sẽ lo lắng.”
Winslow nắm lấy khuỷu tay và hộ tống cô băng qua đám đông những khán giả đang im thít. Đám người đó công khai nhìn cô chằm chằm, nhưng dường như họ chẳng thù địch gì mà chỉ tò mò. Cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản, thậm chí còn nở nụ cười.
Nhưng cô không dễ duy trì vẻ bề ngoài vui vẻ đó khi linh mục xuất hiện trên ngưỡng cửa. Ông đang cau mày nhìn cô. Cô cầu nguyện nỗi bực tức của ông đã là do sự chậm trễ từ cô chứ không phải vì ông đã quyết sẽ gây ra rắc rối cho cô.
Cha Laggan có mái tóc bạc dày cộm, mũi khoằm như chim ưng và làn da hằn sâu những nếp nhăn qua bao năm bôn ba. Ông cao bằng Winslow, nhưng lại gầy như một tấm ván. Ông mặc chiếc áo thầy tu màu đen và khoác một mảnh áo choàng len rộng ngang một bên vai. Tấm áo được neo lại bởi một sợi dây thừng thắt ngang eo. Màu sắc của chiếc áo choàng khác với màu áo của người Maitland, chứng tỏ linh mục tới từ một thị tộc khác. Không lẽ người Maitland không có tu sĩ riêng trên lãnh thổ của mình ư? Judith quyết định sẽ hỏi Frances Catherine câu đó.
Ngay khi vị linh mục xuất hiện trên ngưỡng cửa, Winslow liền bỏ tay cô ra. Cô vội bước về trước và dừng lại ở chân thềm. Cô cúi đầu tỏ ý phục tùng và nhún gối chào. “Xin Cha tha thứ cho con vì đã mất nhiều thời gian đến thế mới đến được đây, thưa Cha. Con biết thời gian của Cha hẳn là rất quý giá, nhưng con gặp khó khăn khi tìm đường tới đây. Có quá nhiều những ngôi nhà xinh xắn trên sườn đồi và con đã đi sai đường.”
Vị linh mục gật đầu. Ông có vẻ hài lòng trước lời xin lỗi của cô. Ông không cười nhưng cũng không cau có nữa. Judith cho đó là một dấu hiệu tốt.
“Winslow, có lẽ sẽ tốt hơn nếu con chờ ở bên ngoài cho đến khi việc này kết thúc”, vị linh mục gợi ý bằng một giọng lào khào vì tuổi tác.
“Không, thưa Cha”, Winslow trả lời. “Chỗ của con là ở bên cạnh vợ con.”
Vị linh mục chậm rãi gật đầu đồng ý. “Con sẽ phải cố không can thiệp vào đấy”, ông ra lệnh.
Rồi ông lại quay sang Judith. “Hãy vào trong với ta. Ta muốn hỏi con vài câu về những gì đã xảy ra ở đây đêm hôm qua.”
“Chắc chắn rồi, thưa Cha”, cô trả lời, rồi nhấc chân váy lên và theo ông bước qua ngưỡng cửa.
Cô ngạc nhiên khi thấy bao nhiêu là người đang tập trung bên trong ngôi nhà. Có hai người đàn ông và ba người phụ nữ nữa đang đứng cùng nhau trước lò sưởi.
Isabelle đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu đặt cạnh giường, bế đứa con trong tay. Judith không hề quá lo lắng về cuộc hội kiến với linh mục cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt của Isabelle. Người phụ nữ tội nghiệp ấy trông vô cùng kinh hoảng.
Judith vội bước về phía Isabelle. “Isabelle, sao cô lại ra khỏi giường? Cô cần nghỉ ngơi sau những thử thách mà cô đã trải qua hồi đêm.” Winslow đứng ngay bên cạnh Judith. Cô đỡ lấy đứa bé từ Isabelle rồi lùi lại một bước. “Winslow, hãy giúp cô ấy trở lại giường đi.”
“Có thật là Isabelle đã trải qua thử thách rồi không?” Cha Laggan hỏi.
Judith quá sửng sốt trước câu hỏi đó, cô không hề dịu giọng xuống khi trả lời. “Chắc như đinh đóng cột là cô ấy đã trải qua rồi, thưa Cha.”
Vị linh mục nhướng mày khi nghe thấy vẻ dữ dội trong giọng nói của cô. Ông cúi đầu xuống, nhưng Judith đã kịp thấy một vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt ông.
Cô không biết nên nghĩ thế nào về chuyện đó. Liệu linh mục có đứng về phía Isabelle không? Chúa ơi, cô hy vọng thế. Judith nhìn xuống đứa trẻ xinh xắn trong tay để đảm bảo là mình không đánh thức nó, rồi lại ngẩng lên nhìn Cha Laggan. Bằng một giọng nhẹ nhàng hơn nhiều, cô nói, “Thưa Cha, ý con là lúc này Isabelle thực sự nên nghỉ ngơi”.
Vị linh mục gật đầu. Ông nhanh chóng giới thiệu họ hàng của Winslow đang ngồi quanh bàn, rồi ra hiệu về phía hai người phụ nữ đứng cạnh nhau ở trước lò sưởi.
“Agnes là người đứng bên trái”, ông nói. “Helen đứng cạnh bà ấy. Họ là những người buộc tội con, tiểu thư Judith.”
“Những người buộc tội con ư?”
Cô không giấu nổi hoài nghi trong giọng mình. Cô thực sự hoài nghi. Một cơn giận bắt đầu từ từ sôi lên trong cô. Nhưng dù sao cô cũng có khả năng che giấu phản ứng đó.
Judith quay sang nhìn hai người phụ nữ đã gây ra rắc rối. Helen bước lên trước một bước và gật đầu nhanh với cô. Đó không phải là một người phụ nữ hấp dẫn cho lắm. Chị ta có mái tóc nâu và đôi mắt cùng màu. Chị ta có vẻ căng thẳng, nếu hai bàn tay đang siết lại thành nắm đấm mang chút biểu lộ, và chị ta không thể nhìn lâu vào mắt Judith.
Agnes lại là một sự ngạc nhiên đối với Judith. Từ những câu chuyện kinh hoàng mà cô nghe được về người đàn bà này, cô cứ tưởng bà ta trông giống một mụ già đanh đá, hay ít nhất cũng như mụ phù thủy già nổi mụn cóc trên cánh mũi. Nhưng mụ ta chẳng giống cả hai trường hợp đó một chút nào. Thành thực mà nói thì Agnes có khuôn mặt như thiên thần, và đôi mắt xanh lục đẹp nhất mà Judith đã từng thấy. Màu mắt rực sáng như ngọn lửa màu xanh. Tuổi tác đã đối xử với bà ta thật tử tế. Chỉ có vài nếp nhăn mờ nhạt trên gương mặt bà ta. Frances Catherine kể Agnes có một cô con gái sẵn sàng kết hôn với Iain, điều đó có nghĩa là bà đỡ này sẽ phải ở độ tuổi ngang ngửa với mẹ Judith. Thế nhưng Agnes đã có thể lưu lại làn da và hình dáng tuổi thanh xuân. Vòng bụng của bà ta không phát tướng như phần lớn những phụ nữ có tuổi khác.
Từ khóe mắt Judith thấy Isabelle giơ tay nắm lấy tay Winslow. Cơn giận của cô càng tăng lên. Một người mới làm mẹ lẽ ra không phải chịu đựng sự hỗn loạn như thế này.
Judith bế đứa bé đến chỗ Winslow, trao nó vào vòng tay của người cha, rồi quay người bước ra chính giữa căn phòng. Cô đối mặt với linh mục, cố ý quay lưng về phía hai bà đỡ.
Judith bế đứa bé đến chỗ Winslow, trao nó vào vòng tay của người cha, rồi quay người bước ra chính giữa căn phòng. Cô đối mặt với linh mục, cố ý quay lưng về phía hai bà đỡ.
“Cha có những câu hỏi nào dành cho con thế, thưa Cha?”
“Chúng tôi chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng hét nào.”
Agnes là người đã thốt ra lời tuyên bố đó. Judith thờ ơ không quan tâm đến lời nhận xét báng bổ đó. Cô vẫn tập trung vào linh mục và chờ ông lên tiếng.
“Đêm hôm qua”, Cha Laggan mở lời. “Cả Agnes và Helen đều nói họ không nghe thấy tiếng hét nào cả. Họ sống cạnh đây, tiểu thư Judith, và tin rằng lẽ ra họ phải nghe thấy gì đó.”
Ông dừng lại để hắng giọng trước khi tiếp tục. “Cả hai bà đỡ đều đến tìm ta và nhờ ta lên tiếng cho nỗi băn khoăn của họ. Giờ thì, như con hẳn cũng biết, theo những lời răn dạy từ Nhà thờ của chúng ta, và cả Nhà thờ của con nữa, vì nhà vua John của con vẫn tuân theo những luật lệ do các giáo sĩ của chúng ta đặt ra...”
Ông đột ngột dừng lại, dường như bị đứt mất mạch suy nghĩ. Vài phút trôi qua trong yên lặng trong khi mọi người chờ ông tiếp tục, và cuối cùng Agnes bước về trước. “Tội lỗi của Eva”, bà ta nhắc linh mục.
“Phải, phải, tội lỗi của Eva”, Cha Laggan mệt mỏi nói. “Giờ thì con hiểu rồi đấy, tiểu thư Judith.”
Cô chịu không biết ông đang nói gì. Vẻ hoang mang hiện rõ trong ánh mắt cô.
Vị linh mục gật đầu. “Nhà thờ dạy rằng người phụ nữ cần phải chịu đựng nỗi đau đớn trong suốt quá trình sinh nở để đáp ứng sự trừng phạt dành cho những tội lỗi của Eva. Người phụ nữ sẽ được cứu rỗi thông qua nỗi đớn đau và khổ ải đó. Nếu đúng là Isabelle không phải trải qua đầy đủ nỗi đau đớn đó thì...”
Ông không nói tiếp, vẻ mặt đau khổ cho cô biết ông không muốn trích dẫn điều luật đó của Nhà thờ.
“Thì sẽ thế nào?” Cô hỏi, quyết tâm bắt ông phải đưa ra lời giải thích đầy đủ.
“Isabelle sẽ bị Nhà thờ trừng phạt”, Cha Laggan thì thào. “Cả đứa bé cũng vậy.”
Nghe vậy Judith cảm thấy ghê tởm đến nỗi hầu như không suy nghĩ thấu đáo. Và Chúa ơi, cô cực kỳ tức giận. Giờ thì cô đã hiểu tất cả. Hai bà đỡ không nhằm vào cô, không, họ muốn Isabelle bị trừng phạt và rất khôn ngoan sử dụng Nhà thờ để đạt được mục đích của mình. Đó không chỉ là vấn đề về lòng tự trọng bị tổn thương mà còn tồi tệ hơn thế nhiều. Vị trí về quyền lực của họ đối với những phụ nữ trong thị tộc đã bị lung lay, và sự kết án của Nhà thờ không khác gì một thông điệp đáng sợ đối với những bà mẹ đang mang thai.
Cô khiếp đảm sự trả thù của họ đến mức muốn hét vào mặt họ. Nhưng thái độ như thế sẽ chẳng giúp gì được cho Isabelle, và chỉ vì lý do đó mà cô quyết định im lặng.
“Con biết rõ về điều lệ của Nhà thờ liên quan đến các tội lỗi của Eva, đúng không tiểu thư Judith?” Linh mục hỏi.
“Vâng, dĩ nhiên rồi, thưa Cha”, cô trả lời. Đó là lời nói dối hiển nhiên, nhưng lúc này Judith không để tâm. Ngay cả khi phải đấu tranh để duy trì cái mà cô hy vọng là một vẻ mặt bình thản, cô vẫn tự hỏi còn luật lệ nào mà Maude quên chưa cho mình biết hay không.
Linh mục trông có vẻ nhẹ nhõm. “Giờ ta hỏi con, tiểu thư Judith, đêm qua con có làm điều gì để giảm bớt nỗi đau đớn cho Isabelle không?”
“Không, thưa Cha, con không làm gì cả.”
“Vậy thì hẳn Isabelle đã làm gì đó”, Agnes gào lên. “Không thì quỷ dữ đã nhúng một tay vào vụ sinh đẻ này.”
Một trong hai người đàn ông ngồi ở bàn vụt dứng dậy. Vẻ giận dữ trên gương mặt khắc khổ của ông ta thật đáng sợ.
Cùng lúc đó Winslow sấn tới. “Tôi sẽ không cho phép kiểu ăn nói như thế trong nhà tôi”, anh ta gầm lên.
Ông già bên bàn gật đầu, rõ ràng hài lòng vì Winslow đã lên tiếng và rồi lại ngồi xuống.
Đứa bé khóc thét lên vì sợ hãi. Vì đang giận dữ nên Winslow dường như không nhận ra Isabelle đang cố gỡ đứa bé ra khỏi tay mình. Anh ta bước một bước nữa về phía hai bà đỡ.
“Cút ra khỏi nhà tôi ngay”, anh ta gầm lên ra lệnh.
“Ta cũng không thích chuyện này hơn con đâu”, Cha Laggan tuyên bố, giọng nặng trĩu ưu phiền. “Nhưng chúng ta cần phải giải quyết cho xong.”
Winslow lắc đầu. Judith bước về phía an ta, đặt tay lên cánh tay anh ta. “Winslow, nếu anh để tôi giải thích, tôi tin là mình có thể xử lý chuyện vớ vẩn này trong chớp mắt.”
“Chuyện vớ vẩn ư? Cô dám gọi vấn đề nghiêm trọng này là chuyện vớ vẩn ư?”
Agnes là người thốt lên câu hỏi đó. Judith coi như không nghe thấy bà ta. Cô chờ đến khi Winslow lùi lại cạnh giường và trao đứa con cho Isabelle. Đã đến lúc thằng bé cần được ru ngủ, và ngay lập tức nín khóc.
Judith đối diện với linh mục. “Isabelle đã phải chịu đựng những cơn đau kinh khủng”, cô khẳng định bằng một giọng nghiêm khắc.
“Chúng tôi không nghe thấy tiếng cô ta”, Agnes kêu lên.
Judith tiếp tục phớt lờ mụ ta. “Thưa Cha, Cha có nghĩ đến chuyện trừng phạt Isabelle vì cô ấy đã quá can đảm như vậy không? Cô ấy có la hét, thực tế đã hét vài lần, nhưng không phải với tất cả các cơn đau, vì cô ấy không muốn làm chồng mình lo lắng. Winslow đứng chờ ngay ngoài cửa và Isabelle biết anh ấy có thể nghe thấy. Ngay cả trong cơn đau quằn quại, cô ấy vẫn nghĩ đến chồng.”
“Chúng ta có nên tin lời nói của cô ả người Anh trong vấn đề này không?” Agnes thách thức.
Judith quay sang nhóm những người họ hàng ngồi quanh bàn. Những câu tiếp theo cô dành cho họ. “Tôi chỉ mới gặp Isabelle ngày hôm qua, và vì thế tôi thừa nhận với các vị rằng tôi không biết rõ về cô ấy lắm. Nhưng tôi cho rằng cô ấy là một người phụ nữ cực kỳ dịu dàng. Các vị công nhận ý kiến đó chứ?”
“Nhất trí, đúng thế”, người phụ nữ tóc đen lên tiếng. Bà quay lại phía hai bà đỡ và nói thêm, “Con bé rất tốt bụng và dịu dàng. Chúng tôi cảm thấy may mắn vì có nó trong gia đình. Nó cũng rất kính Chúa, và chắc chắn sẽ không cố tình làm gì để giảm bớt cơn đau của mình đâu.”
“Tôi cũng đồng ý rằng Isabelle là một người dịu dàng”, linh mục xen vào.
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến vấn đề này cả”, Agnes vặc lại. “Quỷ dữ...”
Judith cố ý cắt ngang khi tiếp tục lên tiếng với mấy người ngồi tại bàn. “Có công bằng không nếu nói Isabelle sẽ không chủ tâm làm tổn thương một ai đó? Rằng tính cách ôn nhu của cô ấy sẽ không cho phép cư xử như thế?”
Tất cả mọi người đều gật đầu. Judith quay lại với Cha Laggan. Cô gỡ chiếc khăn quàng ra khỏi cổ. “Giờ con sẽ hỏi Cha, thưa Cha, Cha có tin Isabelle đã chịu đựng đủ đau đớn rồi không?”
Cô nhấc mái tóc ra sau vai và nghiêng đầu sang một bên để vị linh mục có thể nhìn thấy vết sưng thâm tím trên cổ mình.
Mắt ông mở to kinh ngạc. “Lạy Đức mẹ đồng trinh, Isabelle dịu dàng của chúng ta đã làm vậy với con sao?”
“Vâng, thưa Cha”, Judith trả lời. Và tạ ơn Chúa là Isabelle đã làm thế, cô tự chủ. “Isabelle đã phải chịu nỗi đau đớn cùng cực trong suốt thời gian trở dạ, cô ấy túm chặt lấy con và không chịu thả ra. Con không nghĩ là cô ấy còn nhớ được chuyện đó. Con đã phải gỡ tay cô ấy ra, thưa Cha, và cố hướng dẫn cô ấy túm lấy tay cầm của chiếc ghế đẻ.”
Linh mục nhìn Judith chằm chằm một lúc lâu. Vẻ nhẹ nhõm trong ánh mắt của ông sưởi ấm trái tim cô. Ông tin cô.
“Isabelle đã chịu đựng đủ đau đớn để đáp ứng những luật lệ của Nhà thờ”, ông tuyên bố. “Chúng ta sẽ không nói thêm gì về chuyện này nữa.”
Agnes không định đầu hàng dễ dàng như thế. Bà ta vội bước tới với một mảnh vải lanh rút ra từ trong tay áo. “Đây có thể là một cái bẫy”, bà ta gần như gào lên, rồi túm lấy tay Judith và cố lau bỏ vết thâm trên cổ họng cô.
Judith nhăn mặt vì đau đớn. Nhưng cô không cố dừng màn tr.a tấn đó lại, bởi cô đoán nếu làm thế thì người đàn bà này sẽ bắt đầu reo rắc rằng cô đã giăng bẫy họ, như dùng dầu màu để làm đổi màu da chẳng hạn.
“Bỏ tay khỏi cô ấy ngay.”
Tiếng gầm của Iain vang khắp căn nhà. Agnes nhảy lên cả thước, va vào linh mục; ông cũng giật nảy mình.
Nhìn thấy Iain khiến Judith vui sướng đến mức rưng rưng nước mắt. Cảm giác thôi thúc muốn lao vào lòng anh như lấn át cả người cô.
Ánh mắt của anh gắn chặt lấy cô khi anh cúi người dưới mái hiên và bước vào trong nhà. Brodick ở ngay phía sau anh. Cả hai chiến binh trông có vẻ vô cùng điên tiết. Iain dừng lại khi chỉ còn cách Judith khoảng một bước. Anh từ từ nhìn cô từ đầu đến chân để đảm bảo là cô không bị tổn thương gì.
Cô thấy vô cùng mừng rỡ vì mình đã có thể giữ được bình tĩnh. Iain sẽ chẳng bao giờ biết được cuộc hội kiến này đã trở nên kinh khủng đến mức nào. Đêm qua Judith đã hoàn toàn tự làm bản thân bẽ mặt khi khóc sướt mướt trước mặt anh, và chỉ nhìn anh trong ánh sáng ban ngày thôi cũng đủ khiến cô xấu hổ rồi. Cô sẽ không bao giờ để anh chứng kiến sự yếu đuối đó thêm lần nào nữa.
Iain nghĩ cô trông như thể sắp khóc đến nơi. Mắt cô mờ đi, và anh nhận thấy rõ ràng rằng cô đang đấu tranh để duy trì phẩm giá của mình. Judith không bị tổn thương về mặt thể xác, nhưng cảm xúc của cô chắc chắn đã bị chà đạp.
“Winslow?” Giọng Iain khắc nghiệt, giận dữ.
Chồng Isabelle bước một bước về trước. Anh ta đã biết Lãnh chúa đang hỏi chuyện gì và ngay lập tức thuật lại nhanh chóng, súc tích. Winslow vẫn chưa hết tức giận, giọng anh hẵng còn run rẩy.
Iain đặt tay lên vai Judith. Anh có thể cảm thấy cô đang run rẩy. Phát hiện đó thậm chí còn khiến anh giận dữ hơn. “Judith là khách của em trai tôi.”
Anh chờ cho đến khi tất cả mọi người trong nhà đều ngấm lời tuyên bố đó rồi mới tiếp tục, “Nhưng cô ấy cũng nằm dưới sự bảo vệ của tôi. Nếu có rắc rối gì, các người sẽ phải trình bày với tôi. Hiểu rồi chứ?”
Xà nhà rung lên trước giọng nói giận dữ của anh. Judith chưa bao giờ chứng kiến Iain nổi giận đến thế. Có chút áp đảo, và đáng sợ nữa. Cô cố tự nhủ rằng anh không bực mình vì cô, rằng anh thực ra đang che chở cho cô, nhưng suy luận hợp lý đó không giúp được nhiều. Ánh mắt của anh vẫn khiến cô thấy rùng mình.
“Lãnh chúa Iain, con có nhận ra mình đang ám chỉ điều gì không?”
Vị linh mục thì thào hỏi nhỏ. Iain nhìn Judith không chớp mắt và trả lời cộc lốc. “Con biết.”
“Quỷ tha ma bắt”, Brodick lầm bầm.
Iain buông Judith ra và quay sang đối đầu với bạn. “Cậu muốn thách thức tôi sao?”
Brodick phải suy nghĩ mất một lúc mới lắc đầu. “Không. Anh có sự ủng hộ của tôi. Chúa biết anh sẽ cần đến nó.”
“Anh có sự ủng hộ của tôi nữa”, Winslow kêu lên.
Iain gật đầu. Bắp thịt bên quai hàm của anh không còn căng ra nữa. Judith cho rằng lòng trung thành mà các bạn anh thể hiện đã xoa dịu cơn giận dữ của Iain.
Lý do vì sao một người như anh lại cần sự ủng hộ của bọn họ nằm ngoài tầm hiểu biết của cô. Ở Anh, sự hiếu khách được thể hiện ở tất cả mọi thành viên trong gia đình, nhưng rõ ràng ở đây mọi chuyện khác hẳn.
“Hội đồng bô lão thì sao?” Winslow hỏi.
“Sớm thôi”, Iain trả lời.
Một tiếng thở hắt ra từ sau lưng Judith. Cô quay lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt của Helen. Người phụ nữ này có vẻ nhẹ nhõm hẳn đi vì kết quả của cuộc thẩm vấn. Chị ta đang cố hết sức để không cười. Phát hiện đó khiến Judith khó hiểu.
Nhưng vẻ mặt của Agnes lại không nằm ngoài dự đoán của cô. Mắt bà ta lóe lên tia giận dữ. Judith quay đi, và nhận thấy Cha Laggan đang nhìn mình chăm chú.
“Thưa Cha, Cha còn câu hỏi nào cho con nữa không?”
Ông lắc đầu và mỉm cười. Vì lúc này chẳng còn ai chú ý đến hai bọn họ nữa nên cô bước về trước và hỏi vị linh mục một câu. Winslow, Brodick và Ian đang mải bàn luận, còn những người họ hàng ngồi quanh bàn cũng đang nói chuyện với nhau.
“Thưa Cha, con có thể hỏi cha một câu không?” Cô thì thầm.
“Dĩ nhiên rồi.”
“Nếu không có vết bầm nào thì Cha có trừng phạt Isabelle và con trai cô ấy không?” Judith chỉnh lại chiếc khăn quàng quanh cổ trong lúc chờ ông trả lời.
“Không”, ông trả lời.
Cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô không muốn gắn sự cứng nhắc khi nghĩ về người đàn ông trong chiếc áo thụng này. “Vậy chỉ riêng lời nói của con đã đủ làm bằng chứng, cho dù con chỉ là một người ngoài ở đây ư?”
“Ta sẽ tìm cách ủng hộ lời nói của con, có thể bằng việc kêu gọi toàn bộ họ hàng của Isabelle lên tiếng thay cho cô ấy.” Ông nắm lấy tay Judith và vỗ nhẹ. “Vết bầm làm cho nhiệm vụ của ta dễ dàng hơn nhiều.”
“Đúng là như vậy”, cô đồng ý. “Giờ nếu Cha tha lỗi cho con, thưa Cha, con xin phép được cáo lui.”
Cô vội ra ngoài ngay khi được ông chấp thuận. Có thể việc rời đi mà không chào những người khác, đặc biệt là Lãnh chúa là hơi khiếm nhã, nhưng Judith không chịu nổi ý tưởng phải đứng chung trong một ngôi nhà với Agnes thêm một phút nào nữa.
Đám đông bên ngoài đã đông lên gấp đôi kể từ khi cô bước vào trong nhà. Lúc này Judith không có tâm trạng quan tâm đến sự tò mò của họ nữa. Cô ngẩng cao đầu và bước thẳng về phía gốc cây nơi cô đã để con ngựa lại.
Cô cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến tình trạng bất kham của con ngựa chiến, cô chỉ quất mạnh vào sườn trái của nó làm nó bình tĩnh đủ lâu để cô có thể ngồi vững trên yên.
Buổi chất vấn vẫn còn khiến Judith phiền muộn nên cô không muốn đi thẳng về nhà Frances Catherine. Cô cần phải bình tĩnh lại trước đã. Cô không có đích đến nào trong đầu cả mà chỉ thúc ngựa xuôi theo đường mòn lên trên đỉnh đồi. Cô sẽ phóng đi cho đến khi giũ được hết cảm giác tức giận ra khỏi người, cho dù phải mất bao lâu đi chăng nữa.
Judith rời đi khoảng một phút thì Cha Laggan cũng ra khỏi cửa. Ông giơ hai tay lên trời ra hiệu cho đám đông chú ý, rồi cười thật tươi. “Ta rất hài lòng vì chuyện đã được giải quyết ổn thoả”, ông tuyên bố. “Tiểu thư Judith đã làm sáng tỏ vấn đề trong chốc lát.”
Tiếng hoan hô ầm ĩ vang lên. Vị linh mục lùi sang một bên hiên để Brodick đi qua. Iain và Winslow nối bước theo sau. Đám đông tách ra nhường đường cho Brodick sải bước về phía hàng cây Judith để con ngựa của anh lại. Khi sắp đến nơi anh ta mới nhận ra con ngựa đã biến mất.
Brodick mang vẻ mặt ngờ vực khi quay người lại. “Lạy Chúa, cô ta lại làm thế rồi”, anh ta gầm lên, dường như không thể lý giải nổi nỗi sỉ nhục mà Judith đã gây ra cho mình bằng cách cướp mất con ngựa. Thực tế con ngựa đó thuộc quyền sở hữu của Iain cũng không làm mọi việc khác đi.
“Tiểu thư Judith không đánh cắp con ngựa”, Winslow kêu lên. “Cô ấy chỉ mượn thôi. Đó là những gì cô ấy đã nói với anh lúc đến đây, và anh cho rằng cô ấy vẫn tin là...”
Winslow không thể nói tiếp vì không nhịn được mà cười phá lên. Iain bình tĩnh hơn. Anh thậm chí còn không hề mỉm cười. Anh nhảy lên con ngựa của mình rồi chìa tay cho Brodick. Gã chiến binh đang định quăng người lên sau lưng Lãnh chúa thì Bryan, một người đàn ông lớn tuổi với chiếc lưng còng và mái tóc vàng nhạt đã bước về trước. “Cô gái đó không đánh cắp ngựa của cậu và cậu không nên nghĩ cô ấy đã làm thế, Brodick ạ.”
Brodick quay lại trừng mắt nhìn người đàn ông đó. Rồi một chiến binh khác đẩy đám đông ra để bước lên trước, đứng ngay cạnh Bryan. “Đúng vậy, tiểu thư Judith chắc chỉ đang vội thôi”, ông nói.
Rồi từng người từng người một bước lên trước đưa ra những lý do của mình về chuyện tiểu thư Judith đã lấy con ngựa. Iain không thể hài lòng hơn được nữa. Dĩ nhiên, vấn đề thực sự không phải là về chuyện mượn ngựa. Những người đàn ông đó đã chứng tỏ với Lãnh chúa của mình rằng Judith đã chiếm được sự ủng hộ... và trái tim của họ. Cô đã đứng lên bảo vệ Isabelle và giờ họ đang đứng lên bảo vệ cô.
“Đêm qua cô gái đó không cần phải giúp đỡ Isabelle của chúng ta và hôm nay cô ấy cũng không cần phải quay lại đây để trả lời những câu hỏi của Cha Laggan”, Bryan nói. “Cậu sẽ không được nói xấu tiểu thư Judith, Brodick ạ, nếu không cậu sẽ phải đối đầu với tôi.”
Một cơn gió mạnh có thể thổi bay Bryan vì ông quá già yếu, nhưng ông đã dũng cảm thách thức Brodick.
“Quỷ tha ma bắt”, Brodick lẩm bẩm, nỗi tức giận thể hiện rõ ràng.
Lúc này thì Iain không thể không cười. Anh gật đầu với những người bảo vệ Judith, chờ đến khi Brodick nhảy lên sau lưng anh rồi mới thúc ngựa tiến về phía trước.
Iain cho rằng Judith sẽ đi thẳng về nhà em trai anh. Nhưng không thấy con ngựa ở trước nhà, và anh không thể hình dung nơi cô đến.
Anh dừng ngựa lại để Brodick nhảy xuống đất. “Có thể cô ấy đã thúc ngựa về phía pháo đài”, Iain nói. “Tôi sẽ tìm ở đó trước.”
Brodick gật đầu. “Tôi sẽ tìm ở phía dưới”, nói rồi anh ta dợm bước quay đi, nhưng đột nhiên quay lại. “Tôi cảnh báo với anh luôn đây, Iain. Khi tìm thấy cô ấy, tôi sẽ cho cô ấy một trận ra trò.”
“Cậu được tôi chấp thuận.”
Brodick giấu đi nụ cười toe toét của mình, và chờ Iain sập bẫy. Anh ta biết về Iain đủ để hiểu cách suy nghĩ của Lãnh chúa. “Và?” Anh ta giục khi sự đồng thuận của Iain không có thêm hạn chế.
“Cậu có thể cho cô ấy một trận, nhưng khônng được phép cao giọng.”
“Vì sao?”
“Có thể cậu sẽ khiến cô ấy buồn phiền”, Iain nhún vai giải thích. “Tôi không thể cho phép điều đó.”
Brodick mở miệng định nói thêm gì đó, rồi lại đổi ý. Iain vừa tước đoạt quyền quát tháo khỏi cơn thịnh nộ của anh. Nếu không thể thét vào mặt người phụ nữ đó thì anh còn bận tâm đến chuyện thuyết giảng cô nữa làm gì?
Brodick mở miệng định nói thêm gì đó, rồi lại đổi ý. Iain vừa tước đoạt quyền quát tháo khỏi cơn thịnh nộ của anh. Nếu không thể thét vào mặt người phụ nữ đó thì anh còn bận tâm đến chuyện thuyết giảng cô nữa làm gì?
Anh ta quay đi và bắt đầu xuống đồi, lẩm bẩm gì đó trong cổ họng. Tiếng cười của Iain theo sau anh ta.
Judith không chờ Iain ở pháo đài. Anh quay lại đường cũ, rồi xuôi theo đường mòn về phía tây dẫn lên ngọn đồi bên cạnh.
Anh tìm thấy cô ở nghĩa trang. Cô đang bước đi thoăn thoắt theo con đường phân cách giữa khu đất thánh và rừng cây.
Cô tưởng tranh thủ cuốc bộ có thể giải tỏa phần nào cơn tức giận do cuộc tr.a hỏi liên quan đến Isabelle mang lại, và thế là tình cờ cô đi lên khu nghĩa trang. Cảm thấy tò mò, cô dừng lại và nhìn quanh.
Khu nghĩa trang thực sự là một nơi rất đẹp và yên bình. Những cọc gỗ cao, mới được quét vôi trắng và dựng thẳng tắp như hàng giáo, bao quanh ba mặt của nghĩa trang. Những tấm bia mộ khắc chữ tinh xảo, một số hình vòm cung, số khác có đầu hình vuông, lấp kín không gian bên trong theo từng hàng ngay ngắn. Hoa tươi bao phủ hầu hết những ngôi mộ. Dù ai là người được giao nhiệm vụ chăm sóc mảnh đất an nghỉ cuối cùng này thì người đó đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Sự quan tâm và chăm sóc có thể thấy được rất rõ ràng.
Judith làm dấu thánh khi bước xuôi theo con đường. Cô rời khỏi khu nghĩa trang và tiếp tục trèo lên một con dốc hẹp, băng qua hàng cây chặn mất tầm mắt nhìn xuống thung lũng phía dưới. Cơn gió thổi xuyên qua những cành cây, một âm thanh cô cảm thấy khá sầu muộn.
Khu đất dành cho những kẻ đọa đày nằm ngay trước mặt. Cô khựng lại khi bước đến lằn ranh của khu chôn chất hoang vu này. Ở đây không có hàng rào quét vôi trắng, cũng chẳng có bất kỳ tấm bia khắc chữ nào. Người ta chỉ dùng những cọc gỗ đã phai màu vì thời gian.
Judith biết những ai phải chôn ở đây. Đó là những linh hồn tội lỗi mà Nhà thờ phán xét phải thuộc về Địa ngục. Phải, dĩ nhiên đó là bọn trộm kẻ cướp, giết người, hãm hϊế͙p͙, phản bội... và tất cả những người phụ nữ đã ch.ết trong lúc sinh con.
Cơn giận mà cô đã hy vọng là có thể giải tỏa được lại sôi sục thành cơn thịnh nộ thiêu đốt trong con người cô.
Chẳng lẽ đến kiếp sau cũng chẳng có sự công bằng nào hay sao?
“Judith?”
Cô quay người lại và thấy Iain đang đứng cách mình vài bước chân. Cô đã không nghe thấy anh đến gần.
“Anh có nghĩ tất cả bọn họ đang ở dưới Địa ngục không?”
Anh nhướng mày lên trước giọng nói dữ dội của cô. “Em đang nói về ai thế?”
“Những người phụ nữ bị chôn ở đây”, cô phẩy tay giải thích và không để cho anh có thời gian trả lời. “Em không tin là họ đang ở dưới Địa ngục. Họ đã ch.ết trong lúc thực hiện bổn phận thiêng liêng của mình, mẹ kiếp. Họ chịu đựng sự đau đớn và qua đời trong khi thực hiện nghĩa vụ đối với chồng và các linh mục. Rồi để được cái gì chứ, Iain? Để bị thiêu cháy vĩnh viễn dưới Địa ngục bởi vì Nhà thờ không nghĩ họ đủ sạch sẽ để được lên Thiên đường ư? Toàn là rác rưởi. Nếu quan điểm đó biến em thành một kẻ phản giáo thì em cũng chẳng quan tâm. Em không thể tin là Chúa lại nhẫn tâm đến thế.”
Iain không biết phải nói gì với cô. Lôgic bảo anh rằng cô nói đúng. Chuyện này là rác rưởi. Thực ra, anh chưa bao giờ dành thời gian để nghĩ về những vấn đề như thế.
“Bổn phận của một người phụ nữ là sinh cho chồng mình những đứa con nối dõi, có phải thế không?”
“Phải”, anh thừa nhận.
“Vậy tại sao cô ta lại không được phép bước vào nhà thờ kể từ giây phút mình mang thai? Cô ta bị coi là bẩn thỉu, đúng thế không?”
Cô hỏi anh một câu khác trước khi anh kịp trả lời câu hỏi đầu tiên. “Anh có tin rằng Frances Catherine bẩn thỉu không? Không, dĩ nhiên là anh không nghĩ thế. Nhưng Nhà thờ thì có. Và nếu cô ấy sinh cho Patrick một đứa con trai, cô ấy lại phải chờ thêm ba mươi ba ngày nữa để được làm lễ rửa tội và có thể đến nhà thờ. Nếu sinh ra một bé gái, cô ấy phải chờ gấp đôi thời gian đó... và nếu cô ấy ch.ết trong lúc lâm bồn hay bất kỳ lúc nào trước khi được ban phước thì cô ấy sẽ bị đày ra đây. Thích hợp làm sao khi Frances Catherine bị chôn bên cạnh một kẻ giết người và một...”
Cuối cùng cô cũng dừng lại, đầu cúi xuống và thở dài mệt mỏi. “Em xin lỗi. Lẽ ra em không nên quát thét vào mặt anh. Nếu ép được bản thân không nghĩ đến những vấn đề kiểu thế thì em sẽ không trở nên giận dữ như vậy.”
“Vì em vốn quan tâm đến người khác.”
“Làm sao anh biết được?”
“Cái cách em giúp đỡ Isabelle là một ví dụ”, anh trả lời. “Và còn có nhiều ví dụ khác mà anh có thể kể ra với em.”
Anh trả lời cô bằng một giọng đầy ắp dịu dàng. Cô cảm giác như thể mình vừa được vuốt ve. Đột nhiên cô muốn tựa vào anh, muốn được vòng tay ôm lấy anh thật chặt. Iain mạnh mẽ tuyệt vời, còn cô thì cảm thấy yếu đuối đến thảm hại.
Cho đến lúc đó cô mới nhận ra mình ngưỡng mộ anh biết bao. Anh luôn vô cùng chắc chắn về mọi thứ, vô cùng tự tin vào bản thân. Có một bầu không khí uy quyền điềm tĩnh vây quanh anh. Anh không đòi hỏi thuộc hạ phải tôn trạng anh. Không, mà anh đã chiếm được sự trung thành và lòng tin của họ. Anh hiếm khi cất cao giọng với bất kỳ ai. Thế rồi cô mỉm cười, vì cô vừa phát hiện anh đã vài lần cất cao giọng với mình. Anh không hoàn toàn tự chủ như lúc thường mỗi khi ở bên cô, cô đoán vậy. Và cô tự hỏi điều đó mang ý nghĩa gì.
“Nếu em không thích thì nhiệm vụ của em không phải là cố thay đổi nó hay sao?” Anh hỏi.
Cô suýt cười vang trước lời gợi ý cho đến khi vẻ mặt của anh khiến cô nhận ra anh hoàn toàn nghiêm túc. Cô sửng sốt. “Anh tin là em có thể chống đối Nhà thờ được hay sao?”
Anh lắc đầu. “Một tiếng thì thầm, góp thêm vào hàng nghìn tiếng thì thầm khác, sẽ trở thành một tiếng gầm vang bất bình mà ngay cả Nhà thờ cũng không thể phớt lờ, Judith ạ. Hãy bắt đầu với Cha Laggan. Hãy đặt câu hỏi cho ông ấy. Ông ấy là một người công bằng. Ông sẽ lắng nghe em nói.”
Anh mỉm cười khi nói đến từ công bằng. Cô thấy mình cũng đang cười đáp lại. Không phải anh đang châm chọc cô. Không, anh đang thực sự cố giúp cô. “Em không đủ quan trọng để tạo ra thay đổi. Em chỉ là một người phụ nữ đã...”
“Chừng nào còn tin vào điều vớ vẩn đó thì em sẽ không đạt được cái gì cả. Em sẽ tự đánh bại bản thân.”
“Nhưng Iain”, cô cãi lại. “Em có thể tạo nên sự khác biệt gì chứ? Em sẽ bị trừng phạt nếu công khai đứng ra chỉ trích những điều Nhà thờ đã răn dạy. Như thế thì có ích gì chứ?”
“Đừng bắt đầu bằng công kích”, anh gợi ý. “Cứ bàn luận về những mâu thuẫn trong các điều luật. Nếu em làm một người khác nhận ra, rồi từng người từng người khác...”
Anh không nói tiếp. Cô gật đầu. “Em sẽ cân nhắc đến chuyện này”, cô nói. “Em không hình dung nổi em có thể khiến ai đó chú ý đến quan điểm của mình, đặc biệt là ở đây.”
Anh mỉm cười. “Em đã làm được điều đó rồi đấy, Judith. Em đã làm anh nhận ra được sự mâu thuẫn. Sao hôm nay em lại đến đây?”
“Em không chủ ý làm thế”, cô trả lời. “Em chỉ muốn đi bộ một lúc cho đến khi giải tỏa được cơn giận. Có thể anh không nhận ra, nhưng em thực sự rất bực mình lúc rời khỏi nhà Isabelle. Em đã sẵn sàng hét lên. Những gì họ đã bắt cô ấy phải trải qua thật quá bất công.”
“Em có thể hét lên ở đây và sẽ chẳng ai nghe thấy em cả.” Mắt anh ánh lên tia lấp lánh khi gợi ý cô làm điều đó.
“Anh sẽ nghe thấy”, cô nói.
“Anh không phiền đâu.”
“Nhưng em thấy phièn. Như thế không ra làm sao cả.”
“Thật sao?”
Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu thêm vào, “Chẳng quý phái chút nào”.
Trông cô chân thành quá đỗi khiến anh không thể kìm mình lại. Anh cúi xuống và hôn cô. Miệng anh cọ lên miệng cô đủ lâu để có thể cảm thấy sự mềm mại ở cô. Thế rồi anh lùi lại gần như ngay tức khắc.
“Sao anh lại làm thế?”
“Để em không cau có với anh nữa.”
Cô không có thời gian phản ứng lời thừa nhận của anh vì anh đã nắm lấy tay cô. “Đi tiếp nào, Judith. Chúng ta sẽ đi dạo cho đến khi nào cơn giận của em hoàn toàn biến mất.”
Cô phải chạy mới có thể bắt kịp được anh. “Đây đâu phải cuộc chạy đua, Iain. Chúng ta có thể bước đi một cách thong thả hơn mà.”
Anh đi chậm lại. Họ bước bên nhau vài phút trong im lặng, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
“Judith, em có luôn luôn đúng mực không?”
Cô cho rằng đó là một câu hỏi kì quặc. “Có và không”, cô trả lời. “Mỗi năm em luôn giữ đúng mực suốt sáu tháng bắt buộc phải sống với mẹ và bác Tekel.”
Cụm “bắt buộc” khiến anh chú ý, nhưng anh quyết định sẽ không căn vặn cô lúc này. Cô đang buông lơi cảnh giác, và anh muốn tìm hiểu càng nhiều càng tốt về gia đình của cô trước khi cô lại thu mình lại trước anh.
“Thế còn sáu tháng còn lại trong năm thì sao?” Anh ra vẻ bất giác hỏi.
“Em chẳng đúng mực chút nào”, cô trả lời. “Bác Herbert và bác Millicent để em khá tự do. Em không bị bó buộc gì hết.”
“Cho anh một ví dụ về việc không bị bó buộc xem nào”, anh yêu cầu. “Anh không hiểu lắm.”
Cô gật đầu. “Em muốn tìm hiểu tất cả những gì trong khả năng về việc sinh con. Bác Millicent cho phép em theo đuổi mục tiêu của mình và dùng mọi cách để giúp em.”
Cô tiếp tục kể về hai bác mình thêm một lúc nữa. Tình yêu mà cô dành cho đôi vợ chồng này hiển hiện trong từng lời nói. Iain cố gắng giảm lượng câu hỏi xuống mức thấp nhất và từ từ quay lại chủ đề xung quanh mẹ cô.
“Ông bác Tekel mà em nói đến ấy”, anh mở đầu. “Là anh trai của bố em hay mẹ em?”
“Bác ấy là anh trai của mẹ em.”
Anh chờ nghe cô kể thêm, nhưng cô lặng thinh. Họ quay lại nơi buộc mấy con ngựa, và khi đã băng qua khu nghĩa trang rồi cô mới lại lên tiếng.
“Anh có nghĩ em không giống những người phụ nữ khác không?”
“Có.”
Vai cô sụm xuống. Trông cô vô cùng đau khổ. Anh cảm thấy muốn cười vang. “Chuyện đó đâu có tệ, chỉ khác thôi mà. Em hiểu biết hơn hẳn. Em không phải là người luôn chấp nhận.”
“Một ngày nào đó việc ấy sẽ khiến em gặp rắc rối, đúng không?”
“Anh sẽ bảo vệ em.”
Đó là một lời hứa ngọt ngào và cũng vô cùng ngạo mạn. Không nghĩ anh thực sự nghiêm túc, cô liền bật cười và lắc đầu.
Họ đến chỗ mấy con ngựa. Anh đỡ cô lên yên, vén tóc cô ra sau vai và nhẹ nhàng chạm vào lớp da bầm tím ở bên cổ. “Có đau không?”
“Chỉ một chút thôi”, cô thừa nhận.
Sợi dây chuyền khiến anh chú ý. Anh kéo chiếc nhẫn ra khỏi cổ áo của cô và một lần nữa nhìn chăm chú.
Ngay lập tức cô giật lại chiếc nhẫn và giấu trong nắm tay.
Và sau cùng chính nắm tay đó đã đấm vào ký ức của anh.
Anh lùi lại một bước, cách xa khỏi cô. “Iain? Có chuyện gì thế? Anh bỗng nhiên tái người.”
Anh không trả lời cô.
Phải mất khá lâu Judith mới kể xong chi tiết về cuộc tr.a hỏi cho Frances Catherine nghe. Công cuộc kể chuyện đó trở nên khó khăn hơn vì những câu hỏi cắt ngang của bạn cô.
“Mình nghĩ cậu nên đi cùng mình đến thăm Isabelle và đứa bé”, Judith nói.
“Mình muốn giúp cô ấy”, Frances Catherine trả lời.
“Và mình muốn cậu sẽ trở thành bạn của Isabelle. Cậu phải học cách mở lòng với những người này. Một số người chắc chắn cũng dễ chịu như Isabelle. Mình biết cậu sẽ thích cô ấy. Cô ấy rất tốt bụng, và làm mình liên tưởng đến cậu, Frances Catherine ạ.”
“Mình sẽ cố cởi mở với cô ấy”, Frances Catherine hứa. “Ôi Chúa ơi, mình sẽ rất cô đơn sau khi cậu quay về. Hằng tối mình sẽ chỉ gặp mỗi Patrick, và mình thì quá buồn ngủ nên hầu như chẳng thể tập trung vào những gì mà anh ấy đang nói với mình nữa.”
“Mình cũng sẽ nhớ cậu”, Judith nói. “Mình ước gì cậu sống ở gần mình hơn. Có thể lúc đó thi thoảng cậu sẽ đến thăm mình. Bác Millicent và bác Herbert sẽ rất mừng nếu được gặp lại cậu.”
“Patrick sẽ chẳng bao giờ cho phép mình đến Anh đâu”, Frances Catherine nói. “Anh ấy nghĩ chuyện đó quá nguy hiểm. Cậu sẽ bện tóc cho mình trong lúc chúng ta chờ đợi chứ?”
“Chắc chắn rồi”, Judith trả lời. “Mà bọn mình đang đợi cái gì thế?”
“Patrick bắt mình hứa sẽ ở nhà cho đến khi anh ấy hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng. Anh ấy sẽ vui lòng đi cùng bọn mình sang thăm Isabelle cho xem.”
Cô đưa lược cho Judith, ngồi xuống ghế và hỏi lại một lần nữa về chuyện đau đẻ của Isabelle.
Họ quên bẵng mất thời gian, một giờ nữa trôi qua họ mới nhận ra Patrick vẫn chưa quay về. Vì lúc này đã sát với giờ ăn tối rồi nên họ quyết định hoãn cuộc thăm viếng sang buổi sáng ngày hôm sau.
Trong lúc họ đang chuẩn bị bữa tối thì Iain gõ cửa. Frances Catherine vừa nói một câu hài hước, và Judith vẫn đang cười ngặt nghẽo lúc ra mở cửa.
“Ôi Chúa ơi, Iain, anh không đến để nói Cha Laggan lại nghĩ ra một câu hỏi nữa cho em đấy chứ?”
Cô đang đùa với anh, và tràn trề hy vọng rằng ít nhất anh sẽ mỉm cười đáp lại. Thay vào đó cô nhận được một câu trả lời cộc lốc. “Không.”
Anh bước vào nhà, gật đầu nhanh chào Frances Catherine, rồi chắp hai tay sau lưng và quay sang Judith.
Cô không tin nổi đây chính là người đàn ông cách đây hai giờ còn vô cùng ngọt ngào và tử tế với cô. Anh lạnh lùng và xa cách như một người lạ vậy.
“Sẽ không có thêm bất kỳ câu hỏi nào từ linh mục nữa”, anh tuyên bố.
“Em biết rồi”, cô trả lời. “Em chỉ đùa với anh thôi.”
Anh lắc đầu nhìn cô. “Giờ không phải là lúc đùa cợt. Anh còn phải suy nghĩ những vấn đề quan trọng hơn.”
“Vấn đề cấp bách gì thế?”
Anh không trả lời cô mà quay sang Frances Catherine. “Em trai anh đâu?”
Vẻ cộc lốc của anh khiến Frances Catherine lo lắng. Cô ngồi xuống bàn, xếp hai tay trong lòng và cố tỏ ra bình tĩnh. “Em không chắc lắm. Anh ấy có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
“Sao anh lại cần Patrick?” Judith đưa ra câu hỏi mà cô biết bạn mình không dám lên tiếng.
Iain quay lại và bước về phía cửa. “Anh cần nói chuyện với nó trước khi lên đường.”
Anh định ra khỏi nhà sau khi nói xong câu đó. Judith vội lao tới chắn trước mặt anh. Vì quá ngạc nhiên trước sự liều lĩnh đó nên anh liền dừng lại. Anh cũng mỉm cười nữa. Cô ngửa đầu ra sau để có thể nhìn thấy anh, muốn anh thấy vẻ mặt cau có không hài lòng của mình.
Anh định ra khỏi nhà sau khi nói xong câu đó. Judith vội lao tới chắn trước mặt anh. Vì quá ngạc nhiên trước sự liều lĩnh đó nên anh liền dừng lại. Anh cũng mỉm cười nữa. Cô ngửa đầu ra sau để có thể nhìn thấy anh, muốn anh thấy vẻ mặt cau có không hài lòng của mình.
Trước khi cô kịp nhận ra ý định của anh thì anh đã nhấc cô khỏi đường đi. Cô nhìn sang Frances Catherine. Bạn cô vẫy tay bảo cô đi theo Iain. Judith gật đầu và chạy ra ngoài.
“Anh sẽ đi đâu? Anh có đi lâu không?”
Anh trả lời mà không quay lại. “Anh không chắc sẽ đi mất bao lâu.”
“Sao anh lại muốn nói chuyện với Patrick? Anh định đưa anh ấy đi cùng ư?”
Anh dừng phắt lại và quay người nhìn cô chăm chú. “Không, anh sẽ không đem Patrick đi cùng. Judith, tại sao em lại hỏi anh thế?”
“Sao anh lại cư xử lạnh lùng quá thế?” Cô đỏ bừng mặt sau khi buột miệng nói thành lời ý nghĩ đó. “Ý em là”, cô lắp bắp, “lúc trước dường như tâm trạng anh vui vẻ hơn nhiều. Em đã làm điều gì khiến anh phật lòng ư?”
Anh lắc đầu. “Trước đó chúng ta chỉ có hai người với nhau”, anh bảo cô. “Giờ thì không.”
Anh lại cố bỏ đi lần nữa. Cô lao tới chắn trước mặt anh lần thứ hai. “Anh đã định cứ thế lên đường mà không nói lời tạm biệt, đúng không?”
Cô làm câu hỏi của mình nghe như lời buộc tội, và cũng chẳng cho anh thời gian để trả lời. Cô quay người vào với Frances Catherine. Anh đứng đó nhìn theo cô, nghe được cô lẩm bẩm gì đó về việc thô lỗ ch.ết tiệt và đoán là cô đang ám chỉ mình. Anh thở dài trước sự hỗn xược của cô.
Anh nhanh chóng đổi hướng sự chú ý khi thấy Patrick đang đi xuống đồi. Iain giải thích dự định đem thêm Ramsey và Erin đến địa phận của người MacDonald để họp mặt với Lãnh chúa Dunbar. Cuộc họp sẽ được tổ chức ở vùng đất trung lập, nhưng Iain vẫn thận trọng thực hiện những phòng ngừa. Nếu người Maclean hay tin về cuộc họp này, họ sẽ buộc phải tấn công.
Iain không đi vào chi tiết, nhưng Patrick đủ sắc sảo để hiểu được tầm quan trọng của cuộc họp.
“Hội đồng vẫn chưa chấp thuận chuyện này, đúng không?” Patrick đoán.
“Họ không biết về cuộc họp.”
Patrick gật đầu. “Sẽ có rắc rối cho xem.”
“Phải.”
“Anh có muốn em đi cùng anh không?”
“Anh muốn em trông chừng Judith trong lúc anh đi xa”, Iain nói. “Đừng để cô ấy dính vào rắc rối.”
Patrick gật đầu. “Các bô lão nghĩ anh sẽ đi đâu?”
“Đến chỗ người MacDonald”, Iain trả lời. “Anh chỉ không nói với họ là phe Dunbar cũng sẽ có mặt ở đó thôi.” Anh thở dài. “Chúa ơi, anh ghét chuyện bí mật này thế không biết.”
Iain không chờ câu trả lời cho lời cảm thán đó. Anh quay người để trèo lên ngựa, rồi đột nhiên khựng lại. Anh quăng dây cương cho Patrick và sải bước quay vào nhà.
Lần này anh không gõ cửa. Judith đang đứng cạnh lò sưởi. Cô trợn mắt quay lại khi nghe tiếng sập cửa vào bức tường đá. Frances Catherine đang ngồi cắt bánh mỳ trên bàn. Cô nửa đứng dậy, rồi lại ngồi xuống khi Iain bước ngang qua mình.
Anh không nói lời nào để chào Judith, mà chỉ túm lấy vai cô và kéo mạnh cô vào người. Miệng anh cúi xuống phủ lên miệng cô. Ban đầu cô quá choáng váng nên không kịp phản ứng. Anh buộc cô phải mở miệng ra. Lưỡi anh tấn công vào bên trong với quyết tâm rõ ràng. Nụ hôn đầy sở hữu, gần như hoang dã, và ngay khi cô bắt đầu đáp trả thì anh lại dứt ra khỏi cô.
Cô sụm người xuống góc lò sưởi. Iain quay người, gật đầu chào Frances Catherine, rồi rời khỏi nhà.
Judith quá sốc đến mức không nói được câu nào. Frances Catherine nhìn vẻ mặt của bạn và phải bậm chặt môi để ngăn mình không cười phá lên.
“Không phải cậu bảo sự cuốn hút đã qua rồi sao?”
Judith không biết phải đáp trả bạn thế nào. Trong thời gian còn lại của buổi tối, cô thở dài rất nhiều. Patrick đã đi cùng Frances Catherine và cô sang thăm Isabelle sau bữa tối. Judith gặp thêm vài người họ hàng nữa, tất cả đều là phụ nữ, và đều là họ hàng của Winslow. Một người phụ nữ nhỏ con xinh xắn tên là Willa đã tự giới thiệu mình. Chị ta nặng nề với đứa bé trong bụng, và sau khi giải thích rằng mình là chị em họ đời thứ ba của Winslow, chị ta liền nhờ Judith ra ngoài với mình một lát để bàn về một chuyện quan trọng. Ngay lập tức Judith cảm thấy kinh hãi. Cô đoán vấn đề đó thực ra sẽ lại là chuyện nhờ cô giúp đỡ đẻ mà thôi.
Đương nhiên cô không thể khước từ lời khẩn cầu của người phụ nữ đang rơm rớm nước mắt đó, nhưng cô đảm bảo phải làm Willa hiểu được mình thiếu kinh nghiệm đến mức nào. Bà dì lớn tuổi của Willa tên là Lousie theo họ ra ngoài, và bà bước lên trước hứa rằng mặc dù chưa từng có một đứa con nào và cũng không hề được đào tạo, nhưng bà sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ.
Iain vắng mặt mất ba tuần liền. Judith nhớ anh khủng khiếp. Mặc dù vậy cô chẳng có thời gian để đau khổ trọn vẹn. Cô đã đỡ bé gái con của Willa trong khi Iain đi xa, cả con của Caroline và Winifred nữa.
Mỗi lần như thế cô đều sợ khiếp vía. Có vẻ chuyện đó chẳng bao giờ dễ dàng hơn cả. Patrick đã cố hết sức để xoa dịu nỗi sợ hãi của cô. Anh hoàn toàn hoang mang trước trình tự tâm lý kỳ quặc mà bản thân cô cứ nhất quyết phải trải qua. Cả ba người phụ nữ đó đều bắt đầu lên cơn đau vào giữa đêm. Judith đều ngay lập tức hoảng sợ. Cô lắp ba lắp bắp đưa ra tất cả những lý do mình không thể đảm nhiệm được nhiệm vụ này, rồi tiếp tục lảm nhảm mê sảng trên suốt quãng đường đến nhà của người mẹ đang trở dạ. Patrick luôn hộ tống cô, và thường thì cô đang cố xé toạc chiếc áo choàng khỏi ngực anh khi họ đến nơi.
Màn tự tr.a tấn đó kết thúc ngay khi cô bước qua ngưỡng cửa. Kể từ lúc đó Judith trở nên bình tĩnh, hiệu quả, và quyết tâm giúp người mẹ thật thoải mái. Cô duy trì được sự bình tĩnh cho đến sau khi đứa bé được sinh ra.
Sau khi công việc đã hoàn thành, Judith lại khóc trên suốt quãng đường về nhà. Cũng chẳng quan tâm ai đang đi cùng mình. Cô đã khóc ướt tấm áo choàng của Patrick và cả của Brodick, và đến ca đỡ đẻ thứ ba, Cha Laggan tình cờ lại đi ngang qua sau khi cô xong việc, và cô đã khóc sướt mướt trước mặt ông.
Patrick không biết làm sao để giúp Judith vượt qua sự tr.a tấn của bản thân cô, và anh vô cùng nhẹ nhõm khi cuối cùng Iain đã quay về nhà.
Mặt trời đã tắt hẳn khi anh trai anh, đi kèm hai bên là Ramsey và Erin, xuất hiện trên con đường dốc. Patrick huýt sáo với anh trai. Iain ra hiệu cho anh đi theo, rồi tiếp tục tiến tới trước. Patrick quay vào trong nhà định báo mình sẽ đến pháo đài, nhưng vợ anh đã ngủ say rồi. Anh liếc nhìn ra sau tấm bình phong và thấy Judith cũng đã ngủ say như ch.ết.
Brodick và Alex gặp Patrick ở sân trong. Ba chiến binh cùng nhau vào trong lâu đài.
Iain đang đứng trước lò sưởi. Anh có vẻ kiệt sức. “Patrick?” Anh lên tiếng ngay khi em trai anh bước vào phòng.
“Cô ấy ổn”, Patrick trả lời câu mà anh biết là Iain định hỏi, rồi bước đến trước mặt anh trai. “Cô ấy đã đỡ đẻ thêm cho ba người nữa trong khi anh đi xa”, anh nói, rồi mỉm cười thêm vào. “Cô ấy không thích trở thành bà đỡ.”
Iain gật đầu. Anh bảo Alex đi tìm Winslow và Gowrie, rồi quay lại nói chuyện riêng với em trai.
Patrick là người thân duy nhất của Iain. Kể từ khi bắt đầu có ký ức thì họ đã luôn chăm lo cho nhau. Lúc này Iain cần biết em trai anh sẽ ủng hộ cho những thay đổi mà anh sắp sửa thực hiện. Patrick không nói một lời nào cho đến khi Iain đã liệt kê ra hết những hậu quả có thể xảy ra. Và rồi anh chỉ gật đầu. Đó là tất cả những gì cần thiết.
“Giờ em đã có gia đình rồi, Patrick. Hãy cân nhắc...”
Patrick không để anh cảnh báo xong. “Chúng ta cùng một phe, Iain.”
“Họ đây rồi, Iain”, Brodick thông báo, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Iain vỗ vai em trai bày tỏ sự xúc động, rồi quay lại đối mặt với các chiến binh trung thành của mình. Anh đã không cho gọi Hội đồng bô lão. Tất cả mọi người đều nhận ra điều đó. Anh kể lại những chuyện đã xảy ra tại cuộc họp. Thủ lĩnh Dunbar đã già nua, yếu đuối và háo hức muốn thành lập liên minh, và nếu người Maitland không có hứng thú thì người Maclean cũng ổn rồi.
“Hội đồng sẽ không hợp tác đâu”, Brodick dự đoán sau khi Lãnh chúa báo cáo xong tình hình. “Mọi hình thức liên minh đều trở nên bất khả thi với những hận thù trong quá khứ.”
“Địa thế của Dunbar nằm ở giữa chúng ta và Maclean”, Alex phản đối. “Nếu họ thống nhất với Maclean, lượng chiến binh của bọn họ sẽ hơn chúng ta ít nhất là mười lần. Tôi không thích sự chênh lệch này.”
Iain gật đầu. “Ngày mai tôi sẽ triệu tập Hội đồng bô lão”, anh thông báo. “Vì hai mục đích riêng biệt. Đầu tiên tôi sẽ nói chuyện với họ về việc liên minh với người Dunbar.”
Anh không nói tiếp.
“Thế mục đích thứ hai là gì?” Brodick hỏi.
Đến lúc này Iain mới mỉm cười. “Judith.”
Patrick và Brodick là hai người duy nhất ngay lập tức hiểu Iain đang nói đến chuyện gì.
“Cha Laggan đang định lên đường vào sáng sớm mai đấy”, Brodick thông báo.
“Ngăn ông ấy lại.”
“Để làm gì?”
“Đám cưới”, Iain trả lời.
Patrick cười vang, Brodick cũng cười theo. Alex vẫn còn có vẻ hoang mang. “Thế Judith thì sao?” Anh ta hỏi. “Cô ấy sẽ đồng ý chứ?”
Iain không trả lời.