Chương 99: Dũng Dụ Vương (2)

Dũng Dụ Vương bị phong ở Dũng Dụ quận đã vài chục năm, âm thầm chưởng khống hai quận liền nhau với Dũng Dụ quận, mà Lương thành Hoán Dương quận của Phương Minh Cư cũng là một toàn thành hắn một tay trong bóng tối đề bạt, có thể nói Phương Minh Cư là người của Dũng Dụ Vương. Vốn cho rằng sau khi Chu Vô Thị ch.ết, Dũng Dụ Vương có thể thừa dịp Hoán Dương quận nội loạn, chậm rãi đỡ Phương Minh Cư chưởng khống Hoán Dương quận, nhưng không nghĩ tới Tần Vương Lý Chính nhanh như vậy đã bình định Hoán Dương thành, có thể nói Hoán Dương quận còn không có nội loạn đã trực tiếp bị Tần Vương Lý Chính lắng lại. Mà vào ngay hôm nay rõ ràng theo tin từ ám tử này mới biết được, hắn càng ở vào cục diện bị động, nhưng Dũng Dụ Vương vẫn không nỡ từ bỏ Lương thành, bởi vậy phái đại tướng Trần Mãnh trong tay hắn tiến về trợ giúp Phương Minh Cư!


Trần Mãnh chính là Tông Sư võ tướng Dũng Dụ Vương trăm cay nghìn đắng mới mời chào!
- Hừ, vậy nhìn xem chất nhi kia của bản vương có thủ đoạn gì, nếu như hắn chưởng khống không được Yến Dương phủ, vậy ta làm Hoàng thúc giúp hắn chưởng khống!


Ánh mắt Dũng Dụ Vương tràn ngập xâm lược nhìn về nơi xa!
Mà đám hộ vệ bên cạnh sùng bái nhìn lấy Dũng Dụ Vương...


Vài ngày sau, bên trong đô phủ Hoán Dương thành, Lý Chính cùng Trương Cư Chính, Lữ Bố nhìn Trần Cung mang đến tình báo của Phương Minh Cư. Mặt Lý Chính lộ vẻ trang nhã, giễu cợt:
- Nói cách khác, Lương thành thành chủ Phương Minh Cư là người của Dũng Dụ Vương, hoàng thúc bản vương...


- Trách không được dám đối mặt bản vương như thế. Không nghĩ đến thủ đoạn Hoàng thúc bất phàm như thế, vậy mà vượt phủ bồi dưỡng ám tử chưởng khống một thành!
Lúc này Lữ Bố bá khí nói:


- Chủ công, hôm nay rõ ràng biết được hắn là một tên phản đồ, chỉ cần chủ công ra lệnh một tiếng, mạt tướng trực tiếp chỉ huy binh mã diệt Lương thành kia, bắt Phương Minh Cư còn sống quỳ gối trước mặt chủ công!


available on google playdownload on app store


Ánh mắt Lữ Bố tràn đầy chờ mong nhìn Lý Chính, chờ đợi hắn ra lệnh, chỉ huy quân đội đi diệt Phương Minh Cư. Bởi vì Lữ Bố rất lâu cũng không có ra chiến trường, đối với võ tướng như Lữ Bố mà nói. Chiến trường mới là thứ nam nhân yêu thích nhất!


Khuôn mặt Lý Chính phát ra khí tức tôn quý, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Lữ Bố, hắn hiểu được ý Lữ Bố, tuy nhiên cứ như vậy trực tiếp diệt Phương Minh Cư, hoàn toàn lãng phí một cơ hội!
Đúng, đây chính là một cơ hội!
Lập tức quay đầu nhìn Trương Cư Chính,


- Giang Lăng Công, ngươi cảm thấy nên như thế nào đối đãi Phương Minh Cư này?
Trương Cư Chính nở nụ cười yếu ớt, đã tính trước mở miệng:
- Chắc hẳn chủ công đã có kế hoạch, chủ công yên tâm, vi thần chưởng quản Hoán Dương quận, chỉ là Phương Minh Cư không lật được trời!


Lữ Bố nhìn hai người nói mà như rơi vào trong sương mù, không khỏi hỏi:
- Chủ công, các ngươi có thể đừng làm trò bí hiểm hay không, hiện tại nên như thế nào đối đãi Phương Minh Cư!
Lý Chính cùng Trương Cư Chính nhìn nhau cười, Lý Chính trực tiếp nói với Lữ Bố:


- Phụng Tiên đừng vội, ngươi không phải muốn đại chiến một trận à, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có, Dũng Dụ Vương không phải là lưu lại ám tử bên trong Yến Dương phủ của bản vương à, đây là cho chúng ta một cơ hội, một cơ hội hướng chinh chiến ra phía ngoài.


- Chúng ta phải giữ lại Phương Minh Cư, đợi đến thời cơ chín muồi, sử dụng liên hệ giữa Dũng Dụ Vương cùng Phương Minh Cư tìm được một cái cớ, một cái cớ thôn tính Dũng Dụ quận.


- Ha ha, Hoàng thúc không phải muốn nâng đỡ Phương Minh Cư ở Lương thành đoạt Hoán Dương quận à, bản vương không chỉ muốn cầm về Lương thành, ngay cả Dũng Dụ quận bản vương cũng muốn cầm!
- Của bản vương vẫn là của bản vương, nhưng của Dũng Dụ Vương vẫn là của bản vương, bản vương muốn hết!


Ánh mắt Lữ Bố càng ngày càng sáng, hưng phấn nói:
- Vâng, chủ công, đến lúc đó đi chiếm lấy Dũng Dụ quận phải để ta tiêu diệt Dũng Dụ Vương kia!
- Ha ha, Phụng Tiên, yên tâm đi, bản vương nhất định cho ngươi đi!
Lý Chính nhìn Lữ Bố cười nói.


Trương Cư Chính cười nhìn Lữ Bố, Thiên Quân dễ có, một tướng khó cầu. Huống chi tuyệt thế mãnh tướng bực này như Lữ Bố, lại thêm chủ công có thể áp chế Lữ Bố, cùng Trần Cung phụ trợ, toàn bộ cảnh nội Yến Châu, không người nào có thể chống lại, không người có thể địch. Mà nhiệm vụ của mình cũng là phụ trợ chủ công chưởng khống đất phong, ở phía sau toàn lực phối hợp chủ công, trợ giúp tư nguyên lớn nhất cho chủ công!


Trương Cư Chính càng ngày càng chờ mong cảnh tương lai!
Lúc này Trần Cung cũng nhanh chóng đi đến,


Khuôn mặt mang theo một tia ưu sầu. Chỉ thấy Trần Cung đi đến trước mặt Lý Chính, nghiêm túc mở miệng: - Chủ công, vương phi đoạn thời gian trước đã tới Nam Dương quận, có thể dừng chân ở trong Nam Dương quận, lúc đầu còn không có gì biến động, Quận thủ Nam Dương quận còn có thể áp chế vương phi. Buổi sáng ngày hôm nay, quân tiếp viện Trấn Quốc phủ đã đi tới, cầm đầu thống lĩnh đang phát sinh tranh chấp cùng đô úy Nam Dương quận, mà vị thủ lĩnh kia càng ra một chiêu đánh đô úy Nam Dương quận trọng thương, bây giờ tình thế Hoán Dương quận kịch biến, xem ra vương phi sẽ rất nhanh nắm giữ cục thế Nam Dương quận, bây giờ chúng ta ứng đối ra sao?


Trương Cư Chính nghe Trần Cung nói xong, mở miệng đầu tiên:


- Chủ công, bây giờ có thể phái Lữ Bố tướng quân theo chủ công tiến đến Nam Dương quận, có vương phi nhúng tay đối phó Nam Dương quận, bây giờ chủ công đi đến Nam Dương quận lại càng dễ được thế lực Nam Dương quận chống đỡ, tăng thêm thực lực Lữ Bố tướng quân, trong nháy mắt có thể chưởng khống cục thế Nam Dương quận!


Lữ Bố cũng chuẩn bị chờ lệnh, Trần Cung trực tiếp ngắt lời:


- Chủ công không thể, bây giờ vừa mới bắt đầu chưởng khống Hoán Dương quận, nếu như thiếu khuyết Lữ Bố tướng quân cùng chủ công trấn thủ, lại thêm Phương Minh Cư nhất định đã truyền tin cho Dũng Dụ Vương, Dũng Dụ Vương nhất định tăng cường quân đến đây trợ giúp, đến lúc đó Hoán Dương quận nhất định sẽ lâm vào nội loạn. Mà Dũng Dụ Vương thấy chủ công rời khỏi Hoán Dương quận, nhất định sẽ phái người ám sát Trương huynh, đến lúc đó vẫn chưa giải quyết Nam Dương quận, Hoán Dương quận cũng làm sẽ đi!






Truyện liên quan