Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
"Giáo sư Thiết, có thể hỏi cô một vấn đề không?"
Thiết Uyển đang lo bị mấy nam giáo sư vây bắt mà không thể thoát thân, nghe được câu đó giống như ch.ết đuối vớ được cọc, vui vẻ gật đầu đồng ý:
"Được chứ!"
vừa mới nói xong, lập tức sửng sốt, giọng này.quá quen thuộc. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên, khuôn mặt khiến nàng thấy đáng ghét nhưng không thể thực sự tức giận xuất hiện ngay trước mắt.
"Làm phiền các giáo sư, ta có một vấn đề về việc học tập muốn hỏi giáo sư Thiết, các vị không phản đối gì chứ?"
"Em ở lớp nào vậy?"
Mấy giáo sư bị quấy rầy chuyện tốt tuy ở trước mặt mỹ nữ vẫn duy trì bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, nhưng mà trong đầu đã nghĩ sau này làm thế nào để trả thù sinh viên có thói quen kỳ đà cản mũi này.
"Lớp 13 năm hai."
Đối với mấy tên con trai chỉ có vẻ bề ngoài nghiêm chỉnh thực ra nội tâm xấu xa hắn cũng không có nửa điểm giấu giếm, về phần bọn họ có tìm được hay không lớp 13 năm hai của Cao Đại sát vách sẽ không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
"Giáo sư Thiết, đi thôi."
Lưu manh chớp mắt vài cái với Thiết đại sĩ quan.
"Uhm."
Mặt Thiết Uyển không chút thay đổi gật đầu, cùng Hướng Nhật cùng nhau rời đi, mấy giáo sư hám gái phía sau uất hận nghiến răng kèn kẹt, thề nhất định phải trù dập gã sinh viên không biết đối nhân xử thế, hơn nữa suốt cả khoá học, cho đến khi tốt nghiệp.
.
..
"Anh thế nào lại tới đây?"
Trong rừng cây nhỏ u tĩnh, Thiết Uyển không đợi lưu manh mở miệng, giành hỏi trước.
"Đương nhiên là vì đến thăm cô!"
Vẻ mặt Hướng Nhật thành tâm nói.
Thiết Uyển hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ý vui mừng:
"Lại là hẹn cô gái nào à?"
"Sao lại có thể như vậy? Tôi thật sự đến thăm cô mà, lão bà."
Hướng Nhật dáng vẻ nghiêm trang chỉ trời mà thề, bỗng nhiên đổi chủ đề:
"Được rồi, cô thế nào lại vẫn còn ở chỗ này làm giáo sư?"
"Còn không phải là vì bắt thuốc phiện!"
Thiết Uyển có chút bất đắc dĩ, đồng thời trong giọng nói có sự căm ghét mãnh liệt:
"Tên này thực sự không có tính người, lại có thể lợi dụng sinh viên giúp bọn hắn vận chuyển ma tuý, đáng tiếc tôi không biết bọn chúng giấu ở chỗ nào, nếu không thì."
Nói đến đây, con mắt Thiết Uyển sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía lưu manh cũng trở nên phấn chấn hơn:
"Tôi nhớ kỹ anh có một hệ thống tình báo bí mật, có thể giúp tôi tìm ra bọn chúng hay không?"
"Cô thật sự coi tôi là thần sao? Lão bà."
Hướng Nhật kêu lên một cách khoa trương,
" Còn nữa, tôi cũng không có cái gì gọi là hệ thống tình báo bí mật, trước đây vài lần giúp cô là do cơ duyên xảo hợp."
Còn muốn nói gì nữa, nhưng phát hiện nữ sĩ quan nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, trong ánh mắt đầy vẻ quỷ dị, nhìn thấy vậy cả người lưu manh không được tự nhiên.
"Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Diễn đi, tiếp tục diễn đi, tôi thật sự muốn xem anh có thể diễn tới trình độ nào."
Thiết Uyển mặt lạnh lùng nói.
"Lão bà, cô không tin tôi tí nào sao?"
Hướng Nhật giả bộ một dáng vẻ rất đáng thương, hi vọng chiếm được chút thông cảm.
"Đừng giả bộ đáng thương trước mặt tôi!"
Thiết Uyển lớn tiếng trách mắng,
" Muốn tôi tin anh cũng không khó. Nói xem anh rốt cuộc là làm gì? Tại sao quan hệ cùng người "
Ngạ Lang Bang
"? Tại sao lại có thứ vũ khí nguy hiểm như "
Desert Eagle
".Nói đến điều này càng khiến tôi tức giận, lần trước rõ ràng đồng ý giao khẩu súng cho tôi rồi, anh lại có thể không giao, ghê tởm! Bây giờ nói thật tất cả cho tôi."
Nói xong lời cuối cùng thì thanh âm so với gào thét không có gì khác nhau.
"Nhiều chuyện như vậy, cô muốn tôi trả lời cái nào?"
Hướng Nhật buồn bực vuốt vuốt mũi, cho tới nay, hắn vẫn cố gắng lảng tránh chuyện này, không nghĩ tới vẫn bị lôi ra.
"Lần lượt trả lời, không nên nghĩ cách gạt tôi, nếu không anh sẽ biết hậu quả!"
Thiết Uyển hung hăng huơ huơ nắm tay.
Vẻ mặt Hướng Nhật cầu xin, lấy ngữ khí thương lượng nói:
"Lão bà, tôi có thể giữ một chút thần bí được không? Hơn nữa cô không thấy như vậy càng kích thích sao?"
"Kích thích?"
Con mắt Thiết Uyển trừng lên, tính khí đại tiểu thư phát tác:
"Kích thích cái đầu anh! Anh tốt nhất là nói rõ hết mọi chuyện cho tôi, tôi không muốn gả cho một người lai lịch bất minh."
"Cô nói xui xẻo như vậy sao? Tôi có họ có tên, cô không tin có thể tới trường học tr.a hồ sơ của tôi, thân thế trong sạch, con độc đinh mấy đời.Ách, cô vừa nói muốn gả cho tôi?"
"Không có!"
"Có!"
"Nói không có là không có!"
"Rõ ràng nói còn không thừa nhận! "
.
"Hừ! Anh đừng có lảng tránh câu hỏi của tôi!"
Nhận thấy âm mưu của người nào đó, Thiết đại sĩ quan trực tiếp chỉ ra.
"Ách.Phía trước có một cái đình nghỉ mát, cô xem chúng ta đi cũng mệt rồi, có nên đi nghỉ ngơi một chút hay không?"
Lưu manh nói xong, hướng mục tiêu đi tới.
"Đứng lại!"
Thiết Uyển khẽ quát một tiếng,
" Gã ch.ết tiệt nhà anh, trả lời câu hỏi của tôi lại khó khăn vậy sao?"
Hướng Nhật dừng chân lại, biết không thể tránh né, chỉ có thể cười khổ nói:
"Lão bà, cô không thể để cho tôi chừa lại một chút bí mật sao? Tôi thề, tôi tuyệt đối không làm chuyện xấu, lẽ nào cô nghĩ tôi giống như một người xấu sao?"
Thiết Uyển chằm chằm nhìn hắn một lúc lâu, sắc mặt biến đổi không ngừng, rốt cuộc cũng buông lỏng nói:
"Được! Tôi không bức anh, nhưng anh phải phối hợp với công việc của tôi, có tin tức gì cũng phải cho tôi biết trước tiên."
"Được, tôi nhất định phối hợp!"
Hướng Nhật thở phào một cái, nữ sĩ quan cũng không dễ lừa gạt như Sở cô nương và đồ đệ, may mắn nàng cũng không có truy hỏi tiếp, nếu không thì thật sự không biết nên nói thế nào mới tốt.
"Đến cái đình nghỉ mát kia ngồi một chút đi."
Khi Hướng Nhật đang vui mừng tránh thoát được một kiếp, Thiết Uyển đột nhiên khẽ nói.
"Được!"
Dàn xếp được một nỗi lo, tâm tình lưu manh rất tốt, thế nhưng chung quy vẫn thấy dường như có chút không bình thường, quay sang nhìn khuôn mặt nữ sĩ quan thì phát hiện trên mặt tràn đầy mệt mỏi. Nhớ kỹ hôm qua còn rất tốt, thế nào mà một đêm lại thành vậy? Hướng Nhật ân cần hỏi:
"Tối hôm qua cô không ngủ được à?"
Thiết Uyển lại trả lời chuyện khác:
"Ngày mai tôi sẽ ly khai trường học, không cần tiếp tục nằm vùng nữa."
"Xảy ra chuyện gì?"
Hướng Nhật cau mày.
"Đi bảo vệ một người."
"Cái gì! Cô cũng không phải là vệ sĩ, tại sao phải đi? Cục cảnh sát không có người sao?"
Hướng Nhật rất bất bình thay nàng.
"Anh không nên hiểu lầm, người cần bảo vệ kia rất đặc biệt, nàng là nữ."
Thấy vẻ mặt đối phương kích động, Thiết Uyển vội vàng giải thích.
"Thế nhưng công việc này rất nguy hiểm, lão bà, cô đừng có."
"Không được!"
Thiết Uyển một lời từ chối,
" Làm cảnh sát là ước mơ từ nhỏ của tôi, tôi nhất định sẽ không từ bỏ đâu!"
"Nếu như vậy, tôi cũng không nói gì nữa, nhưng cô nhất định phải tự chăm sóc cho mình, an toàn là trên hết, nếu như gặp phải nguy hiểm, cô trốn đi."
"Sao lại có thể như vậy? Nói như thế nào tôi cũng là vệ sĩ của người ta, tôi nên suy nghĩ cho an toàn của họ."
Đối với đề nghị của lưu manh Thiết Uyển không có mảy may tiếp thu.
"Thế nhưng cô không thể vì tôi mà suy nghĩ một chút sao? Nếu cô xảy ra chuyện gì không may, tôi phải làm sao bây giờ?"
Hướng Nhật kích động nhìn nàng, tình cảm trong ánh mắt thể hiện rõ không thể nghi ngờ. Đối với nữ nhân của mình, lưu manh không hy vọng nàng phải chịu một chút tổn thương nào.
"Anh đừng nhìn tôi như vậy!"
Thiết đại sĩ quan dường như không quen việc lưu manh dùng ánh mắt ôn nhu như vậy quan sát nàng, tuy miệng lớn tiếng quở trách, nhưng sự ấm áp trong lòng đã len lỏi:
"Yên tâm đi, tôi sẽ tự chăm sóc cho mình."
Nói rồi, không kìm lòng được dựa vào người hắn.
"Yên tâm đi, tôi sẽ tự chăm sóc cho mình."
Hướng Nhật thì thào những lời này, ôm nữ sĩ quan vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, không nói gì cả. Tâm tư mười năm trước quay về, khi đó cũng có một cô gái nói câu tương tự, thế nhưng nàng.
Hai người chưa từng có hứng thú nói ra, lúc này sự im lặng chiến thắng âm thanh.
Đáng tiếc, bầu không khí như vậy cũng không có duy trì bao lâu. Xa xa, một tiếng hoan hô rung trời khiến đôi nam nữ đang vây trong bầu không khí ấm áp chợt bừng tĩnh.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thiết Uyển sửa sang lại quần áo trên người, đứng dậy.
"Hình như là từ sân bóng rổ truyền ra."
Hướng Nhật nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, có chút nghi hoặc nói. Trên thực tế, hắn cũng không biết phát sinh chuyện gì.
"A - thiếu chút nữa quên mất, buổi sáng có thi đấu bóng rổ, tôi đã đồng ý với một người sẽ đi xem."
Thiết Uyển lo lắng nói.
"Cô đáp ứng người khác? Là ai? Nam phải không?"
"Ừ."
Thiết Uyển không dám nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Chính là người trong tửu điếm ngày hôm qua, hắn tên là Tưởng Tiên, là cầu thủ chuyên nghiệp. Nhưng anh không nên hiểu lầm, tôi và hắn."
"Tưởng Tiên? Cô nói hắn tên là Tưởng Tiên?"
Trong mắt Hướng Nhật hiện lên một tia sắc lạnh, kéo cánh tay nữ sĩ quan:
"Đi! Chúng ta tới sân bóng rổ!"