Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
Trong sân bóng rổ, khán giả vừa mới nhốn nháo cả lên do pha đột phá đặc sắc của người nào đó thì lúc này đã bình tĩnh trở lại.
Trên sân, hai đội bóng đang không ngừng tranh cướp quyết liệt. Nhưng ai tinh mắt thì chỉ cần liếc qua sẽ thấy, đội bóng mặc trang phục màu trắng rõ ràng yếu thế hơn, so với thực lực của đội bóng mặc trang phục màu hồng thì không thể bằng được.
Chỉ cần từ lượng mồ hôi tuôn ra như suối trên người đội màu trắng thì cũng biết họ đang lâm vào khổ chiến, mà nhìn vẻ mặt đội màu hồng thì rất ung dung thoải mái, có thể thấy được vẫn còn giữ sức.
Nổi bật hơn cả là cầu thủ số 10 đội màu hồng, trên sân đều là bóng dáng hắn chạy băng băng, ném rỗ, trợ công, đoạt bóng, đột phá.Lúc Hướng Nhật vừa mới vào, vừa vặn thấy hắn úp giỏ, bóng dáng rất tự nhiên bay lên giữa không trung, như tên bay khỏi nỏ căng, sau khi lướt một đoạn, đưa tay hung hăng nện bóng vào giỏ trên khung.
Lưu manh khinh thường bĩu môi, đánh giá của hắn vẫn như lúc đầu - rác rưởi!
Nhưng Thiết Uyển bên cạnh lại tăng thêm sự tán thưởng với gã, không tiếc lời khen ngợi, khiến Hướng Nhật chua xót không thôi.
"Cũng thường thôi, mới úp rỏ một cái thôi mà, đứa trẻ cũng làm được."
Lời này của lưu manh tuy có hơi bất công, nhưng chính là suy nghĩ trong lòng hắn.
"Đây chính là úp giỏ! Bình thường rất ít thấy.Ái chà, hắn lại cướp được bóng, thật lợi hại!"
Thiết đại sĩ quan cũng không có để ý tới vẻ mặt lưu manh ngày càng sầm lại, cố theo dõi trận đấu trên sân, gặp những pha đặc sắc thì cuống quít khen ngợi.
"Lão bà!"
Lưu manh ghen tị quá.
"Sao thế."
Thiết Uyển vừa mới quay đầu, thì phát hiện một khuôn mặt rất nhanh sát tới, muốn tránh ra đã không kịp.
" Đừng!"
cái miệng nhỏ nhắn nhất thời bị hôn lên, bị tập kích đột ngột, phải sững sờ một lúc sau mới phản ứng trở lại, đẩy lưu manh đã chiếm đủ tiện nghi ra, đỏ bừng cả mặt, thở hổn hển nói:
"Anh làm cái gì vậy!"
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn hôn cô một cái."
Hướng Nhật nói rất đường hoàng.
"Anh."
Thiết Uyển nghẹn luôn, quan sát hai bên một cái, may là không có ai để ý tới chỗ hẻo lánh này, mặc dù vậy, nàng vẫn hung hăng bấm cho tên bày trò xấu xa này một móng tay, lấy ngữ khí hung ác cảnh cáo:
"Lần sau còn như vậy, đừng trách tôi không khách khí!"
"Hắc hắc."
Hướng Nhật cười một trận ɖâʍ đãng, đối với sự uy hϊế͙p͙ của nữ sĩ quan hoàn toàn bỏ ngoài tai. Đang muốn tiếp tục đùa giỡn một phen, điện thoại trong túi vang lên. Lưu manh thầm kêu hỏng bét, bây giờ mà gọi điện tới chắc hẳn là Sở đại tiểu thư đã hẹn trước với hắn, liếc mắt sang bên cạnh thấy nữ sĩ quan đang đặt sự chú ý trên sân bóng, nhón chân đi sang một bên.
"Hướng Quỳ, bọn em tới rồi."
Giọng Sở Sở có chút hưng phấn.
"A? Ở đâu? Cần anh đi đón không?"
Hướng Nhật rất lo sợ mấy nữ nhân sẽ lại xung đột với nhau một lần nữa, trong lòng lo sợ hỏi. Trên thực tế, hắn hy vọng cô nàng gặp chuyện gì đó đủ để khiến quên đi chuyện hồi nãy.
"Không được, em đã tới rồi, bây giờ đang ở trong sân bóng rổ đây nè."
"Cái gì!"
Trong lòng Hướng Nhật thấy căng thẳng, đảo mắt khắp xung quanh:
"Làm sao mà anh không thấy em đâu cả?"
"Anh có phải đang xem trên khán đài không? Nhìn ra sân đi, em đang ở cùng chỗ với đội trường mình, còn có cả Thanh tỷ."
"Em không phải là cầu thủ, thế nào lại có thể vào trong đó?"
Trong lòng Hướng Nhật thở phào một tiếng, đồng thời nhìn về phía khu nghỉ ngơi của đội áo trắng, quả nhiên, giữa một đám cầu thủ cùng màu áo có mấy thân ảnh duyên dáng nổi bật, mà trong đó có một người đang cầm điện thoại đặt trên tai nói gì.
"Là bạn của Thanh tỷ mang bọn em vào, cô ấy là quản lý đội bóng."
"Ra là như vậy.được rồi, em còn có chuyện gì không?"
"Không có, là nói cho anh biết không cần đón bọn em nữa, đợi kết thúc trận đấu, chúng ta cùng về."
"Ừ."
"Em cúp máy đây, bi bi!"
"Ok!"
Hướng Nhật gấp điện thoại, nhưng phát hiện Thiết đại sĩ quan vốn đang xem bóng gượng cười nhìn hắn:
"Thế nào? Lại cùng "Nữ bằng hữu" gọi điện truyện trò?"
Khi nói đến ba chữ nọ, giọng nói của nữ sĩ quan nhấn mạnh không ít, trong không khí tràn ngập mùi ghen tuông rõ rệt.
"Cái này."
Lưu manh không biết đáp lại thế nào, dù nói gì cũng không tốt, thôi cứ im lặng.
"Hừ!"
Thấy vẻ mặt hắn do dự, Thiết Uyển sầm mặt xuống, oán hận liếc hắn một cái, quay đầu tiếp tục xem bóng.
..
..
Bên sân, khu nghỉ ngơi đội Cao Đại.
Lộ ra vẻ gầy yếu nhưng vóc người cân xứng đồng thời có khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ - chính là quản lý đội bóng Nhâm Quân - vẻ mặt hết sức cô đơn, nhìn trận đấu nghiêng hẳn về một bên mà thở dài than ngắn, đặc biệt trong khu nghỉ ngơi đội bóng đối điện, thằng cha mà nàng thoáng nhìn đã vô cùng ghê tởm đang lộ ra vẻ đắc ý tươi cười, nàng càng căm tức muốn lôi cái bộ mặt đểu giả của kẻ nào đó ra dẫm cho một trận.
Nhìn đồng hồ tính giờ ở trên đỉnh giữa sân thi đấu, Nhâm Quân thầm nguyền rủa, còn có vài phút là hết nửa trận, thế nhưng điểm số.Nàng không dám nhìn nữa, thế nhưng điểm số điện tử màu tươi cũng không thể nào khác được, 30: 61, so với đối phương thua 31 điểm, có lẽ còn sẽ nhiều hơn nữa, ban đầu, đối phương tuyên bố muốn thắng 80 điểm không phải là trò cười, ngay tức khắc sẽ trở thành hiện thực. Điều này không thể nghi ngờ gì nữa là sự đả kích rất lớn với nàng, càng làm cho nàng thêm khó chịu đó là sau khi thi đấu còn phải gặp nữ nhân ghê tởm kia. Vừa nghĩ tới sắp sửa bị làm nhục, nàng đã có kích động muốn tự sát. Nếu như bây giờ có người có thể giúp nàng chiến thắng trận đấu này, nàng nhất định sẽ không do dự nâng lên nụ hôn đầu.
Đang tiếc, dường như không tồn tại người có thể ngăn cơn sóng dữ. Mỗi khi ánh mắt của nàng đảo qua khu nghỉ ngơi của cầu thủ đội mình thì chỉ thấy một đám chán nản cúi đầu.
"Phế vật!"
Trong lòng Nhâm Quân chửi một câu độc ác, nếu là bình thường mà nói, bản thân nhất định sẽ đánh cho bọn họ một trận, nhưng hiện tại đang ở sân người ta, làm ra cái trò đáng chê cười này, thì càng không có mặt mũi mà nhìn nữ nhân kia.
Không phải chỉ một gã Lôi Vĩ sao? Tên kia có gì đặc biệt hơn người, một bộ mặt trắng nhỏ, hèn chi thích nữ nhân kia, thật sự là đui mắt!
"Quân, cậu làm sao vậy?"
Nhìn bộ dáng bạn thân nghiến răng oán hận, Thạch Thanh hơi lo lắng hỏi.
"Tớ không có việc gì!"
Nhâm Quân lắc đầu, mặc dù hiện tại quân tâm trên hết là đối mặt với hậu quả trận thua này, nhưng sự quan tâm của bạn thân vẫn làm cho trong lòng nàng có chút ấm áp.
"Lần này thua cũng không sao, lần sau thắng lại."
Đối với việc bạn thân gượng cười, Thạch Thanh biết nàng so đo chuyện thắng thua, mở miệng an ủi.
"Ai!"
Nhâm Quân cau mày, lần sau thắng lại? Nói dễ vậy sao! Nhưng phải chờ một năm, trong một năm này, bản thân mình không muốn sống dưới bóng ma của nữ nhân kia.
"Quân tỷ, không phải chỉ là một trận bóng sao? Tại sao."
Sở Sở cũng không thể hiểu hành vi của nàng, hỏi.
"Sở Sở, muội không biết đâu, tỷ thua.hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, hơn nữa điều này liên quan đến vinh dự của trường chúng ta, muội nói xem, tỷ làm quản lý đội bóng có thể buông bỏ sao?"
"Nhưng mà tỷ cũng không có biện pháp."
"Tỷ cũng biết - nếu bây giờ có một cao thủ lợi hại."
Nhâm Quân không có nói tiếp, thế nhưng phỏng chừng cũng là tìm cách làm sao chà đạp đối phương một trận.
"Cao thủ?"
Đôi mắt Sở Sở sáng ngời,
" Quân tỷ, muội có thể giúp tỷ tìm một cao thủ."
"Thật sự?"
Nhâm Quân mở to mắt, cầm vai nàng, vẻ mặt kích động:
"Sở Sở, muội thật sự tốt quá! Cái tên kia bây giờ ở đâu? Lập tức gọi hắn tới!"
Bộ dáng của nàng như đem ngựa ch.ết biến thành ngựa sống, đặt hy vọng cuối cùng trên người Sở Sở.
"Hắn bây giờ ngay trong sân bóng rổ, muội gọi một cú điện thoại là được, nhưng có thể cần một người dẫn hắn tới đây."
Bả vai Sở Sở bị nắm phát đau, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Nhâm Quân, nàng cũng không muốn cắt đứt sự hưng phấn của nàng ấy.
"Chuyện này dễ! Muội cứ gọi hắn, tỷ gọi người đi đón.Không, tỷ tự mình đi đón hắn!"