Chương 86 Khu sảnh này hình tròn.  

“Chúng ta đi thôi”, Diệp Mộ Cẩn rất tự nhiên vòng tay khoác lên cánh tay Tô Minh.
Hai người đi ra khỏi Mộ Cẩn Các.
Bước lên chiếc Mercedes Maybach S680, hai người ngồi ở ghế sau, có tài xế riêng lái xe.
Chiếc xe từ từ lái về phía khu vực thành phố.


“Bữa tiệc tối nay đều là thế hệ trẻ tham gia, không có sự xuất hiện của lớp tiền bối. Người cũng không nhiều, đều là đám hậu bối dòng chính của các gia tộc liên minh quan trọng với nhà họ Diệp. Còn có hai người chị em chơi với tôi từ bé, coi như là bạn thân đi”, trên đường đi, Diệp Mộ Cẩn nói.


“Anh nên chuẩn bị tâm lý trước thì tốt hơn, những người mà tối nay anh gặp đều là những người cùng trang lứa với chúng ta nhưng lại có bối cảnh không nhỏ, tuổi trẻ hừng hực sức sống”, Diệp Mộ Cẩn lại nói.
Tô Minh chỉ yên lặng lắng nghe, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, không hề quá để tâm.


Nửa tiếng sau.
Chiếc Maybach dừng trước cửa một nhà hàng tên là ‘Thiên Niên Nhân Gia’.
Thiên Niên Nhân Gia là một trong những nhà hàng cao cấp nhất ở Đế Thành.


Từ cách trang trí bên ngoài đã có thể nhìn ra được, biển hiệu của nhà hàng được điêu khắc trên một tấm gỗ lim, nét bút đề biển tên tương đối khiến người ta giật mình.


“Mấy chữ Thiên Niên Nhân Gia này tuyệt đối phải là bút tích của một vị tu giả võ đạo có thực lực rất mạnh, nhìn ra được sự sắc bén và ngang tàng của kình phong ẩn trong đó”, Tô Minh nhìn thật lâu mấy nét chữ Thiên Niên Nhân Gia, khẽ kinh ngạc, tự nhủ trong lòng.


available on google playdownload on app store


“Thiên Niên Nhân Gia có sảnh và phòng bao riêng. Ngoài sảnh còn đỡ, chỉ cần có đủ tiền là được. Nhưng muốn đặt phòng bao riêng thì bắt buộc phải thuộc dòng chính của những gia tộc thành viên của liên minh đỉnh cấp tại Đế Thành mới có đủ tư cách”, Diệp Mộ Cẩn lại giới thiệu.


Bước vào Thiên Niên Nhân Gia đi thẳng về phía phòng bao riêng, vậy mà ở đấy lại có một con đường đi riêng biệt.
Đường đi riêng khá tối nhưng lại cực kỳ xa xỉ, những bức tranh treo trên vách tường hai bên đường đi đều là đồ thật.


Có những bức tranh nổi tiếng của những hoạ sỹ nước ngoài và trong nước.
Đến cả tấm thảm trải dưới chân cũng được làm từ da đầu của bò Tấy Tạng, xúc cảm cực kỳ dễ chịu.


Ngoài ra, bên trong con đường đi riêng này còn phát cả nhạc, hệ thống âm thanh cực nét và sống động, có lẽ bọn họ sử dụng giàn âm thanh đắt tiền nhất trong các dòng cao cấp.
Đại khái đi được khoảng hai mươi đến ba mươi mét đường đi riêng.
Bọn họ tiến vào một khu sảnh chung khá rộng rãi.


Khu sảnh này hình tròn.
Ngay giữa sảnh treo một cấy đèn chùm to đến mức giật mình.
Mà xung quanh khu sảnh chính là mười gian phòng bao riêng.
Mỗi một gian đều được đặt tên kiểu như “Xuân Thu”, “Hàm Hạ”, “Kinh Lôi” v.v…


Bên trong sảnh chung còn có người đang biểu diễn chơi đàn, người biểu diễn là một nhạc sỹ nước ngoài nổi tiếng.
Nhân viên phục vụ là hai cô gái trẻ tầm khoảng 20 tuổi với vẻ ngoài được đánh giá cỡ 85 điểm, thái độ phục vụ cực kỳ cung kính, cả đường đi đều khom lưng dẫn đường.


Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng nhau bước vào gian phòng ‘Xuân Thu’.






Truyện liên quan