Chương 30
Chiếc môtô màu đen lướt nhanh trên con đường cao tốc, mặc kệ dòng xe đông đúc, chiếc xe đen luồn lách hết bên này đến bên khác, cố phóng đi với tốc độ lớn nhất. Giờ này chỉ có tốc độ mới khiến trái tim đang run rẩy kia bớt nhói. Chiếc xe cứ đi mãi đi mãi cho đến khi ra khỏi đường cao tốc và rẽ vào một con đường nhỏ thì nó mới đi chậm lại. Điện thoại bỗng rung nhẹ, nó nhanh chóng dừng xe lại lấy điện thoại ra xem, là thông báo đã tìm được tín hiệu GPS của Bội Doanh. Cách chỗ nó đang đứng khoảng 5km về phía ngoại ô, nó nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Hạo Dân rồi phóng xe đi. Mặt trời đã lặn, nền trời nhuốm một màu u buồn ảm đạm.
*****************
Nó dừng xe trước cổng một ngôi biệt thự màu xanh nhạt, trước cổng có lắp camera, quanh đây không có nhiều nhà, chỉ lác đác vài ba cái biệt thự. Nó chẳng thèm xuống xe bấm chuông mà cứ bíp còi inh ỏi cả lên, khoảng một phút sau thì cánh cổng tự động mở, nó phóng thẳng xe vào trong.
Trong sân vắng tanh không một bóng người, cửa nhà đóng im lìm, cảnh tượng này khiến người ta liên tưởng đến ngôi nhà ma. Quan sát kĩ một vòng xung quanh xong nó mới tiến đến gõ cửa nhưng vừa gõ được một cái thì cánh cửa tự mở ra, bên trong tối om không một ánh đèn. Nhìn đằng trước ngôi biệt thự này khá rộng chắc chắn bên trong sẽ có nhiều ngóc ngách. Tự nhiên nó lại liên tưởng đến phim kinh dị, Hàn Thiên Di trời không sợ đất không sợ chỉ sợ mỗi ma nhưng suy cho cùng đại tỷ của nó đang ở trong kia dù có gặp ma thì nó cũng phải cứu bằng được đại tỷ.
Nó thận trọng bước từng bước vào trong, tay cầm đèn pin rọi tứ tung. Cũng may là trong túi nó lúc nào cũng có một cái đèn pin mini nếu không thì nó sẽ đứng đợi bọn Hạo Dân đến rồi cùng vào.
"Ớ! nhưng chắc gì đại tỷ đã ở đây, nếu đây là cái bẫy thì chẳng phải mình tự chui đầu vào rọ à! nên quay ra thì hơn"
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nó quyết định quay ra ngoài nhưng khi chỉ còn cách cửa hai bước chân thì cửa bị đóng lại.
- ch.ết tiệt!
Nó chửi thề một câu rồi quay ngắt lại phía sau, soi đèn quanh chỗ mình đứng và nó nhận ra mình đang ở phòng khách của ngôi biệt thự, ánh mắt bỗng lóe lên một tia thách thức, nó soi đèn về phía giữa phòng, nơi kê một cái tủ bằng kính và một bộ bàn ghế bằng gỗ.
- CHOANG!!! CHOANG!!! CHOANG!!!
Cái màn hình ti vi vỡ tan thành mấy trăm mảnh, tiếp đó là toàn bộ cốc chén trên bàn bị nó ném vỡ và cuối cùng là lấy cái bình hoa đặt trên bàn ném thật mạnh vào tủ kính. Âm thanh đồ vật bị đập vỡ vang vọng trong ngôi biệt thự rộng lớn và đèn vụt sáng ngay sau đó, đôi môi đỏ nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp.
Trước mặt nó bây giờ có hai người một trai một gái, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc. Nó nhìn lướt qua từng người sau đó cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Đại tỷ đâu?
- Cô hãy dọn dẹp hết chỗ này trước đã sau đó sẽ được gặp đại tỷ. - Cô gái kia nói,khuôn mặt vẫn lạnh băng.
- Tôi đến để cứu người không phải đến để làm lao công. - nó hơi hếch mặt lên, kiểu thách thức.
- Xin mời đi lối này. - Chàng trai kia nhẹ nhàng nói, khuôn mặt đã không còn vẻ lạnh băng như trước.
- Ai biết được các người sẽ đưa tôi đi đâu mà chắc gì đại tỷ của tôi đã có ở đây. Tốt nhất các người nên đưa chị ấy ra đây còn không tôi sẽ về.
- Cô nghĩ đây là nơi nào mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi. - Cô gái kia vẫn giữ vẻ lạnh lùng, gằn giọng nói.
- Tôi chẳng quan tâm đây là chỗ quái nào, nơi nào tôi muốn đến thì tôi đến muốn đi thì tôi đi.
- Cô...
Đúng lúc cô gái kia định phản bác lại thì có tiếng bước chân phát ra từ sau lưng hai người họ.
Từ sau lưng hai người kia, có một tốp người mặc đồ đen xuất hiện, hai người đi đầu còn kéo theo một cô gái bị che mặt, tóc tai rũ rượi, quần áo trên người bị rách để lộ ra những vết thương đang sưng tấy và chảy máu. Nó bàng hoàng nhìn cô gái đó từ dáng người đến đầu tóc đều giống đại tỷ, hai tay nắm chặt lại cố kiềm chế không cho nước mắt chảy ra.
Sau khi thả Bội Doanh nằm bẹp xuống dưới đất, mấy tên áo đen lùi lại nhường đường cho một tên đi sau cùng mà nó đoán là kẻ cầm đầu. Tên đó mặc đồ đen từ đầu đến chân, đeo một chiếc kính đen che mất nửa khuôn mặt nên nó không thể biết đó là ai. Tên đó tiến lại chỗ Bội Doanh và kéo cô ngồi dựa vào một cái cột gần đó, sau đó bỏ chiếc khăn che mặt Bội Doanh ra, khinh khỉnh nói:
- Tao tính toán quả không sai, con ngốc này sẽ lần theo tín hiệu GPS đến tìm mày, đỡ mất công đi bắt nó. Phan Bội Doanh trước đây mày hại ch.ết em gái tao, bây giờ hãy chống mắt lên mà xem tao hành hạ em gái mày cho nó sống không bằng ch.ết.
- Đ...đừng! Con...bé...không...liên...quan...đến...những...chuyện...trước...đây. - Bội Doanh khó khăn lắm mới nói được hết câu, ánh mắt như cầu xin tên kia đừng làm hại nó.
Chưa bao giờ nó nhìn thấy đại tỷ yếu đuối như thế, nó thật muốn khóc nhưng không thể nó phải đưa đại tỷ ra khỏi đây, nó hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt bàng hoàng được thay bằng vẻ lạnh lùng vốn có, ánh mắt sắc lạnh như rực lửa hướng về phía bọn người trước mặt.
- Muốn hành hạ tao! không dễ thế đâu. Trên môi lại nở nụ cười nửa miệng quen thuộc.
- Bắt nó lại.
Cùng với câu ra lệnh đó là âm thanh cửa nhà bị xô mạnh mở toang ra. Sau đó là giọng nói quen thuộc hay cãi nhau với nó vang lên:
- Một đám con trai bắt nạt hai cô gái chẳng đáng mặt nam nhi chút nào.
Hoàng Nguyên vẻ khinh bỉ nói, ung dung bước vào trong, theo sau là đám đàn em của cậu ta. Hoàng Nguyên đến đứng bên cạnh nó, đám đàn em đứng chắn ở trước, cậu ta nói nhỏ với nó:
- Người của tôi sẽ cứu đại tỷ của cô, cô chỉ cần chạy nhanh ra ngoài là được.
Hoàng Nguyên vừa dứt lời thì nó đẩy cậu ta sang một bên rồi lao thẳng đến chỗ tên cầm đầu, tung người lên không xoay người và đá thẳng vào người tên cầm đầu, ánh mắt sắc lạnh rực lửa. Hoàng Nguyên không khỏi giật mình trước hành động của nó, mất mấy giây cậu mới ra lệnh cho đám đàn em xông lên giúp nó còn mình thì chạy đến chỗ Bội Doanh. Đúng lúc Nguyên giơ tay định kéo Doanh dậy thì nó cũng đưa tay ra cùng lúc đó có một tên cầm gậy sắt lao thẳng về phía ba người họ. Hoàng Nguyên thấy vậy vội lùi lại phía sau nhưng chả hiểu thế nào hai chân lại bị mắc vào nhau, người bị mất thăng bằng nghiêng về phía nó hai tay hua hua tìm điểm bám và không may đỡ trọn phát gậy kia thay nó. Khuôn mặt xám lại vì đâu nhưng nhanh chóng đạp cho tên kia một phát ngã lăn ra đất sau đó quay ra giúp nó đưa Bội Doanh ra ngoài.
Ba người ra đến cổng thì Thiếu Thiên và Hạo Dân đưa người đến, nó liền chuyển Bội Doanh cho Thiếu Thiên đỡ, lạnh lùng nói:
- Hai người đưa chị ấy đến bệnh viện còn lại để em giải quyết.
- Nhưng...
Hạo Dân định nói nhưng bị nó ngắt lời:
- Nếu hai người không đưa đại tỷ đi ngay tôi sẽ giết cả hai người đấy.
Khuôn mặt nó trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, đôi mắt tối sầm lại, gằn giọng đe dọa.
- Tôi sẽ lo cho con nhỏ này, hai người cứ đi đi. - Hoàng Nguyên thấy nó như vậy thì lên tiếng khuyên hai người kia.
Cả hai nhìn nhau vẻ mặt miễn cưỡng nhưng vẫn phải lên xe đưa Bội Doanh đến bệnh viện. Còn nó quay lưng đi thẳng vào trong nhà. Buổi tối hôm đó, giữa vùng ngoại ô tĩnh lặng vang lên những tiếng hét vô cùng thảm thiết.