Chương 31
Sau khi giải quyết xong đám người kia nó lững thững bước ra khỏi ngôi biệt thự, ánh mắt vô hồn và chẳng có chút cảm xúc. Hoàng Nguyên thấy vậy liền kéo nó về phía một ngôi biệt thự cách đó không xa, mở cổng đẩy nó vào trong.
Nó ngồi im lặng trên ghế sofa trong phòng khách, đôi mắt vẫn trống rỗng vô hồn. Hoàng Nguyên đặt vào tay nó một cốc nước ấm rồi ngồi xuống bên cạnh, lắc lắc cánh tay bị thương cho bớt đau.
- Tại sao anh biết tôi ở đó mà đến? - Nó đột nhiên lên tiếng hỏi.
-...À thì tôi đến đây nghỉ cuối tuần, đang ngủ trưa thì bị tiếng còi xe của con nhỏ đáng ghét nào đó đánh thức. Tôi định đi ra đập cho con nhỏ đáng ghét đó một trận thì thấy nó phóng xe vào ngôi biệt thự kia mà tình cờ sáng hôm nay tôi lại thấy mấy đứa dân anh chị ra ra vào vào ngôi nhà đó. Tóm lại là tò mò nên gọi người đến để vào lục xoát xem có gì hot không.
Hoàng Nguyên vừa nói vừa đá đểu nó mấy câu, cố gắng quên đi cái tay đau.
- Tay anh bị đau? - Nó quay lại nhìn Nguyên dò xét, rõ ràng là đang rất đau mà còn giả bộ không sao.
- Tôi không sao chỉ bị thương nhẹ.
Nó chẳng nói gì mà đi xuống bếp lát sau mang lên một cái hộp nhỏ có in hình dấu cộng màu đỏ. Nó ngồi xuống nhấc tay Hoàng Nguyên lên và nhẹ nhàng sắn tay áo lên, trên tay là một vết bầm rất lớn, tím thẫm lại, chắc là bị tụ máu. Nó lấy ra một lọ dầu thuốc và xoa vào vết thương giúp Nguyên.
- Tại sao lại đỡ giúp tôi? - Nó hỏi mà không ngẩng đầu lên.
- À thì tôi vốn hay giúp đỡ người khác nhất là những người đang gặp nguy hiểm.
Mồm thì nói thế nhưng trong đầu lại nghĩ khác "Chẳng qua là chân tôi không may mắc vào nhau nếu không con nhỏ đáng ghét là cô sẽ bị dính phát gậy đó rồi".
- Tôi băng xong rồi, coi như cảm ơn anh vì đã giúp tôi, tôi đi đây.
Vẫn là cái vẻ lạnh lùng bất cần ấy nhưng trong đôi mắt kia lại chứa đựng một cảm xúc gì đó mà Nguyên không sao nhìn ra. Cậu lặng im ngồi nhìn vết thương trên tay đã được băng cẩn thận và cũng không còn đau như trước nữa. Môi bất giác nở một nụ cười.
"Con nhỏ đó thật ra cũng không đáng ghét lắm".