Chương 8: Ngôi sao sáng của giới nghệ sĩ
Tuy mọi người chỉ đang đùa, nhưng nghe thấy vậy thì vẫn có chút xấu hổ...
Nghê Hạ lẳng lặng liếc nhìn Hoắc Thiệu Hàng đang đọc kịch bản. Không biết có phải anh có thêm một con mắt trên trán hay không, mà đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn cô. Nghê Hạ không kịp thu ánh mắt lại, thế nên đành phải ngơ ngác nhìn anh.
Cô không nhìn rõ ánh mắt của anh, vì ngoài lúc diễn có vô vàn biểu cảm biến hóa linh hoạt ra, thì trong cuộc sống thường ngày, anh không thể hiện gì nhiều. Nghê Hạ căng thẳng cúi đầu, giả vờ như đang nghiêm túc đọc kịch bản...
Trong mắt Hoắc Thiệu Hàng hiện lên ý cười kín đáo, trong lòng thì lại thoáng chút buồn bực. Chẳng lẽ trông mình dữ thế sao? Vậy nên cô bé kia cứ nhìn thấy là lại tránh né?
Thẩm Tòng Ngưng vẫn nhìn theo Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ từ nãy đến giờ, thế nên một chút biểu cảm nhỏ của họ cũng lọt vào mắt cô ta. Cô ta nắm chặt tay, rốt cuộc hai người kia có quan hệ gì?...
Cô ta quen Hoắc Thiệu Hàng bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại không bằng một diễn viên vô danh tiểu tốt sao?
Thẩm Tòng Ngưng lặng lẽ đánh giá Nghê Hạ. Cô ta chướng mắt với Nghê Hạ, nhưng lại không thể không thừa nhận, Nghê Hạ trẻ trung, xinh đẹp thật sự.
Trong giới giải trí, nữ minh tinh ba bốn mươi tuổi vẫn chưa thấy già, họ vẫn có thể sắm vai nữ sinh trung học mười tám tuổi. Năm nay cô ta hai mươi chín, có thành tựu người khác muốn cũng không được, cô ta vốn dĩ đủ tư cách đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hàng để anh thích cô ta. Nhưng, Nghê Hạ mới chỉ hơn hai mươi, trong lòng cô ta vang lên hồi chuông cảnh báo, Nghê Hạ trẻ hơn cô ta, thanh tú hơn cô ta, có lẽ... Hoắc Thiệu Hàng sẽ thích như vậy.
Những cảnh quay của buổi chiều bắt đầu, năm diễn viên của tuyến chính đều đi hóa trang. Xong xuôi, tất cả mọi người cùng bước vào trường quay. Nhưng không ngờ, khi đạo diễn Hầu bước vào còn có mấy người nữa đi theo.
Nghê Hạ vốn định lễ phép chào hỏi một câu, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy người đi phía sau đạo diễn Hầu, cô sững sờ. Tại sao lại là ông ta?... Tại sao ông ta lại đến đây?
"Lại đây, lại đây chào tiền bối nào.", hiếm có lúc đạo diễn Hầu khiêm tốn như vậy, có thể thấy địa vị của người vừa tới không hề thấp.
Mọi người vừa nhìn thấy thì khẳng định luôn, địa vị của người đó đúng là không thấp thật! Cả đoàn diễn viên đều ngỡ ngàng. Lúc trưa họ nghe tin sẽ có một nhân vật lớn đến đóng vai khách mời, nhưng không ngờ lại là người tầm cỡ đến vậy! Nghe nói đã nhiều năm rồi ông ấy không đóng phim, vậy mà Hầu Quang Trung lại có thể mời được...
Nghê Hạ ngoảnh mặt đi, mặc kệ cho Đại Bàn cứ lải nhải bên tai, "Nghê Hạ, Hạ Tông Nguyên đấy, tôi xem phim của ông ấy mà lớn đấy! Trời ơi, Hạ Tông Nguyên đấy!"
Cô nhìn người đang được đám đông vây quanh, khóe miệng gợn lên một nụ cười trào phúng. Sao cô lại không biết người đó là Hạ Tông Nguyên chứ.
Đại Bàn thấy Nghê Hạ thờ ơ thì tưởng cô còn trẻ nên không biết thế hệ diễn viên lão làng, vì thế, anh ta nhỏ giọng bổ túc cho cô.
Hạ Tông Nguyên, thành danh từ khi còn là thiếu niên, là cây đại thụ trong giới nghệ sĩ mấy thập niên qua. Khi còn trẻ, ông có vô số phụ nữ theo đuổi, nhưng ngoài người bạn gái Khâu Anh Tử, bao nhiêu năm rồi không thấy có scandal tình ái nào cả. Điều kỳ lạ là, quan hệ giữa ông với Khâu Anh Tử rất khăng khít, nhưng lại chẳng thấy có tin hai người kết hôn. Những chiếc cúp về tay ông ấy nhiều không đếm xuể, kĩ thuật diễn khiến mọi người tâm phục khẩu phục, xứng đáng với danh xưng cây đại thụ trong làng nghệ sĩ...
"Tiền bối Hạ, cháu là Thẩm Tòng Ngưng ạ.", Thẩm Tòng Ngưng tiến lên, giơ tay ra. Hạ Tông Nguyên khẽ gật đầu, đưa tay ra nắm lấy tay cô ta. Trong lòng mọi người đều thầm than, hơn năm mươi mà vẫn chăm sóc diện mạo tốt đến thế, nhìn thế nào cũng vẫn thấy được phong thái lãng tử như hồi còn trẻ.
Các diễn viên lần lượt bước đến chào hỏi. Hoắc Thiệu Hàng đứng ở khá xa, quá nhiều người, anh không tiến lại gần ông ấy nhưng tâm trạng thì rất vui mừng. Anh và Hạ Tông Nguyên có quan hệ rất thân thiết, mười sáu tuổi, lúc mới vào ngành, anh cùng ông ấy tham gia một bộ phim điện ảnh, có thể nói Hạ Tông Nguyên chính là quý nhân và là thầy của anh.
Nghĩ lại, anh và Hạ Tông Nguyên đã rất nhiều năm không gặp rồi. Anh bận rộn, còn Hạ Tông Nguyên thì lui lại sau màn ảnh, thế nên hai người ít có cơ hội hợp tác.
Hoắc Thiệu Hàng đang định đợi đám đông giải tán rồi sẽ đến ôn chuyện cũ với ông ấy, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng cô đơn đứng ở một góc.
Một thân váy lụa trắng dài thướt tha, một mái tóc đen nhánh, một gương mặt thanh tú tĩnh lặng. Hoắc Thiệu Hàng cho rằng mình đang nhìn thấy Huyền Hỏa trong phim, nhưng hiện tại chẳng phải còn chưa bắt đầu quay hay sao?
Hoắc Thiệu Hàng lẳng lặng đánh giá Nghê Hạ. Cô cụp mắt, không kích động xông lên chào hỏi và giới thiệu mình với Hạ Tông Nguyên như mọi người, dường như cô đang bị ngăn cách với toàn bộ thế giới bên ngoài. Cô quá bình tĩnh, dáng vẻ cô đơn, lẻ loi đó làm trái tim anh đột nhiên thoáng chút rung động.
Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày, vừa định lại gần hỏi cô làm sao thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc kia gọi tên mình, "Thiệu Hàng."
Anh ngoảnh lại, thấy Hạ Tông Nguyên đang nở nụ cười tươi rói với mình. Anh khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn nhấc chân bước về phía Hạ Tông Nguyên.
"Chú đến sao không nói trước với cháu tiếng nào thế?", Hoắc Thiệu Hàng cười hỏi.
Hạ Tông Nguyên vỗ vai anh, "Vốn dĩ chú không định đến, chỉ là quyết định đột ngột thôi. Thế nào, dạo này khỏe không?"
"Vẫn thế ạ.", Hoắc Thiệu Hàng nói, "Không ngờ chú lại đến diễn vai bố cháu, đây là lần thứ hai chú cháu mình hợp tác đấy."
Hạ Tông Nguyên cao giọng cười, "Thằng nhóc này thành công thế rồi còn cần gì hợp tác với chú nữa."
Hoắc Thiệu Hàng bất đắc dĩ nói, "Sư phụ à, đừng trêu cháu."
"Được rồi, chú thấy đạo diễn Hầu cũng đang gấp nên chú cháu mình tạm gác lại chuyện riêng đã, tối ăn cơm rồi nói chuyện sau vậy."
Hầu Quang Trung đứng một bên nói đùa, "Đa tạ thầy Hạ đã thông cảm."
"Nên thế mà. Kì nghỉ hè sang năm là ông cho ra mắt phim rồi, đương nhiên phải tranh thủ thời gian.", nói xong, Hạ Tông Nguyên liền đề nghị đến phòng hóa trang. Mọi người cung kính dạt sang một bên, lúc Hạ Tông Nguyên đi ngang qua Nghê Hạ, ông đưa mắt nhìn cô một cái, nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái mà thôi.
Nghê Hạ mím môi, lặng yên đi ra ngoài.
Việc Hạ Dĩ San tiến vào giới giải trí đã được Hạ Tông Nguyên ngầm đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là, con đường diễn xuất của Hạ Dĩ San tuyệt đối không nhận được bất kỳ sự hậu thuẫn nào từ ông, cô ấy phải dựa vào chính mình mà từng bước đi lên, dùng thực lực mà khẳng định mình. Lúc đó, Hạ Dĩ San đã vui vẻ đồng ý, bằng không, dựa vào thân phận là con gái của đại minh tinh hiển hách như vậy, không thể nào lăn lộn tận hai năm ròng mà vẫn chỉ là diễn viên hạng ba.
Ngoài những người cực kỳ thân quen với Hạ Tông Nguyên ra, không ai biết ông ấy đã từng kết hôn, từng có hai đứa con gái, đương nhiên càng không biết sau khi ông ly hôn, có một cô con gái tiến vào giới giải trí, còn một đứa khác thì theo mẹ ở nước ngoài.
Một trong số rất ít người biết nội tình, thật ra cũng bao gồm Hoắc Thiệu Hàng.
Hoắc Thiệu Hàng thành danh từ khi còn rất trẻ, người nâng đỡ anh lúc ấy là Hạ Tông Nguyên. Khi đó, Hoắc Thiệu Hàng theo Hạ Tông Nguyên học hỏi lâu nên nhận được sự tín nhiệm của ông ấy, cũng vì thế anh biết thầy mình có vợ ở Mỹ, còn có cả hai cô con gái nữa. Thậm chí có rất nhiều lần cả nhà họ về Trung Quốc, anh từng gặp hai cô bé ấy, cũng từng nói chuyện, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.
Sau này Hạ Tông Nguyên ly hôn, lịch trình của Hoắc Thiệu Hàng ngày càng nhiều, thế nên ngoài việc thỉnh thoảng gặp Hạ Tông Nguyên ra, anh không còn thấy người nhà của ông ấy nữa...
Nghê Hạ ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở phim trường, chống cằm nhớ lại từng cảnh tượng trong quá khứ.
Vừa rồi, lúc trong phòng hóa trang, có một tích tắc cô cảm thấy như mình được quay trở lại ngày còn thơ bé, ở đó có bố, có anh Thiệu Hàng, có cả cô nữa...
Có điều, vẫn là những con người ấy, nhưng thời gian thì lại chẳng phải quãng thời gian kia. Cô không còn được nép vào lòng bố, nhìn ông nghiêm túc dạy Hoắc Thiệu Hàng đọc thoại, cũng không còn được quấn lấy Hoắc Thiệu Hàng như khi còn bé, đòi anh xem phim hoạt hình, xem hài cùng mình nữa.
Gia đình đổ vỡ, rất nhiều thứ không thể lấy lại được nữa.
"Nghĩ cái gì đấy?"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía trên đỉnh đầu. Nghê Hạ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, "À... Tôi đang nghĩ đến lời thoại."
Lâm Ngộ Thành thấy cô có vẻ hoảng hốt thì biết chắc là đang nói dối, anh ta trầm tư một lát rồi mới nói, "Cô không thích Hạ Tông Nguyên."
Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.
Nghê Hạ hoảng sợ, "Anh nói linh tinh cái gì đấy?"
Lâm Ngộ Thành ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt nhìn cô như cực kỳ thấu hiểu, "Vừa nãy tôi thấy cô đứng yên một góc, không tiến lại gần ông ấy, cũng không kích động như những người khác."
Hơn nữa, cô còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một lần.
"Như thế nghĩa là tôi không thích ông ấy sao?", Nghê Hạ hờ hững cười, có phần bất đắc dĩ.
Lâm Ngộ Thành dời ánh mắt đi, "Chỉ là cảm giác thôi."
Nghê Hạ:
Anh cảm giác chuẩn vãi ra!
"Chỉ tại hôm qua tôi ngủ không ngon giấc nên người cứ như trên mây thế thôi."
Nghe xong, Lâm Ngộ Thành lại nhìn cô lần nữa, như để chứng thực tính chân thật trong lời nói của cô. Có điều, Nghê Hạ đã kịp che giấu cảm xúc, cô hỏi ngược lại, "Lâm Ngộ Thành, anh cảm thấy Hạ Tông Nguyên thế nào?"
Đây là lần đầu tiên Nghê Hạ gọi tên Lâm Ngộ Thành, lúc trước toàn gọi là anh Lâm.
Giọng nói của cô rất khẽ, không hề giống với cái kiểu nói chuyện the thé lúc trước. Lâm Ngộ Thành thoáng thất thần...
"Anh có thích ông ấy không?", Nghê Hạ không để ý đến biểu cảm của Lâm Ngộ Thành, chỉ mải hỏi.
Lâm Ngộ Thành khựng lại, "Ông ấy là ngôi sao sáng của giới nghệ sĩ, trước kia tôi đã từng xem rất nhiều phim ông ấy đóng, quả thật là ông ấy rất lợi hại."
"Ừ...Rất lợi hại. Thế, anh cảm thấy con người ông ấy thế nào?"
"Con người?", Lâm Ngộ Thành hơi nhíu mày, "Tôi chưa từng tiếp xúc với ông ấy, nhưng dựa vào đánh giá của người khác, thì ông ấy là người không tồi."
"Ừ, có lẽ bề ngoài là thế thật.", Nghê Hạ nói thầm.
Đối xử với hậu bối rất hiền hòa, nhận dìu dắt người khác, làm rất nhiều chuyện công ích, quyên tặng vô số tiền của cho trẻ em nghèo... Phẩm hạnh của ông ấy trong mắt mọi người đều là số một.
Nhưng, có ai biết, người đàn ông tốt đó đã từng bỏ vợ con để đến với một cô diễn viên khác. Nghê Hạ hơi siết tay lại, bao nhiêu năm qua, lẽ ra nên quên hết đi, cô cũng tưởng rằng mình đã quên rồi
,
nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy ông ấy, bao nhiêu chua xót, khổ sở của những năm tháng ấy lại chen nhau kéo về. Cô vẫn hận ông ấy...
Lâm Ngộ Thành ngồi bên cạnh Nghê Hạ, cô quá yên lặng, khác một trời một vực so với Nghê Hạ anh ta từng quen, dường như cô đã thay đổi chỉ trong nháy mắt. Nhưng, cô rõ ràng vẫn là cô mà.