Buổi tối đó trên đài thiên văn, bầu trời đầy sao và hơi ấm của cái ôm ấy đã lưu lại rất lâu trong tâm trí Hạ Vũ. Để rồi sau này khi ngẫm lại, cô thấy mình từ lúc nào đã trở thành con thiêu thân, không màng đến hết thảy mà lao vào nơi ấm áp.
…
Sau ba năm, cuối cùng Nghiêm Kí cũng có thể ôm lấy Hạ Vũ, bao bọc cô gái đang muốn sải cánh bay cao kia vào thế giới của mình, để rồi thì thầm bên tai cô lời thề nguyền tình yêu.
“Hạ Vũ, em nghe này, có mấy lời anh muốn nói với em, dù muộn mất ba năm nhưng anh không thể không nói. Anh… muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã yêu một người không hoàn mỹ như anh. Khi anh không hiểu thế nào là tình yêu, chỉ muốn có một gia đình yên ổn thì em đã nói với anh rằng, nếu không có tình yêu thì dù anh có một gia đình yên ổn, anh cũng không hạnh phúc”.
…
Hạ Vũ có thể tìm ra hàng trăm lý do để oán anh, hận anh, nhưng cũng chỉ thấy một lý do duy nhất để tha thứ cho anh, đó là vì anh yêu cô và cô cũng yêu anh, suốt ba năm qua vẫn không hề thay đổi.