Chương 3
Tình huống của bọn họ, cũng không thích hợp vừa đi vừa nói, vì vậy Tống Kình săn sóc mà ở phụ cận tìm cửa hàng MacDonald, chọn hai ly Cocacola cùng một bịch khoai tây.
Sau khi ngồi xuống, hắn trực tiếp quăng ra một câu: “Vì cái gì không tiếp tục đi xe buýt?”
Ách? Doãn Tâm Ngữ sửng sốt, không ngờ tới anh sẽ hỏi trực tiếp như vậy.
Cha tớ băn khoăn an nguy của tớ, sai lái xe trong nhà đưa đón tương đối dễ dàng.
Cô lấy quyển notebook ra, nửa mang chần chờ mà viết xuống một hàng chữ.
Tống Kình tùy ý liếc qua: “Đây không phải lý do, gần ba năm không phải đều như vậy sao?”
Đó là trước đây…
Không đợi cô viết xong, anh đè tay cô xuống: “Khác biệt sao? Doãn Tâm Ngữ, đừng trả lời qua loa, tôi muốn nghe lời nói thật.”
Doãn Tâm Ngữ nhìn anh thật sâu, một hồi lâu mới quyết định, nhẹ nhàng linh hoạt mà di động cán bút.
Tớ cho rằng… Cậu không muốn gặp lại tớ…
Cô bối rối mà rủ xuống mí mắt, không có dũng khí nhìn vẻ mặt của anh bây giờ.
Không ngoài suy đoán, Tống Kình lại thở dài một hơi.
“Rốt cục nói ra lời thật rồi, nếu cậu không thừa nhận, tôi thật đúng là không cách nào tiến vào chủ đề này!”
Chủ đề? Cô giật mình sững sờ mà ngửa đầu, chủ đề gì? !
“Đây chính là tôi muốn hướng cậu làm sáng tỏ. Doãn Tâm Ngữ, có thể cậu đã hiểu lầm rất nhiều chuyện, kể cả —— chuyện tôi không muốn gặp lại cậu.”
Có ý tứ gì? Chẳng lẽ —— anh muốn nói cho cô biết, thật ra là anh muốn gặp cô sao?
Mãi cho đến lúc này, cô mới trì độn nhớ tới, nếu anh đúng như cô suy nghĩ đối với cô cảm thấy phiền chán, vậy, hôm nay anh như thế nào lại đến tìm cô?
Cậu —— không ghét tớ sao?
Cô ngạc nhiên nghi ngờ bắt đầu viết.
“Là nguyên nhân gì, cậu ‘Cho rằng’ tôi ‘Có lẽ’ chán ghét cậu?”
Cô bị hỏi khó rồi.
Phải thành thực trả lời sao?
Anh nói, không thể qua loa. Doãn Tâm Ngữ ngoan ngoãn mà nghe anh nói xong.
Tớ không cách nào nói chuyện, ngày đó câu —— cực kỳ tức giận.
“Không cách nào nói chuyện không là lỗi của cậu!” Anh nói ra, Doãn Tâm Ngữ bị phản ứng hơi kích động của anh hù dọa.
“Thật có lỗi, tôi thất thố.” Anh hít sâu một hơi, lần nữa khống chế cảm xúc.
Không sao, tớ chỉ là không ngờ cậu sẽ nói như vậy.
Hiểu được thâm ý phía sau hàng chữ, Tống Kình phát hiện, ngực của anh lại có chút vặn đau.
Cô gái này nhìn như trầm tĩnh ưu nhã, ở sâu trong nội tâm kỳ thật chôn giấu tự ti cùng xấu hổ mà người bên ngoài không thể chạm đến! Nếu không, cô sẽ không bởi vì chính mình không cách nào nói chuyện mà cảm thấy bất an lo sợ sẽ chọc giận tới anh, càng sẽ không bởi vì anh thông cảm mà lộ ra kinh hỉ làm cho người ta chua xót.
Có trời mới biết, người nên xấu hổ là ai!
“Xin lỗi vì lời nói ngày đó của tôi, ngay từ đầu, tôi không biết cậu…cậu là…” Anh không lưu loát dừng lại, không biết nên dùng từ như thế nào, dưới vẻ mặt thông cảm cười yếu ớt của cô, anh mới cố lấy dũng khí tiếp tục, “Đây không phải lỗi của câu, không có người nguyện ý như vậy, nếu như cậu thật sự không cách nào quên đi, tôi sẽ cảm giác mình rất đáng ch.ết.”
Cái này —— xem như là sám hối sao?
Doãn Tâm Ngữ sửng sốt thật lâu, mới vội vàng viết.
Người không biết không có tội, tớ không trách cậu.
“Đã là người không biết không có tội, như vậy, chúng ta đem những chuyện không vui kia quên đi, được không?”
Thế nhưng, bạn của tớ nói cậu như vậy, cậu không ngại?
Cô nhớ rõ anh từng vì chuyện này, suốt một tháng làm như không nhìn thấy cô, có thể thấy được lòng tự trọng của anh lớn bao nhiêu.
“Cậu đã nói người không biết không có tội rồi, tôi còn để ý chuyện kia làm gì?” Nếu anh thực để ý, cũng sẽ không đến tìm cô.
“Doãn Tâm Ngữ, tôi biết yêu cầu như vậy có chút quá phận, nhưng là ——” Anh ngừng lại.
Cô hoang mang nháy mắt mấy cái, im ắng hỏi thăm.
“Tôi —— tôi hi vọng ——” thật sự khó mở miệng, anh dứt khoát chộp lấy giấy bút của cô, nhanh chóng viết xuống: Cậu có thể tiếp tục đáp xe buýt đi học hay không?
Đập vào mi mắt là chữ viết tiêu sái, làm cho tim cô không khỏi đập rộn lên, khuôn mặt nổi lên đỏ ửng.
Vì —— vì sao?
Tống Kình viết xuống một hàng chữ, sau đó lập tức khép lại, đem bút trả cho cô.
“Về nhà rồi xem, cậu không cần vội vã trả lời, ngày mai tôi sẽ tự biết đáp án.”
Thần thần bí bí, anh đến cùng đã viết cái gì? Doãn Tâm Ngữ rất hiếu kỳ tâm bị trêu chọc cả buổi.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Doãn Tâm Ngữ hồ nghi mà quay đầu nhìn anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại mặc cho anh nắm lấy, đi về nhà.
☆ ☆ ☆
“Mẹ, con đã trở về.” Tống Kình vứt bỏ túi sách, chuyện thứ nhất chính là đi về hướng phòng bếp, không hề ngoài ý muốn gặp được bóng dánh bận rộn của mẹ.
Anh cực tự nhiên mà tiếp nhận côn việc rửa rau, bà Tống nhìn thấy mỉm cười diu dàng.
Đứa nhỏ này luôn nói không nghe, ngay cả công việc nội trợ đều muốn chọc tay vào, bà nói làm nội trợ sẽ mất tôn nghiêm đàn ông, khi còn bé anh sẽ đáp :”Đợi con trở thành ‘Đàn ông’ rồi nói sau.”
Sau khi lớn lên hiểu biết cũng nhiều, bắt đầu cùng bà lý luận văn vẻ: “Con muốn chứng minh lý luận của Khổng lão phu tử, đàn ông cách phòng bếp chưa hẳn tất cả đều là quân tử, mà vào phòng bếp cũng chưa chắc không đảm đương nổi quân tử.”
Có loại con này, thật không biết nên kiêu ngạo hay là nên sầu não, con có một trù nghệ, so với người làm mẹ như bà còn tốt hơn.
Có lẽ là đứa nhỏ trưởng thành trong gia đình không có cha nên sớm độc lập a, đứa con này của bà từ nhỏ đã hiểu chuyện, cũng rất biết chia sẻ vất vả với bà, bà nhìn ở trong mắt, thật sự là vui mừng lại đau lòng.
Thời gian trôi qua thực vui vẻ, chớp mắt một cái, đứa nhỏ bà thường ẳm trên tay đã lớn như vậy rồi, hai mẹ con một đường sống nương tựa lẫn nhau đến nay, chưa từng đại phú đại quý, thời gian trôi qua bình tĩnh an ổn, nhưng rất vui vẻ.
“A Kình, hôm nay về hơi trễ a!”
Trước kia lúc chuẩn bị bữa tối, con trai cơ hồ đều tham dự, hôm nay lại thẳng đến bà chỉ còn một rổ rau chưa xào mới trở về.
“Có chút việc chậm trễ.” Tống Kình dăm ba câu qua loa, đem rổ rau rửa xong bỏ vào trong nồi, đậy nắp lại.
“Chuyện trường học?”
Anh cúi đầu điều chỉnh lửa: “Không phải.”
“Ai, con trai, con có việc dấu diếm mẹ a!” Mỗi khi anh có tâm sự nói không nên lời, sẽ cố làm chuyện khác, con mắt không dám nhìn bà.
Anh tạm ngừng, mở nắp nồi: “Mẹ, con đang xào rau.”
“Ít viện cớ đi.” Bà Tống đẩy anh ra, “Đồ ăn để mẹ xào, con chuyên tâm nói, như vậy là được đi?”
Tống Kình bất đắc dĩ, đành phải thở dài, nhận tội: “Đưa một cô gái về nhà.”
“Kết giao với bạn gái nhỏ nữa à?” Bà Tống ngạc nhiên, tiểu tử này gần đây mắt cao hơn đầu, nó cũng sẽ có người vừa ý?
Tống đồng học trợn mắt nhìn: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá.”
“Cái gì mà mẹ suy nghĩ quá nhiều, nếu con đối với người ta không có ý nghĩa, làm gì săn sóc đưa người ta về nhà?”
“Đó là lễ phép cơ bản, con là con trai vốn nên làm như vậy.”
“Vậy sao?” Bà Tống muốn cười nhưng không cười mà liếc xéo.
Nói thì nói như thế, nhưng vẻ mặt của con trai thật không được tự nhiên, cho thấy trong đó có quỷ!
Thật là đáng ch.ết “Hiểu con không ai bằng mẹ” !
Tống Kình không thể nào cam nguyện mà mân mím môi: “Mẹ, lúc trước mẹ gặp ba, có cảm giác gì?”
“Cảm giác à ——” Bà Tống kéo dài giọng nói, chìm vào suy nghĩ: “Rất khẩn trương, rất quan tâm cảm nhận của ông ấy, ở trước mặt ông ấy, cảm giác mình như một tiểu bạch ngốc nghếch không biết gì, lúc ánh mắt ông ấy dừng lại trên người của mẹ, cảm thấy thật thỏa mãn, thật vui vẻ, trong lòng ngọt ngào…”
“Để ý nhất cử nhất động của đối phương, tâm tư bao giờ cũng đều treo ở trên người đó, nhìn thấy vẻ mặt người đó ủy khuất , sẽ cảm thấy bồn chồn, khi người đó bất lực mà khóc, trong đầu sẽ thật khó chịu…” Tống Kình không tự giác mà tiếp lời, nghĩ đến nhập thần.
Mẹ già cố nén vui vẻ, nâng lên lông mày: “Con cảm thấy cha con sẽ có vẻ mặt ủy khuất, còn có bất lực mà khóc sao?”
“Ách?” Anh sửng sốt, khốn quẫn đỏ mặt, “Con không phải ý tứ kia.”
“Thôi đi! Rõ ràng chính là thầm mến người ta, còn ‘Lễ phép cơ bản’!” Khuỷu tay chạm vào vẻ mặt xấu hổ của con trai, “Nói đi, là cô gái nào? Tên gọi là gì?”
“Cô ấy là Doãn Tâm Ngữ, một người rất điềm tĩnh, rất có khí chất, tính tình dịu dàng ——” ngừng một chút, anh bất an hỏi: “Mẹ, mẹ sẽ không có ý kiến gì a?”
“Đơn thuần kết giao bạn bè, mẹ ngược lại không phản đối, điều kiện tiên quyết là, con và cô bé ấy đều không thể vì vậy mà bỏ phế việc học.”
“Đó là đương nhiên. Con còn muốn thi đại học đây này!”
“Vậy là được rồi.” Bà Tống mẫu buồn cười nhìn con trai khẩn trương.
Xem ra con trai thật sự rất quan tâm cô bé này, nhìn nó thật nghiêm túc a!
“Ai nha!” Nhớ tới đồ ăn trong nồi , bà kêu lên một tiếng, hai mẹ con cùng nhau nhìn sang, nhìn thấy bộ dạng trong nồi, đồng thời suy sụp cúi hai vai.
“Đồ ăn đều khét hết rồi.”
Tống Kình nhíu nhíu mày, tắt bếp, đem đồ ăn múc ra, không quên thử ăn trước một miếng.
“Hương vị hơi kỳ một chút.” Anh ra một kết luận, “Xem như tạm ăn được!”
Dùng cơm xong, mẹ không cho anh hỗ trợ dọn dẹp, sớm đuổi anh trở về phòng học bài.
Thật ra, dùng năng lực của anh mà nói, tuy đang đứng trước áp lực của việc thi cử, anh vẫn thành thạo, căn bản không cần cả ngày đều ngồi trước bàn học.
Tắm rửa xong, chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi ngày mai, sắp xếp lại mọi thứ, trong đầu hiện một khuôn mặt thanh nhã.
Hiện tại, có lẽ cô đã nhìn thấy tờ giấy anh lưu lại đi? Cô sẽ có phản ứng gì?
Ngày mai —— Anh có thể gặp được cô sao?
☆ ☆ ☆
Tôi muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu, thật muốn, thật muốn.
Một hàng chữ ngắn gọn, đây chính là lý do anh yêu cầu cô tiếp tục đáp xe buýt đi học.
Tống Kình ở thời gian cố định tiến về phía trạm xe buýt, lúc đến, không có gặp Doãn Tâm Ngữ, trong lòng không khỏi lo sợ không yên.
Nhưng, anh bất an cũng không có tiếp tục bao lâu, một bóng dáng quen thuộc từ từ đi vào tầm mắt anh, ánh mắt lập tức giao nhau, anh giơ lên tươi cười thoải mái.
Có một số việc, đã không quá giống nhau, người mẫn cảm một chút, đều có thể phát giác giữa hai người có biến hóa.
Tầm mắt giao nhau như trước, bất đồng chính là, bọn họ đã không hề cứ đứng ở một phương, mà là đi đến bên cạnh đối phương, làm bạn với nhau.
Những ngày gần đây nửa giờ đường xe, là thời gian bọn họ trân quý nhất trong ngày, cho nên, sẽ không có người để ý tới chỗ ngồi phía sau có một người họ Hàn bị vứt bỏ, một ngày so với một ngày càng thêm ai oán như bị chồng ruồng bỏ.
Cái gì nha, trọng sắc khinh bạn, sớm biết như vậy đã không giúp rồi!
Hàn Tử Trúc rầu rĩ mà lẩm bẩm, nhìn hai người phía trước chuyện trò vui vẻ, quả thực cô tức đến sắp nôn ra máu.
Mặt đường xóc xảy, ngồi sẽ rất không thoải mái, huống chi còn phải viết chữ, Tống Kình cầm chặt tay Doãn Tâm Ngữ đang huy động cán bút: “Đừng quá miễn cưỡng, coi chừng say xe.”
Anh quả nhiên tâm tư tinh tế, cô đích thật có chút cháng váng.
Nghĩ nghĩ, cô đổi thành kéo tay của anh, ở trong lòng bàn tay anh chậm chạp mà viết xuống mấy chữ.
“Tớ sợ cậu quá buồn bực?” Anh xác định là hỏi anh.
Doãn Tâm Ngữ nhẹ nhàng gật đầu.
Tống Kình mỉm cười: “Cậu suy nghĩ nhiều quá.”
Cùng một người không thể nói chuyện phiếm chung một chỗ, rất không thú vị a?
Tống Kình nhíu mi, quay đầu nhìn nét mặt lo sợ bất định của cô.
Doãn Tâm Ngữ cho rằng anh xem không hiểu, lôi kéo tay của anh muốn ghi lại một lần
“Chúng ta bây giờ không phải nói chuyện phiếm, thì là làm gì?” Anh thình lình mở miệng.
Ách? Đầu ngón tay thoáng dừng ở trong lòng bàn tay anh không cách nào đáp lại, thật lâu mới lại nhẹ nhàng di động.
Tớ nói là, không thể trò chuyện được tận hứng.
Tống Kình nhấp môi dưới, tùy ý liếc qua một hướng khác, giảm thấp tiếng nói xuống: “Tớ chán ghét cô gái nói nhiều, lỗ tai rất khổ.”
Lĩnh ngộ anh đang ám chỉ cái gì, Doãn Tâm Ngữ che miệng im ắng cười khẽ.
Phía trước bọn họ, một đám chim sẻ đang ngồi, líu ríu, khoa trương cười đùa, cô nghĩ, khả năng toàn bộ trên xe buýt, không có một người nghe rõ.
Tuy biết rõ cậu chỉ là đang an ủi tớ, nhưng cậu đã thành công rồi.
Tống Kình chỉ cười cười, thay đổi chủ đề: “Kỳ thi này có nắm chắc không?”
Ồ? Doãn Tâm Ngữ không trả lời mà nhìn lại anh, cô hiểu anh hỏi cái này nhất định có dụng ý của anh.
“Tớ muốn nhờ cậu đáp ứng tớ một chuyện.”
Chuyện gì?
“Đừng thi vào trường quá xa.”
Tiếp đo, là khoảng thời gian dài trầm mặc, không hiểu được qua bao lâu, ngay lúc cô vẫn còn đang suy tư hàm nghĩa trong câu nói kia của anh, anh trầm thấp mở miệng ——
“Tớ không muốn cách cậu quá xa.”
☆ ☆ ☆
Sự tình đã nhiều tháng, bên tai lại lờ mờ còn câu tuyên cáo trầm thấp kia, cùng với vẻ mặt nghiêm túc của anh ngay lúc đó, nhẹ nhàng đỏ ửng lần nữa phiêu trên hai gò má.
Trải qua cuộc thi liên vùng, hôm nay, đã có kết quả.
Không hề ngoài ý muốn, anh đạt được thành tích xuất sắc nhất, thi đậu vào trường mong muốn .
Bọn họ cũng không cùng trường học, nhưng tối thiểu cô thực hiện được hẹn ước lúc đó.
Cha cô cảm động kinh khủng, ôm cô nói thẳng: “Con gái ngoan, cha biết ngay con không nỡ rời xa cha, mới có thể vươn lên hùng mạnh…”
Doãn Tâm Ngữ không khỏi cười khổ, không có phủ nhận cha tự mình đa tình.
Cô là vì ai mà “Vươn lên hùng mạnh”, tên kia tự xưng là con giun trong bụng cô Hàn Tử Trúc rất rõ ràng, bất quá việc này vẫn đừng “Làm sáng tỏ” thì tốt hơn.
Cô và Hàn Tử Trúc y nguyên “Nghiệt duyên thâm hậu”, không nghĩ qua là, lại tiếp tục làm đồng học, cũng bởi vì có Tử Trúc một đường chiếu cố cô, Doãn Bá An mới có thể yên tâm như vậy.
Đã không cần phải đáp trên xe buýt đi học nữa, vì giao thông thuận tiện, Tống Kình mua chiếc xe máy, chỉ cần có thời gian sẽ ở cổng trường đợi cô.
Mỗi lần thấy cô vì cùng anh câu thông, vất vả vùi đầu huy động cán bút, anh thật không đành lòng, cho nên, lúc trước ở hội ngôn ngữ , anh cơ hồ không cần cân nhắc đã lựa chọn ngôn ngữ của người câm điếc.
Anh muốn học ngôn ngữ của người câm điếc, vì cô.
Trong lòng của anh biết rõ, quan hệ tình cảm với cô, là cả đời, tuyệt đối không phải trò chơi thời tuổi trẻ, anh muốn tiến vào thế giới của cô, giải đọc ngôn ngữ của cô.
Khi Doãn Tâm Ngữ phát giác anh vì cô mà cố gắng về sau, đã bị rung động, biểu tình kia —— hẳn là cảm động a? Tuy cô cái gì cũng không có biểu thị, nhưng bàn tay mềm mại đặt trong lòng bàn tay anh, ẩn ẩn run rẩy, sau đó chặt chẽ mà nắm chặt lại.
Anh nghĩ, đó chính là một loại trao đổi tình cảm cùng đáp lại.
Bọn họ tầm đó, có khi căn bản không cần ngôn ngữ, bởi vì có một số việc, chỉ cần tự hiểu, không cần nói ra.
Một năm rồi lại một năm qua đi, đến đại học năm thứ ba, việc học nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Tống Kình sau khi học xong sẽ tiếp mấy thầy giáo công việc dạy kèm tại nhà, thời gian ở cùng cô tuy giảm một chút, nhưng tình cảm ổn định, không bị ảnh hưởng.
Mà ngay cả bạn học của Doãn Tâm Ngữ cũng biết cô có một người thủ hộ tài trí bất phàm, thường đem Tống Kình ra trêu chọc cô.
Đại khái là cô không tranh quyền thế tính tình bình bình đạm đạm! Bạn học cũng không dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn xem cô, ngược lại thích làm bạn với cô.
Hết giờ học, bạn bè cùng nhau rời đi, trong đó một người thoáng nhìn thấy bóng dáng ở trước cổng trường, trêu ghẹo nói: “Tâm Ngữ, người trong lòng phong thái xuất chúng của cậu tới đón kìa!”
Lời này vừa nói ra, mọi người toàn bộ đem ánh mắt nhìn về phía cổng trường học.
“Oa, thật hạnh phúc a!”
“Đúng thôi, vì cái gì tớ lại tìm không thấy người tuấn tú bất phàm, lại đối với tớ một lòng như vậy?”
“Kêu la cái gì! Tớ mới chính là người phải bi thương đây này. Không thấy tớ bị vứt bỏ à? Gặp sắc quên bạn, thối Tâm Ngữ không hề có đạo nghĩa giang hồ!” Lời này, đương nhiên là phát ra từ Hàn Tử Trúc oán hận.
Nếu như nói Tâm Ngữ chỉ là nhất thời bị “Sắc đẹp” mê hoặc, bị “Thất sủng” trong thời gian ngắn, Hàn Tử Trúc còn có thể bớt đau buồn, vấn đề là, cái “Lãnh cung” này cô đã một mình ngồi xổm ba năm, thực không có thiên lý.
Doãn Tâm Ngữ xấu hổ đỏ mặt: các cậu đừng làm rộn.
Cô đã giải thích qua rất nhiều lần, bọn họ thật sự không phải là loại quan hệ này, như các cô lại cứ lấy Tống Kình tới trêu chọc cô.
Đúng vậy, Tống Kình đối với cô đích thật là tốt đến không còn lời nào để nói, thế nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng biểu lộ gì với cô, có lẽ, người ta chỉ đơn thuần xem cô là hồng nhan tri kỷ mà thôi.
Đang ở quan hệ mơ hồ giữa bạn bè và người yêu, cô là phái nữ, bản thân rụt rè, không thể nói thêm cái gì, càng làm cho cô nhụt chí.
Ngay cả cô cũng không hiểu nổi, thì càng đừng hy vọng người bên ngoài có thể hiểu được.
Hàn Tử Trúc căn bản không để ý tới giải thích của cô, dứt khoát phất tay ngăn chặn: “Đừng đứng ở đây nữa, đi gặp người trong lòng của cậu a, tớ biết cậu mong chờ đã lâu rồi, chính cậu nhìn xem, vừa gặp được người ta, hồn đều đã bay!”
Doãn Tâm Ngữ cơ hồ là bị một đường đẩy tới trong lòng Tống Kình, nhờ có anh kịp thời vươn tay ổn định bộ pháp mất trật tự của cô.
“Tống Kình, Tiểu Ngữ của chúng tôi liền giao cho cậu, bye bye!” Một đám người cũng không quay đầu lại mà vẫy tay tiêu sái tạm biệt.
Tống Kình cực tự nhiên giơ tay vén lại mấy sợi tóc bay tán loạn trước trán của cô, dịu dàng nhìn lúm đồng tiền ửng đỏ xinh đẹp: “Các cậu ấy nói gì? Nhìn cậu cười thật ngọt ngào! Có muốn chia sẻ với tớ một chút không?”
Mới không cần. Cô vểnh cái miệng nhỏ nhắn, thần thái ngây thơ mà cự tuyệt.
Tống Kình cười khẽ: “Tức giận à?”
Cậu giống các cậu ấy đều ác liệt như vậy, nhất định sẽ cười tớ.
Muốn cô nói cho anh biết, cô làm sao còn mặt mũi mà nhìn anh.
Tống Kình cười đến càng vui sướng : “Cậu ngược lại rất hiểu tớ nha!”
Doãn Tâm Ngữ không thuận theo mà đập vai của anh.
“Được được được, thủ hạ lưu tình, tớ không chọc cậu nữa, lên xe a! Mẹ của tớ nấu một bàn thức ăn ngon chờ chiêu đãi cậu đó.” Tống Kình lấy ra một cái nón bảo hiểm khác, săn sóc giúp cô đeo lên.
Hai người từ khi quen nhau, Doãn Tâm Ngữ đã trở thành khách quen của Tống gia, bà Tống đối với cô gái khéo hiểu lòng người, nhanh nhạy này yêu thương cực kỳ!
Đến nay, Doãn Bá An vẫn chưa biết bên cạnh con gái yêu sớm đã có một hộ hoa sứ giả, còn tưởng cô luôn ở cùng với Hàn Tử Trúc.
Dù sao bắt đầu từ thời trung học đã kiên trì đáp xe buýt, Hàn Tử Trúc đã quen trở thành “Cừu non thế tội” cho Tống Kình, thêm một cái cọc này nữa cũng không vấn đề gì, không có người sẽ day dứt.
Vì anh, một thiên kim được nuông chiều từ bé buông tha cho xe hơi thoải mái dễ chịu, suốt ba năm bôn ba trên xe buýt chật chọi.
Vì anh, thói quen ăn trân tu mỹ thực, cô bỏ qua nhà hàng cao sang, theo anh đi dạo chợ đêm, nếm quà vặt.
Cũng vì anh, cô lần đầu tiên cảm nhận được hơi lạnh bên ngoài khi ngồi trên xe máy, có một loại cảm giác cưỡi gió, ngồi ở phía sau anh, nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, trong lòng luôn thản nhiên bay lên một cỗ cảm giác thật hạnh phúc.
Bàn tay nhỏ bé e lệ mà hoàn bên thắt lưng anh, cô lén lút đem mặt dán lên lưng anh, che đi ngượng ngùng thiếu nữ. Nghĩ cứ cùng anh gắn bó đến chân trời xa xăm như vậy —— nếu như, có thể được đến lòng của anh, như vậy, cho dù muốn cô từ bỏ thêm nhiều thứ nữa, cô cũng vui vẻ chịu đựng.