Quyển 1 - Chương 88: Huyết nô
“Loài người? Cô bé à, em không có đùa chứ?” Tứ hoàng tử kêu lên kinh ngạc, mắt vẫn nhìn Phượng Lại Tà chằm chằm.
“Có cái gì không đúng sao?” Phượng Lại Tà nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt kích động của ba người.
“Em…” Phi Vũ cau mày, loài người xuất hiện ở nơi đây thì chỉ có một công dụng: làm mồi. Nghĩ tới đó, ánh mắt của Phi Vũ lộ ra vẻ luyến tiếc và đồng cảm. Tại khu săn bắn này, sự tồn tại của cô gái trước mắt cũng giống như con nai đã bị bọn họ bắn ch.ết, ngay từ đầu đã là một con mồi cho các chủng tộc ở ma giới săn bắt.
“Em có muốn theo anh rời khỏi nơi này không?” Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Phi Vũ lại buột miệng đưa ra lời đề nghị đáng kinh ngạc như vậy.
Không chỉ có nhị hoàng tử và tứ hoàng tử dùng ánh mắt kì lạ nhìn hắn mà ngay cả bản thân Phi Vũ cũng bị chính lời nói của mình làm hoảng sợ. Tuy rằng trong lòng hắn có ý tưởng như vậy, thế nhưng hắn biết đây là một hành động thiếu suy nghĩ. Có vẻ như lời nói của hắn đã bật ra trước khi kịp suy xét.
“Anh thiên sứ, em có thể giải thích là anh đang định bắt cóc em không?” Phượng Lại Tà nén cười, mở to mắt nhìn ba người trước mặt.
“Ý anh không phải vậy.” Phi Vũ đỏ mặt, lắc đầu với vẻ luống cuống. Hắn chỉ không muốn cô bé bị kẻ khác săn bắt thôi. Hắn thích cặp mắt màu hổ phách kia, cho nên hắn không muốn chủ nhân của chúng mất mạng một cách oan uổng.
“Khụ khụ, cô bé à, ý của em trai anh là: em có muốn đi tới chỗ của bọn anh chơi đùa không?” Nhị hoàng tử vừa thấy Phi Vũ đỏ mặt, liền thở dài. Em trai của hắn có một thói quen không tốt là rất hay đỏ mặt, từ nhỏ tới giờ vẫn thế, cho nên bọn hắn mới thích trêu chọc Phi Vũ.
Nó còn tưởng rằng gặp được một vị thiên sứ ở ma giới, kết quả lại phát hiện hắn ta chẳng qua là gã công tử đào hoa tự cho rằng mình siêu phàm. Thất vọng quá, thật sự thất vọng quá, khuôn mặt hồn nhiên như vậy nhưng lại là một kẻ bụng dạ khó lường.
“Không được đâu, daddy nói là không được phép đi cùng người lạ.” Phượng Lại Tà vừa giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt, vừa sáp lại gần Tiểu Bạch, sau đó liền ngồi chồm hổm trên mặt đất, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve bộ lông trắng tuyết của Tiểu Bạch.
“Em… Con bạch lang này chẳng lẽ là…” Phi Vũ nhìn thấy cô gái đang tựa người vào bạch lang mà nó cũng không có ý kháng cự gì cả, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Anh đang nói về Tiểu Bạch đó à? Nó là thú nuôi nhà em, có vấn đề gì sao?” Tại sao nói xong câu này thì bọn họ còn có vẻ kinh ngạc hơn lúc nãy nữa? Đặc biệt là hai người đứng bên cạnh thiên sứ, miệng họ mở to đủ để nhét vào cả một quả trứng chim. Nó có nói điều gì kinh thế hãi tục sao chứ?
“Em nói nó là thú nuôi của em?” Phi Vũ nháy mắt mấy cái. Nếu đúng thế thì cô bé hình như không phải là… Lúc này, Phi Vũ mới chú ý tới trang phục trên người Phượng Lại Tà, tuy rằng đơn giản nhưng lại vô cùng hoa lệ. Đó là trang phục mà chỉ có vương công quý tộc mới được sử dụng, một nhân loại thì làm sao có thể mặc trên người được?
Rất nhiều nỗi hoài nghi trồi lên trong đầu Phi Vũ, sự xuất hiện của cô gái này làm đảo lộn những nhận thức và suy luận ngày thưởng của hắn.
“Cô bé, em tên gì?” Nhị hoàng tử nhận thấy có chút dị thường, liền cười hiền lành hỏi.
Hắn ta cười thật là tươi, chả khác gì hồ li, đúng là điển hình cho tuýp người nham hiểm mà. Phượng Lại Tà bĩu môi, lập tức cảm thấy gã này kém xa thiên sứ.
“Anh trai à, em còn chưa hỏi tên của anh, có phải là anh nên tự giới thiệu trước không?” Phượng Lại Tà cười khả ái, chớp chớp mắt. Nó vốn được giáo dục rất tốt đó nha.
Nhị hoàng tử hơi sửng sốt, không nghĩ tới việc cô bé lại trả lời như vậy.
“Anh tên là Phi Vũ, bây giờ thì em có thể nói cho anh biết tên của em chưa?” Phi Vũ chen vào, hắn tò mò muốn biết thân phận của cô bé. Dựa theo lẽ thường mà suy đoán, nhân loại xuất hiện ở huyết tộc thì chỉ có một công dụng duy nhất, đó chính là trở thành thức ăn. Tuy nhiên, nhìn trang phục cùng tinh thần phấn chấn của cô bé, cộng thêm con bạch lang ở bên cạnh thì có vẻ như suy luận này không hề hợp lý.
“Anh thiên sứ, hóa ra anh tên là Phi Vũ sao?” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm, hắn ta có ý đồ gì cũng được, quan trọng là khuôn mặt của hắn rất hợp khẩu vị của nó.
“Đúng vậy.” Nhìn nụ cười tươi sáng của cô bé, tâm trạng của Phi Vũ cũng theo đó mà tốt lên. Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy vẻ rực rỡ thuần khiết như vậy.
“Em tên là Phượng Lại Tà, anh cũng có thể gọi em là Tiểu Tà.” Phượng Lại Tà sảng khoái trả lời, thế nhưng, ngay khi lời nói vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Phi Vũ lập tức trở nên cứng ngắc. Tuy rằng hắn khôi phục lại vẻ bình thường rất nhanh, nhưng một thoáng thay đổi đó vẫn không qua mắt được Phượng Lại Tà.
“Phượng Lại? Em có quan hệ gì với bá tước Phượng Lại của đông phương huyết tộc?” Vẻ mặt của nhị hoàng tử đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng cứng rắn hơn lúc đầu.
“Phượng Lại bá tước có vấn đề gì sao?” Bọn họ quen biết daddy của nó? Dựa vào biểu hiện kì quái của bọn họ, Phượng Lại Tà đưa ra suy đoán này.
“Nhị ca.” Phi Vũ nhận thấy giọng điệu bất mãn của nhị hoàng tử, liền lên tiếng nhắc nhở. Hắn không muốn đối phương sợ hãi.
“Phượng Lại bá tước là daddy của em, có cái gì không đúng sao?” Tại sao nó lại có cảm giác là bọn họ không thích daddy? Điều này làm cho nó có chút khó chịu, nếu như đúng là vậy thì nó cũng không cần phải nói chuyện tiếp với bọn họ nữa. Đối với những người không tôn trọng daddy, nó cảm thấy mình không cần phải tốn nước miếng làm gì.
“Phượng Lại bá tước là daddy của em? Nhưng em là nhân loại mà.” Phi Vũ kinh ngạc.
“Hắn là cha nuôi của em.” Phượng Lại Tà thành thật trả lời.
“Một quỷ hút máu nuôi dưỡng đứa con gái nhân loại.” Tứ hoàng tử nãy giờ vẫn trầm lặng lại đột nhiên nở một nụ cười nhạt, vẻ trêu đùa trên mặt đã bị sự trào phúng và cứng rắn thay thế.
“Thay vì nói là nhận dưỡng nữ, không bằng nói là nuôi một đứa huyết nô.” Tứ hoàng tử cười nhạt.
Giọng điệu của người này rất đáng ghét. Phượng Lại Tà nhìn nụ cười trào phúng của tứ hoàng tử. Vẻ mặt khinh miệt và giọng điệu châm chọc của hắn làm cho Phượng Lại Tà hết sức khó chịu.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi.” Tức giận đứng lên, Phượng Lại Tà dẫn Tiểu Bạch rời khỏi. Nếu còn tiếp tục ở lại, chỉ sợ rằng nó sẽ nhịn không được mà đánh cái tên vênh váo tự đắc kia rớt xuống ngựa mất. Hắn ta nghĩ mình là ai mà dám dùng giọng điệu như vậy để nói về daddy chứ? Nếu không phải đang đứng ở khu vực săn bắn, bên người còn mang theo một đứa trẻ thì nó cũng chẳng khách khí làm gì. Chỉ là, bây giờ mà thật sự đánh nhau thì e rằng cái cô nhóc Li Mạt nhát như thỏ đế kia sẽ ôm cây mà khóc lóc điên cuồng mất.
“Phượng Lại Tà.” Phi Vũ thì thầm nói, mắt dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn đi xa dần.
“Tiểu Thất, chúng ta đi thôi, không ngờ lại đụng phải dưỡng nữ của tên Phượng Lại kia, tâm trạng tốt đẹp đều bay mất cả.” Tứ hoàng tử tức giận nói.
“Tứ ca, em nghĩ chuyện này cũng không liên quan tới em ấy. Em ấy chẳng qua là nhân loại thôi mà.” Phi Vũ hơi cau mày, hắn không muốn anh mình giận cá chém thớt, liên lụy người vô tội.
“Phi Vũ, mặc kệ chuyện này có hay không liên quan tới cô ta, chỉ cần là người có quan hệ với Phượng Lại, chúng ta đều không muốn tiếp xúc, em hiểu không?” Nhị hoàng tử biết rõ ý nghĩ của Phi Vũ, trong lòng hơi cảm thấy lo lắng. Người thiếu nữ này tuy rằng vô tội, thế nhưng dựa vào thái độ bất mãn vừa rồi mà nói, cô ta chắc chắn là đứng về phía Phượng Lại.
“Ha ha, cái gì mà dưỡng nữ chứ, theo anh thấy thì quý tộc huyết tộc bọn họ chẳng qua là buồn chán quá mức cho nên mới dựng một màn xiếc mà thôi, nuôi một người huyết nô, đặt cho cái tên dễ nghe, cuối cùng còn không phải là để làm thức ăn cho bọn họ sao?” Tứ hoàng tử cười nhạt, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.
“Tứ ca, thoạt nhìn thì em ấy còn rất nhỏ tuổi.” Tuy rằng hắn chưa hề tiếp xúc với nhân loại, thế nhưng cũng có thể đoán được thông qua dáng người và gương mặt của cô bé.
“Tiểu Thất, chúng ta tới đây là để tham dự Võ đạo đại hội, những chuyện khác không cần nhúng tay vào, anh hi vọng em hiểu được điều này.”
“Em biết.” Phi Vũ cúi đầu xuống, hắn hiểu rõ sự lo lắng của nhị hoàng tử.
“Đi thôi.” Nhị hoàng tử quay đầu ngựa, chạy về hướng mà ban nãy bọn họ đã đi tới. Theo sau đó, tứ hoàng tử cũng đi theo. Chỉ có Phi Vũ là còn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía hồ nước bên kia bờ. Nơi đó, Phượng Lại Tà và con bạch lang mạnh mẽ đang đi về phía một cô bé đang ngồi dưới gốc cây.
Dưỡng nữ của Phượng Lại – ánh mắt Phi Vũ trở nên hơi u ám.
“Tiểu Thất.” Giọng nói thúc giục của nhị hoàng tử truyền đến, lúc này, Phi Vũ mới giục ngựa chạy đi.
*****
Trở lại bên cạnh Li Mạt, Phượng Lại Tà tức giận đặt mông ngồi xuống đất. Li Mạt nhìn ra được vẻ khác lạ của Phượng Lại Tà nên mới nhích lại gần.
“Chị Tiểu Tà sao vậy?” Vừa rồi, nó nhìn thấy chị Tiểu Tà nói chuyện cùng với mấy người thanh niên có cánh, tại sao bây giờ lại trở về với vẻ mặt khó coi như vậy?
“Đụng tới mấy con heo tự cho mình là đúng.” Phượng Lại Tà trả lời. Hừ, lẽ ra nên kêu Tiểu Bạch nhảy lên cắn bọn họ một cái mới đúng.
“Heo?” Nhưng mà nó rõ ràng thấy là mấy người thiếu niên có cánh cơ mà. Li Mạt khó hiểu nhìn chằm chằm Phượng Lại Tà.
“Không có gì cả.” Phỏng chừng có nói thì Li Mạt cũng không hiểu, Phượng Lại Tà quyết định tựa người vào thân cây, nhắm mắt thư giãn.
Gió thổi nhè nhẹ, táp vào gò má Phượng Lại Tà, chỉ một lúc sau đã làm cô bé buồn ngủ.
“Hống.” Bỗng nhiên, lỗ tai của Tiểu Bạch nhạy cảm nhận ra có người đang tới gần, nó lập tức trở nên khẩn trương, lên tiếng cảnh báo.
“Chuyện gì vậy?” Li Mạt đang mơ mơ màng màng, nghe thấy vậy thì giật mình đứng lên, hết nhìn Tiểu Bạch lại nhìn về phía Phượng Lại Tà, nhưng dường như Phượng Lại Tà vẫn chưa tỉnh lại.
“Hống.” Tiểu Bạch lại lên tiếng một lần nữa, rồi đột nhiên quay lại chụp về phía sau.
Cùng lúc đó, Li Mạt nghe thấy tiếng ngựa hí cùng với âm thanh có người ngã trên mặt đất. Cô bé giật bắn người, đưa mắt nhìn Phượng Lại Tà, rồi sau đó hiếu kỳ quay đầu lại để xem Tiểu Bạch vừa mới đánh trúng ai.
Vừa quay lại, cả người Li Mạt đều ngơ ngẩn.
“Công chúa Phượng Tê.” Li Mạt nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngồi lên trên một cô gái xinh đẹp tuyệt trần – chính là Phượng Tê đã không gặp hồi lâu.
“Công chúa Li Mạt.” Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Phượng Tê lạnh lùng nhìn bạch lang. Hắn có một cảm giác kì quái là con bạch lang này tấn công hắn không phải vì cho rằng hắn là kẻ lạ mặt xâm nhập, mà là cố ý làm cho hắn trở nên chật vật như vậy.
“Ngươi có thể đi xuống được chưa?” Hắn lạnh lùng mở miệng, cảm thấy cái miệng rộng của bạch lang dường như đang cười nhạo hắn.
Con lang quỷ dị ch.ết tiệt! Hắn âm thầm nguyền rủa trong bụng.
“Hống.” Tiểu Bạch gầm lên một tiếng, sau đó chậm rãi tránh sang một bên.
Phượng Tê bất đắc dĩ đứng lên, phủi đi bụi bẩn trên bộ trang phục màu đen của mình, rồi quay đầu nhìn về phía sau. Con ngựa mà hắn cưỡi tới đã bị bạch lang dọa chạy từ đời nào, chẳng còn nhìn thấy bóng dáng được nữa.
“Li Mạt công chúa, em tới đây không an toàn đâu.” Phượng Tê nói với Li Mạt.
“Em…” Li Mạt cúi đầu, biết rằng mình không nên bốc đồng như vậy.
“Chị nhận được thông báo từ binh sĩ ở đây rằng Tiểu Tà mang theo một cô bé thuộc huyết tộc xa lạ vào, chị biết nhất định là em.” Phượng Tê bất đắc dĩ mở miệng. Lúc nhận được tin tức này, hắn lập tức cảm thấy lo lắng cho Phượng Lại Tà. Cô bé này đúng là không biết nặng nhẹ, vùng săn bắn chứa rất nhiều nguy hiểm, cả hai người đều còn nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì thì đúng là kêu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay. Vì vậy, hắn mới vội vã thúc ngựa lại đây, hoàn toàn không để ý tới vết thương vẫn chưa khỏi hẳn trên người mình.
“Em xin lỗi.” Đầu của Li Mạt ngày càng cúi thấp xuống, không tìm thấy nguyên nhân gì để bào chữa cho hành động của mình.
“Tiểu Tà đâu?” Phượng Tê không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng bắt đầu hơi lo lắng.
“Chị Tiểu Tà đang ngủ.” Li Mạt nói nhỏ.
Phượng Tê sửng sốt, sau đó đi theo Li Mạt tới cạnh hồ nước. Ngay lập tức, một khung cảnh xinh đẹp đập vào mắt hắn.
Tiểu Tà đang ngủ say dưới gốc cây, gương mặt xinh đẹp bình an, tựa như một thiên thần bất cẩn lạc vào nơi này, đẹp đến mức làm cho người khác không muốn dời tầm mắt.
Phượng Tê nhìn đến ngây dại, dường như đã lâu rồi hắn chưa từng thấy qua Tiểu Tà. Hắn đứng ngơ ngác tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tiểu Tà ngủ, thầm cảm thấy thế giới này chỉ còn có hai người bọn họ.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi bay sợi tóc bên tai Phượng Lại Tà.
Xinh đẹp làm cho người người hoảng hốt.