Chương 44

Quý Tranh gọi điện thoại báo cảnh sát, vì đã bắt được người nên sự việc lần này nghiêm trọng hơn hẳn việc fan cuồng đột nhập vào nhà lần trước. Chưa đầy hai mươi phút từ lúc Khương Cách đến cục cảnh sát, tin tức về fan cuồng của Khương Cách đã sôi trào. Càng lúc tin tức càng lan rộng, trên weibo và diễn đàn đặc kín những bài viết về sự việc lần này. Thậm chí còn có người loan tin Khương Cách bị fan cuồng đột nhập vào nhà xâm hại ȶìиɦ ɖu͙ƈ.


Tin tức đã tràn lan trên mặt báo, bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn truyền thông Nhĩ Gia phải khẩn cấp vào cuộc. Thái Kỷ liên lạc với cánh truyền thông, bảo bọn họ đứng chờ bên ngoài cục cảnh sát, đợi Khương Cách phối hợp lấy lời khai và ghi chép xong thì sẽ mở một cuộc họp báo tạm thời để giải thích tin tức.


Cánh nhà báo tụ họp ầm ĩ bên ngoài, bên trong cục cảnh sát lại rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tên fan cuồng kia giả vờ giả vịt.


“Tôi đã động đến cọng tóc nào của cô ta đâu, mấy người dựa vào đâu mà bắt tôi? Xâm hại ȶìиɦ ɖu͙ƈ á? Đùa tôi chắc, đến mặt cô ta tôi còn chưa nhìn thấy nữa là.”


Sau khi Khương Cách bước ra khỏi tủ quần áo, tinh thần của cô đã ổn định hơn. Người phụ trách ghi chép lời khai của cô là một nữ cảnh sát, cô ấy đang nhẹ giọng nói chuyện với cô.


Đã gần nửa đêm, trong cục chỉ có vài nhân viên cảnh sát đang trực ban. Bọn họ chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, chỉ biết đưa mắt nhìn qua lại giữa tên fan cuồng đang được lấy lời khai và Khương Cách đang ngồi bên kia.


available on google playdownload on app store


Ngoại trừ Khương Cách, người bắt được tên fan cuồng là Quý Tranh cũng đang được lấy lời khai.


Nữ cảnh sát ghi chép xong thì ngước mắt nhìn Khương Cách, mặc dù cảm xúc và tinh thần của cô đã ổn định lại, nhưng sắc mặt cô vẫn tái nhợt đến gần như trong suốt. Các nữ minh tinh trên màn ảnh trông đã rất gầy, ở ngoài đời thật trông còn gầy hơn, nhưng cũng xinh đẹp hơn. Khương Cách không thấp, nhưng nhìn bóng lưng gầy gò của cô ngồi đó lại khiến người ta sinh lòng thương tiếc.


“Đã ghi chép xong, cảm ơn cô Khương đã phối hợp. Lần trước bên cô đã báo với cảnh sát về việc fan cuồng, không bảo vệ an toàn cho cô là lỗi của chúng tôi, thành thật xin lỗi cô.”
Khương Cách lắc đầu, giọng nói vẫn đầy căng thẳng: “Không sao.”


Cô bị dọa sợ, hiện tại cũng không muốn nói chuyện, nhưng trong quá trình ghi chép, nữ cảnh sát cũng có ấn tượng khá tốt với Khương Cách. Tính tình của Khương Cách cũng không hẳn là ngang ngược như trên mạng nói.
“Được rồi, cô có thể rời đi.”


Khương Cách lịch sự gật đầu, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trước khi đi, cô nhìn về phía tên fan cuồng vẫn đang khai báo cách đó không xa. Lúc ấy hắn ta bị Quý Tranh dọa sợ ch.ết khiếp, bây giờ được bảo vệ trong gian phòng cách biệt, hắn lại trở lại với vẻ lưu manh bỉ ổi lúc trước.


Những kẻ đê tiện trên đời này luôn giống hệt như nhau, bọn chúng ám lấy người ta như âm hồn bất tán.
Lúc Khương Cách nhìn sang, dường như tên fan cuồng cảm nhận được, hắn ta ngước mắt nhìn Khương Cách, trong đôi mắt vô lại hiện rõ dục vọng tham lam.


Hắn ta ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, mấp máy môi nói hai chữ với Khương Cách.
Ánh mắt Khương Cách chợt trở nên hoảng loạn, tinh thần như bị xé toạt, đến khi cô ổn định lại, tên fan cuồng đã quay đầu lại tiếp tục cãi cọ bỡn cợt với cảnh sát.


Thần kinh co rút đau đớn, tai Khương Cách như ù đi. Cô xoay người sang hướng khác, sắc mặt càng tệ hơn lúc trước, nhìn Quý Tranh đang lấy lời khai cách đó không xa, Khương Cách hoàn hồn lại, đi tới.


Lúc Khương Cách đến, Quý Tranh cũng đã khai báo xong, nhìn sắc mặt Khương Cách, Quý Tranh hơi sững sờ. Khương Cách ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Sao thế?”


Trong lúc lấy lời khai, anh cũng quan sát Khương Cách, lúc ấy sắc mặt cô không tệ như bây giờ. Quý Tranh cúi đầu nhìn vào mắt cô, hỏi: “Cảnh sát hỏi em điều gì nhạy cảm à?”
Ánh mắt Khương Cách khẽ động, cô nhìn ra ngoài, trả lời: “Không có, chắc là do buồn ngủ quá thôi.”


Khương Cách vừa bước chân ra khỏi cục cảnh sát đã bị cánh truyền thông bủa vây. Mặc dù tâm trạng và tinh thần cô có vẻ không tốt, nhưng chỉ cần nhìn là biết cô hoàn toàn không trông giống như vừa bị xâm hại ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Phóng viên hỏi vài vấn đề, Khương Cách trả lời từng câu, Thái Kỷ cảm thấy tình hình đã ổn rồi thì bèn bảo các phóng viên giải tán.


Sự việc fan cuồng đã kéo dài hơn nửa năm, hiện tại tất cả đều đã kết thúc.


Hai người trở lại căn hộ, Quý Tranh nấu vài món đơn giản cho cô, Khương Cách vốn không đói lắm, bây giờ càng không có tâm trạng ăn uống. Cô lẳng lặng ngồi ở đó, nhấm nháp chén cháo trắng trước mắt như mèo con, trong phòng ăn chỉ còn tiếng muỗng gõ vào chén.


“Buồn ngủ à?” Thấy Khương Cách buông chiếc muỗng sứ xuống, Quý Tranh không bảo cô ăn tiếp nữa mà chỉ hỏi.
Hai người ngồi đối diện nhau, Khương Cách giương mắt nhìn anh, không trả lời.
Quý Tranh khẽ cười rồi nói: “Vậy thì không ngủ, tôi thức cùng em.”


Nói xong, anh đưa tay cầm chén cháo trước mặt Khương Cách. Anh không muốn quấy nhiễu Khương Cách nên không nói gì thêm, chỉ kiên nhẫn ngồi đó cùng cô.


Phòng ăn ở căn hộ có cùng bố cục với phòng ăn ở Lê Thành lúc trước. Nam Thành phát triển hơn Lê Thành, khi màn đêm buông xuống là lúc những cuộc ăn chơi xa hoa đồi trụy bắt đầu, những tòa nhà cao vút chìm trong ánh đèn rực rỡ.


Khương Cách trầm mặc hồi lâu, trong đầu văng vẳng những lời anh từng nói với cô lúc ấy: Tôi muốn biết thêm nhiều chuyện trước đây của em. Anh vẫn luôn chủ động tiến đến gần cô hơn, mà cô lại mãi luôn tránh né.


Ánh mắt Khương Cách hơi ngây ngẩn, cô cúi đầu nhìn chén cháo trên bàn, nói: “Khi bé Khương Đồng thích ăn cháo mẹ tôi nấu nhất, về sau cháo tôi nấu con bé chẳng bao giờ thích ăn.”
Dường như cô đang muốn nói điều gì, Quý Tranh không cắt lời, chỉ yên lặng ngồi đó chờ cô nói.


Nhưng cho dù Khương Cách đã lên tiếng, cô lại không biết nên bắt đầu kể từ lúc nào.


Ký ức của Khương Cách bắt đầu từ cảnh Khương Khang đánh chửi mẹ cô, khi ấy Khương Khang vẫn chưa nghiện ngập, nhưng ông ta đã là một tên côn đồ có tiếng, ông ta rượu chè cờ bạc gái gú bên ngoài, về nhà thì đánh chửi vợ con.


Mẹ cô quen Khương Khang qua một buổi ra mắt, tình cảm với ông ta cũng chẳng có gì đậm sâu, ban đầu bà còn hi vọng có thể thay đổi tâm tính của ông ta, nhưng sau này bà đã mất hết hi vọng, định bụng muốn ly hôn.


Sau khi bà đệ đơn ly hôn, Khương Khang dẫn người đến đốt nhà bà ngoại Khương Cách. Nhà bà ngoại còn có hai người cậu, hai người họ thẳng thừng từ mặt mẹ Khương Cách, mẹ cô hoàn toàn tuyệt vọng.


Ngày qua ngày cô lớn lên trong tiếng đánh chửi, bởi vì sống trong cảnh bạo lực gia đình, từ nhỏ tính tình Khương Cách đã lầm lì cô độc. Cô luôn luôn độc lai độc vãng, về sau mẹ cô bị Khương Khang cường bạo, lại sinh thêm Khương Đồng.


Không có Khương Khang, cuộc sống của ba mẹ con vẫn rất ấm áp. Suốt cả tuổi thơ, Khương Cách lúc nào cũng muốn lớn lên thật nhanh, đi học kiếm tiền rồi dẫn mẹ và Khương Đồng rời đi.


Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ dễ dàng như người ta mong muốn. Năm Khương Cách 12 tuổi, mẹ cô ngoại tình với một tài xế xe hàng. Hai người họ vốn định bỏ trốn, nhưng lại bị Khương Khang phát hiện, ông ta dẫn đám anh em côn đồ của mình đến chặn đầu xe, tay tài xế ấy hoảng sợ lái xe chạy đi mất, mẹ cô bị Khương Khang ép về nhà.


“Ngày đó Khương Đồng ra ngoài chơi với đám bạn, lúc ấy tôi đang làm bài tập.” Khương Cách nói, “Nghe tiếng mở cửa, mẹ tôi chạy vào, nhét tôi vào tủ quần áo.”


Trong chiếc tủ quần áo cũ chật hẹp, Khương Cách nhìn thấy sự hoảng sợ và tuyệt vọng cùng cực trong ánh mắt mẹ mình, trái tim cô như vỡ nát. Đứa trẻ trưởng thành sớm như Khương Cách hoàn toàn hiểu được mẹ mình đang định làm gì, cũng biết nếu như Khương Khang phát hiện mẹ giấu mình trong tủ quần áo, kết cục của mình sẽ ra sao.


Nỗi sợ hãi như dây leo quấn chặt lấy cô, Khương Cách giãy giụa muốn thoát ra khỏi tủ quần áo, muốn ở bên mẹ mình, nhưng lại bị mẹ đẩy trở về.


“Cách Cách, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài, Cách Cách, cho dù ông ta có giết mẹ con cũng không được ra! Con phải sống, hiểu không? Đồng Đồng còn nhỏ, Đồng Đồng còn chưa hiểu chuyện, con phải nuôi em khôn lớn, con nhất định phải thay mẹ chăm sóc tốt cho Khương Đồng! Sau này mạng của Khương Đồng chính là mạng của con! Hiểu không?”


Ngoài cửa truyền đến tiếng chửi rủa của Khương Khang, mẹ cô đóng chặt tủ quần áo, Khương Cách cuộn người ngồi trong tủ, lắng nghe tiếng chửi mắng cuồng loạn bên ngoài, tiếng kêu rên đầy đau đớn, tiếng xương cốt da thịt va chạm chối tai… Cả người Khương Cách lạnh toát.


Trận giằng co này chẳng kéo dài bao lâu, tiếng mẹ cô nhỏ dần, Khương Khang mang người mẹ đang thoi thóp của cô rời đi.


“Chạng vạng tối hôm ấy, thi thể mẹ tôi được phát hiện bên bờ sông ở ngoại ô.” Khương Cách nói, “Tôi báo cảnh sát, Khương Khang bảo ông ta cãi cọ với mẹ tôi rồi đánh bà một trận, bà nghĩ quẩn nên mới nhảy sông tự sát. Tôi làm chứng rằng chính ông ta đã đánh ch.ết mẹ tôi, ông ta lại bỏ tiền mời luật sư, chứng cứ không đủ, cảnh sát bắt giam ông ta hai ngày rồi thả ra ngoài.”


Quý Tranh hỏi: “Khương Khang trả thù em thế nào?”


Khương Khang vốn là tên lưu manh khốn nạn, mẹ Khương Cách biết ông sẽ đánh ch.ết mình, nên mới giấu Khương Cách đi. Nếu như không giấu Khương Cách đi, rất có thể Khương Khang sẽ giết cả hai mẹ con. Mà nỗi hận vì mất mẹ đã thôi thúc Khương Cách báo cảnh sát.


Nhưng thế giới của trưởng thành phức tạp, cô bé 12 tuổi như Khương Cách làm sao có thể hiểu được.


Cô báo cảnh sát, Khương Khang bị bắt, sau khi ra ngoài chắc chắn ông ta sẽ trả thù Khương Cách. Giống như khi Khương Đồng gọi điện thoại báo cảnh sát khiến ông ta bị bắt vì bán thuốc phiện, ông ta nói khi ra tù sẽ giết Khương Đồng.


Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, Khương Cách như choàng tỉnh dậy. Dưới ánh đèn hàng mi dài của cô khẽ run, Khương Cách mấp máy môi: “Chuyện cách đây đã lâu, tôi quên rồi.”
Nói rồi, Khương Cách quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Khương Khang đánh ch.ết mẹ Khương Cách, là bởi vì mẹ cô phản bội ông ta. Khương Cách báo cảnh sát bắt ông ta, đối với ông ta mà nói đó cũng là phản bội. Khương Cách không nói, không có nghĩa là cô không bị ông ta tổn thương, Quý Tranh nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, trái tim như bị siết chặt.


Chương Đình từng phân tích hiện tại Khương Cách mắc hai chứng bệnh tâm lý, một là nóng nảy dễ giận, có khuynh hướng bạo lực giống như Khương Đồng, nguyên do bắt nguồn từ hành vi bạo lực gia đình của Khương Khang. Còn chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô, căn nguyên hẳn là do những lời dặn dò trước khi lâm chung của mẹ cô.


Trong nhận thức của Khương Cách, mẹ đã dùng cái ch.ết để bảo vệ cho cô, những lời dặn dò của mẹ cũng hiển nhiên trở thành trách nhiệm của cô. Mẹ bảo Khương Cách xem tính mạng của Khương Đồng như tính mạng của mình, lời dặn dò ấy đã bóp méo tam quan của Khương Cách, Khương Cách cho rằng ý nghĩa cuộc sống của mình là để Khương Đồng có thể sống tốt, Khương Đồng trở thành lý do để cô tiếp tục tồn tại, cũng như trụ cột tinh thần của cô.


Phân tích từ phương diện này, Khương Cách xem Khương Đồng như tính mạng của mình, vậy dĩ nhiên cô sẽ không để chuyện gì xảy ra với Khương Đồng. Quý Tranh nhớ lại những lời Khương Cách từng nói với anh.


Cô nói Khương Khang là một kẻ liều mạng, dù cho có vệ sĩ bảo vệ 24 giờ cũng chưa chắc có thể đảm bảo sự an toàn cho cô. Mà sau đó Khương Cách còn nói, cô tuyệt đối sẽ bảo vệ Khương Đồng an toàn.


Hai điều này hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, đáy lòng Quý Tranh bỗng nổi lên một cảm giác bất an. Anh nhìn thẳng vào mắt Khương Cách, hỏi cô: “Tám năm trước, Khương Khang có biết ai đã báo cảnh sát bắt ông ta không?”


Cửa kính sát đất mơ hồ phản chiếu khung cảnh trong phòng ăn. Cô vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quai hàm bỗng hơi siết lại, cô lập tức đáp: “Biết.”


Sau khi kể xong chuyện trước đây cho Quý Tranh, tinh thần và sức lực của Khương Cách đều cạn kiệt. Nhưng so với lúc vừa trở về, cô đã có phần bình tĩnh hơn. Ngày mai còn phải quay phim Tình Thị, Khương Cách cần phải nghỉ ngơi.


Cô gần như chẳng còn cả sức lực để suy nghĩ, Quý Tranh bảo cô nghỉ ngơi, cô khẽ gật đầu rồi đứng dậy. Hai người lần lượt lên lầu, lúc Khương Cách vặn tay nắm định mở cửa phòng ngủ, sau lưng bỗng vang lên tiếng của Quý Tranh.
“Khương Cách.”


Khương Cách xoay người, khẽ nâng mí mắt, đáy mắt đã hơi mơ màng.
Hôm nay hai người trải qua không ít chuyện, nhưng quan trọng nhất chính là việc tên fan cuồng đã bị bắt.
“Tôi làm vệ sĩ cho em là để bảo vệ em khỏi fan cuồng.” Quý Tranh nói, “Em còn nhớ lúc tôi mới đến em đã hỏi gì không?”


Khương Cách hơi ngước mắt, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cô nhìn Quý Tranh, lặp lại câu hỏi ấy: “Anh có thể làm vệ sĩ cho tôi trong bao lâu?”
“Khi ấy tôi nói sau khi bắt được fan cuồng tôi sẽ rời đi.” Quý Tranh khẽ cười.


Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú của anh chìm trong ánh đèn hành lang, đôi mắt đen trong vắt mà sâu thẳm.
“Bây giờ tôi không muốn đi.” Anh tiếp lời, “Khương Cách, bây giờ tôi không thể nào rời khỏi em.”
Trái tim Khương Cách khẽ rung động.


Có lẽ câu nói ấy đã mang cho cô đủ cảm giác an toàn, thế nên dù đã trải qua một đêm kinh sợ vì fan cuồng, đêm đó Khương Cách vẫn ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, Khương Cách bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.


Vì ngủ không đủ giấc, bên huyệt Thái Dương co rút đau nhức. Khương Cách cầm điện thoại, vừa nhìn thấy cái tên trên màn hình đã lập tức ấn nghe.


“Chị, chị có sao không? Tối qua em ngủ sớm quá, khụ khụ, sáng nay mới nhìn thấy tin. Tên fan cuồng kia làm gì thế? Có phải là cái tên hay quấy rối chị từ trước giờ không? Có thật là hắn ta không làm gì chị không vậy, khụ khụ…”


Khương Đồng gấp gáp hỏi với giọng nghẹn ngào lẫn tiếng ho khan, cô bé hỏi liên tiếp từ câu này đến câu khác. Nhưng Khương Cách hoàn toàn không nghe được, cô chỉ chú ý đến tiếng ho khan của Khương Đồng. Từng tiếng ho khan ấy như ác mộng tấn công vào dây thần kinh của cô.


Khương Cách siết chặt tay, giọng nói đầy căng thẳng.
“Khương Đồng, sao em lại ho nhiều như thế?”






Truyện liên quan