Chương 59

Hai người họ rời khỏi thương xá rồi về nhà, Khương Cách ăn cơm trưa, chơi với Dưa Hấu một lát rồi đi ngủ trưa. Đến lúc tỉnh lại, mặt trời đã dần khuất bóng.


Mấy ngày nay giờ giấc sinh hoạt của cô luôn luôn như thế, không còn điều gì lo âu, cô rất dễ chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ rất say, tỉnh dậy cũng chậm. Thế nhưng khoảng thời gian thảnh thơi này sắp phải kết thúc.


Thấy Khương Cách ngủ say, Quý Tranh vốn cũng không định gọi cô dậy. Nhưng lát nữa phải đi chợ mua thức ăn. Anh nhẹ tay đẩy cửa ra, Khương Cách ngồi trên giường nhìn về phía cửa, hàng mi dài chớp chớp.
Quý Tranh cười khẽ một tiếng rồi ngồi xuống bên giường, anh áp tay lên mặt cô hỏi: “Dậy rồi à?”


Khương Cách vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt vẫn còn nóng hầm hập. Cô không đáp lời, chỉ ngước mắt nhìn Quý Tranh rồi nghiêng đầu vùi mặt vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn đến lạ.
Hơi thở cô len qua kẽ tay, quấn lấy tâm trí anh, đặt một dấu ấn trong lòng anh. Quý Tranh cúi người hôn lên môi cô.


Buổi chiều tà giữa mùa hè, cành cây lê ngoài cửa sổ đung đưa theo gió, căn phòng ngủ nhỏ đong đầy dịu dàng.


Nụ hôn kéo dài trong chốc lát, ánh mắt Khương Cách đã tỉnh táo hơn. Quý Tranh bế cô rời giường, một tay anh đỡ sau lưng cô, tay còn lại giúp cô cầm giày. Anh vừa bước đi vừa nói: “Chơi với Dưa Hấu một lát rồi mình đi chợ mua thức ăn.”


available on google playdownload on app store


Khương Cách được anh bế xuống lầu, cô vòng tay quanh cổ anh hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Giọng nói ngái ngủ của cô vừa ngọt ngào vừa khàn khàn. Quý Tranh nhìn vào mắt cô hỏi: “Sao thế?”
Anh ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách mang giày cho cô. Khương Cách ôm hắn, nói: “Tối nay để em nấu cơm.”


Khương Cách từng nói cô biết nấu cơm, Quý Tranh vẫn nhớ rõ. Anh mỉm cười đưa gậy đồ chơi cho Khương Cách, nói: “Em nấu gì anh cũng muốn ăn.”
Khương Cách cười tít mắt.


Đợi đến khi mặt trời gần khuất bóng, tiết trời đã thôi không còn quá oi bức, hai người mới ra chợ mua thức ăn. Giờ này khu chợ không quá đông người, Khương Cách chọn mua rau củ, Quý Tranh theo sau xách đồ, trông hai người chẳng khác gì một đôi vợ chồng son.


Mua thức ăn xong, Khương Cách kéo mũ xuống, tiện tay búi tóc lên rồi đi vào phòng bếp.


Lúc vừa chuyển đến Nam Thành, lịch trình của Khương Cách không quá bận rộn, dì Tống Bách Hợp phải đi làm để kiếm tiền chữa bệnh cho Khương Đồng, Khương Cách thường xuyên phải nấu cơm. Những chuyện ấy dường như đã trôi rất xa rồi, khi đó mỗi lần mở mắt cô chỉ thấy lo âu và tuyệt vọng, mỗi ngày đều như một dây cung căng cứng. Cô từng nghĩ sau khi kiếm được nhiều tiền, mình có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng trong giới giải trí, càng nổi tiếng thì càng phải liều mạng trèo lên cao, nếu không sẽ dễ dàng bị người khác kéo xuống hoặc vượt qua. Hằng hà sa số diễn viên ra sức trèo cao như vậy, chỉ cần chút sơ sẩy là sẽ ngã xuống, thế nên chẳng ai dám nghỉ ngơi.


Tính ra từ lúc đến Nam Thành tới giờ, chỉ có những khi ở ngôi nhà cũ này cô mới được thảnh thơi.


Quý Tranh chỉ giúp cô rửa rau củ, anh ngồi bên ngoài nhìn Khương Cách đang tất bật nấu nướng trong bếp. Ngoài cửa sổ mặt trời đã dần ngả bóng, đến lúc Khương Cách nấu xong cơm tối, ánh trăng sáng đã chiếu khắp khoảng sân nhỏ như một lớp ánh bạc phủ lên vạn vật.


Khi Khương Cách nấu xong xuôi, hai người bưng mâm cơm đến phòng ăn. Dưa Hấu ngửi thấy mùi thơm thì đến quấn quít bên chân Khương Cách.
Khương Cách đưa đũa cho Quý Tranh, ngước mắt nhìn anh.


Trên bàn là bốn món mặn một món canh, tuy chỉ là những món ăn thường ngày nhưng bữa ăn vô cùng phong phú. Đã lâu rồi Khương Cách không nấu cơm, cô có phần không ưng ý với màu sắc món ăn.
Quý Tranh ăn thử một miếng khoai từ xào mộc nhĩ, rồi nở nụ cười.
“Ngon không?”
“Em ăn thử xem.”


Khương Cách cũng cầm đũa gắp thử một miếng. Không thể gọi là quá ngon, nhưng mùi vị cũng khiến cô hài lòng hơn màu sắc. Quý Tranh nhìn cô chậm rãi nhai nuốt, Quý Tranh lại gắp thêm một miếng, mỉm cười hỏi cô: “Ngon không? Bạn gái anh nấu đấy.”


Khương Cách ngẩng đầu nhìn nụ cười trên môi anh, miếng khoai từ cũng đượm vị ngọt ngào. Cô giương cằm mỉm cười.
Vì nấu cơm tối muộn nên hai người ăn cũng trễ, đến lúc ăn xong, ánh trăng đã treo ngoài sân như một ngọn đèn sáng rực.


Ăn cơm xong, Quý Tranh rửa chén, Khương Cách cầm gậy đồ chơi trêu Dưa Hấu. Anh rửa xong cái chén cuối cùng, ngoài sân bỗng có người gõ cửa, giọng nói một cụ già vang lên: “Có ai ở nhà không?”


Từ lúc hai người đến nhà cũ, đây là lần đầu tiên có người gọi cửa. Khương Cách không đeo khẩu trang, vừa nghe tiếng gọi cô đã chạy vụt lên lầu. Quý Tranh mỉm cười nhìn bóng lưng cô biến mất sau bậc thang, anh lên tiếng trả lời rồi ra ngoài mở cửa.


Nương theo ánh trăng sáng có thể thấy rõ ngoài cửa là một bà lão khỏe mạnh và một cậu bé tầm tám chín tuổi. Trên tay cậu bé cầm một giỏ trúc đựng rau cải xanh mướt.


Quý Tranh mở cửa, bà lão mỉm cười nói rõ lý do mình đến: “Thằng nhóc nhà bà nhìn thấy cây lê trong nhà cháu thì giãy nãy nói muốn hái lê ăn, cháu cho nó vào hái mấy quả được không?”


Cậu nhóc nghe vậy thì ngượng ngùng đưa giỏ trúc cho Quý Tranh, bà lão nói tiếp: “Đây là rau cải nhà bà trồng, rất tươi, bà hái cho nhà cháu ăn thử.”
Hai bà cháu rất lịch sự, đến xin hái lê cũng không đi tay không.
Quý Tranh nhận giỏ trúc, mỉm cười đáp lời: “Vâng ạ.”


Cậu nhóc hào hứng chạy vào sân, Quý Tranh dìu bà lão vào.
Dưới ánh trăng, cây lê vừa cao vừa rậm rạm. Mùa này lê chưa chín đều, có vài quả còn non, phần lớn đã chín tới.


Bà lão này rất thích nói chuyện, bà đã sống ở đây hơn nửa đời, tính ra bà còn quen biết cả ông bà ngoại của Quý Tranh, cũng biết anh là cháu ngoại của bọn họ. Giờ đây nhìn thấy Quý Tranh trưởng thành cao lớn như vậy, bà cũng không kiềm lòng được mà cảm thán thời gian thoi đưa.


Bà vừa trò chuyện với Quý Tranh vừa hướng dẫn cháu mình, tránh cho cậu bé hái phải lê chưa chín. Giữa lúc đó, bà bỗng nhìn thấy một bóng người trong phòng khách.


Bà lão nhìn sang thì thấy một cô gái trẻ cao gầy đang nhìn về phía này, trên mặt đeo khẩu trang, tay ôm chú mèo con. Khuôn mặt cô đã bị khẩu trang che khuất hơn một nửa, chỉ để lại đôi mắt hoa đào xinh đẹp phản chiếu ánh trăng sáng, chỉ nhìn vào đôi mắt thôi đã biết đây là một cô gái xinh đẹp.


Quý Tranh cũng phát hiện Khương Cách tới, anh nhanh chóng thuật lại mọi chuyện với cô, rồi bảo Khương Cách chào bà lão. Bà lão mỉm cười chào cô, Khương Cách cũng lễ phép nhẹ gật đầu.


Bà lão quay đầu cười híp mắt hỏi Quý Tranh gì đó bằng tiếng địa phương, Quý Tranh bật cười nhìn về phía Khương Cách, rồi khẽ trả lời.


Ở đây có rất nhiều người già nói tiếng địa phương Nam Thành, bọn họ nói nhanh, nhấn nhá câu chữ cũng không rõ ràng, Khương Cách không hiểu được chút gì.


Cậu bé cũng không tham lam hái nhiều, chỉ một lát sau cậu đã rời khỏi gốc cây. Cậu bé hái được năm quả lê, nhưng lại không cầm được hết, đành giữ trong vạt áo của mình. Quý Tranh lấy bó rau cải ra rồi đưa giỏ trúc cho cậu bé bỏ lê vào.


Cậu bé vui vẻ cầm giỏ trúc định tung tăng rời đi, nhưng lại bị bà lão gọi lại. Cậu quay đầu nói với Quý Tranh và Khương Cách: “Cảm ơn cô chú, chào cô chú ạ.”
Quý Tranh mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Chào cháu.”


Quý Tranh tiễn hai bà cháu về, Khương Cách đang đứng ở cửa phòng khách cũng đi theo. Đợi bóng dáng hai bà cháu khuất tại đầu hẻm, Quý Tranh nhìn Khương Cách hỏi: “Em muốn hái lê không?”
Khương Cách gỡ khẩu trang, khẽ gật đầu.


Lúc cậu bé hái lê, Quý Tranh đã mượn ánh trăng quan sát cây lê, những quả lê đã chín mọng dưới ánh trăng sáng.
Đến dưới cây lê, Khương Cách ngửa đầu nhìn tán lá, ánh trăng điểm xuyết trên khuôn mặt cô, cô hỏi: “Phải leo lên à?”


Cây lê này đã có tuổi, cành cây vươn dài đến tận lầu hai, muốn hái mấy quả lê trên cao không phải dễ.
Quý Tranh lắc đầu, nói: “Anh bế em lên là có thể với tới.”


Khương Cách nhìn về phía  Quý Tranh, hai tay anh đã đặt bên hông cô. Một giây sau, anh đã dùng sức nhấc bổng cô lên, Khương Cách giật thót người. Anh đặt cô ngồi vững trên bờ vai mình.


Quý Tranh di chuyển đến một cành cây, lẫn trong vòm lá là mùi lê thoang thoảng, lá cây sượt qua cổ làm cô ngứa ngáy. Được nhấc lên cao như thế, tầm mắt cô cũng được mở rộng.
Khương Cách cúi đầu nhìn Quý Tranh, anh mỉm cười hỏi cô: “Đã đủ cao chưa?”


“Đủ rồi.” Ở độ cao này, cô còn có thể nhìn thấy vườn hoa nhà hàng xóm xuyên qua cành cây. Trái tim Khương Cách bỗng cảm thấy tự do mà nhẹ nhàng, cô vô cùng thích cảm giác này.


Khương Cách không nặng lắm, dù đang để cô ngồi trên một bên vai mình, Quý Tranh vẫn đứng thẳng tắp. Nhìn đôi mắt sáng rực của Khương Cách, anh bèn nảy ý chơi xấu, đột ngột nghiêng người về phía trước để dọa cô. Khương Cách nhéo lỗ tai anh đáp trả, Quý Tranh bật cười nói: “Anh sai rồi, anh sai rồi, hái lê đi.”


Khương Cách buông tai anh ra, mỉm cười tiếp tục hái lê.
Mấy quả lê trên cành rất lớn, một tay Khương Cách cầm không hết. Hái được một quả lê, cô không đưa cho Quý Tranh mà bắt chước cậu nhóc kia, nhấc vạt áo thun lên rồi bỏ lê vào.


Bàn tay Quý Tranh giữ chặt cơ thể đang động đậy của Khương Cách, trong mắt anh cảm xúc dâng trào, hầu kết anh trượt lên xuống, anh mỉm cười dời mắt đi.


Khương Cách rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc cô đã hái được bốn năm quả, không chứa được trong áo thun nữa. Quý Tranh đặt cô xuống đất. Khương Cách cầm năm quả lê trĩu nặng vào phòng khách, Quý Tranh đi tìm giỏ trúc bỏ lê vào.


Xong xuôi, anh chọn một quả lớn nhất đưa cho Khương Cách: “Của em đây.”


Tiết trời oi bức khiến mặt Khương Cách nóng bừng lên, cô cầm lấy quả lê, quay người chạy ra sân. Ngoài sân có tiếng vặn vòi nước, dòng nước ào ạt chảy trên mặt đất. Chỉ chốc lát sau, Khương Cách cầm quả lê đã được rửa sạch tiến vào nhà.


Cô đưa quả lê trong tay cho Quý Tranh, giọng nói trong trẻo vang lên: “Ăn lê nào.”
Của em cũng là của anh.
Lúc ra ngoài rửa lê, Khương Cách đã tranh thủ rửa mặt. Vài giọt nước mát lạnh còn đọng lại trên khuôn mặt đỏ hồng của cô, dưới hàng mi dài cong vút, đôi mắt cô trong veo mà sáng tỏ.


Quý Tranh ngồi trên ghế sofa, ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn của Khương Cách, xúc cảm khi chạm tay vào vòng eo thon nhỏ của cô lại hiện lên trong đầu anh, những cảm xúc hỗn độn bỗng dâng trào trong đáy mắt.


Quý Tranh không nhận lấy quả lê, Khương Cách khó hiểu nhìn anh. Bầu trời bên ngoài đã tối mịt, ánh đèn trong phòng khách mông lung mờ ảo. Anh dịu dàng nhìn cô, cất giọng hỏi.
“Ăn lê nào?”


Trên tay cô là lê, cô cũng là lê. Khi Quý Tranh hỏi câu ấy, giọt nước trên má dường như cũng bị nhiệt độ khuôn mặt cô làm nóng bừng.


Máu trong người bỗng sôi sục, thấy Quý Tranh mỉm cười đưa tay cầm lấy quả lê, Khương Cách bỗng giật lại. Quý Tranh ngạc nhiên nhìn cô, cô đặt quả lê xuống, sau đó tiến đến trước mặt anh. Khương Cách quỳ gối ở hai bên người anh, rồi ngồi lên đùi anh.


Cổ họng bỗng khô khốc, hai tay Khương Cách khoác trên bờ vai rộng của anh, cô nhìn vào mắt anh khẽ nói.
“Lê này ngọt hơn.”
Nói rồi, Khương Cách hôn lên môi anh.


Bờ môi cô căng mọng mà ấm áp, nước trên mặt cô dính lên mặt anh. Nụ hôn của cô ướt át, đôi môi mềm mại mà ngọt ngào, mùi lê vấn vương bên cánh mũi, len lỏi đến nơi sâu nhất trong tâm trí anh.


Cô gái trong ngực mềm mại mà thơm ngọt, lí trí của Quý Tranh tan rã. Anh siết chặt cánh tay kéo cô sát vào lồng ngực mình. Động tác của anh mạnh mẽ không chút khắc chế. Khương Cách khẽ “ưm” lên một tiếng, lúc hoàn hồn lại cô đã bị anh đè dưới thân.


Bọn họ đã là người yêu của nhau, hai người có thể làm những chuyện thân mật, thậm chí là những chuyện thân mật hơn cả ôm ấp và hôn môi.
Ngọn lửa dục vọng cháy bừng trong mắt anh, Khương Cách đưa tay nhấc góc áo mình lên, nhưng còn chưa kịp cởi, tay cô đã bị anh giữ lại.


Khương Cách khựng lại, ngước mắt nhìn Quý Tranh.
Anh chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng vẫn đang cố gắng kiềm chế. Khương Cách cũng không phải là cô bé ngây thơ không hiểu gì, cô nhìn Quý Tranh nói: “Em sắp phải trở về đóng phim rồi.”


Quý Tranh cầm tay cô, đáy mắt hiện lên ý cười, anh không dám hôn môi cô nữa mà chỉ đặt nhẹ một nụ hôn lên má, cất giọng khàn khàn.
“Anh biết.”


Ngón tay anh vén mấy sợi tóc lòa xòa bên má cô, dần ổn định lại cảm xúc. Ngón tay anh khẽ vuốt ve gò má cô, anh nói: “Nhưng như thế quá nhanh, đối với em mà nói như thế là quá nhanh.”


Trong chuyện nam nữ, bình thường dục vọng của đàn ông luôn mãnh liệt hơn, Quý Tranh là một người đàn ông bình thường, không phải anh không có. Nhưng đây là lần đầu Khương Cách yêu đương, cứ để hai người tiến triển từ từ như tốc độ bây giờ, thời gian còn dài, không cần gì phải gấp.


Kỳ thật Khương Cách vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với tốc độ hiện tại, nếu như quá nhanh, sợ rằng cô sẽ không chịu được.
Bàn tay nắm góc áo của Khương Cách từ từ buông lỏng.


Hơi thở hormone mập mờ trong phòng khách từ từ tan đi, Quý Tranh bỗng nhiên nhìn Khương Cách bật cười nói: “Lúc em đóng phim chúng ta cũng không phải tách ra ngay.”
Mắt Khương Cách vụt sáng.


“Trong đội chỉ bảo anh đến huấn luyện theo định kỳ, anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể về đơn vị được.” Quý Tranh cúi đầu hôn lên môi cô, dịu giọng nói: “Ngoại trừ lúc phải huấn luyện, những lúc khác anh vẫn có thể đến đoàn phim cùng em.”


Niềm háo hức như tụ lại trong mắt cô, sau đó vỡ òa ra theo nụ cười rạng rỡ của cô. Quý Tranh nâng cô dậy khỏi ghế sô pha, Khương Cách lại tiếp tục ngồi trên đùi anh. Hai người ngồi đối mặt nhau, hai đôi môi lại quấn quít.


Một lúc sau, Khương Cách trượt khỏi người Quý Tranh, cầm quả lê mới rửa cắn một miếng. Giống lê này khá ngon, thịt quả giòn tan mà mọng nước, hương vị thanh mát.
Khương Cách cắn sau đó đưa cho Quý Tranh.
Quý Tranh ăn thử rồi nói: “Quả thật em vẫn ngọt hơn.”
Khương Cách cười khúc khích.


Cô ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, tựa người vào vòm ngực Quý Tranh, vừa cắn lê vừa cầm gậy đồ chơi chơi với Dưa Hấu. Lúc nãy Quý Tranh nói anh vẫn có thể đến đoàn phim cùng cô, Khương Cách rất vui.


Dưa Hấu cũng nhảy lên ghế sô pha bắt lấy gậy đồ chơi, hai chân sau như con quay liên tục chuyển động, trông vừa ngây ngô vừa đáng yêu.
Quý Tranh khoác một cánh tay lên vai Khương Cách, ngón tay khẽ vân vê vành tai cô, anh hỏi: “Em biết lúc nãy bà lão ấy hỏi anh gì không?”


“Hửm?” Khương Cách quay đầu nhìn anh, trả lời: “Em không biết, em không hiểu tiếng địa phương.”
Nói rồi, Khương Cách nhíu mày nói tiếp: “Có phải anh lại định cò kè mặc cả xong mới nói cho em biết không?”
“Bà ấy hỏi em có phải là vợ của anh không.” Quý Tranh nói.
Khương Cách ngạc nhiên.


Quý Tranh nhìn cô cười nói: “Anh nói phải.”
Vị ngọt lịm của lê lan tỏa trong miệng, nhưng vẫn không sao sánh nổi cảm giác ngọt ngào trong lòng. Câu nói ấy khiến Khương Cách bỗng chốc thẹn thùng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.


Quý Tranh nhìn Khương Cách đang ngẩn người, ngón tay khẽ nựng cằm cô, anh gọi: “Quý phu nhân?”
Đôi mắt nâu của cô lay động, cô im lặng một lúc rồi khẽ đáp: “Vâng.”
Nói rồi, Khương Cách dang tay ôm lấy Quý Tranh.


Trở lại phòng ngủ, Khương Cách lấy dây sạc vừa mượn được từ Quý Tranh cắm vào chiếc điện thoại đã bị tắt nguồn mấy ngày nay. Một lúc sau, Khương Cách ngồi lên giường ấn nút mở máy.


Chiếc điện thoại được khởi động, thông báo ồ ạt hiện lên màn hình. Đã mấy ngày rồi cô không mở máy, công việc chất đầy trong điện thoại, việc hủy hợp đồng, truyền thông phỏng vấn, yêu cầu bồi thường hợp đồng… nhiều vô số kể, đây là những thứ mà cô thường phải tiếp xúc nhất.


Thông báo ùn ùn nổi lên, đợi đến khi không còn thông báo mới, Khương Cách không nhìn thấy tin nhắn nào thì bèn mở danh bạ gọi điện thoại cho Thái Kỷ.
Đã là chín giờ tối, Thái Kỷ vẫn đang bận rộn xử lý hợp đồng sau khi phòng làm việc của Khương Cách được thành lập.


Sự việc lần này gần như phá hủy toàn bộ sự nghiệp của Khương Cách. Hủy hợp đồng với Truyền thông Nhĩ Gia không phải việc đơn giản, sau khi hủy hợp đồng, tất cả tài nguyên từ công ty đều sẽ bị cắt đứt, phần lớn hợp đồng của Khương Cách đều đến từ công ty, hơn nữa còn có rất nhiều vai diễn và hợp đồng đại diện nhãn hiệu quan trọng.


Song, chuyện lần này chiếm hot search nhiều ngày như thế đã chứng tỏ độ hot bản thân Khương Cách. Hiện tại trong họa có phúc, danh tiếng của Khương Cách đã thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, sau khi thành lập phòng làm việc, hợp đồng cũng dần kéo đến nhiều hơn.


Bởi vì biến động lần này mà lộ tuyến Thái Kỷ thiết kế cho Khương Cách đã hoàn toàn rối loạn. Hiện tại họ phải lập lại kế hoạch từ đầu.


Thấy Khương Cách gọi điện thoại đến, Thái Kỷ lập tức bắt máy. Tâm trạng của anh ấy vô cùng phức tạp, nhưng rốt cuộc vẫn kiềm lòng, chỉ hỏi một câu: “Đã nghỉ ngơi khỏe rồi à?”
“Vâng.” Khương Cách trả lời.


Thái Kỷ không hề đả động đến chuyện trước đó, nghe cô trả lời như thế, anh ấy thở dài thườn thượt, mọi chuyện trước kia dường như tan đi đều theo tiếng thở dài này, hiện tại bọn họ phải bắt đầu lại từ đầu.


Sau khi Khương Cách hủy hợp đồng, Thái Kỷ cũng từ chức khỏi Truyền thông Nhĩ Gia, chuyện lần này đã khiến Bạch Tông Quân cắn răng chịu đựng cơn tức, anh ta chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định. Thế nhưng lần này Khương Cách đã có người chống lưng, Bạch Tông Quân không thể dễ dàng động đến cô.


Thái Kỷ thở hắt ra, sau đó sắp xếp công việc ngày mai cho Khương Cách.


“Ngày mai em phải đến đoàn làm phim Tình Thị, lần này làm chậm trễ tiến độ phim như thế, anh sẽ sắp xếp xe thức ăn và đồ uống cho đoàn phim. Sáng mai trước khi đi em nhớ gọi điện thoại xin lỗi đạo diễn Hoàng, lần này đoàn phim ủng hộ em như thế, quả thật là rất hiếm thấy.”


Khương Cách nói: “Vâng ạ.”


“Buổi chiều đóng phim xong, em phải đến phòng làm việc của LO để trang điểm và thay lễ phục. Đêm nay có một lễ trao giải phim, trong danh sách khách mời có tên em. Lễ trao giải lần này khá long trọng, đa số minh tinh trong giới đều đến. Ngoại trừ tiểu hoa còn có cả đại hoa, trong đó có không ít người từng tung tin hãm hại em lần này. Đến lúc đó nhất định em phải dùng sắc đẹp áp đảo bọn họ.”


Thái Kỷ nói xong thì cảm thấy như nở hoa trong lòng, tâm trang sảng khoái hơn hẳn. Sau khi bị khởi tố, danh tiếng của dàn minh tinh ấy xấu đi hẳn. Nhưng những người làm trong giới giải trí dơ bẩn này đều đã biết từ trước, thế nên đường phát triển của nhưng minh tinh này sẽ không bị ảnh hưởng mấy. Cùng lắm thì đăng lời xin lỗi lên weibo, sau đó bồi thường thêm chút tiền, rồi ra vẻ đáng thương để được thông cảm, cứ thế chuyện này xem như được bỏ qua.


Nhưng làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế được? Khương Gia nhà bọn tôi luôn luôn tin vào câu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.


Khương Cách đáp lời, Thái Kỷ tiếp tục sắp xếp công việc cho hai tuần sau, đồng thời dặn dò ngày mai Lý Nam và Tiểu Bàng sẽ đến đón cô. Sau mấy ngày yên tĩnh, Khương Cách lại phải trở về trạng thái bận rộn làm việc, nhưng cô thích ứng rất tốt.


Dặn dò xong xuôi, Thái Kỷ sực nhớ gì đó, bèn nói: “Phải rồi, lát nữa anh sẽ đăng bài lên weibo cho em. Em đã biến mất vài ngày, bài viết này xem như là một câu trả lời, đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.”


Nói rồi, Thái kỷ tiếp tục: “Để anh liên hệ với đội truyền thông, nghĩ xem nên viết thế nào…”
“Để em tự đăng là được.” Khương Cách nói.


Thái Kỷ sửng sốt, từ lúc Khương Cách tạo weibo đến giờ, cô luôn giao tài khoản cho anh xử lý, bản thân cô chưa từng đăng bài lần nào. Nhưng nghe Khương Cách nói thế, Thái Kỷ cũng đồng ý: “Được.”


Thái Kỷ lại luyên thuyên thêm đôi ba câu rồi mới yên tâm. Anh ấy đã đi cùng Khương Cách nhiều năm như vậy, hai người không chỉ là đồng nghiệp đơn giản. Thái Kỷ giống như một người anh trai luôn giúp đỡ cho cô.


Kỳ thật qua bao nhiêu năm hoạt động trong giới, Khương Cách chưa bao giờ lẻ loi một mình, nếu không con đường sự nghiệp của cô cũng sẽ không suôn sẻ như thế.
Thái Kỷ dông dài xong thì nói: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi, phải đảm bảo trở lại với trạng thái tốt nhất.”


Khương Cách nói: “Cám ơn anh Thái Kỷ.”
Ở đầu bên kia, Thái Kỷ trầm mặc một lúc lâu rồi khẽ bật cười nói: “Khương Cách, hiện tại không còn điều gì làm em sợ hãi nữa rồi, cứ thoải mái mà sống nhé.”


Cúp điện thoại, Khương Cách nằm ở trên giường, cô lấy điện thoại gửi cho Quý Tranh một tin nhắn qua wechat. Chỉ chốc lát sau, Quý Tranh đã trả lời.
Mười giờ tối hôm ấy, Khương Cách vốn đã im lặng mấy ngày bỗng nhiên đăng một bài viết lên weibo.


Bài viết đi kèm bức ảnh một chú mèo con tam thể, chú mèo đứng ở cửa phòng khách nhìn ra ngoài. Dưới ánh hoàng hôn, cái bóng trên sàn nhà cao lớn mà uy mãnh, như một con báo đốm đang ngồi chực chờ.
Khương Cách: Tôi đã trở lại.






Truyện liên quan