Chương 2: C2: Đi ngang qua

Ánh mắt hai người chạm nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Giữa sáng tối đan xen, cô cảm thấy ánh mắt Thẩm Ngạn nhìn mình vừa sâu xa vừa lạ lẫm.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tư Niệm ở bên cạnh túm lấy áo khoác cô: “Cậu nói cái gì?”


“…” Khương Thanh Thời dời tầm mắt, nghiêng đầu về phía cô ấy, hàm hồ nói: “Không có gì, cũng không có gì quan trọng.”
Tư Niệm hoài nghi nhíu mày, đang định hỏi lại thì điện thoại đổ chuông, là tài xế lái thuê gọi tới.


“Alo?” Tư Niệm nhận điện thoại, ở đầu dây bên kia là một giọng nam xa lạ: “Chào cô, tôi đã đến cửa quán bar rồi, bây giờ cô đang ở đâu?”
Tư Niệm quay đầu sang trái, vừa quay sang đã nhìn thấy tài xế lái xe thuê.
Cô ấy giơ tay lên ra hiệu cho đối phương, quên mất việc truy hỏi Khương Thanh Thời.


Sau khi cúp điện thoại, Tư Niệm xác nhận với Khương Thanh Thời: “Cậu tới chỗ tớ ở thật à?”


Khương Thanh Thời ngẩn ra vài giây mới sực nhớ tới những gì mình vừa nói. Cô khẽ chớp mắt, dưới cái nhìn chăm chú của Tư Niệm, chột dạ nói: “Thôi bỏ đi, tớ vẫn nên về nhà vậy, tránh người khác lại đàm tiếu.”
“…”


Tư Niệm nghẹn lời, dò xét cô: “Chắc chồng cậu cũng không hẹp hòi như thế đâu nhỉ.”
Khương Thanh Thời liếc nhìn Tư Niệm: “Đó là do cậu không quen anh ấy thôi.”
Nghe vậy, Tư Niệm tò mò: “Vậy cậu định bao giờ mới giới thiệu cho chị em biết mặt đây?”


available on google playdownload on app store


Là bạn thân nhiều năm của Khương Thanh Thời, nhóm của Tư Niệm chỉ biết cô lấy một người tên là Thẩm Ngạn, người đàn ông đó rất giàu có, còn lại những thông tin khác thì không biết gì. Tuy bọn họ không có hứng thú với người đàn ông của chị em tốt, nhưng họ vẫn có lòng hiếu kỳ.


Chí ít là bọn họ muốn biết dáng dấp của đối phương ra sao, có cao ráo đẹp trai không? Có xứng với Khương Thanh Thời không?
Đương nhiên, căn cứ vào sự hiểu biết của họ với Khương Thanh Thời, Tư Niệm cảm thấy dáng dấp của đối phương sẽ không quá tệ.


Khương Thanh Thời thích cái đẹp, dù là hôn nhân sắp đắt thì nhất định cô cũng sẽ tìm một người đẹp trai.


“… Sau này hẵng nói.” Khương Thanh Thời liếc trộm người nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ, hàm hồ nói: “Bây giờ bọn tớ chưa được thân thiết cho lắm, đợi thân thiết rồi nhất định sẽ giới thiệu với các cậu.”


Đây là lời nói thật lòng, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn thực sự không thân thiết lắm.
Hơn nữa cô cũng chưa chuẩn bị xong tâm lý để Thẩm Ngạn gia nhập vào các mối quan hệ xã hội của mình.
Tư Niệm nghẹn lời: “Được thôi, vậy để tớ đưa cậu về trước.”


Khương Thanh Thời từ chối: “Không cần đâu.”
Tư Niệm nghi ngờ: “Thế cậu về kiểu gì?”


“Tớ gọi điện cho tài xế trong nhà rồi.” Sợ Tư Niệm hỏi nhiều, Khương Thanh Thời vội vàng nói: “Nhà chúng ta cũng không ở cùng một hướng, cậu đưa tớ về rồi mới về nhà thì muộn quá. Chẳng phải ngày mai cậu phải dậy sớm tới quán cà phê sao? Cậu tranh thủ về nhà nghỉ ngơi đi.”


Tư Niệm mơ hồ cảm thấy Khương Thanh Thời có chút khác thường, nhưng có lẽ đã say nên đầu óc không được tỉnh táo, nhất thời cô ấy cũng không tìm ra vấn đề trong lý do thoái thác của cô.


Trong lúc do dự, Khương Thanh Thời đẩy Tư Niệm lên xe, sau đó căn dặn tài xế lái thuê đi chậm chút, bảo Tư Niệm về tới nhà thì báo với mình một tiếng.
Tư Niệm còn chưa kịp mở miệng thì cửa xe đã bị đóng lại.
“…”


Nhìn tài xế lái xe đi, Khương Thanh Thời thở phào một hơi. Cô quay đầu nhìn bóng dáng đang ẩn mình trong bóng đêm ở phía bên phải.
Khựng lại giây lát, cô mới sải bước đi về phía anh.
Lúc đi tới trước mặt Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh.


Không khí xung quanh dường như trở nên loãng hơn, trong khoảng lặng nhất thời, cuối cùng Khương Thanh Thời là người lên tiếng trước: “Sao anh lại ở đây?”
Cô cũng không tự luyến cho rằng Thẩm Ngạn cố ý tới đón mình.


Anh nhìn xuống, ánh mắt rơi trên mặt cô, trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào: “Đi ngang qua đây.”
“?”
Khương Thanh Thời do dự ngẩng đầu lên, không chắc chắn hỏi: “… Đi ngang qua đây?”
Thẩm Ngạn bình tĩnh nói: “Ừ.”


“…” Anh thẳng thắn như vậy khiến Khương Thanh Thời nghi ngờ. Cô suy nghĩ giây lát, thầm đoán có thể Thẩm Ngạn đang bàn chuyện gần đây thì Lục Gia Văn nói cho anh biết tin cô đang ở đây, cho nên anh tiện đường đến đón cô về.


Sắp xếp logic xong, Khương Thanh Thời gật đầu: “Anh có muốn vào chào hỏi Lục Gia Văn không?”
Thẩm Ngạn nghiêng người mở cửa xe, nhìn cô bằng ánh mắt không mặn không nhạt: “Không cần.”

Sau khi lên xe, Khương Thanh Thời thắt dây an toàn, lén nhìn người bên cạnh.


Tư thế ngồi của Thẩm Ngạn rất thoải mái, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh không hề khó chịu. Anh cũng không truy hỏi cô là vì sao hơn một năm rồi không về nước, sau khi quay về cô lại không về nhà mà chạy tới quán bar chơi.
Nhưng cũng đúng thôi.


Họ là một cặp vợ chồng ‘coi nhau như khách’, Thẩm Ngạn không quan tâm cô chơi ở bên ngoài như thế nào và cô cũng vậy.
Hai người chỉ cần đóng tốt vai vợ chồng trước mặt bố mẹ và một số đối tác, những lúc khác sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.


Khương Thanh Thời tập trung suy nghĩ đến nỗi quên dời ánh mắt đang nhìn Thẩm Ngạn.
Điều cô không để ý là dưới cái nhìn chằm chằm của mình, người bên cạnh bất giác nắm chặt vô lăng, tốc độ lái xe rõ ràng cũng trở nên chậm hơn rất nhiều.


Hai mươi phút sau, xe dừng ở hoa viên Hải Đường. Đây là phòng tân hôn của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn, sau khi kết hôn hai người đã chuyển về đây ở.
Có điều Khương Thanh Thời sống ở đây chưa đầy một tháng đã ra nước ngoài, còn Thẩm Ngạn thì từ lúc kết hôn vẫn luôn ở bên này.


Sau khi xuống xe vào nhà, Khương Thanh Thời đặt túi xách sang một bên rồi đi vào bếp.
Cô hơi khát nước.
Căn bếp được dì giúp việc lo ba bữa một ngày cho Thẩm Ngạn dọn dẹp sạch sẽ không dính một hạt bụi, trên kệ cốc chén chỉ có một chiếc cốc màu đen.


Ánh mắt Khương Thanh Thời dừng lại ở chiếc cốc trông khá quen mắt khoảng ba giây, sau đó mở tủ ra nhưng không thấy chiếc cốc dư nào.
Cô cau mày tỏ vẻ không hài lòng, hỏi người đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách: “Thẩm Ngạn, cốc uống nước trước kia của tôi đâu rồi?”


Khương Thanh Thời có nhiều sở thích, thích sưu tầm nhiều loại cốc chén.
Sau khi chuyển đến sống với Thẩm Ngạn chưa đầy một tháng, cô đã mua rất nhiều bộ cốc mà mình thích về căn hộ trong hoa viên Hải Đường này.
“…”
Nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Ngạn quay đầu lại, trong mắt hiện lên nghi hoặc.


Khả năng cách âm của nhà bếp khá tốt nên anh không nghe rõ cô nói gì.
Khương Thanh Thời kịp phản ứng, không hề nghĩ nhiều mà ngoắc ngón tay ra hiệu cho anh tới gần.


Chú ý tới động tác của Khương Thanh Thời, vẻ mặt Thẩm Ngạn hơi nghiêm lại. Anh nhìn chằm chằm ngón tay thon dài đang giơ lên ​​của cô một lát, sau đó tầm mắt dời lên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô.
Thấy anh vẫn không đáp lại, Khương Thanh Thời cau mày, môi khẽ mấp máy: “Anh nhìn gì vậy?”


Thẩm Ngạn thấy rõ khẩu hình của cô, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Những chuyện còn lại mai tới công ty rồi nói sau.”
Sau khi cúp điện thoại, anh đi đến cửa bếp, hỏi: “Em cần gì?”
Khương Thanh Thời: “Cốc uống nước.”


Cô hỏi anh: “Anh vứt hết mấy cái cốc trước kia của tôi rồi à?”
Thẩm Ngạn đang định lấy cốc cho Khương Thanh Thời thì nghe được lời nói vô tâm của cô, anh nhíu mày hỏi lại: “Cái đó không dùng được sao?”
Khương Thanh Thời nhìn theo ánh mắt của anh, thấy ý anh đang nói tới chiếc cốc màu đen.


Khương Thanh Thời nhìn thoáng qua, có hơi nghi hoặc: “Cái đó không phải của anh sao?”
Thẩm Ngạn: “Em ngại dùng?”
“…”
Khương Thanh Thời cảm thấy anh rất quái gở. Cô liếc nhìn anh, nghĩ bụng anh không ngại cô dùng cốc của anh thì việc gì cô phải ngại chứ?


Với lại chuyện thân mật hơn hai người cũng đã làm qua, sử dụng chung một chiếc cốc quả thực cũng chẳng có gì đáng ngại.
Nghĩ đến đây, cô cầm chiếc cốc lên rửa sạch rồi mới đi rót nước.


Trong nhà có nước khoáng ở nhiệt độ bình thường mà Thẩm Ngạn thích uống, nhưng từ nhỏ Khương Thanh Thời đã kén chọn, cô chỉ uống nước ấm tầm 50 độ.
Khương Thanh Thời không hề chú ý lúc cô đang rửa chén, Thẩm Ngạn đã quay người đi lên tầng.


Lúc cô uống nước xong, tầng dưới đã không còn ai.
Nhìn căn phòng khách trống rỗng, Khương Thanh Thời không vui liếc nhìn lên lầu rồi gửi tin nhắn cho Tư Niệm báo cô đã về đến nhà.


Tư Niệm về tới nhà trước Khương Thanh Thời, hai người hàn huyên vài câu rồi hẹn sẽ gặp mặt vào lúc khác. Khương Thanh Thời thoát khỏi khung chat, chậm rãi đi lên tầng.


Hoa viên Hải Đường là nơi tổ chức đám cưới của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn. Hai người kết hôn vội vàng nhưng hầu hết thiết kế và bố cục của ngôi nhà ở hoa viên Hải Đường này đều được trang trí theo sở thích của Khương Thanh Thời.


Tầng 2 là phòng ngủ chính của hai người, phòng ngủ chính thông với phòng thay đồ rộng rãi và tiện nghi.
Lúc Khương Thanh Thời đi vào phòng, tình cờ Thẩm Ngạn vừa tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm.


Cô vô thức ngước mắt nhìn người đàn ông vẫn còn đầy hơi nước trên người. Thẩm Ngạn của hiện tại đã thay sang đồ ở nhà, thoạt nhìn hòa nhã hơn rất nhiều so với nửa tiếng trước. Cặp kính mỏng trên sống mũi đã được tháo ra từ lâu, ánh mắt hai người chạm nhau mà không hề có chướng ngại vật.


Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Thanh Thời nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cảm thấy hơi khó chịu. Cô mím môi dưới, đang định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng thì Thẩm Ngạn đã dời mắt đi trước, cầm khăn đi ra ngoài: “Tôi còn có việc phải làm, em cứ ngủ trước đi.”


Cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Khương Thanh Thời nhìn cánh cửa đóng kín, trong đầu lại xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.
Thẩm Ngạn có ý gì đây? Anh không muốn ở cùng phòng với cô hay là thật sự có chuyện cần làm?
Khương Thanh Thời suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nghĩ ra được đáp án.


Cô từ bỏ việc suy nghĩ, ném hết nỗi sầu ra sau đầu, lấy đồ ngủ từ phòng thay đồ ra rồi đi về phía phòng tắm để ngâm bồn.
Sau chuyến bay dài được tắm rửa thỏa thích giúp cô giảm bớt bao nhiêu mệt mỏi.
….


Thẩm Ngạn và Khương Thanh Thời mới sống chung dưới một mái nhà chưa đầy một tháng, nhưng anh biết rõ Khương Thanh Thời rất lề mề trong chuyện tắm rửa.
Chỉ có điều anh không ngờ là sau một thời gian không gặp, thời gian tắm rửa của vợ mình còn kéo dài hơn trước.


Sau khi xử lý xong email khẩn cấp, Thẩm Ngạn lại trả lời một cuộc điện thoại khác.
Làm xong mọi việc, anh rời khỏi phòng làm việc và trở về phòng ngủ.
Lúc tới cửa phòng, Thẩm Ngạn nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa. Anh không khỏi nhìn thêm một lát rồi mới đưa tay đẩy cửa ra.


Cùng lúc đó, Khương Thanh Thời mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng satin màu trắng ngà bước ra khỏi phòng tắm. Ánh sáng chói loá chiếu vào người Khương Thanh Thời giống như tuyết tụ giữa trăng, sáng ngời như ngọc châu khiến Thẩm Ngạn không khỏi thất thần.


Khương Thanh Thời không để ý tới sự thay đổi nhỏ này của Thẩm Ngạn, cô liếc nhìn anh rồi nằm lên giường nghịch điện thoại.
Thẩm Ngạn đứng đó vài giây, vào phòng tắm rửa mặt rồi lại quay lại giường.


Hai người một trước một sau nằm xuống, khoảng cách giữa không gần cũng không xa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.


Khương Thanh Thời vốn đang chuyên chú lướt điện thoại, trong lúc lướt cô ngửi được một mùi gỗ nhàn nhạt giống như cây tùng bách xanh biếc. Mùi này tỏa ra từ cơ thể Thẩm Ngạn, là mùi sữa tắm của anh, đây cũng là mùi mà Khương Thanh Thời rất thích.


Sữa tắm này là Khương Thanh Thời đã giới thiệu cho anh.
Khoảng một năm trước khi Khương Thanh Thời đang học ở Paris, Thẩm Ngạn đi công tác ở đó nên tiện đường vào thăm cô.
Lúc đó, họ vừa xa lạ lại quen thuộc.


Sau khi kết hôn, hai người chung sống với nhau nhưng lại chỉ phát sinh quan hệ vợ chồng một lần vào đúng cái ngày trước khi cô ra nước ngoài, hơn nữa còn xảy ra trong lúc họ không tỉnh táo.
Lần gặp gỡ một năm trước là cuộc gặp mặt đầu tiên sau khi Khương Thanh Thời ra nước ngoài.


Rõ ràng hai người là vợ chồng hợp pháp, nhưng khi nhớ tới cái đêm trước khi cô ra nước ngoài, cả hai lại trở nên ngượng ngập.
Cuối cùng, vì để khuấy động bầu không khí và tránh trở nên khó xử, Khương Thanh Thời đề nghị uống một chút rượu trong bữa tối.


Cô không giỏi uống rượu, lần nào say cũng xảy ra chuyện.
Đêm hôm đó cũng không ngoại lệ, dưới sự thúc đẩy của men rượu, đôi vợ chồng mới cưới lâu ngày không gặp lại xảy ra quan hệ cũng không có gì bất ngờ.
Ngày hôm sau Khương Thanh Thời tỉnh dậy, cô vô cùng hối hận.


Lúc mở mắt nhìn thấy Thẩm Ngạn, đầu óc cô choáng váng, cũng không biết nên nói gì, đột nhiên ngửi thấy mùi bạc hà nồng đậm trên người anh. Khoảnh khắc đó, Khương Thanh Thời bỗng buột miệng nói: “Thẩm Ngạn, anh đổi mùi sữa tắm hoặc nước hoa được không?”
Cô không thích mùi bạc hà.


Thẩm Ngạn sửng sốt mấy giây, sau đó hỏi với giọng không chắc chắn: “Gì cơ?”
Khương Thanh Thời: “… Không nghe rõ thì thôi, bỏ đi.”


Vốn tưởng chủ đề này sẽ kết thúc ở đó, nhưng cô không ngờ rằng sau khi Thẩm Ngạn về nước không lâu, cô lại nhận được tin nhắn của dì giúp việc ở nhà, nói là trong nhà cần mua thêm sữa tắm dầu gội, Thẩm Ngạn bảo dì ấy đổi hết những đồ trước kia dùng nhưng dì ấy không biết nên đổi sang nhãn hiệu nào, anh bảo dì ấy hỏi cô.


Nghĩ tới chuyện này, Khương Thanh Thời không khỏi nín thở.
Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài.
Một lúc sau, để ngăn mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Khương Thanh Thời dịch người tới sát mép giường, kéo dài khoảng cách giữa mình và Thẩm Ngạn.
Cô sợ bị mọi thứ xung quanh mê hoặc.






Truyện liên quan