Chương 9: C9: Ăn cơm
Thẩm Ngạn từng tưởng tượng có một ngày Khương Thanh Thời sẽ đến công ty, vào văn phòng của anh, nhưng anh không ngờ ngày này lại đến nhanh và đột ngột như vậy.
Ban đầu anh tưởng cô hỏi anh uống cà phê không, nếu anh muốn thì cô sẽ gọi bên ngoài cho anh, hoặc là chỉ thuận miệng hỏi chơi thế thôi.
Thấy Thẩm Ngạn nhìn mình với ánh mắt hơi kỳ lạ, Khương Thanh Thời nhướng mày nâng cốc cà phê trong tay lên cao, khua khoắng trước mắt anh: “Tổng giám đốc Thẩm, không phải là anh không muốn uống…”
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, Thẩm Ngạn đã đưa tay cầm lấy, bối rối nói: “Không có.”
Sao có chuyện anh không muốn uống cà phê cô đưa được?
Nhận ra sự gấp gáp trong lời nói của anh, Khương Thanh Thời kinh ngạc giây lát. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, mơ hồ cảm thấy hôm nay Thẩm Ngạn không còn thờ ơ lạnh lùng như trước nữa.
Anh quá bất thường.
Nhìn dáng vẻ sửng sốt của Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn rời mắt khỏi cô, không ngừng nhắc nhở mình ——
Thẩm Ngạn, mày gấp gáp quá rồi.
Sau khi ép mình bình ổn lại cảm xúc hỗn loạn, Thẩm Ngạn cụp mắt, bình tĩnh nói: “Em từ quán cà phê tới à?”
Nghe thấy giọng nói của anh, Khương Thanh Thời tạm thời đè nén những nghi ngờ trong lòng, mất tự nhiên nói: “Ừm, tôi đến trung tâm thương mại gần đây mua đồ, tiện đường mang đến cho anh.”
Cô nhấn mạnh là cô không cố ý đến đây để mang cà phê cho anh.
Thẩm Ngạn im lặng giây lát rồi thuận miệng hỏi: “Em muốn mua cái gì?”
Anh không quan tâm cốc cà phê Khương Thanh Thời mang tới là vô tình hay cố ý, đối với anh chỉ cần cô mang qua là đủ.
Đi mua sắm là cái cớ của Khương Thanh Thời, câu hỏi của Thẩm Ngạn khiến cô ngẩn ra mất mấy giây, sau đó tránh né ánh mắt anh, trả lời: “Lát nữa tôi sẽ mang chút đồ tráng miệng đến đài truyền hình cho Nguyễn Huỳnh.”
Tuy rằng Thẩm Ngạn chưa từng gặp hai người bạn của cô, nhưng anh luôn biết đến sự tồn tại của bọn họ, đồng thời cũng đại khái biết được một phần hoàn cảnh của Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh.
Nghe vậy, anh khẽ “ừm” một tiếng, đang định nói gì đó thì tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên.
Cả hai người còn chưa kịp phản ứng, người gõ cửa đã tự động bước vào, nhiệt tình nói: “Anh Ngạn, hôm nay em sẽ thay anh…”
Nói được nửa chừng, Lục Gia Văn nhìn thấy trong văn phòng có hai người.
Im lặng vài giây, Lục Gia Văn nhanh chóng phản ứng lại, vừa lùi lại vừa nói: “Chị dâu đến chơi à, vậy em… em ra ngoài trước, hai người cứ tự nhiên làm việc của mình đi…”
Cánh cửa văn phòng mở ra rồi đóng lại, để lại hai người bên trong nhìn nhau.
Trong phòng làm việc yên tĩnh một lát, Khương Thanh Thời vô tình ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn xuống của Thẩm Ngạn.
Hai đôi mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc đó, Khương Thanh Thời cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp nắm bắt được sự thay đổi nhỏ nhất của bản thân, giọng nói của Thẩm Ngạn đã kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình: “Em có muốn…” Anh dừng lại giây lát, hỏi cô: “Ngồi một lát không?”
Khương Thanh Thời giật mình, nghĩ tới Lục Gia Văn vừa mới đi vào: “Không phải anh còn có việc à?”
Thẩm Ngạn: “Không phải chuyện gì gấp, chắc cậu ta tới chơi thôi.”
Khương Thanh Thời đáp lại một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa.
Cô từ chối đề nghị của Thẩm Ngạn, nhẹ nhàng nói: “Tôi tới trung tâm thương mại mua một ít đồ đây.”
Khương Thanh Thời muốn đi, Thẩm Ngạn lại không có lý do gì để giữ cô lại.
Anh cầm ly cà phê cô mang tới, khó khăn nói: “Để Phùng Hạng Minh đưa em đi.”
Khương Thanh Thời: “Không cần đâu.”
“…”
–
Trong không khí có mùi hương thoang thoảng, là hương hoa ngọt ngào mà Khương Thanh Thời để lại.
Nhẹ nhàng thanh thoát, lúc ngửi vào cảm giác cực kỳ dễ chịu.
Thẩm Ngạn ngồi trên ghế văn phòng, nhấp một ngụm cà phê đã nguội, lạnh lùng liếc nhìn người đầy vẻ nịnh nọt phía đối diện.
Nhận thấy ánh mắt ch.ết chóc của Thẩm Ngạn, Lục Gia Văn đuối lý nói: “Anh Ngạn, em không biết chị dâu cũng ở đây, em thật sự không cố ý.”
Anh ta đổ lỗi cho Phùng Hạng Minh vừa cùng anh ta vào văn phòng: “Trợ lý Phùng không nói cho em biết chuyện này.”
Phùng Hạng Minh: “…”
Cảm nhận được ánh mắt nghiêm nghị của Thẩm Ngạn, anh ấy cố gắng bào chữa: “Lúc sếp Lục tới, tôi không có ở bên ngoài.”
Nếu không phải như vậy, Lục Gia Văn cũng sẽ không quấy rầy hai người.
Nhiều người trong công ty của Thẩm Ngạn, bao gồm cả một số trợ lý ở bên ngoài cũng chưa từng gặp Khương Thanh Thời, huống hồ biết cô là ai.
Đám cưới của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn được tổ chức vội vàng, cũng không hề tình nguyện, thế nên kể từ khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Khương Thanh Thời đến công ty của Thẩm Ngạn. Khi vừa lên cô đã gọi điện cho Phùng Hạng Minh, nhờ anh ấy xuống đón.
Lúc Lục Gia Văn tới, trợ lý bên ngoài đều đang bận rộn.
Vì trước kia anh ta đã tới đây rất nhiều lần, hơn nữa cũng không gọi điện mà trực tiếp đi vào, thế nên các trợ lý cũng không báo trước với Thẩm Ngạn, cứ để cho anh ta đi vào trong.
Nghe hai người giải thích xong, Thẩm Ngạn vẫn uống cà phê với vẻ mặt bình tĩnh.
Lục Gia Văn và Phùng Hạng Minh liếc nhìn nhau rồi lặng lẽ nháy mắt, cố gắng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Một lát sau, Thẩm Ngạn uống xong cà phê, nhướng mi liếc mắt nhìn Phùng Hạng Minh: “Cậu còn đứng đây làm gì? Chuyện đã giải quyết xong chưa?”
Phùng Hạng Minh nhận lệnh: “Tổng giám đốc Thẩm, vậy hai người nói chuyện nhé. Tôi ra ngoài làm việc trước, có việc gì thì gọi cho tôi.”
“…”
Phùng Hạng Minh dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, Lục Gia Văn nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ấy, hơi nghẹn lời, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Ngạn: “Anh Ngạn…”
Anh ta tự đuối lý: “Em thực sự không cố ý”.
Thẩm Ngạn liếc nhìn anh ta, không thực sự muốn so đo với anh ta làm gì.
Anh nheo mắt, nhàn nhạt hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Lục Gia Văn: “Em tới họp thay anh trai em.”
Tập đoàn Lục Thị và công ty của Thẩm Ngạn có hợp tác, buổi chiều cần phải họp bàn thoả thuận. Anh trai của anh ta tạm thời có việc bận nên Lục Gia Văn tới thay.
Nghe vậy, Thẩm Ngạn “ừm” một tiếng, nhìn đồng hồ: “Hôm nay cậu không bận gì à?”
Lục Gia Văn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Ngạn, lúc này mới ba giờ rưỡi, anh đang châm chọc anh ta rảnh rỗi, tới quá sớm.
Có điều Lục Gia Văn rất muốn nhắc nhở anh là anh ta vẫn luôn rảnh rỗi, cũng không phải Thẩm Ngạn không biết điều đó.
Đương nhiên anh ta tạm thời chỉ dám nghĩ đến chuyện này trong đầu, sẽ không tiên phong đi nhổ lông hổ.
Nghĩ đến đây, Lục Gia Văn ngượng ngùng cười: “Hôm nay em không bận lắm.”
Thẩm Ngạn: “Thật sao?”
Lục Gia Văn: “…”
Không muốn bị Thẩm Ngạn chế nhạo nữa, Lục Gia Văn chuyển chủ đề: “Anh Ngạn.”
Thẩm Ngạn: “Nói.”
Lục Gia Văn hỏi: “Lần này chị dâu về được bao lâu?”
Nhắc tới chủ đề liên quan đến Khương Thanh Thời, sắc mặt Thẩm Ngạn khá hơn, anh cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi không biết.”
“Hả?” Lục Gia Văn có chút không thể tin nổi: “Anh không hỏi chị dâu sao?”
Thẩm Ngạn không nói gì.
Anh không hỏi, cho dù có hỏi thì chưa chắc Khương Thanh Thời đã nói.
Lục Gia Văn quan sát vẻ mặt lạnh lùng của anh, lặng lẽ thở dài: “Anh Ngạn, anh không thể như vậy được.”
Anh ta thấp giọng nói: “Đàn ông là phải biết chủ động, anh biết không? Anh không chủ động, ngộ nhỡ chị dâu ra nước ngoài ở thêm một hai năm, chẳng phải anh sẽ chăn đơn gối chiếc từng ấy thời gian sao?”
Nghe rõ lời Lục Gia Văn nói, tay đang ký văn kiện của Thẩm Ngạn thoáng dừng lại, đầu bút vẽ một vệt dài trên tờ giấy trắng.
Anh dừng lại một lúc rồi ngước mắt lên: “Câm miệng.”
Lục Gia Văn ngượng ngùng: “…Ồ.”
Anh ta không muốn bỏ cuộc, trước khi ngậm miệng lại nói thêm một câu nữa: “Phụ nữ thích kiểu đàn ông ân cần, dịu dàng chu đáo. Anh nên quan tâm đ ến chị dâu một cách thích hợp, đối xử tốt với chị ấy hơn, xum xoe vào. Chị ấy đi mua sắm thì anh phải đưa chị ấy đi rồi đi theo. Dù sao anh cũng phải khiến chị dâu nhận ra sự tồn tại của anh, khiến chị ấy quen với sự tồn tại của anh… Như vậy chị dâu mới yêu anh.”
Có thể trong công việc Lục Gia Văn không làm tốt chức trách của mình, nhưng khi nói đến các mối quan hệ thì anh ta được coi là bậc thầy cố vấn tình cảm của nhóm Thẩm Ngạn.
Anh ta dành thời gian cả ngày với phụ nữ, hiểu rõ suy nghĩ của phụ nữ nhất.
Lục Gia Văn cũng biết những tâm tư thầm kín của Thẩm Ngạn, nếu không phải vì điều này, anh ta cũng sẽ không cho Thẩm Ngạn bất cứ lời khuyên nào.
Lục Gia Văn biết đủ thì dừng, Thẩm Ngạn không cho anh ta nói, anh ta khôn ngoan không nói nữa.
Đã gần đến giờ họp, hai người cùng đến phòng họp.
Khi cuộc họp kết thúc cũng đã gần đến giờ tan sở.
Thẩm Ngạn trở lại văn phòng, chuẩn bị tăng ca. Tối nay Khương Thanh Thời sẽ không về nhà ăn cơm.
Đột nhiên, những lời Lục Gia Văn nói lúc chiều lại hiện lên trong đầu anh.
Anh dừng lại giây lát, nheo mắt lại, cầm điện thoại lên bấm mở.
Cuộc trò chuyện giữa hai vợ chồng dừng lại ở đoạn cô hỏi anh lúc nào thì về Bắc Thành, anh đã chụp màn hình chuyến bay và trả lời cô.
Ngón tay Thẩm Ngạn khẽ nhúc nhích, lướt lên trên thì phát hiện cuộc nói truyện của hai người lác đác không có mấy, chỉ một lát là đọc hết.
Sau khi nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Khương Thanh Thời một lúc, Thẩm Ngạn ấn vào trang cá nhân của cô.
Khương Thanh Thời không thường xuyên đăng bài lên vòng bạn bè Wechat, nhưng cũng không ít. Khi gặp điều thú vị hoặc ăn đồ ăn ngon, cô sẽ chụp ảnh lại và chia sẻ. Vòng bạn bè của cô không hoàn toàn là sự giàu sang phú quý của thiên kim tiểu thư, mà còn có những chuyện lý thú trong cuộc sống.
Thẩm Ngạn vừa bấm vào đã nhìn thấy dòng trạng thái cô đăng cách đây một phút, có ảnh của cô và Tư Niệm, ảnh selfie cá nhân, cũng như bữa tối và món tráng miệng.
Lưu lại bức ảnh selfie của cô, Thẩm Ngạn để ý đến phông nền của bức ảnh.
Lục Gia Văn không ngờ rằng vừa bước ra khỏi công ty Thẩm Ngạn lại nhận được cuộc gọi từ anh, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Anh Ngạn, em để quên gì à?”
Thẩm Ngạn nói thẳng: “Cậu có đi ăn cơm không?”
Lục Gia Văn sửng sốt giây lát: “Anh nói gì cơ?”
Thẩm Ngạn: “…”
Thấy người đối diện im lặng, Lục Gia Văn phản ứng lại: “Đương nhiên, anh Ngạn đãi thì không có lý do gì không đi.”
“…”
–
Ở bên kia, Khương Thanh Thời và Tư Niệm đã đến đài truyền hình trước khi Nguyễn Huỳnh tan sở. Gặp Nguyễn Huỳnh xong, ba người đi đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở gần đó để ăn tối.
Cách trang trí của quán rất đặc biệt, thậm chí cái tên còn được đặt theo tên của loại quả “Lệ Chi”.
Lúc Khương Thanh Thời còn ở Paris, cô từng nghe Nguyễn Huỳnh bảo quán này rất ngon.
Công việc kinh doanh ở “Lệ Chi” rất tốt, ba người đã đặt trước một phòng riêng.
Các chị em cùng đi ăn cơm, căn bản là vừa ăn vừa tán gẫu.
Nghĩ đến việc Nguyễn Huỳnh phải về đài truyền hình làm việc, nhóm Khương Thanh Thời cũng không ăn cơm quá lâu.
Lúc sắp ăn xong, Khương Thanh Thời ra khỏi phòng bao để đi vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh trở về phải đi ngang qua sảnh của nhà hàng.
Khương Thanh Thời đang đi thì bất ngờ bị ai đó đâm mạnh vào.
Cô mất cảnh giác, lúc sắp ngã vào người phục vụ đang bưng canh nóng thì một cánh tay rắn chắc duỗi ra kéo cô sang một bên.
Khương Thanh Thời tái mặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới, trong mắt cô tràn đầy kinh ngạc: “Sao anh lại…”
Lời còn chưa dứt, cô đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Cô vô thức quay đầu lại, nhận ra sau khi Thẩm Ngạn kéo cô lại thì người phục vụ kịp thời phản ứng cũng dừng lại.
Có điều cậu bé vừa va vào cô lại vô tình đâm phải người phục vụ, khiến bát canh nóng bị tràn ra một ít và bắn vào người cậu bé.
Thẩm Ngạn không kịp để ý đến đứa bé đang khóc, anh cầm chặt cổ tay Khương Thanh Thời, vẻ mặt căng thẳng hiếm thấy: “Em có bị thương không?”
Anh hỏi người trong lòng mình.
Khương Thanh Thời bị giọng nói của anh thu hút, lúc đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, cô do dự lắc đầu: “Tôi… tôi không sao.”
Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nóng rực, trầm giọng hỏi: “Em chắc chứ?”
Khương Thanh Thời ngạc nhiên trước phản ứng của anh, khẽ “ừm” một tiếng, vừa định nói gì đó thì quản lý nhà hàng và mẹ của đứa trẻ đã chạy đến sau khi nghe thấy tiếng động, khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Sau khi xác nhận Khương Thanh Thời không bị thương, Thẩm Ngạn nắm chặt tay cô kéo sáng một bên, mặt lộ vẻ lạnh lùng: “Quản lý Trần.”
Người được gọi là quản lý Trần quay đầu lại, lúc nhìn thấy Thẩm Ngạn thì hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Thẩm, sao anh…”
Quản lý Trần mới nói được nửa câu đã vội đổi lời: “Anh tới đây từ lúc nào? Sao không báo trước một tiếng?”
Thẩm Ngạn không phải là khách quen ở đây, nhưng anh và ông chủ của “Lệ Chi” là bạn bè.
Thẩm Ngạn liếc nhìn đối phương rồi quay đầu nhìn cậu bé đụng phải Khương Thanh Thời, cau mày lạnh giọng nói: “Đưa đứa trẻ đi bệnh viện trước đi.”
Hiện tại đang là khoảng thời gian cao điểm trong nhà hàng, nếu những trường hợp khẩn cấp không được xử lý thoả đáng sẽ dễ gây ra ảnh hưởng nặng nề.
“…”
–
Sau khi quản lý, phục vụ và đứa trẻ kia rời đi, một vị quản lý khác lại chạy tới trấn án những khách hàng bị hoảng sợ.
Thẩm Ngạn kéo Khương Thanh Thời sang một phòng bao khác, quan sát cô từ trên xuống dưới, liên tục hỏi: “Em có chắc mình không bị thương không? Có muốn đến bệnh viện kiểm tr.a không?”
Anh nhìn qua thì thấy trên người Khương Thanh Thời không bị nước canh bắn vào, nhưng cũng sợ mình sơ sót chỗ nào đó.
“Không cần đâu.” Tuy Khương Thanh Thời có hơi hoảng sợ, nhưng cô có thể khẳng định nước canh không bắn vào người mình.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang cau mày trước mặt, luôn cảm thấy lúc này Thẩm Ngạn có chút kỳ lạ, kỳ lạ đến mức cô không nhận ra anh.
Nhận thấy ánh mắt đánh giá của Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn im lặng mấy giây rồi trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
Khương Thanh Thời bỗng dưng thấy căng thẳng, cô mím môi dưới, hô hấp cũng hơi chậm lại, hỏi nốt câu vừa rồi chưa nói xong: “Sao anh cũng ở đây?”
Thẩm Ngạn cố gắng tránh ánh mắt cô, trả lời: “Tôi tới đây ăn cơm.”
Sợ Khương Thanh Thời phát hiện ra điều gì đó, anh giấu đầu hở đuổi nói: “Lục Gia Văn muốn tới đây ăn cơm.”
Lục Gia Văn sau khi xuống xe thì nhận được một cuộc điện thoại, chần chừ giây lát mới đi tới cửa phòng bao: “…”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Gia Văn: Hôm nay đổi thành tôi đội nồi à?
Khương Thanh Thời: Cứ để chồng tôi tiếp tục mạnh miệng đi.
Thẩm Ngạn: ….