Chương 44
Nhắc tới ăn cơm, Khương Thanh Thời sực nhớ mình còn nợ Mạnh Tấn một bữa cơm. Cô suy nghĩ vài giây rồi ngước mắt nhìn anh ta: “Là em mời anh mới đúng.”
Mạnh Tấn nhướng mày, cũng không tranh giành ai mời ai, anh ta cười khẽ một tiếng: “Được, em muốn ăn gì?”
Khương Thanh Thời hơi khựng lại: “Anh muốn ăn gì?”
Mạnh Tấn trầm mặc giây lát, cúi đầu hỏi cô: “Anh muốn ăn gì cũng được à?”
“……”
Khương Thanh Thời thoáng do dự: “Chỉ cần không quá khó hẹn trước thì hẳn là không có vấn đề gì.”
Mạnh Tấn: “Được, vậy đi thôi.”
Khương Thanh Thời ngạc nhiên: “Đi ngay bây giờ?”
Mạnh Tấn rũ mắt: “Bây giờ là năm giờ, đến nơi cũng chưa tới sáu giờ, không phải vừa đúng giờ cơm sao?”
Cô không muốn mối quan hệ với Thẩm Ngạn vừa mới phát triển mà đã rơi vào cục diện bế tắc.
Hai người đến ven đường đón xe, ngồi lên xe xong, Khương Thanh Thời lấy điện thoại di động ra, trước tiên là bỏ chặn Thẩm Ngạn, sau đó gửi cho anh một tin nhắn: [Tối nay tôi muốn mời người khác ăn cơm, tổng giám đốc Thẩm có muốn thanh toán giúp tôi không?]
Khương Thanh Thời nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhịn không được suy đoán người nọ có phải tức giận hay ghen tuông rồi không… Hoặc là đang bận rộn chuyện gì khác?
Đang nghĩ ngợi thì đột ngột chuông điện thoại di động vang lên.
Khương Thanh Thời cụp mắt nhìn tên người gọi, nói với Mạnh Tấn bên cạnh một tiếng: “Em nghe điện thoại đã.”
Mạnh Tấn nhìn cô: “Của anh ta à?”
Khương Thanh Thời gật đầu.
Mạnh Tấn vẫn cười cười, ngữ điệu ôn hòa: “Em nhận máy đi.”
Khương Thanh Thời nhận máy, giọng nói trầm thấp của Thẩm Ngạn vang lên bên tai: “Hai người ăn ở đâu?”
“……”
Khương Thanh Thời bật cười: “Anh không định rút tiền lại đấy chứ?”
“Tạm thời không có ý định đó.” Thẩm Ngạn nói, “Dù là mời ai thì em cũng phải mời mà.”
Anh cũng không thể rút lại tiền chỉ vì khoản tiền này sẽ mời tình địch của mình, như vậy sẽ khiến Khương Thanh Thời thấy khó xử.
Khương Thanh Thời ồ một tiếng, rất bất ngờ vì sự chu đáo của anh. Cô nhớ đến địa chỉ mà Mạnh Tấn vừa báo với tài xế, thấp giọng nói với anh: “Chắc là ở gần trường học trước kia, anh muốn tới à?”
“Trường học trước kia?” Thẩm Ngạn bên kia im lặng vài giây, “Trường cấp 2 hay trường cấp 3?”
Trường cấp 2 và trường cấp 3 của Khương Thanh Thời không cùng một chỗ, có điều cũng không cách nhau xa quá.
Khương Thanh Thời: “Trường cấp 2.”
Nói xong, bên Thẩm Ngạn im lặng một lúc mới vang lên giọng nói của anh: “Sắp kết thúc thì nói với anh, anh đến đón em.”
Khóe môi Khương Thanh Thời khẽ cong: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, Mạnh Tấn lên tiếng: “Em và anh ta khá hòa hợp nhỉ.”
“Em chỉ có chút tò mò thôi.” Khương Thanh Thời ăn ngay nói thật, “Hỏi nữa em cũng không biết phải hỏi gì.”
Mạnh Tấn mỉm cười: “Năm thứ ba sau khi ra nước ngoài anh có quen một người.”
Khương Thanh Thời chớp mắt.
Mạnh Tấn nói tiếp: “Quen đâu được hơn nửa năm thì chia tay.”
Sau đó, anh ta không có tâm tư yêu đương nữa.
Khương Thanh Thời như bừng tỉnh, khẽ gật đầu: “Sao hai người chia tay?”
“Cô ấy muốn về nước phát triển, lúc đó anh không đồng ý lắm.” Mạnh Tấn nói với cô, “Em còn muốn biết gì nữa không?”
Khương Thanh Thời vội vàng lắc đầu: “Như vậy là đủ rồi.”
Mặt mày cô cong cong, dí dỏm nói: “Em cũng không phải người nhiều chuyện.”
Mạnh Tấn bị cô chọc cười, nhếch môi hỏi: “Còn em?”
“Em làm sao?” Khương Thanh Thời sửng sốt.
Khương Thanh Thời hơi khựng lại, nhìn tài xế phía trước rồi quay đầu nói: “Anh ấy đối xử với em… rất tốt.”
Mạnh Tấn mỉm cười: “Anh có thể cảm nhận được.”
Khương Thanh Thời ừ một tiếng, mơ hồ cảm thấy ở cùng một không gian với Mạnh Tấn không được tự nhiên cho lắm. Cô rối rắm giây lát, tìm một chủ đề nói chuyện để bầu không khí không quá xấu hổ: “Anh ở trong nước bao lâu?”
Mạnh Tấn: “Vẫn chưa xác định.”
Khương Thanh Thời: “Anh đi lưu diễn toàn cầu mà vẫn chưa xác định thời gian à?”
“Có một số thành phố đã xác định, có một số vẫn chưa.” Mạnh Tấn nhìn cô, “Thế nào? Em hy vọng anh ở trong nước lâu một chút hay là không?”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời im lặng vài giây rồi trả lời anh ta: “Anh Mạnh Tấn nói vậy là định mời em làm quản lý cho anh sao?”
Quản lý thì mới có thể sắp xếp hành trình của Mạnh Tấn, cô cũng không phải quản lý của anh ta, vấn đề này hỏi cô cũng vô dụng.
Mạnh Tấn không ngờ cô sẽ uyển chuyển nhắc nhở mình về quan hệ hiện tại của hai người bọn họ. Anh ta nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Khương Thanh Thời: “Em thật sự đã thay đổi không ít.”
Khương Thanh Thời không ngại khi anh ta nói mình như vậy, cô dịu dàng đáp: “Anh Mạnh Tấn, anh cũng vậy mà, em cảm giác hiện tại anh có chút ngây thơ đấy.”
Trước kia rõ ràng rất thành thục.
Mạnh Tấn nghẹn họng, dở khóc dở cười: “Được rồi, không đùa em nữa, cũng không nói làm em khó xử nữa.” Anh ta bất đắc dĩ cười cười: “Để tránh em cảm thấy không được tự nhiên.”
Khương Thanh Thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn anh ta: “Em chỉ sợ anh không được tự nhiên.”
“Không đâu.” Mạnh Tấn đáp xong, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Có phải em….vẫn đang tự trách mình không?”
Khương Thanh Thời mím môi: “Em xin lỗi.”
“Lúc trước anh đã nói với em rồi, chuyện đó không thể trách em được.” Mạnh Tấn nhìn cô, “Nhắc về chuyện đó, đổi lại là anh nên xin lỗi em mới phải.”
Mạnh Tấn: “Mẹ anh về rồi.”
Khương Thanh Thời kinh ngạc: “Bác gái về rồi à? Khi nào?” Hỏi xong cô mới kịp phản ứng lại, “Lúc anh ở Vân Thành là bà ấy cũng đang ở Vân Thành?”
Mạnh Tấn gật đầu: “Có thể em đã quên, quê anh ở bên đó.”
“……”
Khương Thanh Thời khẽ chớp mắt, dùng trí nhớ không mấy tốt của mình thử nhớ lại, khi còn bé hình như cô có nghe người lớn nhắc tới chuyện bố mẹ Mạnh Tấn là người Vân Thành, sau khi kết hôn ở Vân Thành, bố Mạnh vì làm ăn nên mới tới Bắc Thành.
Nhiều năm sau đó vẫn cắm rễ ở Bắc Thành.
Thoáng nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, Mạnh Tấn đã biết cô nhớ ra rồi: “Mẹ anh nói bây giờ bà ấy già rồi, muốn về thăm nhà.”
Khương Thanh Thời giật mình: “Sao lần trước anh không nói cho em biết?”
Hồi bé cô được mẹ Mạnh chăm sóc rất nhiều lần, bây giờ bà ấy về nước, dù thế nào Khương Thanh Thời cũng muốn đi thăm bà ấy.
Mạnh Tấn: “Không phải lúc đó em đang đi du lịch với bạn sao?”
Cho nên anh ta mới không nói.
Khương Thanh Thời trầm mặc: “Bà ấy không định ra nước ngoài nữa à?”
“Ừm.” Mạnh Tấn gật đầu, “Sau này bà ấy sẽ ở Vân Thành, nếu em rảnh thì bà ấy rất hoan nghênh em đến thăm bà ấy.”
Khương Thanh Thời đáp: “Được, chờ thời tiết thoải mái hơn một chút em sẽ đi thăm bà ấy.”
Trong lúc nói chuyện, xe taxi đã dừng lại ven đường.
Hai người xuống xe, Mạnh Tấn dẫn Khương Thanh Thời đi về phía trước. Cô mơ hồ đoán được Mạnh Tấn muốn cô mời khách ở quán nào.
Một lát sau, hai người dừng lại trước cửa một quán ăn trang hoàng đơn giản nhưng sạch sẽ. Mạnh Tấn nghiêng đầu: “Ăn ở đây nhé?”
Đệm ngồi trong xe đã được làm ấm từ trước, ngay cả nhiệt độ điều hòa cũng mở cao hơn mấy độ so với ngày thường. Nguồn nhiệt nóng bỏng thổi vào má làm Khương Thanh Thời cảm thấy ấm áp.
Cô quay đầu nhìn người lên xe sau: “Sao hôm nay lại là anh lái xe?”
Thẩm Ngạn ngước mắt: “Hửm?”
Khương Thanh Thời chọc nhẹ vào cánh tay anh: “Tài xế đâu?”
“Tan ca rồi.” Thẩm Ngạn nhìn cô, khẽ híp mắt, “Em hy vọng tài xế lái xe à?”
Khương Thanh Thời cảm thấy có lẽ Thẩm Ngạn đã hiểu lầm ý mình, nhưng không quan trọng. Cô nghiêng đầu nhìn anh, nương theo lời anh nói: “Ừm.”
Lần này đổi lại là Thẩm Ngạn khó hiểu. Anh nhíu mày, ra vẻ hoang mang nói: “Tại sao? Kỹ thuật lái xe của anh không tốt?”
Chắc là không phải chứ?
“……”
“……”
Chẳng biết vì sao Khương Thanh Thời lại bị câu này của anh làm sặc, suy nghĩ bất giác bay xa tự chuyển đổi sang một “kỹ thuật lái xe” khác.
Chú ý tới gương mặt đỏ bừng của Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn nhếch môi: “Cô Thẩm.”
Khương Thanh Thời: “Gì cơ?”
Thẩm Ngạn nghiêng người, giơ tay xoa nhẹ gò má cô, thấp giọng nói: “Anh nói kỹ thuật lái xe, tại sao em lại đỏ mặt? Em đang nghĩ gì vậy?”
Khương Thanh Thời ngước mắt lên, vừa vặn bắt được ý cười chợt lóe trong đáy mắt anh. Cô ngượng ngùng, vội vàng đẩy anh ra rồi lẩm bẩm: “Tôi đỏ mặt là vì nhiệt độ trong xe cao, thấy nóng.”
Khương Thanh Thời không có ý kiến.
Quán ăn hai người vừa bước vào là quán mà Khương Thanh Thời của thời cấp hai và Mạnh Tấn của thời cấp ba thỉnh thoảng hay ghé tới ăn, ở đây chuyên bán súp cá chua, lúc tâm trạng của Khương Thanh Thời không được tốt cô rất thích ăn đồ chua, lần nào cô cũng chọn vị trí sát bên cửa sổ, ngắm nhìn muôn hình muôn vẻ người qua lại trên đường.
Ăn xong ngắm xong, tâm trạng cô sẽ tốt hơn rất nhiều.
Có điều, số lần cô đến đây cũng không tính là quá nhiều.
Bởi vì bà Từ không cho phép cô ăn cơm ở bên ngoài, thỉnh thoảng ăn một lần cũng là do Mạnh Tấn nói mình muốn ăn, sau đó hai người cùng tới.
Mạnh Tấn khi đó chính là ‘con nhà người ta’ ở trong miệng bà Từ. Bởi vậy, bà ấy cũng không quá ngăn cản Khương Thanh Thời và Mạnh Tấn chơi với nhau.
“Hình như em không hề bất ngờ khi anh chọn quán ăn này.” Sau khi hai người ngồi xuống, Mạnh Tấn nhìn Khương Thanh Thời.
Khương Thanh Thời: “Ở nước ngoài lâu rồi ai cũng sẽ hoài niệm.” Cô nghiêm túc nói: “Lúc mới về nước em cũng chỉ ăn mấy món yêu thích trước kia.”
Mạnh Tấn: “Thì ra là thế.”
Trong lúc nói chuyện, chủ quán bưng súp cá chua mà hai người gọi lên bàn.
Ngửi thấy mùi chua chua cay cay, Khương Thanh Thời có chút đói bụng. Cô không còn câu nệ như trước nữa mà vùi đầu ăn uống.
Mạnh Tấn nhiều lần muốn nói gì đó với cô, nhưng thấy cô tập trung ăn uống như vậy, anh ta đành từ bỏ.
Ăn xong bữa cơm, thời gian vẫn còn sớm.
Hai người ngồi thêm một lát, Mạnh Tấn hỏi cô: “Em có muốn về thăm trường cũ không?”
Khương Thanh Thời suy nghĩ mấy giây rồi từ chối anh ta: “Lạnh quá, em không muốn đi.”
Mạnh Tấn cũng không miễn cưỡng: “Vậy để lần sau.”
Khương Thanh Thời gật đầu.
Lời Mạnh Tấn nói khiến Khương Thanh Thời không tìm ra lý do phản bác, cô mím môi, còn muốn nói gì đó thì Mạnh Tấn đã hỏi trước: “Em còn bận chuyện khác à?”
“Không phải.” Khương Thanh Thời ngửa đầu nhìn anh ta: “Chúng ta đi xe gì qua đó?”
Mạnh Tấn hơi khựng lại, buồn cười nhìn cô: “Hôm nay em không lái xe à?”
“Em không.” Khương Thanh Thời trả lời không chút do dự, “Là tài xế đưa em đến.”
Mạnh Tấn gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Anh ta nhấc mí mắt nhìn về phía không xa, hỏi cô: “Em muốn đón taxi hay đi xe buýt?” Dứt lời, anh ta lại hỏi Khương Thanh Thời, “Chắc cũng lâu lắm rồi em không ngồi xe buýt đúng không?”
“……”
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi ra ngoài Khương Thanh Thời luôn có tài xế đưa đón, số lần ngồi xe buýt có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô thử nhớ lại, ở trong nước hình như là không quá năm lần. Nhưng khi ở nước ngoài cô đã ngồi rất nhiều lần.
“Trong nước thì đúng là đã lâu rồi không đi.” Khương Thanh Thời thản nhiên đáp, “Nhưng hôm nay chúng ta vẫn nên đón taxi đi đi.”
Cô có thể trải nghiệm xe buýt, nhưng trải nghiệm cùng Mạnh Tấn thì cô lại cảm thấy hơi vượt quá giới hạn bạn bè hiện tại của bọn họ.
Trước kia có lẽ Khương Thanh Thời sẽ không nghĩ nhiều như thế, nhưng bây giờ cô không thể không cân nhắc trước sau.
Đương nhiên không phải vì cô sợ Thẩm Ngạn tức giận. Cô chỉ là thuần túy cảm thấy mình đã kết hôn, vả lại cô cũng có tình cảm với Thẩm Ngạn, cho nên giữ khoảng cách thích hợp với người khác phái vẫn là chuyện rất cần thiết.
Im lặng một lát, Mạnh Tấn lại nói: “Em gửi tin nhắn cho chồng em được rồi đấy.”
“…” Khương Thanh Thời khựng lại, “Anh nghe cả rồi à?”
Mạnh Tấn ừ một tiếng: “Điện thoại di động cách âm không tốt lắm.”
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ: “Hình như là vậy thật.”
Gửi tin nhắn báo với Thẩm Ngạn xong, Khương Thanh Thời bưng trà lên nhấp một ngụm: “Anh Mạnh Tấn.”
Mạnh Tấn: “Em muốn nói gì?”
Khương Thanh Thời tò mò: “Anh có bạn gái chưa?”
Mạnh Tấn liếc nhìn cô: “Hiện tại chưa có.”
Khương Thanh Thời ồ một tiếng.
Mạnh Tấn: “Sao em không hỏi tiếp?”
Mạnh Tấn: “Lúc học đại học có yêu ai không?”
Khương Thanh Thời: “…Mấy cậu con trai trong trường bọn em không được đẹp trai lắm.”
Mạnh Tấn nghẹn ngào, sực nhớ ra cô là người nhan khống, có chút dở khóc dở cười: “Vậy em chọn Thẩm Ngạn là bởi vì anh ta đẹp trai sao?”
“… Ban đầu là vậy.” Khương Thanh Thời cũng không gạt anh ta.
Mạnh Tấn cúi đầu nhìn cô: “Bây giờ sống chung với anh ta khá hòa hợp là cũng bởi vì anh ta đẹp trai?”
Khương Thanh Thời ngơ ngẩn, không ngờ Mạnh Tấn sẽ hỏi vấn đề này. Cô đang trầm mặc suy nghĩ nên trả lời vấn đề này như thế nào thì di động đặt trên bàn rung lên, là tin Thẩm Ngạn gửi tới: [Anh đến rồi.]
Khương Thanh Thời nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, vừa liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở ven đường.
Cách một khoảng không, Thẩm Ngạn hạ cửa sổ xe xuống, quay đầu nhìn về phía cô.
Xa xa nhìn nhau vài giây, Khương Thanh Thời dời tầm mắt: “Bây giờ ——”
Cô còn chưa nói xong, Mạnh Tấn đã lên tiếng trước: “Anh ta tới rồi, em về trước đi.”
Khương Thanh Thời ngừng lại: “Có muốn em đưa anh về một đoạn không?”
“Không cần đâu.” Mạnh Tấn liếc nhìn cô, “Anh muốn vào trường đi dạo.”
Khương Thanh Thời cũng không miễn cưỡng, “Vậy em đi trước nhé.”
Mạnh Tấn: “Đi đi.”
Lúc cầm túi lên chuẩn bị ra về, Khương Thanh Thời bỗng nhớ tới vấn đề mình chưa trả lời xong, bèn gọi anh ta một tiếng: “Anh Mạnh Tấn, bây giờ không phải như vậy.”
Cô vẫn lựa chọn Thẩm Ngạn không chỉ vì anh đẹp trai, mà còn vì cô cũng… thích anh.
Chỉ là không chắc cô đã thích anh từ khi nào.
Cô chỉ biết chờ đến khi mình phát hiện ra, cô dường như đã không thể ngăn cản trái tim mình thôi đập rộn ràng vì người ngoài cửa kia.
–
Buổi tối gió lớn.
Khương Thanh Thời đẩy cửa kính đi ra ngoài, Thẩm Ngạn cũng đồng thời bước xuống xe.
Cô đứng sững sờ tại chỗ một lúc mới chậm rãi đến gần anh.
Người chờ đợi sốt ruột, bèn sải bước đi tới trước mặt cô: “Em không lạnh à?”
Anh cúi đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày, lại tự nhiên nhét một vật ấm vào trong lòng bàn tay cô: “Lên xe nhanh đi.”
Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, Khương Thanh Thời lặng lẽ cong môi: “Tổng giám đốc Thẩm, sao anh còn mang theo món đồ vật đáng yêu này bên mình?”
Thẩm Ngạn dắt cô đến chỗ đỗ xe, hờ hững nói: “Bởi vì vợ anh sợ lạnh.”
“……”
Nghe Thẩm Ngạn trả lời, Khương Thanh Thời nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo: “Thì ra là thế.”
Thẩm Ngạn mở cửa xe bảo cô lên xe.
Ngồi vào xe rồi, khí lạnh bị ngăn cách ở bên ngoài.
Bố của Mạnh Tấn tự sát, người cuối cùng ông ấy nhìn thấy trước khi tự sát là Khương Thanh Thời. Lúc đó ông ấy kéo Khương Thanh Thời đến nhà bọn họ trả đồ, nói rất nhiều lời, còn tán gẫu với cô.
Còn Khương Thanh Thời bởi vì không có suy nghĩ theo hướng khác, cũng bởi vì đang muốn về nhà luyện đàn nên không hề chuyên tâm lắng nghe.
Cho đến khi cảnh sát và xe cứu thương đến, cô mới bất giác nhớ ra những lời lúc trước bố Mạnh kéo cô lại nói đều là di ngôn, là hy vọng cô chuyển đạt lời dặn dò cho Mạnh Tấn.
Khi đó Mạnh Tấn đã oán trách Khương Thanh Thời, ít nhất là lúc đó anh ta đã oán trách cô. Nếu như cô nhạy cảm thêm một chút thì bố anh ta có lẽ sẽ không tự sát.
Nhưng mọi việc không có nếu như.
Huống hồ một người đã muốn ch.ết, cho dù có cứu được lần này thì chưa chắc mấy lần sau bọn họ đã cản được ông ấy.
Mấy năm nay Mạnh Tấn đã nghĩ thông suốt chuyện này. Người cũng đã đi rồi, anh ta không thể sống mãi trong quá khứ, Khương Thanh Thời cũng vậy.
Hôm nay anh ta tới tìm Khương Thanh Thời, một mặt là vì chút lòng riêng, mặt khác là hi vọng cô đừng vì chuyện quá khứ mà dằn vặt bản thân, tự trách chính mình.
“……”
Nói đến chuyện kia, tâm trạng của hai người đều có chút nặng nề.
Khương Thanh Thời mím môi, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Lần này anh về có đi thăm bác Mạnh không?”
Mạnh Tấn: “Đi rồi.” Anh ta nói, “Sao em không hỏi anh là tại sao lúc trước lại xuất hiện ở Vân Thành?”
Khương Thanh Thời vô thức hỏi: “Tại sao?”
Cô hoảng loạn giải thích: “Tôi không nghĩ gì cả, là anh nói những lời khiến người ta hiểu lầm.”
Thẩm Ngạn: “Lời anh nói có chỗ nào dễ khiến người ta hiểu lầm?”
“….” Khương Thanh Thời nghẹn lời, không nói lại anh. Cô liếc nhìn anh, ngang ngược vô lý nói: “Dù sao cũng dễ khiến người ta hiểu lầm.”
Dứt lời, cô không dây dưa với Thẩm Ngạn nữa, thúc giục anh: “Đi nhanh đi, tôi muốn về nhà.”
Thẩm Ngạn nhướng mày: “Nôn về nhà thế à?”
“… Đúng vậy.” Khương Thanh Thời liếc anh, “ Tổng giám đốc Thẩm không muốn về nhà sao?”
Thẩm Ngạn cười khẽ, cũng không có ý định tính sổ với cô, anh gật đầu: “Được, vậy chúng ta về nhà rồi nói sau.”
Khương Thanh Thời: “……”
Chạy như bay về đến nhà.
Sau khi xuống xe, để tránh Thẩm Ngạn làm loạn, Khương Thanh Thời vội vàng nói một câu: “Vẫn còn thấy hơi khó chịu.”
Thẩm Ngạn kiềm chế vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Để anh xem thử xem?”
“…Không cần.” Khương Thanh Thời trừng anh, lúc này cả lỗ tai đã đỏ bừng, “Đêm nay anh đừng làm xằng làm bậy là được.”
Thẩm Ngạn nghẹn lời, giơ tay x0a nắn ấn đường rồi thấp giọng nói: “Anh cũng đâu có bi3n thái như vậy.”
Vốn Khương Thanh Thời không cố ý khiêu khích thì anh cũng không có suy nghĩ đó.
Anh biết tối qua mình giày vò cô quá tay, cũng muốn để cô nghỉ ngơi đầy đủ.
Nghe anh nói như thế, Khương Thanh Thời bày ra vẻ mặt không tin: “Thật sao?”
Thẩm Ngạn nhìn cô: “Em không tin à?”
Khương Thanh Thời nhìn dáng vẻ của anh, rất hiểu thời thế mở miệng nói: “Tin tin tin, tôi tin.”
Nếu cô nói không tin, không biết người này sẽ dùng cách thức gì để giày vò mình nữa.
Vào nhà rồi Khương Thanh Thời mới sực nhớ ra hỏi anh: “Vừa rồi anh từ công ty chạy qua à?”
Thẩm Ngạn ừ một tiếng, thay giày đi vào bếp: “Ngồi chơi với anh một lát nhé?”
Khương Thanh Thời sửng sốt: “Anh vẫn chưa ăn cơm tối sao?”
Thẩm Ngạn: “Chưa.”
Nếu về nhà thì anh lại phải từ hoa viên Hải Đường đi đón cô, quãng đương tương đối xa. Cho nên Thẩm Ngạn dứt khoát ở lại công ty tăng ca, chờ lúc nào cô nhắn tin cho mình thì đi thẳng qua đó. Nếu đi như vậy thì thời gian cô chờ đợi sẽ được rút ngắn.
Khương Thanh Thời ngẩn người, giơ tay giữ chặt cánh tay Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn liếc mắt nhìn: “Sao…”
Anh còn chưa nói xong, Khương Thanh Thời đã kiễng chân tặng anh một nụ hôn, dịu dàng nói: “Thưởng cho anh.”
“……”
Thẩm Ngạn nhướng mày, giọng hơi khàn đi: “Chỉ vậy thôi sao?”
Khương Thanh Thời nghẹn lời, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tim đập mạnh mẽ: “Anh ăn cơm trước đi đã, mấy chuyện khác để sau hẵng nói.”
Thẩm Ngạn thong thả nói: “Được, vậy chờ anh ăn cơm xong rồi nói sau.”
Có lẽ Thẩm Ngạn đang bận, một lát sau mới trả lời cô: [Em ăn ở đâu?]
Hỏi xong câu này, anh không đợi Khương Thanh Thời trả lời mà đã trực tiếp chuyển cho cô một khoản tiền.
Nhìn thấy con số quen thuộc liên tiếp kia, Khương Thanh Thời vô cùng hoài nghi, nếu không phải hạn mức Wechat chỉ có hai mươi vạn thì rất có thể Thẩm Ngạn sẽ chuyển cho cô nhiều hơn mức đó.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy hơi buồn cười: [Tổng giám đốc Thẩm, tôi mời người ta ăn cơm không cần nhiều tiền như thế.]
Bữa cơm của cô cũng không quy cách như mấy bữa tiệc của nhóm Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn rũ mắt trả lời: [Đề phòng lỡ như.]
Khương Thanh Thời bất giác cong môi: [Anh không hỏi tôi mời ai ăn cơm à?]
Thẩm Ngạn: [Mời ai?]
Khương Thanh Thời: [Một người mà sau khi anh biết có thể sẽ rút lại phí mời khách đấy.]
Tin nhắn này được gửi đi, Thẩm Ngạn không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Khương Thanh Thời: “……”
Sao cô lại cảm thấy mình tự đào hố chôn mình thế nhỉ.
Khương Thanh Thời đã ăn no, Thẩm Ngạn biết cô không muốn ăn thêm gì nữa thì tự nấu cho mình một bát mì đơn giản.
Phòng bếp không cần Khương Thanh Thời hỗ trợ, hôm nay cô đã ở bên ngoài hơn nửa ngày nên cũng có chút mệt mỏi.
Đi tới sô pha ngồi xuống, Khương Thanh Thời lấy điện thoại di động ra xem thử thì nhìn thấy Mạnh Kim Tuyết gửi tin nhắn cho cô: [Thanh Thời, cô về nhà chưa?]
Khương Thanh Thời liếc nhìn thời gian, vội vàng trả lời: [Về rồi, có chuyện gì vậy?]
Mạnh Kim Tuyết: [Không có việc gì.]
Khương Thanh Thời nhíu mày, mơ hồ cảm thấy tâm trạng của Mạnh Kim Tuyết không thích hợp lắm. Buổi chiều lúc ở quán cà phê cô đã phát hiện, nhưng Mạnh Kim Tuyết không chủ động đề cập nên cô cũng ngại hỏi đến.
Bây giờ nghĩ lại, hình như cô đã sơ suất rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy.
Đổ chuông được vài tiếng thì bên kia mới có người nhận máy: “Alo.”
Giọng nói dịu dàng của Mạnh Kim Tuyết vang lên ở đầu dây bên kia: “Thanh Thời, sao cô lại gọi điện thoại cho tôi?”
Khương Thanh Thời mím môi, đang muốn hỏi cô ấy là tìm mình có chuyện gì không thì đột nhiên nghe thấy tiếng gió gào thét bên phía cô ấy: “Chị Kim Tuyết, chị đang ở đâu vậy?”
Mạnh Kim Tuyết yên lặng giây lát rồi thấp giọng nói: “Tôi đang ở ven đường.”
Khương Thanh Thời: “Ven đường?”
Cô đứng phắt dậy khỏi ghế sofa: “Ven đường nào, vừa trễ vừa lạnh thế này mà chị lại ở ven đường một mình sao?”
Mạnh Kim Tuyết nhẹ nhàng ừ một tiếng, có chút khó khăn nói: “Thanh Thời, bên này không có xe đi ngang qua, cô có tiện bảo tài xế tới đón tôi một chuyến không? Điện thoại di động của tôi sắp hết pin rồi.”
“Đương nhiên.” Khương Thanh Thời không chút do dự đồng ý, “Chị gửi vị trí cho tôi đi, bây giờ tôi qua đón chị.”
Mạnh Kim Tuyết: “… Được, cám ơn cô.”
–
Cúp điện thoại xong, Khương Thanh Thời chạy vào bếp: “Thẩm Ngạn.”
Thẩm Ngạn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô: “Xảy chuyện gì rồi à?”
Khương Thanh Thời: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến, tôi cảm giác chị Kim Tuyết và Lương Hoài cãi nhau, chị ấy nói đang một mình ở bên ngoài, bảo tôi qua đó đón chị ấy.”
Thẩm Ngạn nhíu mày, lập tức tắt lửa: “Anh đi cùng em.”
Khương Thanh Thời hơi khựng lại, chỉ chỉ mì vừa nấu xong trong nồi: “Anh ăn mì đi, tôi đi một mình cũng được.”
Thẩm Ngạn: “Anh không yên tâm.”
Anh cởi tạp dề xuống, đi tới trước mặt cô: “Lên lầu lấy thêm một chiếc áo khoác của em đi, dày một chút.”
Khương Thanh Thời ngẩn người, kịp phản ứng lại: “Tôi đi ngay đây.”
“……”
Hai vợ chồng men theo bóng đêm ra ngoài, vị trí Mạnh Kim Tuyết gửi cho Khương Thanh Thời là ở biệt thự lưng chừng núi phía bắc.
Ở trong xe hỏi Thẩm Ngạn một câu, Khương Thanh Thời mới biết được hẳn là đêm nay hai người họ qua chỗ bố mẹ Lương Hoài ăn cơm.
Khương Thanh Thời nhíu mày: “Hai người cùng về nhà ăn cơm, sao lại để chị Kim Tuyết ra ngoài một mình?”
Thẩm Ngạn không thể trả lời câu hỏi này của cô. Anh an ủi Khương Thanh Thời: “Trước tiên đừng sốt ruột, lát nữa em hỏi cô ấy thử xem.”
Khương Thanh Thời buồn bực gật đầu, quay sang hỏi anh: “Anh đói không? Lát nữa tấp vào ven đường mua chút đồ ăn đi.”
Nhân lúc đèn đỏ, Thẩm Ngạn nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, cố ý nói một câu để cô thoải mái hơn: “Vợ anh hôn anh một cái là anh sẽ không đói bụng nữa.”
Khương Thanh Thời hờn anh, lực chú ý bị dời đi: “Đã lúc nào rồi mà anh còn nói giỡn thế hả?”
Thẩm Ngạn mỉm cười: “Hiện tại chắc cũng đâu được tính là cấp bách?”
Khương Thanh Thời mặc kệ anh, cau mày hỏi: “Lương Hoài sẽ không làm chuyện gì có lỗi với chị Kim Tuyết chứ?”
Trầm Ngạn trầm mặc.
Khương Thanh Thời quay đầu sang: “Có phải anh biết chút gì đó không?”
Thẩm Ngạn: “Anh không rõ lắm.”
Anh có nghe Lục Gia Văn nhắc tới vài việc riêng của Lương Hoài, chỉ là từ trước đến nay anh không có hứng thú với cuộc sống tình cảm của bạn bè, đương nhiên cũng không hỏi nhiều.
Cho nên lúc này anh cũng không có cách nào trả lời vấn đề này của Khương Thanh Thời.
Khương Thanh Thời híp mắt đánh giá anh: “Thật không?”
Thẩm Ngạn gật đầu: “Anh rất ít khi hỏi chuyện của họ.”
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ, dựa theo tính cách Thẩm Ngạn thì đúng là như thế thật. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Anh nói xem chuyện tình cảm sao lại phức tạp như thế?”
Thẩm Ngạn ừ một tiếng, sau đó hỏi: “Tối nay em nói chuyện gì với Mạnh Tấn?”
Đề tài bất ngờ bị chuyển hướng, Khương Thanh Thời ngẩn ra vài giây mới nói: “Không nói chuyện gì cả.”
Thẩm Ngạn nhướng mày, thong thả nói: “Hai người chỉ ăn cơm mà hết một tiếng rưỡi đồng hồ?”
“……”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Thời: Cũng không cần tính chi tiết như thế chứ.
Tổng giám đốc Thẩm: Sao mấy lúc ăn cơm với anh đâu có lâu như vậy?
Thanh Thời: ….