Chương 67

Sau khi cho Ngụy Minh Thiên mượn Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời dứt khoát vào phòng ngủ đã chuẩn bị cho cô và Thẩm Ngạn.
Có lẽ bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, Khương Thanh Thời tắm rửa xong nằm xuống là ngủ liền một giấc gần sáu tiếng đồng hồ. Lúc cô tỉnh lại, Thẩm Ngạn vẫn chưa về phòng.


Tín hiệu trên máy bay không tốt lắm, Khương Thanh Thời lấy điện thoại di động ra xem giờ, sau đó tìm mạng WiFi, khó khăn lắm mới gửi được tin nhắn cho Thẩm Ngạn, hỏi xem anh còn bận không.
Tin nhắn xoay vài vòng, cuối cùng cũng gửi đi được.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.


Khương Thanh Thời quay đầu lại, đối diện với người đang đẩy cửa vào: “Anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Thẩm Ngạn đã thay một bộ quần áo thường ngày, chắc chắn trước đó đã về phòng, anh cúi đầu nhìn Khương Thanh Thời, khẽ gật đầu nói: “Anh không buồn ngủ.”
Khương Thanh Thời dang tay về phía anh.


Thẩm Ngạn cong môi cười, cúi xuống bế cô dậy khỏi giường, nghiêng người hôn lên môi cô: “Em ngủ ngon không?”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, có chút kinh ngạc: “Anh và Ngụy Minh Khiêm vẫn bàn chuyện công việc sao?”
Thẩm Ngạn: “Cũng không hoàn toàn như vậy.”


Khương Thanh Thời: “Còn nói chuyện gì nữa?”
Thẩm Ngạn xoa đầu cô: “Tạm thời không thể nói cho em biết.”
Khương Thanh Thời nhướng mày: “Có liên quan đến em không, hay là cuộc hôn nhân của Ngụy Minh Khiêm?”
Thẩm Ngạn ngẫm nghĩ: “Cả hai.”


Nghe vậy, Khương Thanh Thời càng tò mò hơn: “Anh và Ngụy Minh Khiêm nói chuyện gì về em?”
Thẩm Ngạn im lặng.
Khương Thanh Thời cố ý trêu chọc anh: “Anh sẽ không nói xấu em đâu đúng không?”
“Nói xấu?” Thẩm Ngạn giả vờ không hiểu hỏi: “Nói thế nào thì coi là nói xấu?”
“?”


available on google playdownload on app store


Khương Thanh Thời thoáng sửng sốt, không biết anh thật sự không hiểu hay là đang giả vờ, cô chớp mắt, đưa ra ví dụ: “Thì nói em không tốt, kể ra khuyết điểm của em,….”
Lần này đến lượt Thẩm Ngạn bật cười: “Vợ anh có khuyết điểm gì vậy? Sao anh lại không biết?”
“…”


Tuy biết Thẩm Ngạn nói vậy là đang muốn dỗ cô vui vẻ, cũng đang cố gắng lấy lòng cô, nhưng không thể phủ nhận rằng có đôi khi Khương Thanh Thời rất thỏa mãn với những lời lấy lòng của anh.


Cô mỉm cười nhìn anh, nghiêm túc nói: “Anh đừng có chuyển hướng trọng điểm, đương nhiên em cũng có rất nhiều khuyết điểm.”
Thẩm Ngạn cười nói: “Không có.”
Khương Thanh Thời: “Không có gì cơ?”
Thẩm Ngạn: “Không có gì cả.”


Đối với anh, Khương Thanh Thời không có khuyết điểm, và anh cũng không nói xấu cô.
Nghe được câu trả lời của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời không khỏi cong khóe môi, nhìn thẳng vào anh: “Thật sự không có gì cả sao?”
Thẩm Ngạn nhéo mũi cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Không có.”


“Được rồi.” Khương Thanh Thời rất hài lòng với câu trả lời của anh, chủ động đến gần anh, “Ông xã.”
Thẩm Ngạn nhướng mày: “Ừm?” Anh thân mật cọ lên trán cô, “Em muốn gì?”
Khương Thanh Thời tức giận đánh anh: “Em gọi anh là ông xã không phải vì muốn thứ gì.”


Nói đến đây, cô vô cùng kiêu ngạo nói: “Với lại, giá trị con người em bây giờ chắc là cao hơn anh rồi đúng không?”


Cô cũng cảm thấy như vậy, dù sao tập đoàn Khương thị đã tồn tại nhiều năm, mà công ty của Thẩm Ngạn chỉ vừa mới thành lập chưa đầy mười năm. Với số cổ phần của cô mà nói, có lẽ giá trị con người cô đã cao hơn Thẩm Ngạn rồi ấy nhỉ?
Thẩm Ngạn không nói gì.


Khương Thanh Thời vươn tay chọc vào mặt anh: “Sao anh không nói gì?”
“Anh đang suy nghĩ xem nên trả lời em thế nào.” Thẩm Ngạn cúi đầu.
Khương Thanh Thời chớp mắt: “Anh nói vậy là có ý gì? Giá trị con người em vẫn chưa cao bằng anh à?”


“Cao hơn chứ.” Thẩm Ngạn dở khóc dở cười nói với cô: “Giá trị con người em vẫn luôn cao hơn anh.”
Khương Thanh Thời đang định vui vẻ, nhưng sau khi nghe xong câu này thì chợt khựng lại, sau đó nhận ra: “Được rồi.”
Cô chán nản: “Tập đoàn đã sa sút nghiêm trọng như vậy rồi sao?”


Cô nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Thẩm Ngạn, cho dù là lúc trước hay hiện tại thì giá trị con người cô vẫn cao hơn anh. Bởi vì của anh chính là của cô.
Nhưng nếu chỉ lấy mỗi cổ phần trong tay ra so sánh, thì số tiền của cô vẫn còn ít hơn anh một chút.
Thẩm Ngạn: “Không phải.”


Anh nói với Khương Thanh Thời: “Giá trị thị trường của tập đoàn tất nhiên cao hơn.”
Chẳng qua Khương Thanh Thời không phải cổ đông nắm giữ 100%.
Hai người thảo luận chủ đề này một lúc, Khương Thanh Thời lại bắt đầu ngáp dài.


Thẩm Ngạn dở khóc dở cười, vỗ nhẹ trán cô: “Còn bốn tiếng nữa mới hạ cánh, em có muốn ngủ thêm một lát không?”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, dựa vào người anh: “Vậy còn anh?”
“Anh cũng ngủ.” Thẩm Ngạn biết cô không muốn ngủ một mình.


Hai mắt Khương Thanh Thời sáng lên: “Anh làm việc xong rồi sao?”
“Không phải chuyện gì gấp.” Thẩm Ngạn nói, “Bọn anh cũng cần nghỉ ngơi.”
Hai người trò chuyện một lúc rồi nghỉ ngơi.
Nép mình trong vòng tay của Thẩm Ngạn, không lâu sau Khương Thanh Thời lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Thẩm Ngạn cũng vậy.


Hai người ngủ thẳng một giấc cho đến khi máy bay hạ cánh.
Sau khi xuống máy bay, Khương Thanh Thời vẫn có chút ngơ ngác, có một loại cảm giác xa cách lâu ngày không nói nên lời.


Trước khi rời Paris, cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ rất lâu sau đó mình mới quay lại đây, cũng không ngờ thời điểm quay lại là Thẩm Ngạn đưa cô đi.
Cả nhóm người ra khỏi sân bay.


Xe Thẩm Ngạn sắp xếp đón bọn họ đã đến, Khương Thanh Thời có căn hộ riêng ở Paris. Trước khi sang đây cô đã gọi điện thoại cho quản gia, nhà người ta dọn dẹp.
Lúc đến cửa sân bay, Ngụy Minh Khiêm mặc âu phục thẳng thớm ngoái đầu lại nói với với hai người: “Tôi đi trước đây.”


Thẩm Ngạn gật đầu.
Khương Thanh Thời nói: “Tạm biệt, sếp Ngụy.”
Ngụy Minh Khiêm liếc nhìn Thẩm Ngạn, lại nhìn sang cô, nhẹ giọng nói: “Trong thời gian cô Khương ở lại đây nếu có việc gì cần gấp thì có thể đến tập đoàn Ngụy thị bất cứ lúc nào.”


Khương Thanh Thời liếc nhìn Thẩm Ngạn rồi đáp lời: “Được, sếp Ngụy.”
Ngụy Minh Khiêm đã mở miệng, cho dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn, chỉ cần Khương Thanh Thời đến thì anh ta chắc chắn sẽ sắp xếp người giải quyết cho cô.

Sau khi chia tay, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đi thẳng đến căn hộ.


Căn hội của Khương Thanh Thời nằm ở vị trí thuận tiện, rất gần trường học, khu vực xung quanh vô cùng sầm uất, an ninh công cộng cũng không tệ. Căn hộ của cô có ba tầng, có một phòng ngủ, một phòng vẽ tranh, còn có phòng xem phim, đương nhiên phòng xem phim cũng có thể coi như phòng sách, thỉnh thoảng cô sẽ đọc sách ở đó.


Sở dĩ lựa chọn căn hộ này là bởi vì có ban công rất rộng, cũng rất đẹp.
Đứng trên ban công có thể nhìn ngắm rất nhiều cảnh đẹp, bức tường đầy nắng bên ngoài còn có rất nhiều loài hoa quấn quanh.
Mùa xuân đang đến, hoa đua nhau nở rộ.


Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Ngạn đến căn hộ của cô, anh đã từng đến đây một lần, chỉ là lần trước anh không thể vào.
Tương tự như vậy, Khương Thanh Thời cũng không biết chuyện anh đã đến đây.


Sau khi vào nhà, Khương Thanh Thời quay lại nhìn người phía sau, hai mắt sáng ngời giới thiệu từng nơi cho anh.
Nghe cô nói liến thoắng không ngừng, trong đầu Thẩm Ngạn không khỏi hiện lên hình ảnh về cuộc sống thường ngày của cô lúc ở đây. Anh nhìn về phía phòng bếp, hỏi cô: “Em đã từng sử dụng phòng bếp chưa?”


Khương Thanh Thời: “…Quản gia từng dùng.”
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, Thẩm Ngạn âm thầm cong môi.
Giới thiệu xong căn hộ của mình, Khương Thanh Thời cũng thấm mệt.


Dù hai người đã ngủ mấy tiếng đồ hồ trên máy bay, nhưng bay chặng đường dài như vậy vẫn không tránh được cảm giác mệt mỏi cả về cơ thể lẫn tinh thần.
Khương Thanh Thời thả mình lên sô pha, cuộn tròn trong lòng Thẩm Ngạn, uể oải nói: “Anh có mệt không?”


Thẩm Ngạn khẽ cười: “Em muốn nghỉ ngơi à?”
Khương Thanh Thời gật đầu: “Em muốn tắm rửa.”
“Đi đi.” Thẩm Ngạn xoa đầu cô: “Anh vào phòng bếp xem thử.”
“?”
Khương Thanh Thời bối rối: “Anh vào phòng bếp xem cái gì?”
Thẩm Ngạn: “Xem thử có thứ gì có thể làm cơm trưa cho em không.”


“…”
Khương Thanh Thời nhất thời không nói nên lời, có chút bất đắc dĩ: “Tổng giám đốc Thẩm, anh không mệt sao?”
Cô bắt gặp ánh mắt của anh, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Anh đi ngủ với em một lúc đi, tỉnh rồi chúng ta ra ngoài ăn.”
Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn cô: “Em chắc chắn?”


“Chắc chắn.” Khương Thanh Thời gật đầu.
Thẩm Ngạn: “Được, đi thôi.”
Khương Thanh Thời nhất thời không phản ứng kịp: “Đi đâu?”
Thẩm Ngạn nheo mắt lại, cúi người áp sát vào mặt cô, cất giọng trầm khàn: “Tắm rửa.”
“…”


Lần đầu tiên hai người tắm rửa ở căn hộ này, đương nhiên không chỉ tắm rửa đơn giản.
Nhưng Thẩm Ngạn cũng không làm gì quá đáng, anh biết chiều nay Khương Thanh Thời còn muốn dẫn anh đi dạo, nên đã cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ giày vò Khương Thanh Thời trong phòng tắm một lúc rồi buông tha cho cô.


Vì lý do này mà Khương Thanh Thời vẫn chưa vui đủ.
Đương nhiên cô không thể hiện ra ngoài, cô cũng xấu hổ nếu để Thẩm Ngạn phát hiện.

Ở trong căn hộ ngủ một giấc tỉnh dậy, hai người sửa soạn qua rồi quyết định đi ăn gì đó.


Khương Thanh Thời chọn nhà hàng mà cô vẫn thường đến, cảm thấy hương vị không tệ.
Hai người ngồi xuống, Khương Thanh Thời đưa thực đơn cho Thẩm Ngạn, anh lại trả lại cho cô.
Khương Thanh Thời khó hiểu: “Anh không gọi món à?”
Thẩm Ngạn: “Em quyết định đi.”


Khương Thanh Thời cầm thực đơn, im lặng cong môi, hai má ửng hồng nói: “Được rồi, vậy em gọi món gì anh cũng ăn đúng không?”
Thẩm Ngạn: “Ừm.”
Gọi món xong không lâu, đồ ăn được bưng lên.
Khương Thanh Thời bảo Thẩm Ngạn nếm thử.


Thẩm Ngạn hiểu ý của cô, nếm một miếng rồi nói: “Rất ngon.”
Trong nháy mắt, Khương Thanh Thời vui vẻ nói: “Đúng không, em cũng cảm thấy không tệ.”
Cô cúi đầu cắn một miếng, lúng búng nói: “Lúc còn ở nhà, thứ duy nhất em muốn ăn là cái này.”
Thẩm Ngạn hơi giật mình: “Sao em không nói?”


“Nói gì?” Khương Thanh Thời ngước mắt lên, cũng không để chuyện này trong lòng: “Cũng không phải rất muốn, chỉ thỉnh thoảng có hơi thèm thôi.”
Thẩm Ngạn trầm ngâm gật đầu, ngẩng đầu nhìn tấm biển cách đó không xa.
Ăn tối xong, thời gian vẫn còn sớm.


Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đi dạo quanh đó một lúc, cô mua rất nhiều đồ để Thẩm Ngạn mang về nước cho mấy người bạn thân như Tư Niệm.
Lịch trình ngày hôm nay được hai người sắp xếp dày đặc.


Buổi tối, hai người ra sông Seine, nhưng không ngồi thuyền đi tham quan. Khương Thanh Thời đã đến đây rất nhiều lần, mỗi lần tâm trạng không tốt cô sẽ đến đây để hóng gió.


Đây là lần đầu tiên cô đến đây cùng Thẩm Ngạn, hai người đi bộ dọc theo bờ sông, ngắm cảnh Paris về đêm, lắng nghe tiếng nước sông chảy. Còn có tiếng hát truyền đến cách đó không xa, rất dễ chịu, cũng rất thoải mái.
Không hiểu sao, cô lại rất thích cuộc sống bình yên thoải mái như vậy.


Hai người nắm tay nhau, để lại dấu chân trên mặt đất, ánh đèn đường soi rọi bóng dáng của hai người.
Đột nhiên, Khương Thanh Thời nảy ra một ý tưởng.
“Thẩm Ngạn.” Cô xoay người gọi người bên cạnh.
Thẩm Ngạn nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Sao vậy?”


Khương Thanh Thời ôm lấy cánh tay anh, tò mò hỏi: “Một năm anh có bao nhiêu ngày nghỉ?”
“Em muốn làm gì?” Thẩm Ngạn nói.
Khương Thanh Thời: “Muốn anh đi du lịch với em nhiều một chút.”
Cô thẳng thắn nói.


Thẩm Ngạn khẽ ừm một tiếng, chậm rãi đáp lại: “Được, điểm dừng tiếp theo em muốn đi đâu?”
“Điểm dừng tiếp theo…” Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ rồi nói: “Muốn đi lâu hơn một chút thì có lẽ phải đợi tốt nghiệp xong.”
Thẩm Ngạn gật đầu: “Sau khi tốt nghiệp em muốn đi đâu?”


Khương Thanh Thời suy nghĩ ba giây rồi trả lời anh: “Em muốn đi New York.”
Thẩm Ngạn ngẩn ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô: “Được, tốt nghiệp xong chúng ta sẽ đi New York chơi vài ngày.”
Khương Thanh Thời gật đầu.
Hai người cứ vậy hẹn nhau đi ra ngoài du lịch.


Đi bộ dọc theo bờ sông Seine mệt rồi, hai người lại đến quán gần đó ngồi xuống, gọi hai ly rượu. Uống rượu xong, lại giống như hầu hết các cặp vợ chồng và tình nhân khác, hai người nắm tay nhau về nhà.


Trên đường về nhà, Thẩm Ngạn kéo Khương Thanh Thời rẽ vào tiệm hoa, mua một bó hoa, sau đó hai người sải bước về nhà trong màn đêm yên tĩnh.
Hai ngày tiếp theo, Thẩm Ngạn tới trường học của Khương Thanh Thời.
Hai người gần như ở lại trường cả ngày, gặp giáo viên của Khương Thanh Thời.


Một ngày trước khi về nước, hai người không đi đâu cả mà chỉ ở trong căn hộ cả ngày.
Khương Thanh Thời không muốn Thẩm Ngạn về nước, Thẩm Ngạn cũng không muốn rời xa cô.
Trong căn hộ lưu lại dấu vết h0an ái của hai người, mãi lâu sau vẫn chưa tan biến.


Đêm nay, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn không ngủ được bao nhiêu.
Cô không muốn ngủ, cứ lo rằng sau khi cô thức dậy thì anh đã rời đi. Thẩm Ngạn cũng vậy, muốn nói chuyện với cô thêm một lúc, nhìn cô thêm một lúc nữa.


Đến cuối cùng, gần sáng sớm hai người mới không chống lại được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Chuyến bay của Thẩm Ngạn là vào buổi chiều.
Ngủ đến mười một giờ, anh thậm chí còn thức dậy nấu cơm cho Khương Thanh Thời.
Ăn trưa xong Thẩm Ngạn sẽ ra sân bay.


Khương Thanh Thời theo anh trở về phòng, nhìn anh thu dọn đồ đạc, không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Thẩm Ngạn đã thu dọn hành lý xong.
Anh rũ mắt nhìn Khương Thanh Thời, thấp giọng hỏi: “Có muốn đưa anh ra sân bay không?”
Khương Thanh Thời: “…Muốn.”


Cô không thích mấy cảnh chia ly, nhưng đưa anh ra sân bay thì hai người có thể ở bên nhau thêm một lúc nữa.
Căn hộ của Khương Thanh Thời cách sân bay không xa.
Không bao lâu sau đã đến sân bay.
Hai người lần lượt xuống xe, đứng ở lối vào sân bay.


Khương Thanh Thời không muốn bản thân để lộ quá nhiều vẻ luyến tiếc, ra vẻ mạnh mẽ nhìn anh: “Anh vào đi, em về đây.”
Thẩm Ngạn biết cô đang nghĩ gì: “Không tiễn anh vào sao?”
“…Không tiễn.” Cô sợ bản thân sẽ lại nói ra những lời không lý trí, bảo anh ở lại.


Thẩm Ngạn mỉm cười, thân mật xoa xoa má cô, hỏi cô: “Vậy em có muốn hôn không?”
Khương Thanh Thời ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, vội vàng chạm nhẹ lên môi anh: “Được rồi chứ?”
Thẩm Ngạn không nói gì, chỉ đỡ lấy gáy cô, giữ cô lại, làm cho nụ hôn thêm sâu hơn.


Hai người đứng trên đường người đến người đi hôn nhau say đắm.
Xung quanh có người nhìn chăm chú, có người quay đầu lại, nhưng không ai để ý.


Đợi đến khi Khương Thanh Thời bị hôn đến mức không thở nổi, Thẩm Ngạn mới buông cô ra, anh tựa trán lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Anh xong việc sẽ lại đến tìm em.”
Khương Thanh Thời hít thở không ngừng, nhẹ nhàng đáp: “Được.”


Cô đưa tay ôm lấy anh: “Vậy anh phải đến sớm một chút đấy.”
Thẩm Ngạn: “Anh biết rồi.”
Cả hai đều không để lộ cảm xúc chia xa.


Thẩm Ngạn xoay người đi vào sân bay, Khương Thanh Thời nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của anh, ra vẻ mạnh mẽ quay đầy đi. Cô không hề phát hiện ra, khi cô vừa quay mặt đi, người đã đi xa cũng quay đầu lại, chăm chú nhìn cô.

Cuộc hôn nhân cách xa đất nước lại bắt đầu một lần nữa.


Nhưng mà lần này, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn không còn một tháng hoặc thậm chí là lâu hơn cũng không liên lạc với nhau một lần như trước đây nữa. Hai người liên lạc với nhau mỗi ngày, lúc không bận còn có thể gọi video trò chuyện cả đêm, lúc bận cũng không quên báo trước một tiếng với đối phương.


Dần dần, Khương Thanh Thời một lần nữa thích nghi với cuộc sống một mình ở nước ngoài.
Trong mấy tháng sau đó, tháng nào Thẩm Ngạn cũng bay sang Paris ở cùng cô vài ngày.
Chớp mắt mùa hè đã đến, Khương Thanh Thời sắp tốt nghiệp.


Một ngày trước khi Khương Thanh Thời tốt nghiệp, những người đã hẹn trước chờ khi cô về nước sẽ đi đón cô là Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh, còn có những người rảnh rỗi đến buồn chán như Cố Tuệ An và Mạnh Kim Tuyết, đều cùng Thẩm Ngạn và bà Từ đến Paris.


Mấy người họ đều đến tham dự lễ tốt nghiệp của Khương Thanh Thời, đón cô về nước.
Ngày hôm đó là ngày Khương Thanh Thời cảm thấy hạnh phúc nhất trong mấy năm qua.
Người thân, chồng và cả bạn bè của cô đều ở đây.


Đương nhiên, còn có vài người đúng lúc có công việc gần đó như Lục Gia Xuyên và Lương Hoài cũng đến.
Sau khi tham dự lễ tốt nghiệp của Khương Thanh Thời, mọi người đến gần đó chơi vài ngày rồi mới trở về nước.
Trong khi đó, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn cùng bay đến New York.


Thẩm Ngạn vẫn nhớ lời hứa của anh với Khương Thanh Thời, đưa cô đến New York, đến nơi anh từng sống một thời gian để tham quan qua.
Ở lại New York ba ngày, hai người mới bay về lại Bắc Thành.


Đương nhiên Khương Thanh Thời vẫn còn muốn ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng công việc của Thẩm Ngạn quá bận rộn, anh đã bay sang Paris để dự lễ tốt nghiệp của cô vài ngày, cô không muốn công việc của anh chồng chất quá nhiều, sau khi về nước lại phải thức khuya tăng ca.


Sau khi trở về nước, Khương Thanh Thời nghỉ ngơi khoảng một tuần rồi mới hẹn mấy người Tư Niệm đi ăn cơm, dạo phố.


Thả lỏng xong rồi, cô và Mạnh Kim Tuyết đang chuẩn bị cho phòng làm việc mà hai người đã bàn bạc trước đây. Hai người bắt đầu chọn địa điểm mở phòng làm việc, cả hai đều rất kén chọn với nhiều thứ trong phương diện này, yêu cầu cũng rất cao, xem qua mấy ngày cũng không tìm thấy nơi hài lòng.


Chiều hôm sau khi xem xong, ánh nắng vẫn còn chói chang.
Khương Thanh Thời và Mạnh Kim Tuyết đến quán cà phê nghỉ ngơi, định uống một ly cà phê rồi mới về nhà.
Vừa ngồi xuống được một lúc, Mạnh Kim Tuyết đã đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.


Cô ấy vừa rời đi, điện thoại di động cô ấy đặt trên bàn lại đổ chuông. Khương Thanh Thời cầm lên xem, tên người gọi hiển thị mấy chữ ‘Tên đàn ông chó má’.


Người có thể khiến Mạnh Kim Tuyết lưu ghi chú là ‘tên đàn ông chó má’ này, ngoại trừ Lương Hoài ra thì cũng không còn ai khác.
Khương Thanh Thời nhìn tên hiển thị, nhướng mày, quyết định đợi đến khi Mạnh Kim Tuyết quay lại sẽ hóng hớt chút tình hình hiện tại của cô ấy và Lương Hoài.


Một lát sau, Mạnh Kim Tuyết từ nhà vệ sinh đi ra, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Khương Thanh Thời. Cô ấy khó hiểu chớp mắt, nghi ngờ nói: “Thanh Thời, sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Khương Thanh Thời chỉ vào di động của cô ấy: “Chị Kim Tuyết, vừa nãy có người gọi cho chị.”


“Ai vậy?” Mạnh Kim Tuyết vừa mở điện thoại vừa hỏi.
Khương Thanh Thời: “Tôi không nghe máy, chỉ bật im lặng cho điện thoại.”
Cùng lúc đó, Mạnh Kim Tuyết cũng nhìn thấy tên người gọi đến. Cô ấy khẽ chớp mi, đặt điện thoại sang một bên, lí nhí ừm một tiếng: “Không có gì.”


Khương Thanh Thời nhịn cười, chống cằm nhìn cô ấy: “Chị Kim Tuyết, tôi có thể hỏi thử được không?”
Mạnh Kim Tuyết biết cô muốn hỏi gì, cô ấy ngước mắt lên nhìn cô: “Hình như tôi không thể nói hai chữ “không thể” với cô thì phải.”


Nghe vậy, Khương Thanh Thời không khỏi bật cười: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Gương mặt cô đầy ý cười: “Cảm ơn chị Kim Tuyết đã nể mặt tôi.”
Mạnh Kim Tuyết nhìn cô: “Cô muốn hỏi chuyện gì?”
“Chị và sếp Lương…. Bây giờ là tình huống gì?” Khương Thanh Thời thẳng thắn hỏi.


Cô biết Mạnh Kim Tuyết và Lương Hoài vẫn chưa ly hôn, nhưng cũng chưa chuyển về nhà họ Lương sống. Tính thời gian thì hai người đã sống riêng được nửa năm.


Cô có chút tò mò, rốt cuộc Lương Hoài đã làm chuyện gì khiến Mạnh Kim Tuyết phải như vậy. Nghĩ đến đây, cô thoáng do dự hỏi: “Chị Kim Tuyết, không phải Lương Hoài…..”
Còn chưa kịp nói ra hai chữ phía sau, Mạnh Kim Tuyết đã lắc đầu: “Không, anh ấy không ngoại tình.”


Khương Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.” Cô nói với Mạnh Kim Tuyết, “Tuy rằng tôi chỉ là người ngoài cuộc không thể can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu. Đó là nếu anh ta phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào đấy, chị đừng tha thứ cho anh ta, dù thế nào cũng không được.”


Khương Thanh Thời nghiêm túc nói: “Nếu như không phải, nhưng vì một nguyên nhân nào khác mà chị không muốn tha thứ cho anh ta, vậy thì hãy bơ anh ta một thời gian.”
Mạnh Kim Tuyết sửng sốt, mím môi hỏi: “Tôi làm như vậy liệu có kiêu ngạo quá không?”


Cô ấy biết trong sáu tháng qua Lương Hoài đã thay đổi không ít. Mấy người bạn trước đây cô ấy quen biết đều nói Lương Hoài vì cô ấy mà đã hạ thấp bản thân rất nhiều, cô ấy cũng nên tha thứ cho anh ta. Nếu quá mức kiêu ngạo rất dễ gây phản tác dụng.


“Sao có thể?” Khương Thanh Thời cau mày, “Chị kiêu ngạo chỗ nào? Anh ta làm chị tức giận, đương nhiên chị muốn tha thứ cho anh ta lúc nào cũng được. Đừng nói là nửa năm, cho dù hai năm cũng được nữa là.”


Cô hết sức ủng hộ Mạnh Kim Tuyết: “Chị đừng tha thứ cho anh ta nhanh quá, phải để anh ta biết chị không dễ trêu chọc, khiến anh ta nhớ kỹ bài học này.”
Nghe Khương Thanh Thời nói vậy, Mạnh Kim Tuyết bình tĩnh lại. Cô ấy khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói: “Thanh Thời, cảm ơn cô.”


Khương Thanh Thời lắc đầu: “Chị Kim Tuyết, tôi hy vọng lúc chị tha thứ cho anh ta, trong lòng chị sẽ không còn bất kỳ khúc mắc nào về chuyện mà anh ta đã làm nữa. Nếu không chị sẽ luôn có một cái gai trong lòng, thỉnh thoảng sẽ khiến chị bị thương.”


Đây là điều mà Khương Thanh Thời đã tổng kết được từ kinh nghiệm của bà Từ trong nhiều năm qua.
Mi mắt Mạnh Kim Tuyết khẽ run, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi.”
Tương tự, bây giờ cô ấy cũng đang làm như vậy.
Hai người trò chuyện một lúc thì thấy đã gần đến giờ về.


Khương Thanh Thời suy nghĩ vài giây, quyết định đến công ty của Thẩm Ngạn tìm anh, tan làm cùng anh.
Mạnh Kim Tuyết gật đầu: “Cô đi nhanh đi, tôi về trước đây.”
Khương Thanh Thời đáp lại: “Vậy tôi đi đây. Chị Kim Tuyết, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé.”
“Yên tâm đi.”


Sau khi hai người tách nhau ra, Khương Thanh Thời bảo tài xế đưa mình đến công ty.
Xuống xe trước cửa công ty, cô cũng không nhắn tin cho Thẩm Ngạn. Trong mấy tháng từ khi ra nước ngoài đến nay, Khương Thanh Thời chưa từng đến công ty.
Đến sảnh chính, cô phát hiện công ty đã thay đổi nhân viên lễ tân.


Khương Thanh Thời bước tới, nhân viên lễ tân đang bận rộn ngước lên nhìn cô: “Xin chào, xin hỏi cô…..”
Còn chưa dứt lời, cũng không đợi Khương Thanh Thời lên tiếng, cô ấy đã kịp thời dừng lại, sửng sốt nói: “Cô Khương.”
“?”


Khương Thanh Thời giật mình, có chút kinh ngạc: “Cô biết tôi sao?”
Cô gái mặc trang phục công sở gật đầu, có vẻ căng thẳng nói: “Đương nhiên, cô là vợ của tổng giám đốc Thẩm, mọi người trong công ty đều biết cô.”
Khương Thanh Thời nghi ngờ, nhưng cô đã lâu không đến công ty mà?


Hơn nữa, Thẩm Ngạn cũng không thể mang hình của cô cho toàn bộ nhân viên trong công ty xem chứ?
Nghĩ vậy, Khương Thanh Thời vô thức hỏi cô ấy: “Cô mới đến sao?”
“Phải.” Cô gái kia trả lời cô, “Tôi đến công ty làm việc ba tháng trước.”
Khương Thanh Thời mỉm cười: “Ừm.”


Cô chỉ về thang máy cách đó không xa: “Tôi đi lên trên luôn được không?”
“Đương nhiên, tôi đưa cô đến cửa thang máy.”
Hai người đi về phía thang máy, Khương Thanh Thời liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái nọ, mơ hồ cảm thấy cô ấy trông có chút quen mắt.


Trong lúc còn đang nghĩ xem có phải đã từng gặp cô ấy ở đâu không, cô chợt nhìn thấy bảng tên cô ấy đeo trước ngực – Lý Thanh Nguyệt.
“Cô Khương.” Đến thang máy, cô gái ngước đôi mắt trong veo lên nhìn cô: “Đến thang máy rồi.”


Khương Thanh Thời nheo mắt lại, trong đầu hiện lên một hình ảnh.
Cô sững người tại chỗ, quay người nhìn thẳng vào cô gái trước mặt: “…Sao cô không gọi tôi là cô Thẩm hay bà chủ?”
Lý Thanh Nguyệt giật mình, căng thẳng lắp bắp: “Tôi…. Tôi nghĩ cô sẽ vui hơn khi được gọi là cô Khương.”


Khương Thanh Thời quả thật sẽ thấy vui hơn khi được gọi là cô Khương, nhưng mà mỗi lần cô đến công ty, nhân viên đều sẽ gọi cô là cô Thẩm hoặc bà chủ.


Cô mím môi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô gái khác hẳn những người khác trước mặt, giọng có chút nghiêm túc hỏi: “Cô và Thẩm Ngạn…. là người quen cũ sao?”






Truyện liên quan