Chương 7

Edit: Luna Tan
Hơn hai giờ sáng, xung quanh vô cùng tịch mịch. Ra khỏi cổng chính của nhất khoa, chỉ thấy đối diện đường cái cách đó không xa có duy nhất một tiệm cơm trá hình còn sáng đèn.


Nói là trá hình tuyệt không quá, lụa hồng viền vàng, phía trên họa một chữ to "Tửu". Theo lý thuyết, cái này chắc hẳn gọi là cờ đi. Vốn đêm khuya sẽ nhìn không rõ nhưng chủ quán lại cố ý vô tình treo đèn led uốn lượn dập dờn, phả ra thứ ánh sáng dịu nhẹ soi dõi.


Đứng ở phía bên này đường, Lạc Nghị Sâm thấp thoáng nhìn được đôi câu đối: "Tiểu lư thấp hoảng còn che lấp, rượu tích hương tro vẫn như xưa".
Một phong cách vô cùng phong nhã như vậy lại bị chủ quán phá cho thành chẳng ra xưa mà cũng chẳng phải nay. Haizzz...


Lúc này cậu cũng không còn tâm tư soi mói, bình luận phẩm giá của vị chủ quán kia nữa, có thể nói, đã trễ như vậy mà Công Tôn Cẩm còn dẫn cậu ra ngoài, lại không có lái xe, trừ cái tiệm đó ra còn có thể đi nơi nào khác được chứ?


Cả chặng đường hai người đều không ai lên tiếng, vừa mới bước vào quán bar chủ nhân đã nhiệt tình ra nghênh đón.


Đó là một người phụ nữ sành sỏi tầm khoảng ba mươi, tóc đen thật dài thắt đuôi ngựa lộ ra cái trán bóng loáng cùng đôi mắt to tròn. Khóe miệng cầm cười, nửa lạnh nhạt lại như thân thiết.


available on google playdownload on app store


Chủ quán nghiêng người tựa vào quầy rượu, nhìn Công Tôn Cẩm cười nói: "Như thế nào, nhớ rượu của tôi sao?".
"Tôi chỉ đến ăn chút đồ khuya, không uống rượu". Dứt lời, anh mang Lạc Nghị Sâm tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống.


Cậu nhân cơ hội đánh giá xung quanh. Nơi này không lớn lắm, bàn ghế cũng chỉ có bảy tám bộ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, có thể thấy được chủ quán rất chú trọng đến điều kiện vệ sinh và mỹ quan phong cảnh nha.


Trong lúc Lạc Nghị Sâm còn đang bận đảo mắt nhìn bốn phía, nữ chủ quán đã tự mình xuống bếp nấu một ít cháo ăn kèm với bánh bao thơm phức, sắc hương vị đều không thiếu thứ nào. Công Tôn Cẩm nói tiếng cảm ơn, đẩy bát cháo đến trước mặt cậu nói: "Đói bụng rồi chứ? Mau ăn đi".


Ăn no đến bảy tám phần Lạc Nghị Sâm mới đành lòng buông đũa ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt tiến độ rất từ từ, mới xử lý được hết có hai cái bánh bao cùng nửa bát cháo, cậu cũng không biết xấu hổ, sốt ruột muốn mở miệng bắt chuyện.


"Muốn nói gì?". Công Tôn Cẩm vẫn là người lên tiếng trước: "Lúc nãy biểu tình của cậu có chút khác lạ, chỉ là Tiểu An không nhận thấy mà thôi".
Thế nhưng anh vẫn nhìn ra a! Lạc Nghị Sâm tưởng chừng nổi giận lại lập tức cười xòa vài tiếng: "Ánh mắt rất tinh tường".


"Là người đứng đầu nhất khoa, dĩ nhiên phải tỉ mỉ một chút"
Đối với lời nói đùa của anh, cậu cũng không muốn bình luận, nghiêm mặt nói: "Khi anh và Tô Khiết đến tìm tôi có phát hiện thấy người nào khác không?".
"Không có, Tô Khiết chỉ thấy một mình cậu"
"Không ngửi thấy mùi hôi thối sao?"


Công Tôn Cẩm mỉm cười: "Không phải trên người cậu chứ?".
"Không phải, dĩ nhiên không phải từ tôi rồi"


Sau đó, cậu đem chuyện gặp phải cái thứ cổ quái kia kể lại một lần. Công Tôn Cẩm im lặng nghe từ đầu đến cuối vẫn không biểu hiện bất cứ thái độ gì. Chờ cho Lạc Nghị Sâm nói xong, anh lên tiếng hỏi: "Cậu cảm giác người đó là nam hay nữ?".


"Là nam. Thân cao, vai rộng cùng cường độ, tuyệt đối không có khả năng là phụ nữ"
"Có nghi ngờ đối tượng nào không?"
Đối tượng nghi ngờ? Không biết sao trong đầu tự dưng hiện ra khuôn mặt của Thẩm Thiệu. Cậu nhanh chóng áp chế ý niệm phi thực tế này, lại vô tình nghĩ tới Giang Huệ...


Cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài: "Không có ai cả. Có thể tôi đã gặp phải cướp, tên kia thò tay vào trong áo là muốn lấy ví tiền thôi".


Lời nói ra đến chính cậu cũng chẳng thấy tin nổi. Cướp mà lại không mang theo dao? Lạc Nghị Sâm cũng không có hứng thú tiếp tục chuyện này, chung quy vẫn còn việc khác quan trọng hơn. Cậu lau miệng, nói: "Người các anh theo dõi là tôi hay Giang Huệ?".


"Cả hai. Chúng tôi đã theo dõi Giang Huệ nửa tháng nay rồi. Cũng không phải có ý nhằm vào cô ấy mà là sau khi tr.a xét những người có quan hệ với Đường Khang Lệ và loại trừ, chỉ còn lại Giang Huệ và một người cùng công ty với nạn nhân. Sau khi cậu tiếp xúc với Giang Huệ, chúng tôi đương nhiên phải theo dõi điều tr.a rồi". Đang nói, Công Tôn Cẩm không khỏi bật cười: "Tôi không nghĩ đến cậu có thể đấu ngang tay với Tô Khiết, cô ấy đánh người giỏi số một nhất khoa này đấy".


Thiếu chút nữa bị Công Tôn Cẩm kéo lệch trọng điểm, cậu xoa xoa miệng, vội vàng gắp một miếng bánh bao cho anh, hỏi: "Nếu như các anh biết tôi đã gặp Giang Huệ, vậy chắc cũng biết chuyện tôi đã gặp qua Thẩm Thiệu".
"Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không nói chứ!". Công Tôn Cẩm ra vẻ kinh ngạc, cười: "Sao vậy? Tức giận?".


"Về phần tôi sao? Các anh cũng là phá án, tôi cũng là phá án, tức giận cái gì chứ? Tôi chỉ muốn biết các anh đã tìm hiểu được những gì về Thẩm Thiệu, có đem anh ta xếp vào đối tượng điều tr.a hay không thôi"


Anh gắp banh bao lên ăn rồi nhấp một ngụm trà lạnh mới nói: "Vào đêm xảy ra vụ án, Thẩm Thiệu đích thực có xuất hiện trên đường Hà Thủy, nhưng giống như anh ta đã nói, đi đến cổng lớn thì do dự một lát, sau đó xoay người đi về phía đường Thông Thiên".


Lúc này, lực chú ý của cậu không còn trên người Công Tôn Cẩm nữa mà dồn hết về phía Thẩm Thiệu. Nghĩa là, Thẩm Thiệu không hề nói dối mình. Thế nhưng, khi đó anh ta quả thực rất kỳ lạ.


"Công Tôn...". Cậu do do dự dự mở miệng: "Tôi biết không nên nghi ngờ một người khi không có manh mối và chứng cứ. Có lẽ là do trực giác, nhưng tôi vẫn cảm thấy Thẩm Thiệu có cái gì đó rất đáng ngờ".


Công Tôn Cẩm bình thản nói: "Một khi tôi đã đem cậu đến nhất khoa cũng có nghĩa đã tin tưởng vào năng lực của cậu". Anh ý vị thâm trường cười cười, tới gần ghé sát vào tai cậu: "Thẩm Thiệu sẽ giao cho cậu xử lý, cần thứ gì cứ nói cho tôi biết".


Không thể phủ nhận, cậu đang cảm thấy vô cùng hưng phấn. Loại diễn biến này tại cục hình sự tuyệt đối sẽ không xảy ra, nếu lúc này ngồi bên cạnh là La đội trưởng, có lẽ cậu đã bị gô cổ từ lâu lắm rồi.


Bất quá, nói ngược trở lại. Công Tôn Cẩm đến cùng đã biết được bao nhiêu? Đối với chuyện này anh cũng không buồn giấu diếm, thoải mái khai thẳng: "Tôi đã xem qua camera theo dõi ở đường Hà Thủy, trông thấy cậu và Thẩm Thiệu cùng nhau bước ra từ bến tàu điện ngầm. Hai người nói chuyện vài câu, sau đó Thẩm Thiệu đi về phía cao ốc Kim Tuệ còn cậu đi hướng ngược lại. Cậu vào siêu thị rồi trở ra, đứng một lúc thì trông thấy Gia Lương ở phía con hẻm đối diện".


Giỏi lắm! Đều đã bị anh ta thấy hết. Lạc Nghị Sâm bỗng dưng cảm thấy thật vô lực, cũng thật bất đắc dĩ... Nhưng cũng không thể phủ nhận, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bởi vì che giấu sự xuất hiện của Thẩm Thiệu mà vẫn luôn ngại ngùng khi đối diện với Công Tôn Cẩm. Giờ thì tốt rồi, nếu anh ta đã biết chuyện này, việc điều tr.a Thẩm Thiệu cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.


"Tuy tôi đã đồng ý để cậu điều tr.a Thẩm Thiệu nhưng cậu phải nhớ rõ, biện pháp không thể quá lộ liệu. Ít nhất trước khi xác nhận rõ anh ta có vấn đề, cậu phải luôn nắm chắc chừng mực"


Công Tôn Cẩm nói mấy câu đó cũng không phải ngữ điệu ôn hòa. Vị đội trưởng nhất khoa này là muốn cảnh cáo cậu: Nhất khoa tuy rất lợi hại nhưng cũng không phải chỗ cho cậu tự ý làm xằng làm bậy.
Chỉ tiếc, Lạc Nghị Sâm không phải con người thành thật gì cho cam.


Ăn khuya xong, Công Tôn Cẩm lấy xe đưa cậu về nhà dọn đồ đạc rồi trở lại đây. Sau đó, anh gọi Miêu An tới dẫn cậu đi xem phòng.


Phòng ốc không những sạch sẽ mà còn có cả phòng tắm lẫn văn phòng riêng biệt. Điều khiến Lạc Nghị Sâm giật mình nhất chính là: Ở đây cư nhiên còn có thêm một phòng bếp nhỏ! Nơi này thật không tồi nha, ít nhất so với cái ổ chó trước kia của cậu đã tốt hơn rất nhiều rồi.


Mắt thấy mặt trời sắp ló rạng, Lạc Nghị Sâm mở túi đồ ra chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ tiếp. Bỗng nhiên nhớ tới sự việc có liên quan đến vụ án mạng thứ nhất liền buông đồ đạc, nhanh chóng chạy đi tìm Công Tôn Cẩm.


Hành lang bên trong ngọn đèn có chút hôn ám. Lạc Nghị Sâm trong nháy mắt mở cửa bắt gặp hai bóng người ở gần đó liền có chút hoảng hốt. Theo bản năng đóng cửa lại, chỉ chừa ra một khe hở nhỏ xíu đủ để nhìn ra bên ngoài.


Nếu cậu nhìn không lầm, một người trong đó ắt hẳn là Công Tôn Cẩm, người còn lại chắc là Lam Cảnh Dương đã từng gặp qua một lần. Nhưng là, hai người này rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Một kéo, một đẩy. Hơn nửa đêm không ngủ lại chạy ra ngoài hành lang chơi đô vật?!


Bỗng nhiên, Công Tôn Cẩm kéo Lam Cảnh Dương ra khỏi người mình, hung hăng trừng mắt, mắng: "Cậu nhìn lén cái gì?".


ch.ết tiệt! Như vậy mà cũng có thể phát hiện được sao?! Anh ta có mắt của Thiên Lý Nhãn hay tai của Thuận Phong Nhĩ vậy? Nếu như đã bị phát hiện thì lẩn tránh cũng không có nghĩa lý gì, Lạc Nghị Sâm hào phóng đạp tung cửa bước ra bên ngoài, không thèm để ý đến ánh mắt như hổ rình mồi của Lam Cảnh Dương, chỉ nói vài câu với Công Tôn Cẩm: "Tôi muốn hỏi anh một chút, trong vụ án của Đường Khang Lệ ngoại trừ Giang Huệ ra, người bị tình nghi còn lại là ai?".


Công Tôn Cẩm thần sắc vẫn như thường: "Người đó tên Cát Hồng, sáng mai cậu tìm Tưởng Binh để lấy thêm tư liệu".


Đạt được kết quả mong muốn, cậu nhanh chóng xoay người trở về phòng. Đóng cửa lại chính là thời gian của riêng mình. Tắm rửa xong xuôi lăn lên giường chổng kềnh, như thế nào lại không hề buồn ngủ.


Lạc Nghị Sâm càng nghĩ càng nhiều, bất tri bất giác liên tục lục qua các manh mối chi tiết của vụ án, thậm chí nghĩ tới cả Thẩm Thiệu.


Ấn tượng mà cậu khắc sâu nhất không phải chuyện Thẩm Thiệu ngồi tàu điện ngầm, cũng không phải việc anh ta chuyên quyền thích chèn ép người khác, mà chính là mấy câu anh ta đã nói hôm đó.
Cậu sợ sao?
Chúc cậu may mắn.


Suy đi nghĩ lại, thủy chung vẫn cảm thấy Thẩm Thiệu tựa hồ như đã biết trước nơi đó sẽ xảy ra chuyện. Thế nhưng, Công Tôn Cẩm đã xác thực chứng cứ của anh ta không hề giả dối. Có thể thấy được, Thẩm Thiệu đối với cái ch.ết của Gia Lương cũng không hề biết đến. Cho nên, nói đi nói lại vấn đề vẫn là nằm ở hai câu nói kia.


Tại sao lúc gặp anh ta mình lại không hỏi nhỉ? Lạc Nghị Sâm bất mãn nghĩ.


Kỳ thật, cậu là người có tư duy đặc biệt ngoan cố. Mặc kệ là dùng phương pháp gì, bất cứ kẻ nào muốn nhiều lời moi chuyện, tránh nặng tìm nhẹ, cậu cũng sẽ không bị mắc mưu. Cố tình khi ở chung cùng Thẩm Thiệu, không hiểu thế nào lại mắc phải sai lầm.


Loại chuyện này chưa từng xảy ra! Sao có thể như vậy được? Là do Thẩm Thiệu quá cao tay, hay là do chính mình có vấn đề?!


Sẽ không phải là do chính mình a! Lạc Nghị Sâm đối với trình độ của bản thân vẫn luôn rất tự tin. Như vậy, khả năng duy nhất chính là: Đối phó với Thẩm Thiệu khó hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Mà đối phó với những người khôn khéo hơn mình, chỉ có một biện pháp: Thẳng đến, thẳng đi.


Nghĩ đến đây, cậu rút điện thoại cùng tờ giấy mà Thẩm Thiệu đã đưa cho, dựa theo dãy số ghi trên đó mà soạn một tin nhắn. Đang định gửi đi thì bỗng nhiên nhớ tới hiện tại đã là bốn giờ sáng, lúc này còn có ai không ngủ?
Gửi? Không gửi?
Gửi!


Vừa mới sáng sớm đã khiến anh ta phải đọc tin nhắn của mình, có lẽ sẽ rất thú vị.


Ngẫm lại cái tên Thẩm Thiệu quyền cao phú quý kia mở mắt ngồi trên bàn dài đầy thức ăn, không chừng dưới chân còn nằm sấp đến mấy chục giống chó thuần chủng, người hầu đứng bên xếp hàng la liệt, anh ta mặt than ăn sáng, thuận tiện mở di động ra... Nhìn đến chính là tin nhắn của mình, cơ mặt co quắp biến đổi kịch liệt. Dứt khoát sẽ rất thú vị!


Ngẫu nhiên muốn đùa dai, Lạc Nghị Sâm đem tin nhắn gửi đi, tâm tình phút chốc vô cùng khoái trá, đặc biệt muốn ngủ.
Nhắm hai mắt lại, miễn cưỡng ngáp một cái, chợt nghe điện thoại dưới gối đinh lên một tiếng. Cậu vội vàng lấy ra xem. ch.ết tiệt! Thẩm Thiệu cư nhiên trả lời tin nhắn!


Thẩm Thiệu: "Vừa tỉnh? Không ngủ?"
Tự dưng cảm thấy khẩn trương, cậu hít một hơi thật sâu, trả lời: "Không ngủ".
Rất nhanh, Thẩm Thiệu nhắn lại: "Tôi cũng không ngủ".


Đại ca, tôi đâu hỏi anh có ngủ hay không đâu! Lạc Nghị Sâm trợn trắng mắt xong, tiếp tục hồi âm: "Vừa lúc có chuyện muốn nói, buổi tối hôm đó tại sao anh lại hỏi tôi "Cậu sợ sao?"
Lần này, Thẩm Thiệu trả lời chậm ba phút. Lạc Nghị Sâm còn tưởng anh sẽ không nhắn lại nữa, ai ngờ lại nghe thấy chuông tin nhắn.


Thẩm Thiệu: "Sao lại hỏi vậy?".
Lạc Nghị Sâm: "Để ý".
Sau đó, cậu ôm điện thoại chờ, chờ và đợi. Thẳng đến khi Chu công tìm cậu đến chơi cờ, điện thoại vẫn không hề vang lên một tiếng, bất tri bất giác ngủ, ngủ đánh tiểu hồ lô, gặp Hương Hương ngọt ngào...
Đinh linh... Đinh linh...


Ngay tại lúc Lạc Nghị Sâm đang mộng vô cùng ngon giấc, tin nhắn đột nhiên trở lại! Cậu mạnh mẽ ngồi dậy, trực tiếp ném điện thoại trong tay đi. Nghe âm thanh leng keng mới nhớ tới: Mẹ kiếp, anh ta như thế nào giờ mới chịu trả lời?!
Mặc quần đùi qua loa lăn xuống giường, đem điện thoại cầm lên.


Thẩm Thiệu: "Xin lỗi đánh thức cậu, tiếp tục ngủ đi. Giữa trưa cùng nhau ăn cơm". Troll nhau vãi~
Cậu đứng trên mặt đất, cầm điện thoại ngốc lăng vài giây, lập tức quăng lên giường, hung hăng chui vào ổ chăn. Mơ hồ, trong ổ chăn truyền đến tiếng nghiến răng ken két...






Truyện liên quan