Chương 8

Edit: Luna Tan
Bị Thẩm Thiệu cho một vố như vậy, Lạc Nghị Sâm triệt để tỉnh ngủ. Trừng mắt mãi cho đến hừng đông, tận bảy giờ dậy ăn sáng mới có điểm buồn ngủ. Đáng tiếc, cậu không thừa thời gian rảnh rỗi.
Đánh ngáp một cái thật to, Lạc Nghị Sâm vội vã chạy đi tìm Tưởng Binh.


Ở nhất khoa không có căng-tin, các thành viên đều tự mình nấu nướng hoặc ra ngoài hàng quán. Tưởng Binh là cái tên lười nhất nơi này, bên này ké một miếng, bên kia xin một ngụm, dù sao cũng không đói ch.ết hắn được. Lúc Lạc Nghị Sâm tìm đến, Tưởng Binh còn đang ôm notebook nằm lăn lóc trong phòng Miêu An chờ mẻ mì tôm thơm ngon bưng tới.


Miêu An một thân mặc áo ngủ hình cậu bé bút chì đi ra từ phòng bếp, liếc mắt nhìn thấy Lạc Nghị Sâm đang đứng trong phòng liền ngao ô một tiếng chạy vọt trở về. Cậu quýnh lên hỏi: "Miêu An làm sao vậy?".
Tưởng Binh ngáp ngáp, lười biếng trả lời: "Trông thấy cậu".
"Tôi làm sao?"
"Tôi nào biết?"


Được, hỏi anh ta đúng là thà hỏi đầu gối còn hơn. Cậu đi đến gõ gõ cửa phòng bếp, gọi to: "Miêu An, áo ngủ của cô rất kín đáo nên không cần phải lo, mau ra đi".
Miêu An ở trong phòng kêu la: "Đáng ghét! Tôi nhất định không ra. Mới sáng sớm anh đến đây làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn ăn ké mì sao?".


"Không phải, tôi đến để tìm Tưởng Binh"
Tưởng Binh ngồi trên ghế, kéo cậu lại hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì vậy?".
"Tôi muốn xem một chút tư liệu về vụ án của Đường Khang Lệ". Nói xong lại hướng về phía phòng bếp, kêu: "Miêu An, cô không sợ Tưởng Binh nhìn thấy, lại sợ tôi sao?".


"Nhưng anh là đàn ông!"
"Tưởng Binh chẳng phải cũng vậy?!"
"Anh ấy là chị em tốt của tôi"
Phụt! Lạc Nghị Sâm không nhịn được phì cười. Tưởng Binh không thèm để ý nói: "Chỉ cần có thể ăn ké thì muốn gọi tôi là gì cũng được".


available on google playdownload on app store


Cậu chăm chú tưởng tượng một chút, nghiêm mặt nói: "Nếu nói anh là con của Miêu An thì cũng không quá lắm đâu".
Tưởng Binh còn chưa kịp phản ứng, trong phòng bếp Miêu An đã hào sảng cười ha ha.
Anh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi: "Nghị Sâm, cậu sẽ nấu cơm chứ?".
"Dĩ nhiên là không!"


"Đừng có nói dối". Tưởng Binh âm hiểm cười: "Tám tuổi cha mẹ mất sớm, do một tay ông nội nuôi nấng. Mười hai tuổi bắt đầu tự lực cánh sinh, việc nhà, việc học luôn luôn không để cho người khác phải lo lắng. Tay nghề nấu ănso với đầu bếp khách sạn còn lợi hại hơn gấp vạn lần, đặc biệt là món cá và xương sườn, đã qua tay cậu dứt khoát sẽ trở thành nhân gian mỹ vị nga".


Nghe Tưởng Binh thuộc lòng thân thế của mình như lòng bàn tay, Lạc Nghị Sâm cũng không cảm thấy tức giận, chỉ cười khổ một tiếng: "Các anh đúng là đã điều tr.a tôi vô cùng thấu đáo".
Tưởng Binh hắc hắc cười: "Quá khen, quá khen rồi".


Nói giỡn vài câu xong, anh cop tư liệu từ máy tính ra để Lạc Nghị Sâm xem xét cẩn thận.


Lúc này, Miêu An thò đầu rón rén chui từ phòng bếp, bưng theo hai bát mì chia đều cho Tưởng Binh. Cô vốn muốn hỏi một chút xem Lạc Nghị Sâm có ăn hay không, chợt thấy đối phương biểu tình chuyên chú nên cũng không đành lòng quấy rầy.


Nạn nhân Đường Khang Lệ khi còn sống công tác và làm việc tại Công ty Kiến Hâm, chức vụ trưởng phòng quan hệ xã hội, đã nhậm chức được hơn hai năm. Nghi phạm tên Cát Hồng theo như lời Công Tôn Cẩm nói hiện đang là phó tổng giám đốc của công ty này. Xem qua tư liệu có thể thấy rõ công ty Kiến Hâm có quy mô rất lớn, trong giới nhận được rất nhiều lời khen ngợi.


Về quan hệ giữa Cát Hồng và Đường Khang Lệ, hai người chưa từng xảy ra tranh chấp trong công việc, ngoài đời cũng rất ít khi chạm mặt nhau. Thế nhưng có một điểm, dựa vào bản điều tra, anh ta tựa hồ như đang theo đuổi Giang Huệ.


Đường Khang Lệ, Cát Hồng, Giang Huệ. Quan hệ trung gian giữa ba người này nhìn như rất bình thường nhưng lại lộ ra một loại trùng hợp vô cùng kỳ diệu.
Mà sự không thích hợp đó không chỉ có ở mình điểm đó, còn cả bản thân công ty Kiến Hâm kia nữa.


Công việc làm ăn của công ty Kiến Hâm vốn rất tốt, chỉ chừng một năm trước mới bắt đầu xuất hiện vấn đề.


Công ty Kiến Hâm nhận thầu vài hạng mục thường xuyên có sai lầm, không phải công trường vô duyên vô cớ bị hỏa hoạn thì cũng là các loại máy móc đột nhiên hỏng hóc, thậm chí còn phát sinh nhiều vụ công nhân xô xát với nhau gây thương tích. Tổng giám đốc của Kiến Hâm là Cơ Hàm Bân cũng đã nhiều lần tìm người đến điều tra, trải qua bao nhiêu trắc trở đều xác định nguyên nhân không phải là do có người cố ý. Nói trắng ra, chỉ tại cái số ông ta quá xui xẻo.


Vì vậy, Cơ Hàm Bân không tiếc tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, đổi sang hai đội thi công mới. Lúc này mới đem được cục diện đang chuyển biến xấu ổn định trở lại.


Nhìn đến đây, Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên nhíu chặt chân mày, cơ hồ có thể kẹp ch.ết được cả con muỗi. Tưởng Binh đang ăn mì thấy vậy liền hỏi: "Cậu sao vậy?".
"Tư liệu này lấy vào lúc nào?"
"Là tối hôm qua ngồi tổng hợp lại, có vấn đề gì sao?"


Cậu đem máy tính chuyển qua, chỉ vào vài đoạn trong đó: "Kiến Hâm có vài công trường không may gặp sự cố khiến một người ch.ết, ba người trọng thương... Như thế nào còn có một người bị điên nữa?".


Đối với chuyện này, Tưởng Binh cũng nói thẳng anh cũng không rõ tại sao tên đó lại phát điên. Thời điểm khi phát hiện, người này đã lâm vào trạng thái hôn mê, trên người còn có một vết bỏng khá nghiêm trọng. Người điên kia sau khi đưa đến bệnh viện, đại khái phải một ngày sau mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh đã thành như vậy, bác sỹ nói rất có thể anh ta đã gặp phải kích động quá mạnh.


"Dọa điên sao?". Miêu An thử hỏi.
Lạc Nghị Sâm lắc lắc đầu: "Anh ta không thể chỉ đơn giản là bị dọa, có lẽ cón có nguyên nhân khác nữa".
Tưởng Binh đem ngụm canh cuối cùng nuốt vào bụng, nghiêm túc hỏi: "Tại sao cậu lại chú ý tới điểm này".
"Hôm trước, cũng có người bị điên"


Nghe vậy, Tưởng Binh cùng Miêu An đều nhướn mày: "Ai?".


"Chính là vào đêm xảy ra vụ án của Gia Lương". Lạc Nghị Sâm chà xát mặt, xua tan cảm giác buồn ngủ đang ùa đến: "Chúng tôi nhận được tin tức đêm đó sẽ có một tàu buôn lậu cập bến. Việc này được giao cho đội khác xử lý, hôm sau tôi mới nghe nói băng buôn lậu đó có một tên bị giết và một tên đột ngột phát điên".


Miêu An vừa gắp lên một đũa mì, nghe được lời của Lạc Nghị Sâm liền dừng lại, hồ nghi nhìn: "Xảy ra nổ súng sao?".
"Phải. Bên ta đi rất nhiều người, đối phương cũng có một kẻ bị ch.ết, khẳng định chỉ muốn nổ súng để bảo vệ bản thân"


"Mấy vụ bắn loạn như vậy cũng khiến người khác phát điên được sao?". Miêu An cào cào cằm
Lạc Nghị Sâm nhún vai, tỏ vẻ không rõ. Nhưng chuyện này đã bị chú ý tới, vẫn nên gọi về hỏi lại một chút.
Việc cấp bách bây giờ chính là đi gặp mặt Giang Huệ.


Cô gái kia, tại sao lại nói dối không quen biết Gia Lương?


Lạc Nghị Sâm không cùng hai người giải thích nhiều, mang theo tư liệu rồi đi. Mới ra khỏi cửa đã gặp Lam Cảnh Dương đang quay trở về. Cậu sớm đã quên mất chuyện tối qua, lúc này lễ phép nói: "Chào buổi sáng". Lam Cảnh Dương nhìn cũng chẳng thèm nhìn, không nhanh không chậm bước ngang qua. ch.ết chưa, ai bảo đi phá đám người ta đang ăn nhau làm chi để giờ bị bơ như vậy.


Lạc Nghị Sâm bĩu môi, không thèm để ý.
Gặp lại Giang Huệ, cô rõ ràng so với tối qua khẩn trương hơn rất nhiều. Có lẽ là bởi tình huống lúc ấy quá phức tạp, giờ đối mặt mới thấy trong lòng có chút nghi hoặc cùng lo lắng.


"Đây là áo khoác của anh, cám ơn tối qua đã cho tôi mượn". Giang Huệ đem quần áo gập lại gọn gàng, bỏ vào túi đưa cho cậu. Nhìn như, cô còn có lời muốn nói nhưng lại rất do dự. Sau một lúc lâu mới rụt rè hỏi: "Tối hôm qua có chuyện gì vậy? Tôi trông thấy... anh đánh nhau với một cô gái".


Chắc là Giang Huệ đã nhìn thấy qua cửa sổ. Cậu thuận miệng nói dối: "Không có chuyện gì đâu, người kia vì tôi nên mới đến, không phải là do cô".
"A". Giang Huệ khẽ mỉm cười, không nhiều chuyện nữa.


Lạc Nghị Sâm cũng cười theo, lúc cậu cười rộ lên thực đặc biệt. Không có sự nóng nảy nhất thời của tuổi trẻ mà ôn nhu nhẹ dịu khiến cho người khác nguyện lòng tin tưởng. Đối diện với nụ cười đó, sắc mặt Giang Huệ hơi đỏ lên, trong ánh mắt nhiều thêm một tia tín nhiệm.


Cậu hỏi: "Giang Huệ, chuyện tối hôm qua là lần đầu tiên cô gặp phải sao?".
"Không có không có". Giang Huệ xua tay nguầy nguậy: "Tôi trước giờ chưa từng gặp qua ai đánh nhau như anh cả".
Lạc Nghị Sâm đột nhiên bật cười lớn tiếng: "Tôi là đang nói chuyện cô bị người khác theo dõi, không phải chuyện đánh nhau".


Nghe vậy, Giang Huệ càng thêm ngượng ngùng, sờ sờ cái trán bóng loáng, giương mắt nhìn cậu. Ánh mắt xấu hổ, không biết phải làm sao của cô khiến Lạc Nghị Sâm trong lòng có chút căng thẳng, vội vàng hỏi tiếp: "Trước kia cô đã từng bị theo dõi bao giờ chưa?".


Giang Huệ chớp mắt, không lên tiếng. Nhìn qua thực do dự, muốn nói nhưng lại cố kỵ điều gì đó. Lạc Nghị Sâm nhích người tiến sát hơn, tận lực khiến giọng nói của mình càng thêm nhẹ nhàng: "Sao vậy?".
"Tôi... tôi không biết nên nói như thế nào". Cô vẫn do dự.
"Cứ từ từ, nghĩ gì nói nấy là được".


Có lẽ sự ôn hòa của Lạc Nghị Sâm đã làm giảm bớt cảm giác khẩn trương trong cô, Giang Huệ cắn cắn môi dưới, nâng chén trà lên miệng mân.
Nhìn cô uống nước, Lạc Nghị Sâm không hiểu tại sao cũng cảm thấy khát khô cả cổ.


Giang Huệ một hồi rốt cuộc cũng mân xong nửa chén, mở miệng nói: "Có người... là phụ huynh của một học sinh lớp tôi. Anh ta đã li dị vợ... một mình gà trống nuôi con. Bởi vì đứa trẻ chỉ có mình ba chăm sóc nên tôi đặc biệt quan tâm đến bé. Thường xuyên qua lại cũng nảy sinh nhiều tiếp xúc. Sau đó, anh ấy...".


Người này hẳn là Cát Hồng. Lạc Nghị Sâm làm bộ như không biết, hỏi: "Phải chăng anh ta theo đuổi cô?".
Câu hỏi quá mức trắng trợn khiến Giang Huệ đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng xen lẫn ôn nhu. Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Sau đó thì sao?".


"Tôi... tôi đối với anh ấy không có loại cảm giác này cho nên đã cự tuyệt. Từ đó trở đi, mỗi khi tan ca hay đi làm đều gặp anh ấy. Tuy anh nói là trùng hợp nhưng tôi cảm giác anh ấy là cố ý trên đường chờ tôi. Có mấy lần tôi đi đường vòng để tránh, anh ấy lại đơn giản đứng trước cổng trường chờ, không phải đưa hoa thì cũng đưa quà"


Nghe đến đó, Lạc Nghị Sâm có chút nghĩ ngợi: "Anh ta có biết chuyện cô và con gái Đường Khang Lệ xảy ra tranh chấp không?".


"Biết". Giang Huệ gật đầu: "Ngày mà Đường Khang Lệ đến tìm tôi, lúc tan ca có nhìn thấy anh ấy ở cổng. Lúc đó tâm trạng anh rất không tốt, còn hỏi có phải Đường Khang Lệ đã đánh tôi hay không. Anh ấy như vậy khiến tôi có chút hoảng sợ, cộng thêm cảm xúc khi ấy bất ổn nên đã cãi vã với anh vài câu. Tôi nói chuyện của mình không cần anh ấy quản, về sau cũng không cần đến tìm tôi nữa".


"Vậy anh ta phản ứng thế nào?"
"Rất tức giận, sau đó liền bỏ đi. Tôi cũng biết mình đã nói quá, cứ nghĩ anh ấy sẽ không đến tìm nữa. Thế nhưng liên tiếp vài ngày sau, anh ấy đều đứng chờ ở cổng, còn đưa tôi về nhà. Nói là lo lắng Đường Khang Lệ sẽ lại tìm đến gây sự"


Ánh sáng ngoài cửa nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt Giang Huệ, đôi má trắng nõn nhuộm màu hồng nhạt, nét kiều mỵ vừa mới đây càng phát ra dày đặc.


Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên cảm thấy choáng đầu hoa mắt, nhìn cái gì cũng từ một thành hai. Đôi môi Giang Huệ khép mở lên tiếng, âm thanh dễ nghe khiến cậu thất thần, ngay cả thân thể có điểm kỳ lạ cũng không để ý. Tựa như toàn bộ thế giới chỉ có mình âm thanh êm ái kia.


Đồng hồ treo tường kêu vang một tiếng kéo cậu trở lại thực tại. Cố gắng tỉnh táo nhưng đầu đau như búa bổ, cổ hỏng nóng đến cháy khô. Thần trí nhất thời có chút trì độn, nhìn đến đôi môi hồng nhuận trước mặt, trong lòng lại nổi lên một trận ham muốn.


Lạc Nghị Sâm vụng trộm nhéo mạnh chân mình, đau đớn khiến cho đầu óc triệt để tỉnh táo. Cậu bỗng nhiên ý thức được bản thân trong nháy mắt thất thần không phải là do bệnh, cũng không phải do mất ngủ mà ra, chỉ là vô duyên vô cớ đánh mất sự tỉnh táo. Nhận rõ được điều này, cậu không khỏi nhìn Giang Huệ bằng ánh mắt đề phòng hơn.


Rời khỏi nhà trẻ, Lạc Nghị Sâm uống một hơi cạn sạch hai bình nước khoáng, rốt cuộc cảm giác chính mình đã sống lại. Nước uống nhiều, bụng có chút ăn không tiêu. Đúng lúc này di động vang lên.


Là số của Thẩm Thiệu! Tối qua có hẹn sẽ cùng anh ta ăn trưa, nhưng hiện tại mới có mười giờ, gọi đến làm gì?
Lạc Nghị Sâm vừa hiếu kỳ vừa buồn bực, nhấc điện thoại nói: "Thẩm Thiệu?".
"Phải"


Thanh âm phía bên kia đầu dây bên kia trầm thấp, từ tính. Tuy rằng khẩu khí có chút lạnh lùng nhưng cậu hoàn toàn không buồn để ý cười đáp: "Mới có mười giờ, vẫn chưa đến giữa trưa a".
"Ăn gì?"


Đối phương chu đáo như vậy khiến sự buồn bực trong lòng thoáng chốc tiêu tan, cậu đoán chừng có lẽ chuyện tối qua chỉ là do anh ta vô ý chứ không phải cố ý chỉnh mình. Phải, nhất định là vô ý. Suy nghĩ cẩn thận lại, tâm tình cũng tốt lên, thuận miệng nói: "Tùy anh".
"Giữa trưa gặp lại"
A! Chỉ vậy thôi sao?!


"Alo! Thẩm Thiệu? Alo?"
Có hét thêm bao nhiêu lần cũng vô dụng, tín hiệu đã ngắt. Lạc Nghị Sâm cảm khái vị Thẩm thất thiếu gia này đúng là quá mức tích chữ như vàng.


Trao đổi điện thoại xong cậu tiếp tục nhận được tin nhắn ghi rõ thời gian và địa điểm hẹn. Lạc Nghị Sâm lắc đầu cười khổ, xoay người đi đến tiệm cà phê, muốn chấn chỉnh lại tinh thần. Vừa nhấc chén cậu vừa gọi cho La đội trưởng.


La Hải Phong đã biết việc cậu bị điều đến nhất khoa, còn vì chuyện này mà rất cao hứng. Cậu nhân thể hỏi thăm chi tiết về vụ án buôn lậu lần trước nhưng cũng không thu được kết quả nhiều. Chưa đầy hai mươi phút sau, La đội trưởng đã moi được thông tin xác thực từ người phụ trách chính của vụ án và báo lại cho cậu.


Đêm đó đích xác đã xảy ra nổ súng nhưng chỉ là quy mô nhỏ. Khi ấy đối phương có tám người, một bị đánh gục, một nổi điên rồi sát hại đồng lõa, những kẻ còn lại toàn bộ đều bị tóm. Tang vật đã được thu giữ, còn đang chờ xác minh.


Vừa nói, La Hải Phong vừa bực tức: "Tên đó như thế nào lại nổi điên? Những trường hợp như vậy rất hiếm".
Lạc Nghị Sâm trầm mặc nửa ngày mới hỏi: "Đội trưởng, thứ bọn chúng buôn lậu là loại hàng hóa gì?".


"Đồ cổ. Tôi không thấy được trực tiếp nhưng nghe Vương đội trưởng nói bọn chúng là một đám chuyên trộm cắp"
"Vậy phiền anh hỏi giúp em một chút xem đồ vật đó bị mất ở nơi nào"
La Hải Phong sởi lởi đồng ý, nói sẽ nhanh chóng hồi âm lại.


Cậu không yên lòng khuấy khuấy tách cà phê, phân vân không biết có phải do mình đã suy nghĩ quá nhiều. Từ sau khi xác định nhân chứng của hai vụ án đều trông thấy biểu tượng Ứng Long in lại nơi đáy mắt, tự dưng rất mẫn cảm với thứ đồ cổ này. Nhưng, chung quy manh mối bây giờ đang rất ít, mẹ nó còn lộn xộn, bừa bãi nữa. ch.ết tiệt!


Hơn nữa, Giang Huệ kia... gặp một lần liền cảm thấy kỳ quái một lần. Một cô gái nề nếp sẽ nói ra vấn đề tình cảm của mình với người đàn ông xa lạ sao? Nhưng hiển nhiên, Giang Huệ lại nói, dĩ nhiên sẽ có điểm không thích hợp. Có khả năng vì chuyện này liên quan đến án mạng, cũng có thể do cậu mà cảnh sát nên Giang Huệ mới không giấu diếm điều gì.


Thế nhưng, cậu vẫn cảm thấy có điểm nào đó không hợp lý.


Lần thứ hai nhấc máy, Lạc Nghị Sâm gọi cho Công Tôn Cẩm, thông báo về manh mối cả hai vụ buôn lậu và công ty Kiến Hâm đều xuất hiện một người bị điên, cũng nói thêm: "Công Tôn, nếu có thể phiền anh hỏi giúp tôi chi tiết vụ án buôn lậu kia. Tôi có nhờ La đội trưởng giúp đỡ nhưng như vậy có điểm không được danh chính ngôn thuận cho lắm".


"Được, tôi biết rồi". Công Tôn Cẩm chẳng những không mắng cậu quá tùy ý mà còn hào sảng đáp ứng.


Dập điện thoại, nhìn thấy trong tiệm cà phê có hai chiếc máy tính, Lạc Nghị Sâm đang định xem lại tư liệu của vụ án, sờ sờ trong túi mới nhớ ra USB sáng nay vẫn còn cắm trên notebook của Tưởng Binh. Rơi vào đường cùng nên đành phải quay về, tiện đà ném luôn áo khoác vào trong tủ. Tới tới lui lui một hồi, rất nhanh đã đến giờ hẹn cùng Thẩm Thiệu, ghế còn chưa ấm chỗ đã phải nhấc mông lên.


Bước ngắn bước dài, cuối cùng cũng đến nhà hàng Quảng Đông đúng giờ. Cậu dựa theo tin nhắn, mở cửa phòng 201. Vừa mới đẩy cửa vào đã thấy Thẩm Thiệu nghiêm túc ngồi bên cạnh bàn tròn, trông thấy cậu thế mà lại có điểm mỉm cười.
"Cậu rất đúng giờ"


Lạc Nghị Sâm kéo ghế bên phía đối diện ngồi xuống, cười theo: "Tôi có thói quen đúng giờ. Chẳng phải anh cũng vậy sao? Đến từ rất sớm?".
"Mới được năm phút"


Lạc Nghị Sâm phát hiện, Thẩm Thiệu hôm nay không có "cẩn thận, tỉ mỉ" như mọi khi. Tóc hơi rối che khuất vầng trán cao, sơ mi trắng để hở hai cúc, gấu áo xắn lên tận khuỷu tay, comple khoác ngoài vắt lên cạnh ghế, cà vạt cũng được tháo xuống tùy tiện ném lên bàn. Hiện tại anh trông có vẻ tùy tính hơn rất nhiều.


Lạc Nghị Sâm hưng trí đánh giá một phen: "Tôi cứ nghĩ anh là con người bận rộn chứ".
"Bận rộn cũng sẽ phải ăn cơm"
"Cho nên... mới tranh thủ thời gian ăn trưa đem chuyện của tôi ra giải quyết?"
Thẩm Thiệu kinh ngạc nhìn cậu, chăm chú nói: "Chỉ là tôi thích mặt đối mặt nói chuyện trực tiếp".


"Khó trách tối hôm qua lâu như vậy anh mới trả lời tin nhắn". Cậu cười khổ: "Hại tôi cả đêm không được ngủ ngon, tôi còn nghĩ là anh cố ý nữa chứ".
"Là tôi cố ý". Thẩm Thiệu biểu tình nghiêm trang, không có chút xíu giống như trêu đùa.


Lạc Nghị Sâm đang cười khổ lập tức biến thành sửng sốt. Trừng mắt nhìn, nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng trước mắt, chất vấn: "Cố ý?! Là có ý gì?".
"Tôi ngủ, cậu đánh thức tôi. Tôi tỉnh rất khó ngủ tiếp, tôi không ngủ được, cậu cũng đừng hòng ngủ"


Bắt được trọng điểm, cậu vồ vập hỏi: "Lúc ấy chẳng phải anh nói không ngủ sao?!".
Nhìn Lạc Nghị Sâm nổi khùng lên, trong ánh mắt Thẩm Thiệu lộ ra một tia mỉm cười: "Tôi nói cậu liền tin?".
Mẹ kiếp! Bữa cơm này cậu còn nuốt nổi được sao?!
P/S: Hai vợ chồng nhà này "so cute" vãi ạ~~~
r






Truyện liên quan