Chương 9
Edit: Luna Tan
Còn chưa ăn mà đã đầy bụng tức, cho dù mỹ vị cũng chẳng thấy ngon. Thẩm Thiệu bình thản ung dung, không chút để ý tới ánh mắt hình viên đạn của Lạc Nghị Sâm, đợi đồ dọn lên đầy đủ, nên ăn cơm cứ ăn cơm, nên ăn canh cứ ăn canh. Cậu ngồi một lúc không biết nghĩ cái gì, bỗng nhiên cười xòa vui vẻ, cầm đũa lên vung ngấu nghiến.
Lạc Nghị Sâm ăn rất ngon lành. Khi nhai không phát ra tiếng, đầu lưỡi không chạm đũa, trên một bàn đầy thức ăn uyển chuyển đưa tay qua lại. Những điểm này đều đã được ba mẹ dạy dỗ từ nhỏ. Hơn nữa, "tướng ăn" của cậu cũng rất đẹp, mặc kệ ăn gì, có đói hay không cũng khiến cho người khác cảm thấy vô cùng tao nhã, chỉ nhìn cũng thấy thèm, muốn thử xem thức ăn trong miệng kia rốt cuộc có hương vị như thế nào.
Người xưa có câu: "Ăn không nói, ngủ không nói". Lời này dùng để chỉ bọn họ là cực kỳ thích hợp. Hai người hăng say chiến đấu nửa giờ, ai cũng chưa lên tiếng. Kỳ thật cũng không phải cậu không muốn nói, chỉ là không biết nói sao cho đúng. Thẩm Thiệu so với suy nghĩ của cậu càng khó đối phó hơn rất rất nhiều, lần này nhất định phải ra tay thật cẩn thận!
Cùng lúc, Thẩm Thiệu cũng đang lâm vào trầm tư suy nghĩ. Lạc Nghị Sâm mới nhìn sẽ tưởng là kẻ hay nôn nóng nhưng tại những thời điểm mấu chốt lại có thể tự khắc chế chính mình. Tính cách này ai cũng có nhưng số người làm được không nhiều. Nếu ngay cả bản thân cũng không làm chủ được thì có khác nào mấy tên vũ phu, lỗ mãng?
Ăn được vừa bụng, cậu buông đũa, uống nước súc miệng rồi lên tiếng: "Thẩm Thiệu, anh năm nay bao nhiêu tuổi?".
"Ba mươi"
"Nga, vậy là lớn hơn tôi năm tuổi". Lạc Nghị Sâm gật gật đầu, cười nói: "Về nước được bao lâu?".
"Hai năm rưỡi"
"Bạn bè thì sao?"
"Không nhiều"
Cậu nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy thư ký Tần kia..."
"Là thư ký"
-_-! Quả đúng tích tự như vàng.
"Anh chị em..."
"Không thân"
"Bạn học..."
"Đều ở Mỹ"
"Anh có..."
"Không"
"..."
Đột nhiên Lạc Nghị Sâm nhe răng ra cười điên cuồng, bả vai rung lên bần bật, xoay người vụng trộm quay đầu đi. Cũng không biết đến tột cùng là đang cười cái gì.
Thẩm Thiệu nhìn không chớp mắt, rất muốn biết tên kia vì cớ chi mà thành ra như vậy.
Lạc Nghị Sâm nhấp một ngum nước, hồi thần trở lại nhưng trên miệng vẫn mang theo một điểm tiếu ý: "Ba mươi tuổi đừng có đem mặt mình làm lạnh tanh như Diêm La vậy. Nói thẳng ra, những người vừa mới gặp khẳng định rất sợ anh đi".
Thẩm Thiệu gật gật đầu, điểm này đã bị cậu nói trúng phóc.
"Kỳ thật hai ta không hiểu quá rõ về nhau. Nếu tôi có chỗ nào đắc tội anh, tôi sẽ giải thích"
Thẩm Thiệu mỉm cười, đáp: "Không có. Cậu không những không đắc tội gì với tôi, mà ngược lại còn giúp cho tôi nữa".
Ai da, lần này nói thật nhiều chữ nha! Cậu cầm ấm trà lên nhưng chưa vội rót, đẩy một chiếc tách về phía Thẩm Thiệu, vừa lắc nhẹ ấm vừa nói: "Vào chủ đề chính đi. Buổi tối hôm đó, anh vì sao lại hỏi tôi có sợ hay không?".
"Trả lời tôi trước, cậu tại sao lại để ý đến hai câu này?". Thẩm Thiệu chăm chú hỏi: "Tuy tôi không phải loại người thích nói chuyện nhưng hôm đó là ngoại lệ".
"Lý do tôi tìm anh anh hẳn đã biết. Ngày mà bạn tôi bị giết chính là vào đêm đó. Tình huống cụ thể tôi không thể nói, nhưng dựa vào hai câu kia của anh, cân nhắc kiểu gì cũng đều cảm thấy liên quan đến vụ án này. Có thể cho là anh phỏng đoán đi"
Nói, Lạc Nghị Sâm nhìn trái quay phải, không tìm thấy thứ gì có thể viết, cậu đành lôi điện thoại ra bấm bấm rồi đưa cho Thẩm Thiệu.
Trên mục tin nhắn đánh hai hàng chữ.
Nơi này có thứ rất đáng sợ -> "Cậu sợ sao?".
Cậu căn bản không thể đối phó được -> "Chúc cậu may mắn".
Thẩm Thiệu đem điện thoại trả lại Lạc Nghị Sâm: "Tối hôm đó cậu vốn cũng muốn đến cao ốc Kim Tuệ, chẳng qua vì muốn tránh tôi nên mới tìm cớ đi sang hướng khác".
"Được rồi, tôi không phủ nhận điểm này". Lạc Nghị Sâm thoải mái thừa nhận: "Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến hai câu nói kia?".
"Liên quan đến cao ốc Kim Tuệ". Anh móc bao thuốc trong túi rút một điếu đưa qua: "Cậu để ý sao?".
"Cảm ơn, nhưng tôi không hút"
Thẩm Thiệu ưu nhã châm điếu thuốc, nhợt nhạt nhấp hai hơi mới nói: "Cao ốc Kim Tuệ có quỷ".
"... Có gì cơ?!"
"Quỷ". Âm thanh anh đều đều, không có chút âm điệu phập phồng nào nhưng không hiểu vì sao mang đến cảm giác vô cùng áp bức.
Cậu theo bản năng nghiêng mình về phía trước: "Là sao?".
"Buổi tối có rất nhiều âm thanh cổ quái. Bảo vệ vô cớ bị hôn mê, khi tỉnh lại đã thấy mình đang nằm bên trong hành lang. Cậu cho rằng một tòa cao ốc mười bảy tầng sẽ không có bảo vệ trông giữ sao? Cho nên tôi đã rất muốn hỏi tối hôm đó cậu rốt cuộc đã thấy thứ gì?"
A, là lúc gặp ở đại sảnh công ty anh ta! Lạc Nghị Sâm sửng sốt, có chút khó hiểu phương thức tư duy của người này.
Thẩm Thiệu tiếp tục hút thuốc: "Bảo vệ trên cơ bản đều từ chức hết, chỉ còn duy nhất ba người lớn tuổi vẫn kiên trì, nhưng bất quá sau mười giờ sẽ ra về chứ không dám ở lại. Tôi hỏi cậu sợ sao chính là có ý này".
Trao đổi vài câu, Thẩm Thiệu bắt đầu thao thao bất tuyệt giống như dẫm phải công tắc bật mở, không thèm để ý Lạc Nghị Sâm có chuyện muốn hỏi, thản nhiên nói: "Bạn cậu là ở tầng một, tầng một không thường xảy ra mấy chuyện kỳ lạ, nơi hay phát sinh những việc như vậy là trên tầng hai".
Cao ốc Kim Tuệ chỉ là một phần điền sản của gia đình Thẩm Thiệu chứ không trực tiếp sử dụng. Bên trong đều bị người ngoài thuê hết, lớn nhỏ ước chừng khoảng hơn ba mươi doanh nghiệp. Bởi vì quỷ nháo mà có đến hơn mười công ty đã phá vỡ hợp đồng để chuyển đi. Bọn họ thà bỏ tiền túi ra bồi thường cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Cứ như vậy, người quản lý cao ốc Kim Tuệ không thể không đem tình hình báo lại cho Thẩm Thiệu. Anh nghe xong cũng chỉ ừ một tiếng, không có bất cứ hành động gì. Thẳng cho đến buổi tối hôm đó gặp Lạc Nghị Sâm.
Khi ấy anh nhìn ra ánh mắt Lạc Nghị Sâm cố ý vô tình liếc về hướng cao ốc Kim Tuệ, xác định người này nguyên bản cũng muốn đến đây, chỉ là không quen đi cùng một người xa lạ.
Nghĩ cũng kỳ, anh thật không hiểu chính mình vì sao lúc đó lại muốn nhắc nhở Lạc Nghị Sâm cho dù thừa biết cậu ấy sẽ nghe không hiểu. Sự việc xảy ra, sau khi Lạc Nghị Sâm rời khỏi văn phòng, Thẩm Thiệu đã biết: Người này nhất định sẽ quay lại vì hai câu nói kia.
"Chiều tôi sẽ đưa cậu cách liên hệ với ba người bảo vệ, cậu tự mình tìm hiểu đi"
Nếu là trước đây nghe Thẩm Thiệu nói mấy câu này, cậu khẳng định sẽ cười nhạt, nhưng hiện tại cho dù là manh mối nhỏ nhất cũng phải phân tích thật kỹ càng. Bất quá, cái khiến Lạc Nghị Sâm để ý hơn chính là: Nếu thật sự có quỷ, Thẩm Thiệu không sợ sao?
Anh trả lời đương nhiên, chỉ có quỷ sợ tôi, không có chuyện tôi sợ quỷ.
"Bộ anh là Chung Quỳ chuyên hàng yêu ma sao?". Nói giỡn vài câu mới phát hiện Thẩm Thiệu tuyệt đối không phải có ý muốn trêu đùa! Trong lòng dâng lên một hồi nghi hoặc.
Đúng lúc di động của Thẩm Thiệu đột ngột vang lên, là gọi đến giục anh về dự họp. Thẩm Thiệu nói không cần thanh toán, chủ quán sẽ trừ tiền trực tiếp vào thẻ của anh nên hai người cứ thế ra về.
Lạc Nghị Sâm cũng không hỏi nhiều, cùng anh sánh bước ra khỏi khách sạn. Đi tới cửa, Thẩm Thiệu lên tiếng hỏi: "Tôi đưa cậu đi?".
"Không cần, tôi tự đi được". Nói xong vẫn khách sáo chen thêm vài câu: "Cám ơn bữa trưa của anh, lần tới tôi sẽ mời".
"Khi nào?"
"Hả"
Thẩm Thiệu nghiêm túc hỏi: "Khi nào cậu mời tôi?".
Tích cực như vậy? Lạc Nghị Sâm không ngại cười nói: "Cuối tuần đi".
"Được, thứ sáu sẽ gọi cậu"
Ê ê, có thể hay không đừng bày ra cái bản mặt nghiêm túc cực độ đó?
Nhìn vị Thẩm thất thiếu gia ngồi vào ghế lái của chiếc Maserati màu đen thuần sắc, ngay cả câu chào cũng không có, tuyệt trần mà đi.
ch.ết tiệt! Đúng là biết cách trêu ngươi mà!