Chương 130

Hoảng sợ, đau lòng, Lạc Nghị Sâm cảm thấy bản thân gần như đã ch.ết, mà trên thực tế, cậu cũng đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.
"Cậu ấy đang nói gì vậy". Tưởng Binh bên cạnh khẩn trương.


Thẩm Thiệu dán sát lỗ tai vào miệng cậu muốn nghe cho rõ. Chưa được vài giây liền quyết định mở chức năng ghi âm trên điện thoại.
Công Tôn Cẩm cũng tới gần cẩn thận nghe. Nhưng kể cả là anh hay Thẩm Thiệu đều nghe không hiểu.
Nghe rất kỳ lạ, giống như chú ngữ.


Khoảng ba bốn phút sau Lạc Nghị Sâm mới dừng lại, dần dần an ổn. Thẩm Thiệu đứng dậy lau mồ hôi lạnh trên mặt: "Không cần đến bệnh viện. Tôi sẽ đưa em ấy đến gặp bọn nhỏ nhà họ Vương".
Có lẽ Vương Khang, Vương Kiện sẽ biết rõ hơn sự việc xảy ra trên người Lạc Nghị Sâm.


Thế nhưng, hiện tại anh phải lập tức về nhà.
Thẩm Thiệu đưa điện thoại cho Công Tôn Cẩm, Công Tôn Cẩm lại đưa điện thoại cho Tưởng Binh phân tích đoạn ghi âm. Quay đầu, Thẩm Thiệu dặn dò: "Nếu trong nhà không có việc gì tôi sẽ lập tức trở lại. Trước khi tôi về, đừng ai động vào em ấy".


Công Tôn Cẩm gật đầu: "Cậu mau đi đi".
Thẩm Thiệu liếc mắt quyến luyến nhìn Lạc Nghị Sâm.

Trong lúc vô tri vô giác, trí não rải rác hiện ra những hình ảnh. Một người mặc thân y phục màu đen, lưỡi dao màu đen phát ra vầng sáng, ánh mắt sâu thẳm như nước sông Hoàng Hà...


[Anh là ai?] Giữa một mảnh hỗn độn vang lên nghi vấn xa lạ.
[Đi theo tôi] Người nọ nói...
[Đi đâu? Anh là ai?]
[Đừng sợ, đi theo tôi]
[Rốt cuộc anh là ai? Muốn dẫn tôi đến nơi nào?]


available on google playdownload on app store


"Nghị Sâm? Nghị Sâm?". Nghe được thanh âm Lạc Nghị Sâm, Công Tôn Cẩm vội vàng chạy từ trên tầng xuống. Tưởng Binh ngồi bên trông nom đã sớm nắm lấy tay cậu, gấp đến độ không biết phải làm sao.


Giọng nói của Công Tôn Cẩm truyền đến khiến Lạc Nghị Sâm giật mình mở mắt. Mờ mịt vài giây, cậu đột nhiên hỏi: "Thẩm Thiệu đâu? Anh ấy đâu rồi?".
"Về nhà rồi". Công Tôn nói: "Cậu bình tĩnh một chút, Thẩm Thiệu không có việc gì".


Không đúng, không phải không có việc gì. Lạc Nghị Sâm hoảng hốt nhớ lại bộ đồ đêm nay Thẩm Thiệu mặc, giống hệt bộ quần áo mà cậu nhìn thấy trong đầu.


Tay, run cầm cập rút điện thoại gọi cho Thẩm Thiệu. Tiếng chuông quen thuộc lại vang lên ngay sát bên. Lạc Nghị Sâm kinh ngạc nhìn Tưởng Binh: "Sao điện thoại anh ấy lại ở đây?".


Tưởng Binh nói: "Lúc cậu hôn mê có lẩm nhẩm rất nhiều thứ chúng tôi nghe không hiểu, Thẩm Thiệu dùng điện thoại ghi âm rồi đưa tôi phân tích. Thời gian có chút cấp bách nên không chờ lấy lại điện thoại nữa".
Thật tức ch.ết mà!


Lạc Nghị Sâm bật một phát chạy ra tận cửa. Động tác mạnh mẽ, nào giống người vừa hôn mê mới tỉnh. Công Tôn Cẩm tiến lên ngăn cản, vội vã hỏi: "Cậu làm gì vậy?".
"Thẩm Thiệu đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi tìm anh ấy"
"Cậu đi? Không được! Cậu ở lại, tôi đi"


Nếu đổi là tình huống khác, Lạc Nghị Sâm sẽ rất yên tâm để Công Tôn Cẩm đi thay mình. Thế nhưng, hình ảnh trong lúc hôn mê quá mức chân thật, đừng nói Công Tôn Cẩm, kể cả ông nội cậu có sống dậy muốn đi thay, cậu cũng không yên lòng. Huống hồ, Lạc Nghị Sâm cảm giác, người khác đi đều không được, chỉ mình cậu mới có khả năng bảo vệ Thẩm Thiệu.


"Công Tôn...". Lạc Nghị Sâm nhìn thẳng vào mắt Công Tôn Cẩm, ghé sát tai anh nói nhỏ vài câu. Trong lúc Công Tôn Cẩm sửng sốt, cậu vội vàng nói: "Chỉ có thể là tôi, người khác sợ rằng không có cách".
Không đợi Công Tôn Cẩm hỏi thêm, Lạc Nghị Sâm đã chạy đến bậc cửa xông ra ngoài.


Tất nhiên anh sẽ không để Lạc Nghị Sâm một mình mạo hiểm, nhưng anh cũng không thể bỏ mặc chỗ này đi luôn cùng cậu. Cuối cùng quyết định gọi cho Tô Khiết cùng Chử Tranh mau chóng tới nhà họ Thẩm hỗ trợ.


Lúc này Chử Tranh đang bận váng đầu, không kịp để ý điện thoại. Phía bên bệnh viện, Tô Khiết nghe được tình huống liền cấp tốc rời đi.


Có Tô Khiết hỗ trợ, Công Tôn Cẩm vẫn không yên lòng. Nhớ tới Thẩm Viêm rất có khả năng đã về đến nhà liền muốn liên hệ người này trước. Tiếc rằng, anh không có số Thẩm Viêm, đành phải hỏi Liêu Hiểu Thịnh.


"Sau khi Nghị Sâm tỉnh lại liền nói Thẩm Thiệu gặp nguy?". Bên trong điện thoại, Liêu Hiểu Thịnh xác nhận lại lần nữa.
Công Tôn Cẩm khẳng định: "Đúng vậy. Cậu ấy nói với tôi, lúc hôn mê có nhìn thấy một vài hình ảnh. Cảnh Thẩm Thiệu ch.ết".


"Tôi lập tức đi tìm Thẩm Viêm. Anh đừng sốt ruột, tôi cũng sẽ đến xem".
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn gọn, Liêu Hiểu Thịnh buông công việc trong tay, cầm áo khoác và chìa khóa xe vội vàng rời khỏi phòng thí nghiệm.


Đến cầu thang cùng lúc gọi cho Thẩm Viêm. Chuông kêu một hồi lâu liền bị tắt máy. Liêu Hiểu Thịnh đành phải gửi một tin nhắn: [Chuyện gấp, nghe điện].


Lấy xe Công Tôn Cẩm, Lạc Nghị Sâm phóng như muốn văng ra khỏi đường. Trong đầu không ngừng suy nghĩ làm cách nào tìm được Thẩm Thiệu. Bất chợt nghĩ tới Thẩm Viêm, thế mà lại không có số anh ta. Gọi cho Liêu Hiểu Thịnh, kết quả máy bận liên tục. Lạc Nghị Sâm nóng nảy chửi đổng, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Mẹ nó!".


Sao lại cậu lại quên mất Thẩm Trọng Nguyên! Tìm con không được thì tìm cha.


Lạc Nghị Sâm hồ đồ mở máy tìm số Thẩm Trọng Nguyên. Cậu còn đang lo đã trễ thế này, không biết liệu ông có chịu nghe điện hay không. Đương nhiên chuông vừa vang lên nháy mắt đã có người nhấc máy, cậu thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.


Âm thanh bên kia rất nhanh truyền tới: "Muộn như vậy, sao còn chưa ngủ?".
"Đừng để Thẩm Thiệu vào nhà!". Bỏ hết xưng hô, khách sáo lại sau đầu, Lạc Nghị Sâm mở miệng liền nói chính sự.
Thẩm Trọng Nguyên trầm mặc một lát, hỏi: "A Thiệu về nhà?".


"Đã đi được chừng hai mươi phút. Không thể để anh ấy vào, mặc kệ tìm ai cũng được, nhất định phải ngăn lại". Nói, Lạc Nghị Sâm lại hối hận: "Không, không, không, không phải ai cũng được. Vợ của ông không được, phiền ông vất vả ra cổng chờ anh ấy, tuyệt đối không được để anh ấy vào nhà. Cứ nói tôi bảo vậy, kêu anh ấy lập tức rời đi, gọi điện cho tôi".


"Tôi không ở nhà". Khẩu khí Thẩm Trọng Nguyên có chút nóng nảy: "Xảy ra chuyện gì?".
Đã trễ thế này lại không ở nhà? Lạc Nghị Sâm nghẹn một bụng oán giận: "Cụ thể tình hình không có thời gian nói. Ngài đang ở đâu? Thẩm Viêm có đó không? Hai người ở cùng một chỗ chứ?".


"Không, tôi ở ngoài một mình. Nơi này cách nhà không xa. Lập tức trở về, cậu ở đâu?".
Lạc Nghị Sâm gấp đến độ nói năng lộn xộn, thầm oán: "Mẹ nó, đây rốt cuộc là chỗ nào? A, vừa qua sân vận động".
"Chú ý an toàn". Nói xong, Thẩm Trọng Nguyên dứt khoát cúp điện thoại.
Cùng lúc đó.


Thẩm Viêm cuối cùng cũng gọi điện lại cho Liêu Hiểu Thịnh, thấy cậu nôn nóng, anh có chút buồn bực: "Cậu là lo lắng cho tôi hay có chuyện gì? Tôi đang uống rượu với mấy người bạn, không có về nhà tìm ba tôi. Vừa rồi không tiện nghe điện. Chuyện gì vậy?".


"Anh bị ngốc hả?!". Liêu Hiểu Thịnh tức giận mắng to: "Tôi gọi tìm anh chắc chắn là việc gấp, anh cư nhiên không nghe máy. Nói, Thẩm Thiệu có gọi cho anh không?".
"A Thiệu?". Thẩm Viêm bị mắng có chút sửng sốt, vội vàng trả lời: "Không có. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?".


"Mau gửi địa chỉ nhà anh cho tôi". Liêu Hiểu Thịnh cũng thật hồ đồ, quên mất bản thân không biết địa chỉ nhà Thẩm Trọng Nguyên: "Không phải nhà anh, là nhà ba anh".
Thẩm Viêm nghe ra một ít vấn đề, lập tức không hề chậm trễ thời gian. Gửi tin nhắn cho Liêu Hiểu Thịnh, viết địa chỉ rất rõ ràng.


Lát sau quay lại, Thẩm Viêm vội vàng cầm áo khoác, nói nhanh với người bạn: "Tôi có việc gấp phải đi trước. Về chuyện anh của Viên Giai, đành nhờ cậu giúp đỡ. Hết bao nhiêu tiền cứ nói với tôi, bằng giá nào cũng phải cứu người ra được".


Đối phương gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng, nhưng việc này không phải chuyện ngày một ngày hai. Cậu cứ chờ tin tức của tôi".


Trên cùng quỹ đạo thời gian, Thẩm Thiệu không hay biết Lạc Nghị Sâm vì mình mà gấp đến độ sắp phóng ra lửa. Không mang điện thoại nên cũng chẳng gọi được cho ai, anh chỉ có thể trực tiếp về nhà.


Xe dừng trong một con hẻm nhỏ, Thẩm Thiệu tiến vào từ cửa hông, là sân sau. Nhà ba anh phân thành hai khu: sân trước và sân sau. Bình thường Thẩm Táp và hai người làm sẽ ở Nhà phụ sân sau, Thẩm Trọng Nguyên và vợ cùng với quản gia và một vài người làm khác ở Nhà chính sân trước. Hai tòa cách nhau một vườn hoa cùng bể bơi. Khoảng cách từ cửa hông đến Nhà phụ tương đối gần, muốn đi đến nhà chính sẽ cần chút thời gian.


Anh không định kinh động mọi người trong nhà nên lần theo ngọn đèn vườn mờ ảo đi tới phía trước. Lúc mở cửa ra, trong nhà mang theo mùi hương ấm áp đập thẳng vào mặt.


Phòng ngủ của ba anh nằm trên tầng ba, có thang bộ cũng có thang máy. Thẩm Thiệu không chút do dự đi thang bộ, thuận tiện quan sát một chút ở dưới tầng một có người làm nào còn thức hay không.


Vừa mới bước đến tầng ba đã nghe thấy ít âm thanh từ phòng giải trí. Hình như TV đang mở. Thẩm Thiệu chậm rãi bước qua, khoảng cách càng rút ngắn lại càng lộ rõ ánh sáng mập mờ trong căn phòng chưa từng đóng kín cửa này.
Đã trễ thế rồi, ai còn đang xem TV?


Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng, bên trong chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình TV, cả gian phòng còn lại chìm trong hôn ám. Ngô Ngọc Linh ngồi trên sô pha, mặc chiếc áo ngủ màu đỏ thẫm, trên tay cầm ly rượu hồng, quay đầu kinh ngạc nhìn anh.


"A Thiệu?". Bà ta vội vàng đứng dậy, có chút câu nệ hỏi: "Con, sao con lại về đây?".
Thẩm Thiệu hờ hững nhìn Ngô Ngọc Linh, bình tĩnh nói: "Ba tôi đâu?".


"Ông ấy...". Ngô Ngọc Linh miễn cưỡng mỉm cười: "Ra ngoài từ chiều vẫn chưa về". Dứt lời liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường: "Giờ này chắc sẽ không quay lại nữa. Con cũng biết đấy, ba con ở bên ngoài có rất nhiều bạn bè...".


Hai chữ "bạn bè" bị bà cường điệu, Thẩm Thiệu tự nhiên cũng hiểu nó có ý nghĩa gì.


Ngô Ngọc Linh nhỏ hơn Thẩm Trọng Nguyên mười tuổi, hai người là kiểu vợ chồng điển hình. Người chồng trắng đêm không về, vợ hiền ở nhà không thể chợp mắt, nghe vào cũng rất hợp tình hợp lý. Thế nhưng, Thẩm Thiệu luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhìn thế nào cũng không thích hợp. Dần dần, ánh mắt lãnh liệt đặt lên người Ngô Ngọc Linh.


Bà ta cao trên mét bảy, không béo không gầy, dáng người hoàn hảo. Mái tóc dài cuộn sóng buông lơi tô điểm thêm cho gương mặt có chút nhợt nhạt. Da dẻ được chăm sóc kỹ càng, thoạt nhìn chỉ giống như ngoài ba mươi.


Trước giờ Thẩm Thiệu chưa từng để ý dáng vẻ của Ngô Ngọc Linh, nay vẫn là lần đâu tiên xem xét kỹ càng.
Đôi mắt Thẩm Thiệu khi nhìn chằm chằm người khác quả thực rất đáng sợ. Được một chốc, Ngô Ngọc Linh liền thấy không được tự nhiên, xấu hổ cười nói: "A Thiệu, con trở về có chuyện gì sao?".


"Hỏi ba tôi, chuyện Tiểu Táp"
Nghe vậy, Ngô Ngọc Linh bỗng nhiên trừng mắt, theo bản năng tiến lên một bước: "Có tin của Tiểu Táp?". Nói xong, bà ta bỗng dừng lại, như đang cố gắng áp chế cảm xúc nào đó.


Thẩm Thiệu thực tự nhiên tiến vào phòng giải trí, chậm rãi nhìn quanh, không vội vã trả lời câu hỏi của Ngô Ngọc Linh. Ánh mắt Ngô Ngọc Linh bám riết lấy Thẩm Thiệu không buông. Chờ Thẩm Thiệu đi đến giữa phòng, bà ta vội vàng nghênh đón.
"A Thiệu, có phải tìm thấy Tiểu Táp rồi không?"


Thẩm Thiệu buông mắt nhìn, hỏi lại: "Bà nghe được tin gì rồi?".
"Dì sao? Dì nào có nghe được tin tức gì. Ba con nói, ông ấy vẫn đang tìm kiếm, có tin tức sẽ báo dì hay. Có phải Tiểu Táp đã xảy ra chuyện rồi không, có phải mọi người vẫn luôn gạt dì?"


Thẩm Thiệu như cũ không đáp, tiến đến phía trước kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thực tế, anh là muốn xác định phía sau bức màn có giấu thứ gì hay không.
Xác định không có người, Thẩm Thiệu mới nói: "Tới thư phòng bàn tiếp".


Lời còn chưa dứt, Ngô Ngọc Linh vội vàng đứng chặn ở cửa, cố ý không để Thẩm Thiệu rời đi: "Con nói cho ta biết, có phải Tiểu Táp thực sự đã xảy ra chuyện?".
Thẩm Thiệu không buồn để ý, vừa đi vừa nói: "Tới phòng sách, có đồ cần lấy".


Ngô Ngọc Linh rất bất đắc dĩ đành phải tránh đường.
Cửa phòng sách khóa chặt, Thẩm Thiệu nhíu mày. Bà ta đứng một bên nói: "Dì không có chìa, ba con cầm".
Mặt Thẩm Thiệu không chút thay đổi, dùng lực, răng rắc một tiếng, bẻ gãy tay nắm cửa!


Ngô Ngọc Linh nhìn đến trợn mắt há mồm, sửng sốt không thôi. Đến lúc phục hồi tinh thần liền tóm cánh tay Thẩm Thiệu, vội vàng hỏi: "Con làm gì vậy?".
Thẩm Thiệu nói thẳng: "Bẻ khóa".
Bà ta gắt gao giữ chặt tay anh muốn lôi kéo, hạ thấp giọng, bất an nói: "Con... Ba con sẽ rất tức giận".


Thẩm Thiệu để ý, gương mặt Ngô Ngọc Linh càng lúc càng tái nhợt. Anh đem tay nắm cửa vừa bẻ nhét vào tay bà ta. Không đợi Ngô Ngọc Linh tiếp tục nói loạn, đôi chân dài đã đẩy cửa tiến vào.
Nháy mắt, một mùi hương quen thuộc vọt thẳng tới mũi.


Ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Ngô Ngọc Linh. Bà ta lui về phía sau, nhưng lại bị Thẩm Thiệu bắt lấy cổ tay. Giọng anh lạnh lẽo đến cực độ: "Bà đốt bao lâu rồi?".
"Cái gì, cái gì bao lâu cơ?"
"Loại đàn hương này!"


"Đàn hương? Dì, dì không biết đàn hương nào cả". Ngô Ngọc Linh run rẩy, muốn dằng ra khỏi khống chế của Thẩm Thiệu: "Mấy ngày nay dì đều không qua đây, dì không biết. Có lẽ là quản gia châm. Con, con đi hỏi ông ấy đi".


Thẩm Thiệu không nói hai lời đẩy Ngô Ngọc Linh vào phòng sách. Anh theo sát phía sau, bật đèn, mở hết toàn bộ cửa sổ. Gió lạnh thổi vào khiến Ngô Ngọc Linh rùng mình khiếp đảm. Đối mặt Thẩm Thiệu, bà ta không dám di chuyển dù chỉ một bước.
Thẩm Thiệu xoay người, kéo bà ta đẩy đến ghế sô pha.


Phòng sách rộng hơn tám mươi mét vuông, tìm một nén hương không phải chuyện dễ.
"Hương đặt ở đâu?". Thẩm Thiệu ép hỏi.
"Ta không biết con đang nói cái gì"
Khí lực trên tay rất lớn xiết chặt lấy cổ Ngô Ngọc Linh. Thẩm Thiệu cúi đầu: "Hương đặt ở chỗ nào?".


Bị rút hết không khí, mặt Ngô Ngọc Linh nghẹn đến đỏ bừng. Tay chân không ngừng đá loạn nhưng không thể nào thoát khỏi Thẩm Thiệu. Người kia giống như thật sự muốn bóp ch.ết bà ta.


Mắt Ngô Ngọc Linh rất nhanh đã sắp trợn trắng, ý thức được Thẩm Thiệu không phải đơn giản định uy hϊế͙p͙. Bà ta hãi hùng, run cầm cập chỉ xuống phía dưới bàn.
Lúc này tay anh mới nới lỏng, Ngô Ngọc Linh cúi lưng ho khan kịch liệt.


Bàn đọc sách của Thẩm Trọng Nguyên vừa dài vừa rộng. Anh quỳ một gối, đưa tay lần mò phía bên dưới. Ngón tay đang sờ sờ đụng trúng đĩa đựng đàn hương. Đang định cầm ra, bất chợt từ cửa có một luồng gió vun vút ập đến, trực tiếp đè đầu anh xuống!


Đầu đập xuống sàn có chút choáng váng. Mà người vừa đến lập tức dùng sức kéo anh trốn dưới gầm bàn.
Cú vừa rồi, Lạc Nghị Sâm giúp Thẩm Thiệu né được nhát dao từ ngoài cửa sổ bay vào. Giờ đến lượt Ngô Ngọc Linh rít lên the thé, cố rúc trong khoảng trống giữa ghế sô pha và bàn trà.


Thẩm Thiệu cũng ý thức được sự việc đang diễn ra, tóm lấy cánh tay Lạc Nghị Sâm, kéo người sát lại.


Tay Lạc Nghị Sâm theo thói quen lần đến thắt lưng, lại hung hăng ra sức mắng bản thân, như thế nào quên mang theo súng. Thẩm Thiệu không buồn để ý, đè đầu cậu lại, chỉ sợ Lạc Nghị Sâm xảy ra chuyện gì. Dao găm lần nữa phóng tới, lần này mục tiêu là Ngô Ngọc Linh.
Bọn chúng đang muốn giết người diệt khẩu?


"Trông chừng Ngô Ngọc Linh". Thẩm Thiệu hét vào tai Lạc Nghị Sâm: "Tôi đuổi theo hắn". Nói xong chui ra khỏi bàn, tháo bức "Vượt gió cưỡi sóng" trên tường xuống làm lá chắn, trực tiếp lao ra khỏi cửa sổ.


Lạc Nghị Sâm hốt hoảng gọi: "Đồ ngu ngốc, quay lại đây! Tờ giấy đó có thể chặn được dao sao?". Vài từ ngắn ngủi còn chưa nói hết, bức "Vượt gió cưỡi sóng" đã bị xuyên nát tanh bành, dao găm rơi xuống mặt đất phát ra những tiếng leng keng, leng keng.


Lạc Nghị Sâm nhớ rõ kẻ sử dụng dao. Ngày Sử Nghiên Thu ch.ết, hắn ta từng xuất hiện, thậm chí còn khiến Thẩm Thiệu bị thương. Cậu không thể để Thẩm Thiệu một mình đối mặt với kẻ nguy hiểm như vậy.
Nhưng Ngô Ngọc Linh phải làm sao đây?
Mặc xác bà ta, Thẩm Thiệu quan trọng hơn nhiều.


Lạc Nghị Sâm chỉ mất vài giây cân nhắc liền quyết định chọn Thẩm Thiệu. Từ phía dưới bàn bò ra, cậu chạy vội tới cửa sổ.
"Vút" một tiếng! Phía sau có thứ bay đến, Lạc Nghị Sâm cấp tốc né tránh, thiếu chút nữa rớt ra ngoài cửa sổ. May mà thân thủ đủ nhanh, đúng lúc dừng lại được.


Không thể nào là Ngô Ngọc Linh phóng tới, Lạc Nghị Sâm vội vàng xoay người, cùng tên đứng ở cửa, mặt đối mặt.
Dù chỉ từng xem qua ảnh chụp, nhưng khuôn mặt này có hóa thành tro cậu cũng nhận ra.
Lạc Nghị Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Kiêm !".


Thẩm Kiêm mặc một thân y phục màu đen, không đội mũ chùm đầu hay đeo khẩu trang. Đối mặt với ánh mắt tràn đầy sát ý của Lạc Nghị Sâm, hắn cười: "Phải, là tôi".


Thẩm Kiêm chừng hơn bốn mươi, vẻ ngoài điềm đạm, trông rất nam tính. Bất kể là ai lần đầu thấy hắn cũng không thể nào tưởng tượng đây lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt, súc sinh không bằng cầm thú. Nhưng Lạc Nghị Sâm hiểu rõ, Thẩm Kiêm đến cùng là cái thứ gì.


Trong tay Thẩm Kiêm cầm một con dao, giơ lên khua khua trước mặt Lạc Nghị Sâm: "Không nghĩ lại chạm mặt cậu sớm như vậy. Cảm giác của tôi đêm nay rất không tốt. Mà thôi, chuyện này dù sao cũng không tránh khỏi". Nói xong, hắn vươn tay về phía Ngô Ngọc Linh, ôn nhu nói: "Đến đây, tôi đưa bà đi".


Lạc Nghị Sâm giật mình sửng sốt, kêu to: "Đừng qua đó!".
Đáng tiếc, Ngô Ngọc Linh hoàn toàn không thèm để ý đến lời cảnh cáo của cậu, cơ hồ vừa bò vừa chạy bổ nhào vào lòng Thẩm Kiêm.
Dao găm, xuyên thấu qua chiếc áo ngủ đỏ thẫm, đâm sâu vào lồng ngực.


Ngô Ngọc Linh hoảng sợ trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Kiêm. Trong mắt hắn toát ra một ít thương tiếc, bất đắc dĩ nói: "Nếu đến sớm hơn khoảng nửa giờ, tôi cũng sẽ không làm vậy. Xin lỗi nhé".


Lúc này có trăm ngàn lời chửi rủa cũng không thể khiến tâm trạng Lạc Nghị Sâm tốt hơn chút nào. Cậu mang theo nồng đậm sát ý, trực tiếp lao lên. Thẩm Kiêm đẩy Ngô Ngọc Linh về phía Lạc Nghị Sâm, cậu không thể không giơ tay ra đỡ người phụ nữ còn chưa tắt thở này.


Khóe miệng Ngô Ngọc Linh ộc ra máu tươi, gắt gao tóm lấy Lạc Nghị Sâm, cố hết sức nói: "Cứu, cứu tôi".
Người sắp ch.ết sức lực rất lớn, cậu không cách nào gỡ nổi bàn tay bà ta ra. Bên dưới bắt đầu láo nháo có tiếng người làm và tiếng quản gia hô to.


Khóe miệng Thẩm Kiêm gợi lên một mạt cười lạnh, bắt đầu hướng tới cửa sổ: "A Thiệu đánh không lại người của tôi, cậu không định đến hỗ trợ?".
"Thẩm Kiêm!". Lạc Nghị Sâm vội vã thoát khỏi Ngô Ngọc Linh, lao về phía hắn.


Chợt nghe "Phịch" một tiếng! Thẩm Kiêm vốn đã vắt được một chân ra ngoài lại ngã quỵ trở lại.
Tiếng súng! Lạc Nghị Sâm bừng tỉnh, không phải Chử Tranh cũng là Tô Khiết. Mặc kệ là ai, chỉ cần ở dưới đều có thể hỗ trợ Thẩm Thiệu. Cậu bên này cũng an tâm đối phó với Thẩm Kiêm.


Thẩm Kiêm vừa khụy xuống đất liền thống khoái đứng dậy. Viên đạn kia không bắn trúng chỗ hiểm. Hắn che bả vai, liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Chưa kịp quay đầu lại, Lạc Nghị Sâm đã mạnh mẽ bổ nhào đến.
Một đấm rắn chắc đánh vào mặt Thẩm Kiêm!


Thẩm Kiêm dính đòn lảo đảo vài bước, chật vật tránh được lần công kích thứ hai. Lúc này cậu dùng toàn lực muốn đánh ch.ết hắn, mà quản gia và mấy người làm cũng cùng chạy lên, chứng kiến cảnh tượng đều kinh hãi rít lên the thé.
Cậu bất chấp có người đứng nhìn, tiếp tục nhào tới.


Đột nhiên! Trong tay Thẩm Kiêm buông xuống nửa khối kết hợp.
Cú đấm của Lạc Nghị Sâm bất chợt dừng lại giữa không trung.
Hắn ta âm hiểm nở nụ cười: "Cậu cứ dây dưa như vậy, tôi chỉ có thể gọi giúp đỡ".


Quái vật đang ngủ đông trong miếng ngọc bội, lúc nào cũng có thể chui ra. Lạc Nghị Sâm biết, một khi Quái vật xuất hiện, tất cả những người ở đây đều bị giết sạch.
Mấy người ở cửa vẫn tiếp tục kêu gào. Lạc Nghị Sâm quát to một tiếng: "Ngậm miệng! Mau đưa Ngô Ngọc Linh đến bệnh viện, mau!".


Quản gia là người phản ứng đầu tiên, hoảng loạn đi vào phòng kéo Ngô Ngọc Linh ra. Mấy người làm lúng túng theo sau, vừa khóc vừa hỗ trợ.


Phòng sách tạm thời yên ắng, Thẩm Kiêm nấp sau bức trường cạnh cửa sổ, tránh được tầm ngắm của súng. Hắn thấp giọng lầm bầm vài câu, kết hợp trong tay bỗng toát ra từng khối sương mù màu đen.
"Anh muốn làm gì?!". Lạc Nghị Sâm kêu lên.
Thẩm Kiêm nói: "Gọi người cầm súng phía dưới lên đây".


Kiêng kị Quái vật trong tay Thẩm Kiêm, Lạc Nghị Sâm không thể không đến bên cửa sổ hét lớn: "Lên đây cả đi".
Dứt lời, nghe được phản hồi của Tô Khiết: "Nghị Sâm!".


"Lên trước rồi nói, mang cả Thẩm Thiệu theo". Hướng tới dưới lầu kêu xong, cậu lại giận dữ nhìn Thẩm Kiêm: "Nếu Thẩm Thiệu bị thương dù chỉ một ngón tay, cho dù anh có dùng kết hợp, tôi cũng tuyệt đối không để anh yên!".


Thẩm Kiêm hừ cười, không thèm để ý khiêu khích của Lạc Nghị Sâm. Lúc này, bên ngoài cửa sổ lấp lóe ánh sáng. Thẩm Kiêm buông mắt nhìn vết máu trên mặt đất, nói với Lạc Nghị Sâm: "Cậu cũng coi như đèn sách gia giáo, hay là thay tôi viết vài lời đưa tiễn bà ta đi".


"Viết cái đ** mẹ anh!". Đối với loại súc sinh như Thẩm Kiêm, Lạc Nghị Sâm hoàn toàn không nhớ cái gì gọi là gia giáo!


Hiển nhiên, Thẩm Kiêm cực kỳ ghét bỏ mấy lời thô tục, khó chịu liếc nhìn Lạc Nghị Sâm. Ánh sáng vừa rồi lại nhấp nháy thêm hai lần nữa tựa hồ như muốn thúc giục Thẩm Kiêm mau mau rời khỏi. Bên ngoài cũng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Thẩm Kiêm nhanh chóng đến gần cửa sổ, quay đầu nói: "Có cơ hội sẽ gặp lại". Dứt lời, trực tiếp nhảy xuống.


Lạc Nghị Sâm vội vã chạy tới nhưng không còn thấy thân ảnh Thẩm Kiêm đâu nữa. Lúc này, Tô Khiết và Thẩm Thiệu cũng đuổi tới nơi.
Lạc Nghị Sâm căm giận nghiến răng: "Trong tay Thẩm Kiêm giữ kết hợp, lúc nào cũng có thể triệu hồi Quái vật. Chúng ta không có phần thắng".


Tô Khiết gật đầu: "Phía dưới bọn tôi cũng gặp tình huống tương tự".
Quả nhiên! Với tính tình của Tô Khiết, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ để tên phi dao kia chạy mất. Mặc dù rất không cam tâm nhưng thấy Thẩm Thiệu an ổn, cậu cũng yên lòng.
Lạc Nghị Sâm nhìn Thẩm Thiệu: "Anh có bị thương không?".


Sắc mặt Thẩm Thiệu âm trầm không lên tiếng, Tô Khiết nói thay: "Vốn tôi và Thẩm Thiệu đang vây bắt tên kia. Tên khốn khiếp đó lại uy hϊế͙p͙ Thẩm Thiệu, nói Thẩm Kiêm đang ở đây, lúc nào cũng có thể triệu hồi Quái vật nên hai chúng tôi không có cách nào động thủ. Vừa vặn đúng lúc Thẩm Viêm trở về, con dao phóng thẳng đến chỗ Thẩm Viêm. Tôi và Thẩm Thiệu cách quá xa, không kịp ngăn cản. Ông Thẩm không biết từ chỗ nào lao đến muốn chắn cho Thẩm Viêm. Kết quả lại được Hiểu Thịnh cứu. Thẩm Viêm đỏ mắt muốn liều mạng với tên đó nhưng bị ông Thẩm ngăn lại, không để anh ta quá xúc động. Chưa nói được vài câu thì nghe tiếng cậu gọi".


"Hiểu Thịnh bị thương?". Lạc Nghị Sâm hoảng sợ.
Tô Khiết có chút mệt mỏi khoát tay: "Không ch.ết được. Ông Thẩm và Thẩm Viêm đã đưa Hiểu Thịnh đến bệnh viện". Nói xong liếc mắt nhìn Thẩm Thiệu: "Ba anh cũng thật lợi hại. Hơn sáu mươi tuổi cư nhiên còn có thể lao ra đỡ dao cho con trai".


Còn chưa ca ngợi Thẩm Trọng Nguyên xong, điện thoại đã vang lên. Tô Khiết nhìn số gọi đến, nói với Lạc Nghị Sâm: "Là đội trưởng".
Tô Khiết ra ngoài nghe điện thoại. Thẩm Thiệu tiến đến trước mặt Lạc Nghị Sâm gắt gao ôm người vào lồng ngực. Lạc Nghị Sâm cũng không giãy dụa, mềm nhũn tựa vào lòng anh.


Người kia giống như vừa trải qua cơn sợ hãi, càng ôm càng chặt, thấp giọng hỏi: "Sao lại tới đây?".
Lạc Nghị Sâm rầu rĩ đáp: "Không nói được không?".
Cánh tay Thẩm Thiệu siết chặt, như thể không bao giờ muốn buông ra nữa.






Truyện liên quan