Chương 131
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Khiết xoay người trở lại phòng sách. Vừa tới cửa, liếc mắt nhìn thấy hai người bên trong đang ôm ấp tình nồng ý đậm, Tô Khiết bóp trán liên tục thở dài: "Có ngày cũng bị cơm chó nghẹn ch.ết mà!".
Lạc Nghị Sâm không nghe thấy tiếng Tô Khiết lầu bầu, Thẩm Thiệu tuy nghe thấy nhưng cũng coi như không, vẫn tiếp tục ôm Lạc Nghị Sâm. Tô Khiết không thể không đi vào tách hai người bọn họ ra: "Được rồi được rồi, hai người chính là trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn. Nhanh chóng vào việc chính đi, đội trưởng đang nhảy dựng lên kia kìa!".
Lạc Nghị Sâm đỏ mặt, xấu hổ ho khan hai tiếng: "Công Tôn không đoán trước được Thẩm Kiêm sẽ xuất hiện".
"Cậu cho rằng chỉ vậy thôi sao?". Tô Khiết hừ cười: "Đêm nay thật náo nhiệt, Chử Tranh và Tư Mã một phen phóng hỏa Thiên Nga hội, kết quả hai người tuyệt đối không thể tưởng tượng được".
Cái gì?! Phóng hỏa Thiên Nga hội?!
Lạc Nghị Sâm trợn mắt há mồm vài giây, sau đó giơ ngón cái hô: "Tốt lắm!".
Tô Khiết nhún vai nói: "Đốt ra một gian mật thất, ngay bên dưới căn phòng diễn ra hoạt động đeo mặt nạ mà Vạn Bác Vũ tham gia".
Lạc Nghị Sâm và Thẩm Thiệu hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy tin tức này cũng không đến mức khiến Công Tôn Cẩm dựng lông lên được.
Tô Khiết vừa chuyển lời, biểu tình và không khí xung quanh đều lạnh xuống: "Trong mật thất phát hiện một khối thi cốt, là của trẻ sơ sinh".
Nháy mắt, máu huyết trong người vọt hết lên mặt. Bỏng rát, đau nhức! Lạc Nghị Sâm trợn mắt, răng nghiến vào nhau ken két. Trong ánh mắt của Thẩm Thiệu cũng toát ra nồng đậm sát ý.
Đứa con mà Viên Giai vẫn luôn mong ngóng, nay đã trở thành bộ xương trắng.
Đừng nói Công Tôn Cẩm, ngay cả Lạc Nghị Sâm cũng muốn xù lông.
Tô Khiết tóm lấy bả vai cậu, lãnh tĩnh nói: "Nghị Sâm, đội trưởng phải tốn rất nhiều nước bọt mới trấn an được Tư Mã và Chử Tranh, cậu đừng có giống bọn họ được không. Hiện tại nên làm gì, tất cả chúng ta đều hiểu. Chỉ có giữ cho bản thân tỉnh táo mới thu thập được càng nhiều manh mối".
Lạc Nghị Sâm day day trán, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu. Sao trên đời lại có loại súc sinh như hắn? Dùng chính cốt nhục của mình làm vật hiến tế, dùng xong vứt luôn thi thể trong mật thất. Súc sinh cũng không làm được như vậy!
So sánh với sự phẫn nộ của Lạc Nghị Sâm, Thẩm Thiệu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Anh vuốt ve lưng cậu xoa dịu. Lạc Nghị Sâm có hơi hoảng hốt, miễn cưỡng trấn định: "Công Tôn có tìm được gì trong biệt thự không?".
"Vẫn đang thăm dò". Tô Khiết nói: "Bên phía Hiểu Thịnh, Tưởng Binh đã mang một đội đến hỗ trợ. Đội trưởng chưa nói chuyện phát hiện thi cốt cho Viên Giai, chỉ tùy tiện lấy cớ rời đi, lúc này có lẽ đang trên đường đến Thiên Nga hội. Chúng ta cũng rời khỏi đây thôi".
Dứt lời, Tô Khiết quay sang đối mặt với Thẩm Thiệu: "Phiền anh đi với chúng tôi, đội trưởng có chút chuyện muốn cùng anh thương lượng".
Không cần Tô Khiết nói, Lạc Nghị Sâm cũng sẽ dẫn Thẩm Thiệu theo. Có điều, chỗ này phải làm sao giờ? Tô Khiết bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi ở lại chờ đội trưởng sắp xếp người đến tiếp nhận".
Vì thế, bọn họ vội vàng rời khỏi nhà họ Thẩm trước. Đến cổng lớn, hơn mười lăm người làm của Thẩm gia hoang mang lo sợ hỏi Thẩm Thiệu: "Cậu bảy, hiện tại phải làm sao?".
"Ba tôi sẽ sớm trở về". Nói xong còn phá lệ dặn dò thêm: "Nếu Thẩm Mai đến, tránh đừng nhắc tới Thẩm Kiêm. Chị ta hỏi gì cứ nói tìm cảnh sát bên trong trao đổi".
Sau khi dặn dò vài câu, Thẩm Thiệu bước nhanh đuổi theo Lạc Nghị Sâm. Anh trực tiếp leo lên xe cậu, bám sát thời gian tới Thiên Nga hội.
Cùng lúc đó.
Người nhà họ Thẩm nhập viện khiến cho bên trong một phen náo loạn. Thẩm Trọng Nguyên đã lâu không lộ diện, nay vừa xuất hiện liền có người vội vã báo với viện trưởng. Viện trưởng lại triệu tập các bác sỹ ngoại khoa có tiếng nhất nhanh chóng có mặt.
Kỳ thật, vết thương của Liêu Hiểu Thịnh không tính là nặng, chỉ là chảy máu hơi nhiều, nhìn qua có chút đáng sợ. Cậu thân là pháp y, tự biết tình trạng bản thân nên cũng không sốt ruột, thậm chí nhìn thấy Thẩm Viêm đứng ngồi không yên còn thấy phiền.
"Anh bớt lải nhải một chút có được không?". Liêu Hiểu Thịnh nằm trên giường, dùng sức bịt miệng vết thương: "Tôi sắp ch.ết vì bị anh làm ồn rồi. Yên lặng để tôi chờ phẫu thuật đi".
Mày Thẩm Viêm nhăn lại thật sâu, xoa xoa vẻ mặt cau có của Liêu Hiểu Thịnh: "Là tôi lo lắng cho cậu! Cậu nói xem, một pháp y liều mình xông đến phía trước làm gì? Cậu có súng sao? Hay biết võ? Cái gì cũng không có, sao cậu không thể thành thật ngồi yên một chỗ chờ cơ hội hạ độc chứ?!".
Liêu Hiểu Thịnh bị lời lải nhải của Thẩm Viêm chọc cười, mới cười một tiếng đã bị bác sỹ cảnh cáo: "Không được cười!".
Được rồi, lúc này bác sỹ là nhất, nói cái gì cũng đúng. Liêu Hiểu Thịnh nhịn đau, đẩy tay Thẩm Viêm ra: "Đến xem mẹ kế anh đi. Ba anh lúc này đang cần người bên cạnh".
Thẩm Viêm hạ tay nhưng cũng không rời khỏi, chờ hộ sỹ đẩy Liêu Hiểu Thịnh vào phòng phẫu thuật, cánh cửa đóng lại mới quay người.
Mới một giây trước còn ngập tràn lo lắng, chớp mắt, biểu tình trên mặt Thẩm Viêm đã hóa âm lãnh. Người đàn bà không biết yên phận đó rốt cuộc đã làm ra những gì? Bà ta tốt nhất là một mình tìm ch.ết, đừng kéo Thẩm Táp vướng vào những thứ này. Nhà họ Thẩm vất vả lắm mới nuôi được một đứa nhỏ ngây ngô, vô tâm vô phế như Thẩm Táp, sao có thể bị một người đàn bà vấy bẩn! Kể cả có là mẹ để cũng không được.
Trước cửa phòng giải phẫu Ngô Ngọc Linh, không ít người vây quanh Thẩm Trọng Nguyên. Trong đám người này, viện trưởng có, bác sỹ có, thậm chí cả người phụ trách các bệnh viện địa phương cũng có. Bọn họ im lặng co rúm thành một đoàn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Thẩm Viêm đi đến nhìn thoáng qua phòng chờ, phát hiện vẻ mặt ba mình không có gì khác thường.
Thẩm Trọng Nguyên ngồi trên ghế, bỗng nhiên nói: "A Viêm, lại đây".
Nghe ông gọi, anh vội vàng đi lên: "Ba, dì Linh...".
"Đi". Thẩm Trọng Nguyên trầm giọng: "Đến chỗ khác nói chuyện".
Viện trưởng nhanh chóng thu xếp nhường lại văn phòng cho cha con họ Thẩm, ở bên ngoài nhẹ nhàng đóng cửa, có thể chạy được bao xa liền chạy.
Thẩm Trọng Nguyên nặng nề thở dài: "Con biết gì thì nói ra đi".
Thẩm Viêm rất muốn gọi viện trưởng quay lại cho ông sẵn mấy liều thuốc trợ tim.
—
Ở nơi khác, chiếc xe băng băng chạy trên đường, Thẩm Thiệu nhẫn nại hồi lâu vẫn không nhịn được, hỏi Lạc Nghị Sâm tại sao đến tìm anh. Cậu cân nhắc nửa ngày mới nói: "Trong lúc hôn mê, tôi nhìn thấy anh... bị...". Đoạn sau, Lạc Nghị Sâm không muốn nói.
Thẩm Thiệu kinh ngạc nhìn cậu: "Còn gì nữa?".
"Không nhớ rõ". Cậu chậm rãi lắc đầu: "Có lẽ hình ảnh về anh quá mức khiếp sợ nên những thứ khác tôi đều không nhớ được. À đúng. Tôi nhớ rõ có người bảo tôi. Là nam, tuổi không lớn".
"Mặt?"
"Không nhớ". Lạc Nghị Sâm khó chịu bắt lấy tóc, dùng sức giật giật: "Dù sao cũng rất lộn xộn, ngoài anh ra, tôi không nhớ được gì hết".
Tuy chỉ là lời thuận miệng của Lạc Nghị Sâm nhưng lại khiến tâm tình Thẩm Thiệu rộn ràng như hoa nở. Anh rất vui vì Lạc Nghị Sâm đã nhớ thương anh, thế nhưng, sự việc phát sinh trên người cậu khiến anh vô cùng lo lắng.
Vốn muốn đưa cậu đến gặp Vương Khang, Vương Kiện mà giờ lại không được. Không biết tới Thiên Nga hội rồi còn phải tiêu tốn mất bao nhiêu thời gian, cứ như vậy sẽ chậm trễ mất.
Thẩm Thiệu dứt khoát gọi cho Dennis và Hall, bảo bọn họ đưa hai anh em Vương Khang, Vương Kiện tới Thiên Nga hội.
Lạc Nghị Sâm không quá hài lòng khi muộn thế này còn ép buộc hai đứa trẻ. Thẩm Thiệu lại nói: "Tình trạng sức khỏe bọn chúng đã tốt hơn rất nhiều, không tệ như em nghĩ đâu".
Thực tế, có thứ còn tệ hơn. Lạc Nghị Sâm khó xử liên tục thở dài: "Chuyện đứa bé, làm cách nào nói với Viên Giai đây?".
"Cứ để Công Tôn xử lý". Anh vươn tay ôm Lạc Nghị Sâm vào lòng: "Em nghĩ cách tóm Thẩm Kiêm là được rồi".
"Rất khó". Lạc Nghị Sâm tựa đầu vào vai Thẩm Thiệu, lẩm bẩm: "Không thu phục được Quái vật sẽ không có phần thắng. Thẩm Kiêm biết chúng ta không có biện pháp nên mới không sợ hãi. Đáng ch.ết, vỏ quýt dày có móng tay nhọn là đạo lý xưa nay, rốt cuộc chúng ta đã làm sai điểm nào?".
Thẩm Thiệu cũng nói thầm: "Thẩm Kiêm vừa không phải Pháp sư, cũng không phải Dũng sỹ, hắn đã dùng cách gì để đạt được những thứ này?".
Mấy câu lầm bầm như chày gỗ đánh thẳng vào đầu Lạc Nghị Sâm. Cậu bật dậy ngay ngắn, ánh mắt trừng lớn như viên đạn: "Thẩm Thiệu, trong sổ tay của ông nội tôi có đoạn miêu tả Thần Điện, không phải có một điểm tôi nghĩ không thông sao?".
"Em nghĩ không thông có rất nhiều. Là điểm nào?". Thẩm Thiệu không nói đùa, anh đang rất chăm chú.
Lạc Nghị Sâm vội vã nói: "Dũng sỹ canh giữ bên ngoài Thần Điện, Pháp sư một mình tiến vào. Thế nhưng bên trong Thần Điện, ông nội có vẽ một ký hiệu. Lúc ấy tôi còn nói xem không hiểu, giống như một người trưởng thành bốn chân bốn tay, anh nhớ không? Liệu có phải trước khi Pháp sư tiến vào, bên trong đã có người. Người đó cũng có năng lực giống như Pháp sư?".
Nghe xong phân tích của Lạc Nghị Sâm, Thẩm Thiệu nửa ngày không lên tiếng. Thẳng đến hai bên đều có chút không chịu nổi mới mở miệng: "Ba người? Người còn lại là Thẩm Kiêm?".
"Lúc đó trong phòng sách Thẩm Kiêm có nói "Cảm giác của tôi đêm nay thật không tốt". Anh không thấy câu nói này rất quen sao? Mấy thứ như "dự cảm chẳng lành", tôi và anh đều từng trải qua"
Thẩm Thiệu không thể không thừa nhận, Lạc Nghị Sâm nói rất có lý.
Qua lại vài câu, hai người đã tới Thiên Nga hội.
Lửa đã tắt từ lâu, nhân viên cứu hỏa cũng đi gần hết, chỉ còn mấy người do Công Tôn Cẩm gọi tới là đang bận rộn đào bới khám xét hiện trường.
Chử Tranh và Tư Mã Tư Nam đều đang ở đó. Lạc Nghị Sâm đưa mắt nhìn, có chút không nhận ra. Cả người Chử Tranh đen thui, bẩn thỉu, có thể thấy đào bới không thua kém ai. Tư Mã Tư Nam khá hơn một chút, ít nhất vẫn còn nhận ra hình người.