Chương 132
Công Tôn Cẩm đứng bên ngoài rào chắn, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai mà giọng có chút lớn, tính tình cũng nóng nảy. Thấy Lạc Nghị Sâm và Thẩm Thiệu đến, anh chuyển hướng tới chỗ hai người họ. Vừa đi vừa nói chuyện: "Cậu đến xem, khắp nơi đều là bằng chứng! Lập tức bắt người! Nếu các cậu cảm thấy không làm được, chúng tôi hoàn toàn không ngại làm thay!". Dứt lời, tức giận cúp máy.
"Chỉ mình tôi thấy được Thẩm Kiêm". Lạc Nghị Sâm không bận tâm tâm tình Công Tôn Cẩm, chưa chào đã nói.
"Để lát nữa". Công Tôn Cẩm tựa hồ không để ý chuyện Thẩm Kiêm đột nhiên xuất hiện, quay sang nói với Lạc Nghị Sâm: "Bên chỗ Chử Tranh có việc cần hỗ trợ, cậu qua đó trước đi. Thẩm Thiệu, cậu theo tôi".
Tuy rằng trên mặt không có biểu tình nhưng Thẩm thất gia quả thực không quá vừa lòng khi phải tách khỏi Lạc Nghị Sâm. Vậy mà người kia nghe xong một phát tót đi luôn, mặc kệ anh giao cho Công Tôn Cẩm xử lý.
Công Tôn Cẩm đi đến cạnh xe, mở cửa ngồi phịch xuống. Thẩm Thiệu vòng sang bên còn lại, ngồi vào vị trí phó lái. Cánh cửa vừa đóng, Công Tôn Cẩm đã nặng nề thở dài, thiếu chút nữa khiến Thẩm Thiệu tưởng rằng anh bị làm sao.
Tháo kính, nhắm mắt lại, Công Tôn Cẩm day day chân mày: "Hành động mấy ngày kế tiếp sẽ phải hủy bỏ".
Ý chỉ dự định vào tiệc tối trong hội chợ buôn bán. Thẩm Thiệu hiểu ý Công Tôn Cẩm, chỉ là có chút không cam lòng.
"Tôi biết mọi người đều không cam tâm, kế hoạch đã chuẩn bị lâu như vậy lại vì một sự cố phát sinh mà phải buông bỏ. Nói thật, tôi cũng không cam lòng"
"Cậu đang trách Nghị Sâm?". Thẩm Thiệu liếc xéo Công Tôn Cẩm.
Anh lắc đầu: "Ngược lại mới phải, tôi còn muốn cám ơn cậu ấy. Nếu không phải Nghị Sâm, mạng của cậu đêm nay khó mà giữ được".
"Không nhất thiết phải hủy bỏ kế hoạch"
"Cậu không hiểu ý tôi sao?". Công Tôn Cẩm lại day day trán, đeo kính vào, sắc mặt trầm xuống: "Ngô Ngọc Linh ch.ết, bất cứ người nào họ Thẩm xuất hiện ở đêm yến hội đều không thích hợp. Cho nên, kế hoạch Nghị Sâm ngụy trang thành Thẩm Hảo không thể thực hiện".
Ánh mắt Thẩm Thiệu tối đi vài phần: "Ai nói bắt buộc phải ngụy trang thành Thẩm Hạo?".
Công Tôn Cẩm có chút kinh ngạc: "Cậu biết người nào thích hợp hơn?".
"Danh sách, tôi xem thử"
Trong lúc hai người đang xem danh sách, Lạc Nghị Sâm đã kịp hàn huyên với Chử Tranh vài câu. Tư Mã Tư Nam tựa hồ không muốn tham gia câu chuyện, tiếp tục đào bới manh mối trong đống đổ nát. Lạc Nghị Sâm cố ý đá vài câu người này cũng chẳng thèm phản ứng, dứt khoát tiến lên, kéo người lại!
"Bộ anh không thấy tôi hả?". Cậu chất vấn: "Vừa rồi tôi chào anh, sao anh không trả lời? Mấy ngày nay ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, anh rốt cuộc là sao vậy?".
Tư Mã Tư Nam không vui trợn mắt nhìn cậu, giơ bàn tay bẩn hề hề lau lau khuôn mặt đầy mồ hôi của Lạc Nghị Sâm. Thấy cậu giơ chân muốn đá cũng không nóng không lạnh trả lời: "Cậu còn nhớ chào hỏi tôi? Chuyện mấy ngày nay một mình giấu nhẹm không nói với ai, Công Tôn muốn tìm cậu cũng phải nhiễu qua một vòng, cậu nghĩ tôi có thể gọi được cho cậu?".
Lạc Nghị Sâm lau mặt, nói thầm: "Mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, đầu óc có chút không thông".
"Một cái đầu dùng không đủ thì tìm nhiều cái đầu. Đạo lý đơn giản vậy cũng không hiểu?"
Chử Tranh đứng bên ưỡn ẹo thư giãn gân cốt, nhìn thế nào cũng thấy giống một ông bố đang giáo huấn con trai. Này mẹ nó rất không thích hợp!
"Dừng, dừng!". Chử Tranh đúng lúc mở miệng: "Còn cả đống chuyện cần xử lý, bớt nói nhảm. Nghị Sâm, cậu đến xem di cốt của đứa trẻ sơ sinh đi". Nói, một tay kéo Lạc Nghị Sâm, một tay kéo Tư Mã Tư Nam tha đi, vô cùng tự nhiên như bậc trưởng bối.
Di cốt đã được di dời ra xe, cách hiện trường khoảng mười phút đi bộ. Trong mười phút đó, ba người cũng không nhàn rỗi. Trước tiên, Chử Tranh nói về nguyên nhân phóng hỏa. Có cái lược bớt, có cái không nói cũng được, dù sao quan trọng vẫn là trọng điểm.
"Lúc đội cứu hỏa đến, lửa cũng không tính là lớn. Bọn họ đều là chuyên gia, xem qua một chút liền nói bên dưới có tầng ngầm, lửa cháy không tới. Sau khi dập lửa, mọi người hỗ trợ đập phá mặt sàn, bên dưới rất nhanh lộ ra một căn mật thất. Rác rưởi và phế tích rơi xuống khá nhiều, công tác dọn dẹp quả thực rất phiền phức. Cậu nói có đáng trách không? Duy độc hài cốt của đứa nhỏ không bị ảnh hưởng, liếc mắt đã trông thấy"
Tư Mã Tư Nam bổ sung thêm: "Tôi đánh giá một chút phạm vi mật thất, đại khái là hình tròn, hướng nam có ô chứa".
"Ô chứa?". Cậu khó hiểu nhìn Tư Mã Tư Nam: "Rộng chừng nào?".
"Không nhỏ. Cao chừng một mét, rộng mét rưỡi. Trong đó có vài thứ đội nghiên cứu vẫn đang thăm dò"
"Chỗ khác thì sao? Có phát hiện di cốt nào nữa không?"
Tư Mã Tư Nam và Chử Tranh đồng loạt lắc đầu.
Công tác đào bới vừa mới bắt đầu, trước mắt không nói trước được điều gì. Thế nhưng phát hiện hài cốt của trẻ sơ sinh đã đủ để chứng minh mật thất chính là nơi hiến tế. Đồng thời cũng là nơi Thẩm Kiêm triệu hoán quái vật.
Lạc Nghị Sâm nghiến chặt răng, hận không thể túm lấy thứ gì nhét vào trong miệng cắn cho bõ tức!
Nhớ ngày đó, cậu và Thẩm Thiệu tham gia phiên đấu giá, con của Viên Giai ở ngay dưới chân họ, Quái vật cũng từ đó mà ra. Nếu lúc ấy châm một mồi lửa thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến đây, Lạc Nghị Sâm buồn bực hỏi: "Trong hai người, ai là kẻ nghĩ ra ý tưởng này".
Chử Tranh liên tục hừ cười vài tiếng. Tư Mã Tư Nam bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nói sao cho phải. Kết quả, Chử Tranh không nhịn được, mặt bắt đầu vênh váo.
"Người tình cũ của Bạch Vũ?!". Dứt lời lại bị Chử Tranh đập cho một phát.
"Sao lại đánh tôi?". Lạc Nghị Sâm bất bình.
"Cái gì mà người tình cũ? Một tên ngu ngốc thì có". Chử Tranh rất không vui.
Lạc Nghị Sâm cười cười: "Tôi rất muốn biết cái tên ngu ngốc đó trông thế nào đấy".
Trêu đùa vài câu cũng tới nơi. Có hai cảnh vệ kính lễ với bọn họ, Lạc Nghị Sâm gật đầu xem như chào hỏi. Tùy tay mở cửa sau xe, bên trong có một chiếc túi nhỏ đựng thi thể.
Giờ khắc này, cậu ngược lại không có dũng khí mở ra.
Do dự nửa ngày, cuối cùng cũng kéo khóa...
Không biết là nam hay nữ. Đứa trẻ mới sinh chắc da dẻ vẫn còn nhăn nhúm? Thân thể nhỏ bé, khuôn mặt như đang khóc.
Đáng ch.ết!
Lạc Nghị Sâm kéo mạnh khóa lên, dùng lực đóng cửa xe lại.
"Đến đây, chúng ta nói chuyện của Thẩm Kiêm". Lạc Nghị Sâm dựa vào cửa xe, vẫy tay với hai người còn lại. "Đêm nay tôi gặp tên súc sinh kia, phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Nếu chúng ta không có cách khắc chế Quái vật thì sẽ rất khó để bắt được hắn".
Tư Mã Tư Nam và Chử Tranh hai mặt nhìn nhau.
"Chúng ta tìm được nhiều thứ như vậy, không có một chút manh mối nào sao?"
Lạc Nghị Sâm thở dài: "Manh mối không thiếu, nhưng phương pháp đối phó Quái vật lại không có".
"Liệu có bỏ sót thứ gì không?". Tư Mã Tư Nam nói: "Nếu Lạc Thì đã an bài nhiều năm như vậy, không lẽ nào mặc cậu không có cách ứng phó với Quái vật. Rất có khả năng ông ấy đã lưu lại biện pháp nào đó, chỉ là chúng ta chưa tìm ra".
Lạc Nghị Sâm cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng, cậu đã lật tung hết mọi thứ trong nhà ông nội, căn bản không có thứ gì dùng được. Chuyện này thật vô lý.
Lúc Thẩm Trọng Nguyên học đại học, ông nội đã dùng tên giả tiếp cận ông ấy, chứng tỏ ông đã bố trí mọi việc ngay từ thời điểm đó. Theo như lời Thẩm Trọng Nguyên kể, ông nội đã giúp đỡ ông rất nhiều, kể cả trong công việc hay đời sống thường ngày. Vậy nên mới nói "Không có ông ấy, sẽ không có nhà họ Thẩm ngày hôm nay". Nói cách khác, chính ông nội đã dẫn đường cho Thẩm Trọng Nguyên.
Có phải hay không, ông cũng biết, một ngày nào đó mình sẽ bị con trai của Thẩm Trọng Nguyên giết hại?
Tình tiết này lại dẫn đến tình tiết khác. Nếu Thẩm Trọng Nguyên không giàu thì sẽ không bị người nhà ép buộc kết hôn với mẹ Thẩm Kiêm, tự nhiên sẽ không sinh ra Thẩm Kiêm. Vậy, Thẩm Thiệu thì sao? Liệu ông nội có biết Thẩm Thiệu cũng liên quan đến cổ tộc, liên quan đến cậu không?
Nghĩ tới đây, Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên phát hiện, cậu đã bước nhầm rồi.
"Có chút loạn". Cậu day day trán: "Ông nội tôi quen biết với Thẩm Trọng Nguyên, hai người biết chứ?".
"Biết"
"Tôi giả sử". Lạc Nghị Sâm suy tư: "Ông nội tiếp cận Thẩm Trọng Nguyên là vì biết kết hợp sẽ xuất hiện. Chứng tỏ ông đã biết người nhà họ Thẩm có liên quan đến kết hợp hoặc Cổ tộc. Ông nội đưa cuốn sổ ghi chép cho Thẩm Trọng Nguyên cất giữ, mà người đọc được chỉ còn duy nhất một mình tôi. Nói đúng ra thì, cuốn sổ này là để lại cho tôi".
Không đợi cậu nói thêm, Chử Tranh đã bắt đầu hiểu: "Ngay từ lúc đó Lạc Thì đã biết sẽ có ngày hôm nay nên mới để lại cuốn sổ cho cậu".
"Phải, chính là ý này". Mắt Lạc Nghị Sâm sáng rực lên: "Xét theo một khía cạnh khác, ông nội đã biết tôi là Pháp sư chuyển thế..."
"Dừng lại một chút!". Chử Tranh bỗng nhiên ngắt lời, trừng lớn mắt: "Tôi có thể đưa ra một phỏng đoán lớn mật không?".
Tư Mã Tư Nam và Lạc Nghị Sâm đồng loạt nhìn về phế tích sau vụ hỏa hoạn — Cậu đã rất lớn mật rồi.
Chử Tranh mặc kệ bọn họ, niết niết mũi, mở miệng nói: "Nếu Lạc Thì đã biết cậu là Pháp sư chuyển thế, hẳn cũng đoán được thân thế của Thẩm Thiệu. Ông ấy để lại cuốn sổ cho cậu, liệu có phải cũng để lại thứ gì đó cho Thẩm Thiệu?".
Lạc Nghị Sâm — [⊙_⊙]
Tư Mã Tư Nam cảm khái: "Sao cậu lại nghĩ vậy?".
"Đánh Quái đó, đương nhiên là nhiệm vụ của Dũng sĩ rồi"
Lời này nói ra, ba người đều không lên tiếng. Bọn họ cúi đầu nhìn mũi giày, nhìn đến phi thường chuyên chú. Giống như trên mũi giày sẽ có tất cả các đáp án, chỉ cần nhìn kỹ là có thể tìm ra.
Đột nhiên, tất cả đồng loạt vắt chân lên chạy. Lạc Nghị Sâm vừa chạy vừa hô to: "Thẩm Thiệu! Thẩm Thiệu, anh mau qua đây!".
Lúc này, Thẩm Thiệu vừa mới đồng ý Công Tôn Cẩm sẽ thương lượng với ba anh cho người đến lục soát đồ của Ngô Ngọc Linh. Trong xe cách âm rất tốt, không nghe thấy tiếng gọi của Lạc Nghị Sâm. Thẳng đến khi mặt Lạc Nghị Sâm như cái bánh bột dính vào cửa xe, Thẩm Thiệu mới để ý thấy.
Nhìn cậu vô cùng gấp gáp, sắc mặt tái nhợt.
Hừ, là tên khốn nào dám bắt nạt bảo bối nhà anh vậy?
Ba người mở cửa xe muốn chui vào trong. Thẩm Thiệu vừa thấy Lạc Nghị Sâm muốn chen chúc chỗ với hai người kia liền cầm chặt tay cậu kéo ngã lên đùi mình.
Công Tôn Cẩm nhìn đến trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa hộc máu lôi súng bắn cho Thẩm Thiệu một phát!
"Ai da!". Lạc Nghị Sâm xoa xoa phần đầu bị đụng trúng nóc, không thể không khom lưng xuống tủi thân một chút.
Công Tôn Cẩm trấn định: "Sao không nói bên ngoài? Chui lên đây hết làm gì?".
"Đội trưởng, chúng tôi có phát hiện lớn!". Ánh mắt Chử Tranh kích động, dán chặt vào người Thẩm Thiệu.
Công Tôn Cẩm ghét bỏ trợn mắt nhìn: "Đang nói chuyện với tôi, cậu nhìn người khác làm gì?".
Tư Mã Tư Nam tương đối đáng tin, trực tiếp hỏi Thẩm Thiệu: "Cậu có tìm được thứ gì của Lạc Thì không?".
Vốn, Thẩm Thiệu lười tiếp chuyện Tư Mã Tư Nam — Cho dù anh ta có coi Lạc Nghị Sâm như con trai, nhưng việc tiếp cận quá mức cũng là sự thật. Cho nên, không thích!
Lạc Nghị Sâm túm cổ áo anh, lắc qua lắc lại: "Chuyện rất quan trọng, anh mau nghĩ đi".
"Đừng vội". Thẩm Thiệu tiện tay vỗ vỗ lưng Lạc Nghị Sâm, không nhanh không chậm nói: "Em muốn thứ gì?".
"Đồ của ông nội tôi. Lúc trước không phải anh có điều tr.a ông nội tôi sao? Có phải đã mang thứ gì đi không?".
Thẩm Thiệu hơi ngửa ra sau, hồ nghi suy ngẫm: "Dennis với Hall đi, mang về mấy thứ, tôi không...".
"Thứ đó ở đâu ?!". Ba người đồng loạt chất vấn!
Thẩm Thiệu một phen nhức đầu!
Người khác xem không hiểu biểu tình của Thẩm Thiệu, nhưng Lạc Nghị Sâm lại rõ nhất. Mày hơi nhíu lại, ánh mắt không tiêu điểm, chứng tỏ anh ấy đang cố nhớ lại gì đó.
"Anh nghĩ mau lên!". Lạc Nghị Sâm vội vã lay lay Thẩm Thiệu: "Chuyện này rất quan trọng, nghĩ mau mau a".
"Đừng nháo, để tôi nghĩ đã". Thẩm Thiệu bắt lấy tay Lạc Nghị Sâm, tiếp tục nhớ lại.
Chân mày anh ngày càng nhíu chặt, ánh mắt ngày càng không có tiêu điểm, vẫn nghĩ không ra rốt cuộc vứt mấy thứ đó ở nơi nào. Mọi người trong xe lại không dám hối thúc, nín thở chờ đợi.
Thấy Thẩm Thiệu một bộ như táo bón, đầu Lạc Nghị Sâm nóng lên, nâng mặt Thẩm Thiệu hôn bẹp một cái trên khóe miệng.
Không khí trong xe nhất thời vô cùng vi diệu.
Hai mắt Thẩm Thiệu sáng lên: "Ở nhà tôi".
Gì chứ?! Như vậy cũng được?! Chử Tranh thò đầu qua vỗ vỗ vai Lạc Nghị Sâm: "Tôi cũng quên mật mã thẻ ngân hàng, hay là cậu hôn tôi một cái đi".
Công Tôn Cẩm không kiên nhẫn nhét mặt Chử Tranh về lại chỗ cũ, vặn khóa, khởi động xe.
Lạc Nghị Sâm thẳng kêu: Không thể chờ tôi đổi chỗ được cái sao?!!
Cả đám đuổi tới nhà Thẩm Thiệu. Cánh cửa mở ra, Lạc Nghị Sâm cảm thấy như đã mấy đời. Vẫn khe nước nhỏ chảy quanh phòng khách, vẫn ánh sáng mờ nhạt phả xuống góc tường. Còn có, buổi tối ngày hôm đó...
Thẩm Thiệu giống như nhìn ra tâm tư cậu, vụng trộm hỏi: "Muốn?".
Lạc Nghị Sâm trợn trắng mắt lườm.
"Thứ đó ở đâu?". Công Tôn Cẩm hỏi.
Thẩm Thiệu đưa bọn họ tới phòng bếp. Trong góc hẻo lánh có một cánh cửa, bên trong đều là mấy thứ vô dụng mà anh lười vứt. Thẩm Thiệu nói với bọn họ đồ ở bên trong, mọi người cứ chậm rãi mà đào.
Mấy phút đồng hồ sau, ba người rốt cuộc cảm nhận được ý nghĩa chân chính của từ "đào". Mẹ nó, có cái phòng kho thôi, có nhất thiết phải lớn như vậy không? Mấy thứ đồ vô dụng của anh ta sao mà nhiều thế hả?!
Trong lúc đám người Lạc Nghị Sâm ra sức đào bới tầng hầm nhà Thẩm Thiệu, bên này Tô Khiết triệt để không kiêng dè cô ba nhà họ Thẩm, Thẩm Mai!
Phải nói tin tức của cô ta quả thực rất nhanh, mọi chuyện diễn ra chưa tới hai giờ, Thẩm Mai đã mang chồng con đuổi đến. Việc đầu tiên không phải là tới bệnh viện thăm hỏi cha mình, càng không màng chuyện lo lắng hậu sự cho mẹ kế mà đùng đùng đến ép hỏi người làm chuyện trong nhà.
Mấy người đã bị Thẩm Thiệu dặn dò, không dám nói năng linh tinh, hỏi gì cũng bảo không biết. Lời nói của Thẩm Mai mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị mắng vài câu, người làm chỉ chỉ cô lên lầu: "Cô ba, cảnh sát trên đó, có gì cô cứ nói chuyện với bọn họ".
Tô Khiết vứt một chiếc ghế hỏng ra chặn cửa phòng, ngáng đường Thẩm Mai. Thừa dịp Thẩm Mai đang nhìn mình như hổ rình mồi, cô cũng có thời gian đánh giá người kia vài lần.
Thẩm Mai không tính ưa nhìn, khí thế mạnh bạo, ấn tượng là một cường nữ. Chỉ tiếc, trong mắt có chứa quá nhiều dục vọng, thật khiến Tô Khiết không thoải mái. Cô mặc kệ cô ta, tiếp tục nhắn tin, trao đổi tình huống với Tưởng Binh bên phía biệt thự.
Không nghĩ tới, Thẩm Mai nhìn Tô Khiết vài lần cư nhiên không thèm nói chuyện, xoay người rời khỏi. Đoán không chừng đã nghĩ ra chủ ý khác. Đáng tiếc, mấy việc cô ta nghĩ tới đều bị bọn họ lường trước đem đi cả rồi.
Cho nên, lúc Thẩm Mai sai người đi mấy video giám sát thì liền nhận được câu trả lời, cảnh sát đã lấy làm bằng chứng, muốn xem phải hỏi với bọn họ.
Thẩm Mai cũng không nổi giận, hoặc nói cách khác, cô ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Bước xuống phòng khách tầng một, Thẩm Mai phân phó người làm tận lực hỗ trợ cảnh sát, sau đó lại bảo chồng con đi tới bệnh viện thăm cha.
Chẳng mấy chốc căn phòng trở nên yên tĩnh. Lát sau, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi vụng trộm tới gần Thẩm Mai nói thầm vài câu. Cô ta trừng mắt lên, bắt lấy cổ tay người làm, thấp giọng chất vấn: "Cô chắc chắn?".
Người làm gật đầu: "Phải, đúng là cậu cả".
Thẩm Mai cau mày, mím môi, đôi mắt híp lại: "Được rồi, đi đi".
Màn này từ đầu đến cuối thu vào mắt Tô Khiết, cô không khỏi lo lắng cho Lạc Nghị Sâm. Thẩm gia nước đục quá sâu, Nghị Sâm gả vào chẳng tốt đẹp gì. Hừ, số của Thẩm Thiệu là bao nhiêu ta?
Nhận được điện thoại của Tô Khiết là Lạc Nghị Sâm. Lúc này cậu đang bận rộn đầy đầu mồ hôi, dùng bả vai kẹp chặt điện thoại, nói: "Chị Tô, tôi đang rất vội, có chuyện gì mau nói".
"Thẩm Mai vừa tới, bảo mẫu trong nhà họ Thẩm là nội gián của cô ta. Cô ta đã biết chuyện Thẩm Kiêm trở về"
Nghe vậy, Lạc Nghị Sâm sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Thiệu đang ngồi vắt chéo chân bên cạnh, mắt dán chặt vào mình: "Chị ba anh tới rồi, có một bảo mẫu đã nói cho cô ta chuyện của Thẩm Kiêm".
Tâm tình đang tốt nhất thời bị quấy nhiễu, Thẩm Thiệu đi đến trước mặt Lạc Nghị Sâm cầm điện thoại: "Người kia trông thế nào?".
"Ngoài ba mươi. Nữ. Tóc ngắn"
"Cám ơn". Dứt lời, cúp máy.
Lúc này chợt nghe Chử Tranh hô to: "Đây là cái gì?".