Chương 133
Mọi người nghe tiếng chạy tới, chỉ thấy Chử Tranh đang ngồi chồm hỗm giữa một đống đồ, tay giơ cao vật gì đó. Lạc Nghị Sâm nhận lấy, xoay người ra gian ngoài.
Dưới ánh đèn phòng khách sáng sủa, tất cả vây quanh Lạc Nghị Sâm.
Vật tìm thấy nhìn qua như cái chày cán bột bị xén mất một nửa!
Chất gỗ, trên mặt có khắc chữ. Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiệu, hỏi: "Của anh?".
Người kia lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải".
"Có phải lấy từ nhà ông nội tôi không?"
"Không nhớ"
Công Tôn Cẩm liếc mắt nhìn: "Gọi Dennis tới đi".
"Đã gọi, rất nhanh sẽ tới, mang theo cả bọn nhỏ"
Tâm tình Lạc Nghị Sâm lúc này đã ổn định hơn, không rối rắm vì mấy hiện tượng kỳ lạ xảy đến với mình nữa. Trước mắt, đồ vật tìm được càng khiến cậu cảm thấy hứng thú hơn. Cho nên, chuyện của anh em họ Vương tự nhiên cũng không hỏi nhiều.
Lặn lộn nhìn nửa ngày, Lạc Nghị Sâm nói: "Mang cho tôi ít nước vo gạo".
Căn phòng im phăng phắc, không người nào nhúc nhích. Lạc Nghị Sâm ngẩng đầu, bất lực nhìn Thẩm Thiệu, không phải nhà có gạo hay không anh cũng không biết đấy chứ.
"Haizz, vẫn là để tôi đi vậy"
Rất nhanh, Lạc Nghị Sâm đã mang nước vo gạo trở về, rửa qua cái "chày cán bột". Lau lau vài lần, văn tự có vẻ rõ ràng hơn. Cậu cẩn thận nghiên cứu từng chữ, tự nói: "Hẳn là đồ của ông nội. Hoa văn điêu khắc không phải loại thường thấy, gọi là gì nhỉ?".
Chợt nghe âm thanh sửng sốt, mấy người đồng loạt ghé sát vào cậu, mắt nhìn chằm chằm đồ vật. Đáng tiếc, nhìn mãi vẫn không thấy có gì kỳ lạ.
Lạc Nghị Sâm chỉ một hoa văn dưới đáy: "Cái này rất giống ký hiệu chú ngữ trên đồ đằng. Thẩm Thiệu, lấy cho tôi mảnh vải".
Thẩm Thiệu còn chưa kịp lên tiếng, cậu đã đứng dậy: "Thôi, thôi, tôi tự lấy có khi còn nhanh hơn".
Trong lúc Lạc Nghị Sâm chạy vào nhà vệ sinh tìm khăn, Chử Tranh khinh bỉ liếc Thẩm Thiệu: "Đây rốt cuộc là nhà anh hay nhà cậu ấy?".
Tuy rằng ý vị trêu chọc mười phần, tâm tình Thẩm Thiệu lại vui như hoa nở.
Lấy khăn sạch chà thêm vài lượt, hoa văn các lúc càng thêm rõ. Chỉ tiếc, không có đồ đối chiếu, hoài nghi vẫn là hoài nghi. Nhưng có thứ cậu chắc chắn xác định được, đây tuyệt đối là đồ ông nội để lại.
Công Tôn Cẩm chụp ảnh lưu vào điện thoại, chuẩn bị khi trở về nhất khoa sẽ đối chiếu với đồ đằng. Cùng lúc, chuông cửa vang lên, là Dennis và hai đứa nhỏ.
So với lúc ở tầng ngầm, nhìn qua hai đứa đã khá hơn rất nhiều. Sắc mặt hồng nhuận có thêm sinh khí. Cảm xúc của tụi nhỏ rất ổn định, thấy nhiều người như vậy cũng không hề phản ứng. Lạc Nghị Sâm hiểu, tụi trẻ đã bị mất đi cảm tính, rất khó biểu hiện được sự e ngại hay vui sướng như thuở ban đầu.
Bọn nhỏ không nhìn người khác, trực tiếp chạy tới chỗ Lạc Nghị Sâm, vươn tay bắt lấy vạt áo cậu.
Lạc Nghị Sâm sửng sốt, nhìn nhìn Dennis. Dennis cười khổ một tiếng: "Đây là cảnh giới cao nhất đó". Bộ cậu hi vọng hai đứa sẽ hưng phấn chào hỏi sao.
Hiểu ý Dennis, Lạc Nghị Sâm cười cười xoa đầu tụi nhóc: "Gần đây thế nào? Đã khỏe hơn chưa?".
Hai anh em trầm mặc chốc lát mới trả lời: "Rất tốt. Chú Thẩm nói, năm nay bọn tôi vẫn có thể tới trường".
Lạc Nghị Sâm nhướn mày, giơ ngón tay cái với Thẩm Thiệu. Thẩm Thiệu ra vẻ trấn định, vững vàng đứng bên cạnh. Cứ vậy như thể một nhà bốn người quây quần, khiến Chử Tranh hoàn toàn không thích ứng nổi!
"Nói chính sự". Công Tôn Cẩm chen ngang: "Thời gian không còn nhiều, chuyện khác để bàn sau".
Vương Kiện quay đầu nhìn Công Tôn Cẩm: "Chúng tôi không có gì để nói".
Thẩm Thiệu tiếp lời: "Đêm nay Nghị Sâm đột nhiên ngất xỉu. Trong lúc hôn mê trông thấy rất nhiều hình ảnh, bao gồm cả cảnh chú bị người khác giết hại. Cậu ấy tìm chú, cứu chú một mạng".
Mấy lời nói ra khiến Lạc Nghị Sâm có chút ngượng ngùng.
Vương Khang, Vương Kiện cùng nghiêng đầu, đánh giá Lạc Nghị Sâm hồi lâu.
Anh trai Vương Kiện hỏi: "Chú Lạc, lúc đó có bị đau đầu không?".
"Lúc ấy rất đau". Lạc Nghị Sâm trả lời.
"Có thấy mệt không?". Em trai Vương Khang nắm tay Lạc Nghị Sâm, thân thiết hỏi.
Cậu nghĩ nghĩ: "Không. Rất phấn chấn, một chút cũng không thấy mệt".
Hai đứa trẻ nhìn thoáng qua nhau, người anh nói: "Sớm thật đấy".
Mọi người tỏ vẻ phân vân, "sớm" gì cơ?
Vương Kiện không nhanh không chậm giải thích: "Bác sỹ nói, năng lực của chúng tôi có từ lúc còn trong bụng mẹ. Qua quá trình ngủ đông mới từ từ xuất hiện. Giai đoạn này gọi là "Thức tỉnh". Thời điểm thức tỉnh đầu rất đau, sau khi sử dụng năng lực, cơ thể vô cùng mệt mỏi, buồn ngủ. Trải qua giai đoạn đó các triệu chứng mới dần biến mất".
"Quá độ". Tư Mã Tư Nam tổng kết: "Dựa theo lời kể của bọn nhỏ, cần có thời gian để năng lực thức tỉnh hoàn toàn, hoặc sử dụng năng lực quá độ sẽ khiến cơ thể thích nghi nhanh hơn. Vượt qua thời kỳ này, phản ứng vật lý mới biến mất".
Tư Mã Tư Nam tổng kết rất đúng trọng tâm, hai đứa nhỏ liên tục gật đầu. Vương Khang lại nói: "Nếu năng lực của chú Lạc thức tỉnh cũng sẽ có giai đoạn giống như chúng tôi vậy".
So với tình trạng bản thân, Lạc Nghị Sâm lại càng để ý Thẩm Thiệu hơn, vỗ vỗ chân anh hỏi: "Lúc mới có năng lực cảm tính, anh không thấy mệt sao?".
Thẩm Thiệu nhíu mày: "Hồi trung học vận động nhiều, rất mệt".
Nói trắng ra là, sau khi năng lực thức tỉnh, rốt cuộc có mệt hay không Thẩm Thiệu cũng chẳng biết nữa.
Công Tôn Cẩm lại chú ý điểm khác. Anh hỏi bọn nhỏ: "Hai đứa thích Nghị Sâm sao?".
Vương Khang, Vương Kiện suy nghĩ nửa ngày mới gật gật đầu. Vương Khang nói: "Vừa gặp đã thích, cực kỳ thích. Hiện tại cũng vậy".
"Lúc mới gặp tại sao lại thích cậu ấy?"
"Không biết". Vương Kiện trả lời: "Không rõ vì sao, chỉ biết rất thích".
"Thẩm Thiệu thì sao?"
"Cũng vậy"
Công Tôn Cẩm không tiếp tục hỏi kỹ vấn đề này, mở di động đưa ảnh chụp đồ đằng cho hai đứa nhỏ xem, hỏi bọn chúng đã từng nhìn thấy lần nào chưa. Bọn nhỏ lắc đầu, nói chưa từng gặp.
Vậy thì thật lạ. Anh nghĩ.
Bọn nhỏ thích Lạc Nghị Sâm và Thẩm Thiệu có lẽ là do bản năng cảm ứng, giống như huyết mạch truyền thừa. Nếu vậy, có thể hai đứa cũng có liên quan đến cổ tộc.
Từ lúc phá án đến nay, nhất khoa tìm được rất nhiều thứ. Đồ đằng, đàn hương, chữ Kim, sổ ghi chép của Lạc Thì... Thế nhưng, không một manh mối nào dẫn đến tin tức bọn nhỏ. Mà bọn nhỏ cũng chưa từng thấy qua vật chứng quan trọng liên quan đến vụ án.
Nói thế nào nhỉ? Sự xuất hiện của Vương Khang, Vương Kiện cứ như một phần lỗi trong chương trình máy tính vậy.
Nghĩ đến đây, Công Tôn Cẩm đưa ảnh chụp Thẩm Kiêm đến trước mặt bọn nhỏ: "Từng thấy người này chưa?".
"Đã gặp"
Câu trả lời khiến cho tất cả mọi người cùng sửng sốt. Công Tôn Cẩm hơi nhấc tay lên, ý bảo Lạc Nghị Sâm đừng quá kích động. Anh quay sang ôn hòa hỏi: "Kể rõ hơn được không?".
Hai anh em vài câu đã nói xong chuyện, lượng tin tức cũng không nhiều.
Theo như bọn trẻ nhớ thì lần đầu trong thấy Thẩm Kiêm là năm 2012. Lúc ấy vừa mới đầu xuân, ông nội ra ngoài mua hạt giống chuẩn bị cho vụ mùa mới. Đến khi trở về dẫn theo một ông chú lạ mặt. Người này chính là Thẩm Kiêm.
Hai anh em chỉ đơn giản chào hỏi một tiếng rồi trở về phòng làm bài tập. Thẩm Kiêm đi lúc nào tụi nhỏ cũng không hay biết.
"Sau khi người đó rời đi, ông nội hai đứa có chỗ nào kỳ lạ không?"
Tụi nhỏ cùng lắc đầu.
Lạc Nghị Sâm ở một bên tính toán. Đầu xuân năm 2012 hẳn là vào tháng năm.
Thẩm Kiêm gửi thư lần hai cho ông nội là vào cuối tháng 1 năm 2012, bức thứ ba được gửi vào tháng 8 cùng năm đó.
Thời gian giữa hai lần gửi cách nhau gần bảy tháng. Xem ra trong khoảng thời gian này, hắn đã điều tr.a bố trí không ít chuyện.
Nếu Thẩm Kiêm từng đến nhà họ Vương ở Liên huyện, như vậy, kẻ trộm bảo tàng Q thị phần lớn đến từ nơi đó cũng không có gì làm lạ.
Có điều, hắn ta rốt cuộc làm cách nào biết đến Vương Bình Cửu?
Lạc Nghị Sâm nghĩ tới vấn đề khác, tiện tay cầm lấy giấy bút trên bàn viết xuống vài chữ Kim, quay sang hỏi bọn nhỏ: "Từng thấy mấy chữ này chưa?".
Vương Kiện nhìn nhìn vài lần: "Hình như từng thấy, nhưng không nhớ rõ".
Vương Khang vội vã chen ngang: "Là ông bác viết".
"Ông bác?". Lạc Nghị Sâm kinh ngạc.
Vương Khang gật gật đầu: "Anh trai của ông nội, chúng tôi gọi là ông bác".
Chử Tranh bổ sung: "Chúng ta từng điều tr.a gia cảnh Vương Bình Cửu. Quê gốc lão không phải người Liên huyện, mà là một thôn nhỏ ở phương Nam, tên gọi "thôn Phong Thụ". Nơi đó vẫn còn người nhà Vương Bình Cửu. Đương nhiên, ý tôi nói là Vương Bình Cửu thật".
Cậu lại hỏi tiếp hai đứa nhỏ gặp ông bác khi nào, ở đâu.
Cách đây vài năm, ông bác có đến thăm người quen, tiện đường ở nhà bọn họ vài ngày. Khi đó Vương Khang, Vương Kiện khoảng sáu, bảy tuổi. Sau này, bọn họ cũng không gặp lại ông bác nữa. Chừng ba năm trước thì mọi người nghe tin ông bác qua đời. Khi ấy, Vương Bình Cửu còn ở trong nhà khóc lóc hồi lâu.
Công Tôn Cẩm bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện. Lần trước Miêu Doãn Niên có nói, ông và cha mình từng gặp phải thứ gì đó khi đến vùng nông thôn thu thập tài liệu. Lúc ấy Miêu Doãn Niên không tài nào nhớ ra. Qua vài ngày mới gọi tới nói thôn đó ở phía Nam, trong tên có một chữ "Thụ". Lẽ nào chính là thôn Phong Thụ, quê của Vương Bình Cửu? Mà thứ Công Tôn Cẩm để ý nhất chính là nửa căn đàn hương có thể xua đuổi bóng đen vị kia đưa cho Miêu Doãn Niên. Trùng hợp ông ấy lại họ Lạc, điều này vẫn luôn khiến anh canh cánh trong lòng.
Lạc Nghị Sâm có rất nhiều chuyện muốn cùng mọi người thương lượng, trước đó vẫn không quên cám hơn hai anh em Vương Khang, Vương Kiện đã đến đây, cũng dặn dò Dennis đưa bọn nhỏ trở về an toàn.
Tiễn mấy người xong sắc trời cũng hơi sáng. Lạc Nghị Sâm không cảm thấy buồn ngủ, muốn rèn sắt khi còn nóng. Công Tôn Cẩm lại nói: "Nghỉ ngơi cả đi! Dậy rồi họp tiếp".
Đối với an bài của Công Tôn Cẩm, Thẩm Thiệu cảm thấy rất hài lòng. Có điều, anh không giữ bọn họ nghỉ lại nhà mình, thậm chí giao cả Lạc Nghị Sâm cho Công Tôn Cẩm trông giữ.
Lạc Nghị Sâm gãi đầu, không vui cho lắm. Thẩm Thiệu nói: "Trong nhà có chuyện, tôi phải trở về".
Cũng phải, Thẩm Thiệu không về có vẻ không hay cho lắm. Tuy vậy, Lạc Nghị Sâm vẫn cảm nhận được một chút kỳ vọng cùng da diết trong mắt anh. Cậu gãi đầu, nói với đám người Công Tôn Cẩm: "Ừm, mọi người về trước đi. Tôi trở lại hầm ngầm bên kia một lát".
Trong lúc Thẩm Thiệu sửng sốt, Chử Tranh quay sang trách Lạc Nghị Sâm: "Kế hoạch mấy ngày sau đều hủy, cậu còn trở về bên đó làm gì?".
Cậu tránh đi ánh mắt nóng rực của Thẩm Thiệu, thì thầm: "Tôi, bên kia còn rất nhiều đồ. Ở đó cũng tiện. Hơn nữa, ừm, đã quen rồi. Ai nha, mọi người đừng quản tôi nữa, mau chóng về nghỉ ngơi đi. Buổi chiều tôi sẽ trở lại mà".
Chử Tranh hừ cười: "Thật chỉ có vậy? Thế sao cậu lại đỏ mặt?".
Lạc Nghị Sâm trừng mắt lườm: "Cút!".
Vì thế, đám người Công Tôn Cẩm rời đi trước. Trước khi đi, Tư Mã Tư Nam còn thâm thâm nhìn Lạc Nghị Sâm, bắt đắc dĩ lắc đầu.
Đứng giữa cửa phòng, Lạc Nghị Sâm cúi đầu, chỉ để lộ ra đôi tai đỏ bừng ấp úng: "Đưa tôi chìa khóa, kết thúc án tử tôi sẽ chuyển về".
Thẩm Thiệu kinh ngạc, tựa hồ như bị cậu làm cho không biết phải làm sao. Lạc Nghị Sâm ngượng đến chín mặt, chế nhạo: "Ý của tôi chính là như vậy, anh, muốn hiểu sao thì hiểu".
"Là... là sao?". Thẩm Thiệu cư nhiên bị ngốc.
Lạc Nghị Sâm không kiên nhẫn vò đầu: "Cứ vậy đi. Chuyện giữa chúng ta, coi, coi như hòa".
Kỳ thật, từ lúc ở thư phòng cậu đã sớm quyết định. Không chơi, cũng không đợi nữa, đem người giữ chặt trong lòng mới là cách đúng đắn nhất! Lần này, cậu tin Thẩm Thiệu là thật lòng đối đãi cậu. Đừng hỏi cậu làm sao biết được, tin là tin thôi.
Lạc Nghị Sâm nghĩ, cái cậu nhìn trúng tuyệt đối không phải tiền của Thẩm Thiệu. Nhưng không thể phủ nhận, việc Thẩm Thiệu chuyển nhượng tài sản cá nhân cho cậu quả thực khiến cậu an lòng. Dẫu sao cũng không phải kẻ tính toán chi li, nhõng nhẽo như đàn bà, một khi đã xác định thì còn chờ gì nữa? Ở bên nhau không phải tốt hơn sao? Giận hờn, lãm nũng, phá rối gì đó, tuyệt đối không phải phong cách của Lạc Nghị Sâm!
Vẻ mặt cậu thản nhiên, chỉ chờ Thẩm Thiệu kích động nhào tới túm chân, túm tay nói mấy câu sến sẩm. Ngay cả tư tưởng cũng đã đả thông, mấy thứ hành động không đứng đắn cũng sẵn sàng, thế nhưng lăn giường ngay tại chỗ là chuyện không thể! Dù rằng cậu cũng rất muốn như vậy.
Rốt cuộc phản ứng của Thẩm Thiệu là: Xoay người — bỏ chạy!
Mẹ nó, anh rốt cuộc là có ý gì?
Rất nhanh nghe thấy âm thanh "Rầm, rầm" trên tầng hai truyền xuống. Lạc Nghị Sâm khó hiểu, cậu bảy ngài là đang làm gì vậy? Muốn dỡ nhà luôn hả? Chắc không đến mức ấy chứ?
Không phải đợi lâu, Thẩm Thiệu đã từ thư phòng chui ra, cơ hồ là chạy như bay xuống cầu thang. Anh đến trước mặt Lạc Nghị Sâm, cầm ra một đống chìa khóa lớn nhỏ cùng thẻ từ.
"Thẻ từ để mở cửa lớn, cái màu đen là cửa phòng. Chìa khóa là những phòng khác. Em cứ chậm rãi mở ra tham quan. Đây là chìa khóa xe. Bãi đỗ xe khu D, cột B25. Có xe đi lại sẽ tiện hơn. Nếu em không thích chiếc đó anh sẽ đổi chiếc khác, chúng ta có rất nhiều xe"
Chúng ta...
Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tuy mối quan hệ giữa bọn họ đã dễ chịu hơn, nhưng giờ phút này cứ như vừa mới xác định yêu đương với nhau vậy. Cảm giác vô cùng khẩn trương hưng phấn. Nếu vẫn đứng lì ở đây nữa, cậu sẽ chủ động bổ nhào vào Thẩm Thiệu mất.
Nắm chặt chìa khóa trong tay, Lạc Nghị Sâm túm lấy vạt áo Thẩm Thiệu kéo mạnh tới, nhắm ngay miệng anh hung hăng hôn xuống. "Nhất định phải cẩn thận". Nói xong, xoay người bước đi thật nhanh. Từng bước oai phong lẫm liệt!
Thẩm Thiệu đứng ở cửa cười đến muôn hoa đua nở, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, ngọt đến như mật ngâm đường.
Bỏ lại ai đó đang cả người hớn hở, Lạc Nghị Sâm nhanh chóng chạy về tầng hầm sân bóng ký giấy tiếp nhận tài sản! Cậu cũng không nghỉ lại, đem hợp đồng nhét vào túi áo rồi rời khỏi. Lúc đi qua phòng kính liền lôi Đậu Đậu đang say ngủ trên cành cây xuống ôm vào ngực xoa nắn một hồi.
Đậu Đậu còn tưởng Lạc Nghị Sâm sẽ ở lại chơi với nó, kết quả lại bị đặt về chạc cây. Hiển nhiên có chút thất vọng.
Lần nữa xác định quan hệ với Thẩm Thiệu quả thật khiến cậu cực kỳ vui vẻ. Nhưng rốt cuộc ông nội có để lại gì cho Thẩm Thiệu không vẫn là điều cậu quan tâm nhất. Chuyện chày cán bột tạm thời gác sang một bên, Lạc Nghị Sâm quyết định đến căn nhà trong chung cư của ông nội tìm thử, có lẽ sẽ tìm được chút dấu vết.
Cùng lúc đó.
Trong một căn phòng nào đó, một cục bông dính đầy máu bị vứt xuống mặt đất. Thẩm Kiêm cắn chặt răng, khâu sống vết thương trong tình trạng không có thuốc tê. Mồ hôi lạnh chảy dọc từ trán xuống, làm ướt hình xăm cổ quái trên ngực.
Người khâu miệng vết thương cho hắn nhìn rất trẻ, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt chuyên chú. Động tác vừa nhanh vừa vững, như người trong nghề.
Hoàn tất khâu cuối cùng, cậu trai trẻ châm một điếu thuốc đưa cho Thẩm Kiêm, hỏi: "Khi nào anh mới giết Lạc Nghị Sâm? Tôi không vừa mắt cậu ta".
"Hiện tại không được". Thẩm Kiêm cố hết sức mặc áo sơmi, âm thanh lạnh lùng: "Nếu hắn đã gặp cha tôi, nhất định đã lấy được bản bút ký. Chúng ta cần phải ưu tiên đẩy nhanh kế hoạch".
Cậu trai trẻ không kiên nhẫn nhíu mày, không biết từ nơi nào cầm ra con dao găm, tung lên trên không một vòng rồi bắt lấy. Nhìn như đang nhàm chán: "Bọn họ đang tìm thứ gì đó".
"Không sao cả". Thẩm Kiêm gạt bớt tàn thuốc, đến quầy bar lấy một chai rượu vang, tự rót tự uống. Cách hồi lâu mới đáp: "Thứ họ tìm đang ở trong tay tôi".
Cậu trai nghe vậy mỉm cười: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?".
"Cậu đi một chuyến đến thôn Phong Thụ lo liệu đút lót. Chuyện Ngô Ngọc Linh đã vỡ lở, người của nhất khoa sẽ nhanh chóng hành động. Chúng ta phải đi trước một bước. Nói người của cậu, thời gian này an tĩnh chút".
Cậu trai không lên tiếng, thu lại dao găm, khoát tay với Thẩm Kiêm xem như tạm biệt.
Căn phòng ngày càng tĩnh lặng, Thẩm Kiêm ngồi bên quầy bar một chén lại một chén. Trong tay hắn cầm hai bức ảnh chụp. Tấm thứ nhất là cây đại thụ che trời, tấm còn lại là chụp một bộ phận trên thân cây. Có điều, hình dáng của nó giống như một khuôn mặt to lớn, ngũ quan cực kỳ rõ ràng! Giống như đang khóc thét, lại như đang cười nhạo.